Dương Tranh sa mạc lời luôn rồi.
Không phải hắn mới đi ra ngoài có mấy phút thôi à, sao mới mấy phút mà hai anh em nhà họ Lãnh này đã trở thành thế này? Một người thì bị bạn trên mạng quấy rối, một người thì làm mất hết mặt mũi trước mắt nữ thần.
“Tôi hiểu rồi, hai người vừa rời khỏi tôi một cái là không thể hành tẩu một mình.”
Lãnh Nham bụm cái bản mặt sưng húp buồn bực phản bác: “Chứ tôi phải làm sao? Em gái tôi bị ức hiếp mà tôi còn ngồi yên nhìn được à?”
“Dù thế thì cũng không nhất thiết phải tự mình ra mặt đi? Đường đường là đại thiếu gia của nhà họ Lãnh lại cứ như tên du côn đầu đường xó chợ hùng hổ đánh người, cậu không sợ bị xấu mặt? Muốn ra tay thì không biết thuê vài người tới à? Kể cả không biết thuê người, mọi người trong Thư Thấm Viên cậu còn không quen thuộc à, nhờ bọn họ ra tay hỗ trợ thì sẽ chết sao? Kết quả thì sao, chẳng phải bị chúng nó đánh thành đầu heo đấy thôi? Lại còn ở ngay trước mặt nữ thần.”
Một câu chọc đúng tim đau, Lãnh Nham nhắm mắt gục đầu im thin thít.
“Thôi được rồi, anh đừng mắng anh ấy.” Lãnh Tuyết khó được có lúc dịu dàng, một mặt cẩn thận bôi thuốc cho Lãnh Nham, một mặt nhẹ nhàng thổi gió như thể làm vậy thì có thể khiến anh giảm bớt đau đớn.
“Còn cả em nữa…” Chỉ vào Lãnh Tuyết trừng mắt nửa ngày, cuối cùng đành nuốt lại một đống muốn mắng trở lại.
Mắng nhỏ thì không nên thân, mắng lớn thì nha đầu này lại khóc nhè, chán cảnh!
Nhìn bộ dạng hai anh em tủi nhục cúi gằm im như ve sầu, Dương Tranh thở dài thườn thượt, “Đừng ủ rủ cụp đuôi nữa, nhìn mệt người, tôi báo thù giúp hai người, muốn nghe không?”
Lãnh Tuyết lập tức hồ khởi, hai mắt sáng quoắc, trái lại Lãnh Nham mặt mày thiếu sinh động, uể oải ỉu xìu nói: “Báo thù thế nào?”
“Đơn giản là liên hệ công ty nó làm cho nó bị đuôi việc, sau đó thuê người đánh nó một trận, lột sạch quần áo nó chụp mấy tấm loả thân linh tinh.” Dương Tranh cười vô cùng đắc ý, “Nhưng vẫn chưa phải trọng điểm chính, trọng điểm là phải cho nó biết, người mà nó động vào chính là hòn ngọc quý trên tay chủ tịch hội đồng quản lý tập đoàn Phong Hoa, còn nó, vốn có chút ít hy vọng được làm rể kế thừa gia sản họ Lãnh, nhưng mà hiện giờ, tất cả đã chấm hết, khiến nó chậm rãi ngồi khóc đi thôi.”
Thế mà cũng gọi là trả thù? Lãnh Nham lườm hắn một cái, tiếp tục dịch về ôm đầu gối im lặng không lên tiếng.
Dù có trả thù thế nào thì nữ thần của anh cũng trở lại được nữa.
Ngày ấy anh quá chật vật, chật vật đến nỗi ngay cả dũng khí chào hỏi Mộ Gia Niên một cái cũng không có, cúi gằm đầu thoảng thốt hộc tốc rời khỏi.
Từ ấy, anh cũng không chủ động gửi thêm bất kỳ tin nhắn nào nữa.
Sau này, hẳn cứ như vậy đi.
Dương Tranh hiển nhiên đoán ra ý nghĩ trong lòng anh: “Cậu xác định sẽ không hẹn người ta ăn một bữa cơm nữa? Dẫu sao thì cậu cũng đã “thả bồ câu” người ta.”
Lãnh Nham lắc đầu.
So với bị người ta ghét bỏ không bằng tự giác lanh lẹ biến đi.
…
Khoảng thời gian gần đây công ty nhận thêm rất nhiều chương trình, toàn bộ nhóm biên tập đều bận đến tối tăm mặt mũi, nhân đây Lãnh Nham cũng dứt khoát vùi mình vào công việc không còn mảy may để ý tới chuyện kia, dời đi phiền muộn trong lòng.
Chờ khi anh đem hết những hạng mục quan trọng trong công việc hoàn thành thì cũng đã qua 1 tháng.
Mọi người vẫn luôn lấy cái điệu cũ rích rằng anh là Thái Tử nên đương nhiên không phụ sự mong đợi của họ, lợi dụng bối cảnh đặc biệt của mình xin nghỉ một ngày cho toàn bộ phòng biên tập, hơn nữa hào phóng vung tay lên trực tiếp mời tất cả mọi người liên hoan một bữa tiệc lớn.
Cơm no rượu say sau Lãnh Nham mặt đỏ tưng bừng, đứng dậy hô nhân viên tới thanh toán thì đột phát hiện, đứng ở trước quầy thu ngân vừa đúng Mộ Gia Niên.
Hôm nay cô một chiếc đầm dài không tay màu đen, trên mặt trang điểm, đôi môi kiêu kỳ lửa cháy, vẻ đẹp sắc sảo bắt mắt, gợi cảm câu hồn, kết hợp với cái ánh mắt hững hờ khiến của cô khiến cả người cô toát ra khí thế ngạo nghễ nhưng lạnh nhạt, khiến anh vừa nhìn đã không dời nổi ánh mắt.
“Gia…” Muốn trực tiếp gọi lên tên cô, nhưng lại cảm thấy không ổn, Lãnh Nham vừa lên tiếng đã vội vàng dừng lại.
Đồng nghiệp ngồi cùng bàn lập tức nhận ra anh bất thường, mấy tên mắt sắc rất nhanh đã nhận ra Mộ Gia Niên, ánh mắt ngó liếc lung tung, khe khẽ bàn tán.
Mộ Gia Niên quay sang nói với hai cô nàng đi cùng mình câu gì đó, hai cô nàng lia ánh mắt về phía Lãnh Nham, cười đầy mập mờ, rồi rời khỏi nhà ăn trước.
Sau đó cô sải chân dài tiến về phía bên này, thần thái của cô dưới từng bước đi như có thứ gì đó vô hình xô ra mọi thứ xung quanh, làm hấp dẫn không ít ánh mắt nhìn chăm chú, đồng thời cũng khiến người ta theo bản năng không dám tới gần.
Lãnh Nham khẩn trưởng đến nuốt nước bọt, cũng không biết nên bước ra ngoài hay cứ đứng ngẩn ngơ ở khoảng cánh nhỏ hẹp lọt giữa bức tường và chiếc bàn này.
Mộ Gia Niên đi đến đối diện anh thì dừng lại, cách một chiếc bàn mặt không cảm xúc nhìn anh: “Khi nào anh mời tôi ăn cơm?”
Lãnh Nham sửng sốt, cho rằng mình đang nằm mơ.
Mộ Gia Niên cười conv môi, “Anh “thả bồ câu” tôi, không cảm thấy nên mời lại sao?”
Nụ cười này, nháy mắt Lãnh Nham cảm thấy trái tim anh sắp ngừng đập, hầu kết khẽ lên xuống, nhưng vẫn nói không nên lời.
“Được rồi, vậy tôi đi tìm người đàn ông khác.” Mộ Gia Niên quay người liền đi, làm như không hề có ý dừng lại.
“Đừng… Không phải…” Lãnh Nham lập tức vọt khỏi chỗ ngồi lách qua lối đi nhỏ hẹp kia, đẩy ra những người khác liều mạng lao ra ngoài, bộ dạng kia, đều sắp phải dùng “té ngã lộn nhào” tới hình dung.
Đồng nghiệp ở mấy bàn xung quanh nghẹn họng trăn trối. Đây vẫn là lần đầu tiên bọn họ trông thấy Thái Tử mất hình tượng như vậy, hoặc nói càng chính xác hơn là… Như một con Husky chạy băng băng đuổi theo chủ nhân.
……
Chiếc xe mà Mộ Gia Niên lái là một chiếc Jeep Wrangler Traildozer màu đỏ, không phải dòng xe sang quý gì, nhưng cô vừa ngồi lên ghế lái, cả chiếc xe bỗng chốc như nâng lên một đẳng cấp mới, trở nên cao không thể phàn. Lãnh Nham ngồi xuống ghế phụ, hỏi: “Xe này là em mua sao? Vậy sau này em sẽ thường xuyên ở trong nước à?”
1
(Xe chệ nữ chính ?)