GIA NIÊN - TIỂU DÃ MIÊU CẦN LAO

Kết thúc nhiệm vụ bay, Mộ Gia Niên sóng vai cùng đồng nghiệp vừa đi vừa trò chuyện, đoàn người toàn dáng người chuẩn khí chất thượng thừa, lại có thêm đồng phục phụ trợ, hiển nhiên là đi đến đâu hấp dẫn ánh mắt đến đó.

Trưởng bộ tạp vụ ở bên cạnh đang liên thanh kể về tên hành khách không thể hiểu nổi ở trên phi cơ hôm nay, đồng nghiệp Tề Thịnh cũng ở cương vị phó lái đột nhiên huých khuỷu tay Mộ Gia Niên một cái: Kia có phải “em phi công” nhà cô không?”

Thật ra Mộ Gia Niên chỉ sinh trước Lãnh Nham một tháng, cũng không được tính là chị em, nhưng sau khi các đồng nghiệp biết được thì cứ gọi “em phi công” với “tiểu chó săn” trêu chọc.

Mộ Gia Niên ngẩng đầu, vừa đưa mắt qua đã thấy ngay Lãnh Nham với ánh mắt trông mong đứng chờ cô ở cách đó không xa.

Không thể không nói, anh đứng nơi đó vô hình đã biến mọi người chung quanh làm nền cho mình, có cảm giác như hạc lạc trong bầy gà. Dĩ nhiên, nếu bỏ bớt cái nụ cười ngáo lòi trên mặt kia đi thì có lẽ sẽ càng có hiệu quả đẹp đẽ.

Trưởng bộ phận tạp vụ ngừng sỉ vả lại, vẻ mặt ẩn ý trêu chọc liếc liếc Lãnh Nham: “Người ngoài đời còn đẹp trai hơn cả trong ảnh, yêu đương với “em phi công” là cảm giác gì nha? Một đêm mấy lần? Chịu nổi không?”

Mộ Gia Niên hất cằm, mắt chứa ý cười, “Không cho cậu biết.”

“Chao!” Đằng sau lập tức truyền tới một tràng nhốn nháo, “Chị Gia Niên, chị thay đổi rồi!”

Không đợi Mộ Gia Niên đi tới bên mình, Lãnh Nham đã dần đầu xông lên ôm choàng lấy cô: “Rất nhớ em.”

“Kìa! Chị Gia Niên, người ta rất nhớ chị nha.” Đám đồng sự đi phía sau Mộ Gia Niên xem náo nhiệt bắt đầu nói bắt chước Lãnh Nham, giọng chua loét ghen tị to tiếng, “Muốn chị Gia Niên ôm ấp hôn hít bế lên cao.”

Nhóm người này vốn bắt mắt hiện giờ cười đùa như vậy càng khiến cho mọi người xung quanh phải ghé mắt nhìn, tò mò nhìn hai người đang ôm nhau ở trung tâm.

Lãnh Nham tự nhận da mặt anh đã đủ dày nhưng bị mọi người trêu chọc như vậy vẫn cảm thấy hơi ngượng ngùng.

Trái lại Mộ Gia Niên lại chẳng thèm quan tâm, nhìn Lãnh Nham hơi suy nghĩ, “Muốn hôn không?”

“Hả?”

Lãnh Nham còn ngơ ngác thì Mộ Gia Niên đã nhón chân ôm cổ anh hôn lên môi anh.

“Woah!” Tiếng hò reo của mọi người xung quanh càng lớn hơn nữa, một đám nhân viên hàng không khoa trương lấy di động ra chụp ảnh ghi hình, “Nhanh lên nhanh lên, phát sóng trực tiếp, khiến cho mọi người nhìn xem chị Gia Niên cool ngầu của chúng ta làm thế nào để chăn được tiểu thịt tươi.”

Lãnh Nham đang hôn Mộ Gia Niên tới khó có thể chia lìa, nghe thấy thế thì hừ một tiếng, hiện giờ từ “tiểu thịt tươi” cũng chẳng mang nghĩa hay ho gì, những người này còn không bằng cứ gọi anh là “tiểu chó săn”.

Tuy Mộ Gia Niên từng nói, sở dĩ những đồng nghiệp của cô gọi là anh là tiểu chó săn là do hình tượng bên ngoài anh lừa gạt, nếu ai thân quen với anh sẽ biết rõ bản chất thật của anh rõ ràng là Husky.

Thấy anh hôn còn thất thần Mộ Gia Niên không nể nang cắn anh một cái, nghe anh rít lên vì đau thì mới buông ra, kéo cánh tay anh đối mặt với đám đồng nghiệp ở đằng sau: “Giới thiệu với mấy đứa, đây là bạn trai tôi, Lãnh Nham.”

Chúng đồng nghiệp đã sớm nhận biết Lãnh Nham nhờ ảnh chụp, đồng thanh hô lớn, “Anh rể……”

Lãnh Nham cười toe cười toét miệng đều kép không lại, hai tiếng “bạn trai” từ cô nói ra nghe thế nào cũng thấy êm tai? Lại còn cả hai tiếng “anh rể” này nữa, càng nghe càng phấn chấn.

Chờ đám đồng nghiệp rời đi rồi Mộ Gia Niên mới hỏi: “Sao hôm nay lại đột nhiên tới đây đón em?”

Lúc này Lãnh Nham dường như mới nhớ ra gì đó, kéo tay cô đi đến trước mặt hai người lớn tuổi đầu tóc hoa râm, “Ông bà nội, đây là cháu dâu trong tương lai mà con từng kể với hai người, cô ấy tên Gia Niên.”

Mộ Gia Niên sửng sốt, trước kia cô chưa bao giờ lâm vào tình cảnh mà chưa có chuẩn bị gì mà tự dưng bị đi gặp mặt trưởng bối thế này, sao đến Lãnh Nham thì đột nhiên thế này?

Mộ Gia Niên lễ phép chào hỏi hai ông bà, Lãnh Nham đắc chí: “Ông bà vừa ngồi chuyến bay kia chính là do cháu dâu tương lai điều khiển đó, có phải kỹ thuật cực kỳ giỏi hay không?”

Ông nội lập tức hiểu ra, “Khó trách anh cứ đòi hai chúng tôi đi máy bay, hoá ra là thế này.”

“Đó là tất nhiên.” Lãnh Nham ôm vai Mộ Gia Niên, vẻ mặt kiêu hãnh, “Để cháu dâu tương lai thi triển thực lực chinh phục hai người chứ. Ông bà nội hài lòng không?”

Hai ông bà cực kỳ hài lòng Mộ Gia Niên, trên thực tế bọn họ cũng không bắt bẻ quá nhiều về cháu dâu tương lai, chỉ cần Lãnh Nham thích là được, huống chi Mộ Gia Niên từ trong ra ngoài đích xác là người tài giỏi.

Một đường dài trở lại, vốn ông bà nội sẽ về biệt thự Lãnh gia nghỉ ngơi nhưng Lãnh Nham lại đón ông bà về chung cư mới mua của mình, sau đó nắm tay Mộ Gia Niên làm một bữa tối phong phú, suốt bữa ăn miệng như là được phết mật, nịnh ông bà vui vẻ không thôi.

Chờ hai vị trưởng bối đi phòng khách nghỉ ngơi rồi Mộ Gia Niên mới cùng Lãnh Nham trở về phòng ngủ, hỏi: “Anh hôm nay là sao vậy?”

“Là muốn hỏi cưới em.” Lãnh Nham nghiêm trang lại, cả mặt cũng trở nên sắc cạnh nghiêm túc không ít, “Ngày đó không phải em hỏi anh, làm sao chứng minh rằng anh trả lời là thật đó sao?”

Lúc ấy anh đúng là chưa kịp hiểu ra cô có ý gì, rốt cuộc anh vẫn luôn cho rằng người như cô hẳn sẽ rất nghiêm túc về vấn đề hôn nhân, mà bọn họ mới quen nhau không lâu, cô sao sẽ xuy xét về chuyện này. Nhưng hồi tưởng nghiền ngẫm cẩn thận những lời cô nói ngày hôm đó, Lãnh Nham mới ý thức được, cô không phải như anh vẫn nghĩ mà trái ngược hoàn toàn, cô không xem hôn nhân là chuyện gì quá đỗi quan trọng.

Có lẽ đối với một số người, từ yêu đương đến kết hôn là một chuyện nghiêm túc cần phải cẩn trọng. Nhưng đối với Mộ Gia Niên mà nói, dù là yêu đương hay kết hôn cũng không phải vấn đề phức tạp gì, thích vậy thì ở bên nhau, cảm thấy sống hợp nhau vậy thì kết hôn, dĩ nhiên, nếu cô có ý định ly hôn vậy thì cũng chỉ là trong một nốt nhạc là ly hôn.

Nói cô thoáng cũng được, nói cô lạnh tình lương bạc cũng thế, nhưng Lãnh Nham biết trong chuyện tình cảm cô vẫn luôn nghiêm túc, trong đó bao hàm cả hôn nhân, chỉ vậy là đủ rồi.

Cô không xếp tình yêu vào vị trí thứ nhất, cô yêu công việc của cô, cô có lý tưởng của chính mình, anh hiểu và ủng hộ cổ vũ cô. Anh cũng tin rằng sự xuất hiện của anh trong trái tim cô sẽ không xảy ra bất kỳ xung đột nào với sự nghiệp hay lý tưởng của cô, sẽ không buộc cô phải đưa ra sự chọn lựa, cô muốn điều gì anh đều có thể cho cô.

“Có lẽ bố anh sẽ không quá tán đồng chúng ta ở bên nhau.”

Lãnh Nham cố gắng diễn đạt uyển chuyển nhất có thể, nhưng vấn đề này Mộ Gia Niên đã sớm biết, nếu không thì anh cũng không bị bắt đi xem mắt trong khi đã có bạn gái. Với xuất thân gia thế của anh, trong nhà hy vọng anh nên cưới một người vợ môn đăng hộ đối bình thường. Mẹ Mộ Gia Niên là bác sĩ, bố cô là quản lý cấp cao trong công ty hàng không, kỳ thực điều kiện như vậy cũng rất ưu việt, chỉ là so với Lãnh Nham, vẫn có sự chênh lệch.

“Nhưng Gia Niên, không phải em không xứng với anh mà là anh không theo kịp em, anh ngoài có được mệnh tốt sinh ra trong một gia đình giàu có thì anh cũng còn có gì khác đâu? Nhưng con người anh được cái có da mặt dày, sẽ không vì thấy mình không bằng em mà lùi bước, dù sao cũng theo đuổi được em, trừ khi em đá anh chứ anh tuyệt đối không buông tay.”

“Thật không?” Mộ Gia Niên cười như không cười nhìn anh, “Nghe anh vừa phân tích như thế, dường như em nên đi kiếm người tốt hơn.”

“Không được!” Lãnh Nham lập tức ôm eo cô làm nũng, “Em không thể đá anh, kể cả em đá anh cũng không đi.”


Mộ Gia Niên phì cười xoa đầu anh, “Vậy anh nói xem anh định cưới em thế nào?”

Lãnh Nham ngồi dậy, cười gian trá, “Đối với bố anh thì anh bó tay nhưng chẳng phải người thu phục ông ấy đã tới đây rồi hay sao? Dù sao ông bà nội thích em, hận không thể khiến đôi ta ngay lập tức kết hôn, có ông bà ở đây dù bố anh có bá đạo nữa cũng vô dụng.”

Áp tay cô lên tay mình Lãnh Nham nói tiếp, “Gia Niên, có thể ngăn cản được chúng ta đến với nhau không phải bố anh mà là chính chúng ta. Anh tất nhiên hận không thể ngay lập tức kết hôn với em, nhưng anh còn chưa đủ tự tin.

Em đang nỗ lực phấn đấu vì lý tưởng thì anh cũng vậy. Lý tưởng của anh là làm một editor/ biên tập viên cắt ghép chuyên nghiệp, lúc trước phớt lờ những lời phản đối của bố anh, anh tranh thủ khiến ông bà đứng về phía mình để theo học chuyên ngành này, sau đó vào công ty làm một nhân viên bình thường, anh chưa bao giờ cảm thấy hối hận vì quyết định của mình.

Nhưng mà 3 năm sau tốt nghiệp, vứt bỏ cái mác Lãnh gia hào quang, anh chưa đạt được thành tựu khác nào. Anh muốn cưới em, nhưng là với thân phận của một người đàn ông ưu tú, thân phận Lãnh Nham chứ không phải cậu Thái Tử phong hoa gì đó, cho nên, anh cần phải nỗ lực.”

Nhìn ánh mắt anh nghiêm túc kiên định như vậy, Mộ Gia Niên đột nhiên cảm thấy người đàn ông trước mặt quả thực khắp chỗ đều toát ra sự lôi cuốn, càng xem càng không rời mắt nổi.

Không kìm được tiến tới hôn lên môi anh một chút, cô mới cười hỏi: “Ý anh là em phải chờ anh?”

Lãnh Nham gật đầu, “Anh biết có lẽ với em hôn nhân này cũng không cần thiết phải nghiêm túc đến vậy, nhưng với anh thì khác, ở trong lòng anh, hôn nhân là một chuyện cực kỳ nghiêm túc cần thiết phải đối đãi cẩn trọng, cầu hôn đó chính là lời hứa hẹn cả đời, anh muốn ở thời điểm tốt nhất, ở lúc toàn diện nhất để nói ra lời hứa hẹn này. Cho nên, em có đồng ý chờ anh không? Anh nhất định sẽ nỗ lực, không để em phải chờ quá lâu.”

Cả căn phòng nhất thời lâm vào yên tĩnh, đón lấy ánh mắt của Mộ Gia Niên, Lãnh Nham kỳ thật có hơi chột dạ.

Theo lý thường, cô trước đó đã ám chỉ tới mức này, anh nhân đó cầu hôn chắc chắn sẽ không bị cự tuyệt, nhưng đối với chuyện này anh không muốn dễ dãi như thế.

Đối với cô có lẽ kết hôn hay ly hôn đều rất đơn giản, cô có thể nghiêm túc mà cũng có thể phóng khoáng ra đi. Nhưng anh thì làm không được như vậy, nếu anh đã nghiêm túc đối đãi thì quyết không cho phép có đường lui.

Nhưng nói cái lời khiến con gái phải chờ mình, nghe thế nào cũng giống lời mấy tên đàn ông dối trá, Mộ Gia Niên là người tuỳ hứng nói không chừng cô sẽ phủi phủi mông bỏ đi, dù sao xếp hàng chờ theo đuổi cô vần còn vô số người.

Một giây, hai giây, ba giây…

Trong khi Lãnh Nham càng ngày càng thấp thỏm chờ đợi thì cuối cùng Mộ Gia Niên cũng cong môi cười, gật đầu.

Lo lắng cả bụng rốt cuộc cũng được đáp án, Lãnh Nham kích động kéo cô vào trong lòng, muốn nói gì nhưng lúc này đây lại không biết nói gì mới thích hợp. Trái lại Mộ Gia Niên dựa lên vai anh, ngước mắt nhìn sườn mặt anh, không ngờ nói: “Em tưởng mọi bước đi của anh em đều đoán được, nhưng đây là điều đầu tiên em không đoán trúng.”

Tưởng rằng anh sẽ gấp không chờ nổi vội cầu hôn không nghĩ tới ngược lại anh từ chối ám chỉ của cô. Đúng là từ trước đến nay cô vẫn luôn tuỳ hứng, thái độ không nghiêm túc lắm, nhưng nhìn anh nghiêm túc đối đãi như vậy, cô nguyện ý cùng anh đối đãi nó một cách nghiêm túc một lần.

“Lãnh Nham, có một chuyện này có lẽ anh còn chưa biết.”

“Chuyện gì?” Nhìn mặt cô nghiêm lại như vậy Lãnh Nham không khỏi căng thẳng. Ai ngờ cô lại yên lặng nhìn anh, sau đó mặt giãn ra cười khẽ: “Lúc anh nghiêm túc trông thật đẹp trai.”

“Và…” Ý cười trên mặt cô càng lớn, cặp mắt sáng quắc tưởng chừng như chứa đựng cả ngôi sao: “Đẹp tới em đều đã ướt.”

Lãnh Nham lập tức cảm thấy ngọn lửa trong lòng anh bốc lớn, khiến máu trên người đều đã sôi trào.

Một tay đẩy ngã cô trên giường, anh nhanh chóng khinh thân đè lên, thô lô kéo ra quần áo cô: “Vậy anh cho giải ngứa cho em.”

Mộ Gia Niên tuỳ anh bá đạo, ở dưới thân anh cười khúc khích: “Ông bà nội còn ở bên cạnh đấy, anh nhẹ thôi.”

“Sợ gì? Chúng ta sinh hoạt hài hoà, ông bà biết được chỉ có càng vui vẻ, tới, kêu lớn lên, làm cho ông bà nghe thấy.”

“A….” Mộ Gia Niên vừa cố ý há to miệng kêu lên đã bị Lãnh Nham vội vàng hôn lấy ngăn chặn môi cô.

Quấy loạn trong miệng cô một lúc lâu sau mới tiếc không rời mà buông ra, ngực phập phồng, hơi thở hỗn loạn, tình dục khó kiềm chế.

Mộ Gia Niên chớp chớp mắt với anh, “Sao không cho em kêu? Em rất nghe theo lời anh mà.”

Nhìn mặt mày cô đắc chí Lãnh Nham quyết đoán lại cúi xuống hôn bịt cô lần nữa.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi