Sốt ruột dắt Mộ Gia Niên quay về khách sạn, Lãnh Nham mới cảm
thấy đoạn đường này dài tới đáng sợ.
Rõ ràng khách sạn ở ngay trước mắt, chỉ cần ngẩng đầu là thấy nhưng sao đi mãi
mà không tới nơi?
Giữa háng anh đều đã căng phát đau, nếu còn nghẹn nữa, anh thật sợ mình sẽ có
vấn đề sau này.
Cố tình trong lúc anh hận không thể mọc cánh bay luôn về khách sạn thì Mộ Gia
Niên đột ngột dừng lại.
Lãnh Nham khổ sở lắm rồi nhìn cô: “Sao thế?”
Anh dám cam đoan, nếu bây giờ Mộ Gia Niên còn muốn trêu anh tiếp, nói không về
nữa, anh thề anh lập tức khiêng cô lên vai ném vào giường lớn trong khách sạn.
Quả nhiên, Mộ Gia Niên hé môi: “Không muốn về nữa”.
Lãnh Nham hít sâu, tự mình cổ vũ trong lòng, đang chuẩn bị khiêng cô chạy thì
lại nghe thấy cô nói ẩn ý, “Muốn thử xem “dã chiến”.”
Dã….dã chiến?
Lãnh Nham trợn trừng, “Gì…gì cơ?”
Mộ Gia Niên cong môi cười, chỉ con hẻm bên cạnh: “Không có camera, vừa vặn
tốt.”
Lãnh Nham khiếp sợ, đầu lưỡi thắt cả vào: “Không tốt đâu?”
Ngoài miệng thì nói vậy nhưng thân thể lại không khỏi hưng phấn.
“Thật không muốn?” Mộ Gia Niên nghiêng đầu cười với anh, như một nữ yêu tinh từ
đêm trăng tròn hiện ra câu lấy hồn phách hút huyết người ta.
Tim Lãnh Nham đập thình thịch, hô hấp dồn dập, chỉ cảm thấy người con gái trước
mặt tràn đầy ma lực, nhìn cô xoay người, anh không chút ngần ngại chạy theo cô.
Con hẻm hẹp không có đèn đường, ánh sáng bên ngoài chỉ lọt vào ít ỏi, vừa đủ để
phán đoán hình dáng người trước mặt.
Trong bóng đêm, ngoại trừ thị giác, tất cả cảm quan đều trở nên nhạy bén dị
thường, Lãnh Nham thậm chí còn nghe được tiếng cởi quần áo của Mộ Gia Niên.
Hôm nay cô mặc váy, quần áo đâu mà cởi?
Anh còn đang nghi hoặc thì đột nhiên bị nhét một thứ mềm mại vào trong tay, đầu
ngón tay sờ lên, một mảng dính nhớp.
Đây là quần lót của cô?
Ướt đẫm.
Cho nên ban nãy câu dẫn anh cô cũng ướt?
Tiếng thở thô nặng dày đặc trong bóng đêm, nhìn bóng đèn trước mặt, Lãnh Nham
không nín được nữa xông lên, một tay đè cô lên tường, bằng cảm giác chuẩn xác
không lầm khoá môi cô.
Cô vừa ăn xong điểm tâm ngọt, trong miệng còn vấn vương vị thơm ngọt, anh vừa
nếm đã nghiện, càng ra sức mút, lưỡi dài duỗi ra liếm mọi ngóc ngách trong
khoang miệng cô.
Vuốt ve mặt cô, hai tay anh rất nhanh đã lần dọc theo cần cổ mảnh khảnh đi xuống,
nắm bầu mềm mại trong tay, ve vuốt, cách vải dệt vân vê hai viên đầu vú bứt
lên.
Mộ Gia Niên than một tiếng, cong người không ngừng đẩy bụng nhỏ cọ giữa háng
anh.
Lãnh Nham vốn cương đã lâu, hạ thân mẫn cảm đến tột đỉnh, bị chân tâm mềm mại
của cô áp sát cọ qua cọ lại trong chốc lát ngay lập tức rùng mình, suýt thì
không nín được.
Mộ Gia Niên chảy quá nhiều nước, không có quần lót che, d*m dịch chảy dọc hai
mạn đùi xuống cẳng chân, tưới lên mắt cá chân, thấm cả vào giày, vừa rồi cọ anh
mấy cái cũng đã thành công khiến váy cô thấm ướt cả mảng.
Cô hít thở khó nhọc, dắt tay anh luồn xuống váy sờ vào chân tâm của cô: “Bởi
anh mà chảy.”
Tay Lãnh Nham nhầy nhụa, xoa mạnh hai cái ở hộ khẩu cô, nghe được tiếng rên rỉ
mê người của cô thì gấp gáp không chờ nổi cởi quần mình xuống, nâng chân cô
quấn lên eo anh, đỡ dương v*t to cứng cà qua cà lại, thăm dò h/uyệt khẩu đã
trơn trượt một lát, rồi lập tức vọt thẳng vào trong cái miệng nhỏ mấp máy kia.
Cảm nhận được q.uy đ/ầu to
lớn bị cô ngậm lấy, anh sướng tới hít sâu không ngừng, một tay đỡ eo cô, một
tay nắm mông cô, thọc ra rút vào, mạnh mẽ thẳng tiến.
Cảm giác bị lấp đầy căng ra không khỏi làm Mộ
Gia Niên nức nở, hai tay ôm chặt cổ anh, dựa đầu trên vai anh, làn môi mềm ướt
át liếm vành tai anh, “Sướng không?”
Đương nhiên sướng. Tiểu h/uyệt cô co thắt
không thôi, nhục bích chật hẹp ôm gắt gao lấy trượng thịt của anh, ve vuốt,
sướng tới mức lông tơ toàn thân phải dựng cả lên.
Lãnh Nham đỡ mông cô bế thốc cả người cô lên,
mượn vách tường đem cô vây trong lòng ngực, luật động càng ngày càng nhanh,
không cố kỵ đâm thọc mạnh mẽ, bọt nước bắn tung, tiếng nước lõm bõm.
Cách không xa là đường lớn đi thông sân bay,
đèn xe tấp nập, âm thanh ồn ã, ánh đèn lập loè. Lại gần hơn chút là con đường
nhỏ không thể đi xe, tuy lượng người không lớn nhưng ngẫu nhiên vẫn có người đi
ngang qua, hơn nữa lúc này là buổi đêm, đi qua cũng toàn là tốp năm tốp ba kết
đột, khuất trong hẻm nhỏ thậm chí còn nghe được tiếng trò chuyện của bọn họ.
Nhưng chính hoàn cảnh thế này, vừa rồi trong
nhà hàng Lãnh Nham và Mộ Gia Niên còn quần áo chỉn chu khí khái cao quý, thế mà
bây giờ lại lẩn trong bóng đêm làm việc bất chính, không biết mệt mỏi mà lộ
thiên làm tình.
“Đây là chỗ nào?” Đột nhiên bên ngoài truyền
tới giọng một người đàn ông, có vẻ ông ta đã uống say, đi ngang qua hẻm thì
chợt ngừng lại.
Con hẻm còn có một đoạn ngoặt gấp khúc, Lãnh
Nham không rõ tình huống bên ngoài, nhưng lại có thể nghe rõ động tĩnh.
Loáng thoáng nhận thấy người đó dừng ở bên
ngoài không đi, cả người anh đều khẩn trương, lập tức dừng lại tốc độ ra vào.
Ai ngờ Mộ Gia Niên lại bình tĩnh như thường, trực tiếp lắc mông ưỡn bụng nhỏ
chủ động vuốt ve thân gậy của anh, hơn nữa đường đi càng ngày càng hẹp không
ngừng gặm cắn anh, kẹp chặt tới anh tê dại cả da đầu.
Nỗ lực nín rên rỉ, Lãnh Nham vừa ngưng thần
nghe động tĩnh bên ngoài vừa chậm rãi đưa đẩy c/ôn th*t chôn sâu trong cơ thể
cô, tận lực không cho phát ra âm thanh nào.
“Ông sao đây? Sao không đi nữa?” Lại có một
người nữa tới.
“Muốn đi tiểu…” Người nọ uống say quá, “Nơi
này có thể đi tiểu, tôi vào đi tiểu.”
Nháy mắt tim Lãnh Nham nảy lên tận cổ họng, ôm
chặt Mộ Gia Niên trong ngực.
Tuy là con ma men, tuy bên trong tối đen không
thấy rõ, nhưng nếu vào được thì rất khó không phát hiện ra bọn họ. Hơn nữa hắn
ta nói muốn đi tiểu, chẳng phải phá đám? Anh và Mộ Gia Niên đang vui vẻ, gặp
được thế này còn có thể tiếp tục được nữa chắc?
Rõ ràng trong lòng càng khẩn trương anh lại
càng cảm thấy kích thích, đã không dám tiếp tục đưa đẩy, gậy thịt sưng to chôn
trong h/uyệt cô hưng phấn tới run rẩy, cũng đồng thời khiến tiểu h/uyệt của cô
đóng mở không ngừng, chừng như một cái miệng nhỏ tham ăn hung hăng cắn chặt
anh.
“Ưm…” Bởi vì cả người Mộ Gia Niên trầm xuống,
anh liền xốc lên một chút nâng cô lên, nhưng chính động tác này khiền dương v*t
nửa rút ra lại đột ngột cắm thẳng vào, đâm thẳng tới chỗ sâu nhất trong hoa
tâm, lập tức khiến cô đạt tới cực điểm, h/uyệt thịt co rút kịch liệt kẹp chặt
tới ép anh phải bắn ra.
“Tiểu cái gì mà tiểu? Uống say là tiểu tiện
bừa bãi? Chạy nhanh tôi dẫn ông vào WC.”
Cho tới tận khi âm thanh này biến mất, xác
định tiếng bước chân đã xa dần, Lãnh Nham mới thở hắt ra một hơi, hô hấp dồn
dập phát tiết khoái cảm lên đỉnh.
Mộ Gia Niên cũng hít thở nặng nhọc, nhưng vẫn
dựa gần bên tai anh khẽ hỏi: “Kích thích không?”
Quá kích thích!
Lãnh Nham thả cô xuống, xoay người cô lại đổi
tư thế mới, khiến cô áp người trên tường mông vểnh lên: “Lại lần nữa.”