GIA NIÊN - TIỂU DÃ MIÊU CẦN LAO

Lãnh Nham thức trắng đêm.

Bọn họ làm ba lần tối qua, khăn giấy cùng áo mưa còn nằm gọn trong sọt rác nhắc nhở buổi tối qua không phải một giấc mộng xuân.

Dù khi người con gái mệt nhọc chìm vào trong giấc ngủ thì anh cũng không dám chợp mắt, dù chỉ là một chút.

Anh sợ, sợ sẽ lại giống với lần trước, tỉnh dậy thì cô đã không còn.

Bên tai là tiếng hít thở khẽ khàng của cô, trước mặt là dung mạo yên tĩnh khi ngủ của cô, Lãnh Nham gối đầu lên khuỷu tay, nghiêng người, nhìn chằm chằm gương mặt cô không chớp mắt, càng ngắm càng cảm thấy cô quá đẹp, khó trách làm anh nhớ mãi không quên.

Đáng tiếc, theo đuổi cô khó quá.

Nhưng càng khó lại càng chứng minh ánh mắt của tinh chuẩn của anh, không phải sao?

Thế là khi Mộ Gia Niên vừa tỉnh lại, đập ngay vào mắt là bản mặt phóng đại của anh.

Đẹp trai thì đẹp trai thật đấy, khuôn mặt tuấn tú, đường nét góc cạnh, khôi ngô mà rắn rỏi, có điều hai quầng thâm dưới mắt hơi làm ảnh hưởng mỹ quan, đã vậy còn cười ngờ ngệch như sắp rớt dãi, quả thật phá tan gương mặt gần như hoàn mỹ này.

“Ngắm đủ rồi chứ?”

Lạnh nhạt liếc anh một cái, cô xốc chăn từ từ xuống giường, dưới ánh nhìn chăm chú của anh, bình thản mặc lên nội y.

Lãnh Nham nhìn, xấu hổ cửng.

Nói thật, đối với độ tuổi này của anh, dù tối qua đã làm ba lần đi nữa thì hiện tại có chiến đấu tiếp cũng hoàn không thành vấn đề, nhưng dường như cô chẳng có ý định này.

Nhìn cô mặc quần áo chỉnh chu, sau đó quơ lấy túi xách chuẩn bị rời khỏi, Lãnh Nham gấp gáp bật dậy. “Em phải đi à?”

Mộ Gia Niên dừng lại nhìn anh, lúc này đây cả người anh trần truồng, động tĩnh giữa hai chân anh hẳn nhiên cũng lọt vào tầm mắt cô.

“Còn muốn làm tiếp?”

“Không phải.” Lãnh Nham vội giơ tay che chắn lại nơi căng cứng giữa hai chân, “Chỉ là muốn nói, chúng ta… ăn một bữa với nhau?”

Thấy khuôn mặt cô biểu lộ vẻ kỳ quoặc, anh nhau nhảu sửa miệng, “Không ăn cơm cũng được, vậy chúng ta lưu số điện thoại?”

Mộ Gia Năm ngẫm nghĩ một chút, rút điện thoại đưa anh: “Anh tự lưu số anh đi.”

Lãnh Nham sửng sốt, nhanh chóng lưu số điện thoại của mình vào, sau đó gọi ngược lại vào điện thoại mình, rồi cần thận lưu giữ dãy số cô.

“Được rồi.” Mộ Gia Niên mặt không cảm xúc quơ quơ di động trước mắt anh. “Nếu có yêu cầu tôi sẽ gọi anh.”

Lãnh Nham “…”

Lãnh Nham đứng đơ người.

Lời này cứ sao sao ấy…
Anh lại không phải “trai bao” gọi là đến.

“Em thật coi tôi là chỗ “xả” vậy sao?”

“Chứ sao?” Nhìn anh như chịu phải ấm ức, Mộ Gia Niên đột nhiên mỉm cười. “Thích tôi à?”

Lãnh Nham nhìn cô, gật đầu.

“Thích tôi ở điều gì?”

Lãnh Nham không nói nên lời.

“Là thích khuôn mặt này hay là thân hình này của tôi, hay vẫn là bộ dáng mặc đồng phục kia?”

Lãnh Nham rất muốn nói anh thích hết tất cả, nhưng lời đến cổ họng lại phát không ra.

Mộ Gia Niên lại hỏi: “Anh hiểu biết tôi không?”

Lãnh Nham suy nghĩ, lắc đầu.

Người con gái cười khẽ, “Thế mà anh còn nói thích tôi?”

Điều này, anh không biết nên phải phản bác thế nào. Cô nói không sai, anh chẳng hiểu biết gì về cô, anh dựa vào đâu mà nói thích cô? Cái gọi là “thích” ấy dường như trở nên thật nông cạn?

Mộ Gia Niên ngồi xuống sô pha, như thể nghĩ tới điều gì mà nhìn anh: “Anh tới Paris là vì tìm tôi sao? Cho nên mới đến AF, nhìn thấy Joshua cầu hôn tôi thì sau đó đánh hắn ở quán bar?

“Tôi không theo hắn ta đến quán bar, gặp phải hắn hoàn toàn là tình cờ, tôi đâu phải kẻ biến thái thích theo dõi.”

Mộ Gia Niên gật đầu: “Vậy là, anh thật chạy tới tìm tôi?”

“Đúng vậy, tôi tìm em rất lâu rồi, trước kia còn luôn chờ em trước cửa khách sạn Thái Ngọc, tôi tưởng em là phi công hãng hàng không Y.”


“Joshua ở hãng hàng không Y, người phụ nữ cặp với hắn, cũng chính là cô ả anh thấy ở quán bar tối qua, đều thuộc hãng hàng không Y.”

Thế cho nên cô có mặt ở khách sạn Thái Ngọc ngày đó chỉ vì bắt quả tang, kết quả làm anh kiếm tìm suốt nửa tháng.

Lãnh Nham ngồi xuống bên cạnh cô, hỏi: “Em vừa từ chối lời cầu hôn của hắn tối qua, thì hắn đã lập tức quay lại với người phụ nữ kia, hẳn em rất khổ sở phải không?”

Thấy bộ mặt vẻ thương xót lại thêm đau lòng của anh, Mộ Gia Niên buồn cười nhìn anh: “Sao phải khổ sở? Anh tưởng cô ta sẽ là kẻ tình nguyện gọi là đến đuổi là đi à? Dã tâm trả thù của cô ta so với tôi còn ghê gớm hơn nhiều, tôi ngồi nhìn kịch vui là được.”

Lãnh Nham: “…”

Mấy người phụ nữ này sao lại thế này? Quá khủng bố.

Dừng một chút, anh vẫn không nhịn xuống hỏi một lần, “Em không đau lòng thật chứ?”

Rốt cuộc biết bao cô gái khi gặp phải loại tình huống này lại vẫn luôn tỏ ra mình ổn, trước mặt nói không sao nhưng sau lưng lại khóc lóc thê lương.

“Anh rất quan tâm đến tôi có khổ sở không à?”

Lãnh Nham ngơ ngác nhìn cô, gật gật đầu.

“Tôi trả thù hắn ta không phải vì tôi còn thích hắn ta, mà bởi vì hắn ta chưa đưa ra lời chia tay với tôi thì đã lén bò lên giường con khác, lại còn lấy tiền của tôi đi nuôi nó. Đến nỗi hỏi tôi có khổ sở hay không, xin lỗi, loại cảm xúc ấy tôi không có.”

Nói đến đây, Mộ Gia Niên bỗng nhiên nghiêng người về phía anh, ghé sát tới gương mặt anh khẽ bật hơi, “Có vẻ tôi đã quên không nhắc nhở anh một chuyện, tình yêu đối với tôi mà nói, không quan trọng.”

Lãnh Nham ngơ ngác nhìn khuôn mặt gần trong gang tấc, mấp máy môi, nhưng nói không nên lời.

Mộ Gia Niên mỉm cười, cầm túi xách đứng dậy, bước đi, “Nếu anh muốn không chỉ là lên giường với tôi, vậy anh không cần phải chạy từ xa tới tìm tôi.”

Ngụ ý là, nếu anh muốn chỉ là tiếp tục lên giường với cô thì cô còn sẽ suy xét, nhưng nếu muốn tình cảm, cô sẽ không phụ trách.

Lần này Lãnh Nham nghe hiểu.

“Nhưng…” Nhìn cô sắp sửa mở cửa rời đi, anh hộc tốc bước tới đè lại bàn tay cô trên khoá cửa, “Cho dù hiện giờ tôi không có tư cách nói thích em nhưng… tôi có thể tìm hiểu em trước.”

Mộ Gia Niên buông tay, ngoái đầu ngó anh, “Lời tôi nói, anh nghe không hiểu?”

“Hiểu.” Ánh mắt Lãnh Nham dấy lên vẻ kiên định, “Nhưng tôi sẽ không bỏ cuộc, cho tôi cơ hội tìm hiểu về em, em cũng có thể từ từ nhìn nhận con người tôi, được không?”

Cho nên, đây gọi là kiên trì, dũng cảm không ngừng tiến lên, hay vẫn là mặt dày như tường thành lì lợm la liếm quấn mãi không bỏ?

Đón nhận ánh mắt kỳ lạ phức tạp của Mộ Gia Niên, Lãnh Nham hiểu rõ, ở trong mắt cô, anh là loại thứ hai.

Nhưng anh không còn cách nào, sống hai mươi mấy năm này anh chưa bao giờ chủ động theo đuổi bất kỳ cô gái nào, gì mà kỹ năng và nghệ thuật theo đuổi bạn gái, đối với anh hoàn toàn là con số 0.

Cũng may Mộ Gia Niên gật đầu.

Trước khi bước ra khỏi ngưỡng cửa, cô ngoái đầu bổ sung một câu, “Tốt nhất anh đừng hối hận.”

Lãnh Nham không sao cả.

Sau này có hối hận hay không thì để về sau nói, anh chỉ biết nếu ngay lúc này anh không nói gì mà để tuột mất cô, anh lập tức liền hối hận.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi