GIẢ THÀNH THÂN XONG, VƯƠNG GIA TÂM CƠ MẤT TRÍ NHỚ



Mặt Nguyên Tư Trăn lộ vẻ kinh ngạc mà đem đèn hoa sen đưa tới trước mắt Lý Hoài, chỉ vào đồ án bên trên nói: "Hoa sen chín đế, chín tượng la sát, oán linh trẻ sơ sinh trong đó cũng phải tương ứng có chín đứa mới đúng!"
Lý Hoài nhìn về phía những đồ án sinh động qua ánh nến, nhíu mày suy tư, "Hai con cá lọt lưới?"
"Nhưng chỗ đó chúng ta đều đã thiêu hết không còn một mảnh......" Nguyên Tư Trăn suy tư cẩn thận trong đầu, sợ sót điểm mấu chốt nào.

Nàng nhớ tới tối nay, oán linh trong hoàng lăng cùng oán linh ngày ấy bên ngoài chùa Hồng Phúc, đều là từ nơi khác đi về hướng chùa Hồng Phúc, bỗng nhiên nghĩ thông suốt được liên hệ trong đó, lẩm bẩm nói: "Chẳng lẽ còn con sót lại chưa có trở về?"
"Ai nha!" Nguyên Tư Trăn ảo não, "Ta không nên nóng vội như vậy, sớm biết thì phải chờ đến khi chín con tề tựu, mới một lần tru diệt luôn!"
"Chín tượng la sát đều đã bị phá, bản thể không còn, oán linh còn có thể lưu lại nhân gian?" Lý Hoài nhớ tới lúc trước Nguyên Tư Trăn có nói đến liên hệ giữa oán linh và bản thể, có chút nghi hoặc nói.

Nguyên Tư Trăn do dự gật gật đầu, "Đúng lý là như thế, nhưng oán linh này không giống bình thường, còn có thể trú vào trong thân thể khác, không chừng cho dù bản thể không còn vẫn có thể tác loạn."
Lý Hoài thấy nàng ngồi quỳ ở trên giường, mặt tràn ngập lo lắng, không khỏi an ủi nói: "Tối nay có nghĩ thêm cũng vô dụng, không bằng ngày mai nghĩ sẵn câu hỏi đi hỏi hòa thượng kia."
Dứt lời, hắn sửa sang lại trung y,mặt vô biểu tình mà ngồi vào mép giường, vừa mới chuẩn bị xoay người lên giường, Nguyên Tư Trăn phía sau bỗng nhiên bổ nhào vào trên lưng hắn.

"Cảm ơn Vương gia!" Nguyên Tư Trăn ôm cổ Lý Hoài, ngữ khí nhẹ nhàng nói.

Từ Viên Từ bị nhốt vào ngục, nàng vẫn luôn muốn tìm một cơ hội giáp mặt nói chuyện với hắn, nhưng Lý Hoài cứ lấy cớ không đúng lúc, hay là Ngô Vương đang nhìn chăm chăm để cự tuyệt, nghe ý hắn mới vừa nãy, xem ra là rốt cuộc đồng ý cho nàng đi gặp rồi.

Lý Hoài cảm giác được hơi thở nóng ấm của Nguyên Tư Trăn phía sau cổ hắn, phía sau lưng chợt dán lên một cảm xúc mềm mại cũng làm hắn không khỏi đỏ bên tai.

Kỳ thật lời ban nãy của hắn có ý là hắn sẽ đi hỏi, chứ không có ý cho Nguyên Tư Trăn vào ngục hỏi, nhưng thấy được Nguyên Tư Trăn vui sướng như vậy, nên hắn đành đem lời giải thích nuốt trở lại trong bụng.

Tối hôm nay, nhìn nữ tử bên người ngủ say, Lý Hoài thật lâu không thể đi vào giấc ngủ.

Đủ loại cảm xúc khi ở bên cạnh Nguyên Tư Trăn làm hắn vừa xa lạ, lại giống như đã từng quen thuộc.


Trước kia hắn chưa bao giờ tưởng tượng thê tử của mình sẽ là như thế nào, nhưng cũng biết, nhưng tuyệt đối sẽ không giống như Nguyên Tư Trăn vậy.

Nàng không thể củng cố thế lực gia tộc giùm hắn, lại là một đạo sĩ bắt quỷ thu yêu, thân phận hai người chênh lệch trên trời dưới đất, mình lúc trước đến tột cùng vì sao muốn cưới nàng?
Lý Hoài trằn trọc, trong đầu hắn hiện lên đủ mọi biểu tình của Nguyên Tư Trăn, khuôn mặt kinh diễm khi mới gặp, vẻ gặp nguy không loạn của nàng sáng nay, cùng cảm giác ấm áp mới vừa rồi từ sau lưng ôm lấy mình.

Trong lòng hắn phân loạn, lại không thể không thừa nhận mình vừa rồi cũng có một tia tâm ý viên mãn......!
Ngày thứ hai, Nguyên Tư Trăn hứng thú bừng bừng mà thay nam trang, lại làm thủ thuật che mắt trên mặt, chuẩn bị đi theo Lý Hoài vào ngục gặp Viên Từ.

Nàng ưỡn ngực ngẩng đầu đứng ở trong phòng, vẻ mặt đắc ý mà nhìn Lý Hoài nói: "Như thế nào, tuấn tiếu không?."
Ai ngờ mày Lý Hoài hơi nhướng lên, lại nhớ đến ngày ấy ở Hàm Hương Các đón gió cho Uất Trì Thiện Quang, hình như từng gặp một bóng dáng nam tử cực kỳ tương tự với nàng, liền lạnh giọng hỏi: "Nàng giả trang thế này đến Hàm Hương Các rồi à?"
Nguyên Tư Trăn sửng sốt, không nghĩ tới Lý Hoài sẽ hỏi việc này, nhớ tới ngày ấy xác thật gặp Uất Trì Thiện Quang, chẳng lẽ Lý Hoài cũng ở đó hay sao? Nàng vội vàng ấp úng nói: "Không có đi, Vương gia có phải nhìn lầm rồi hay không?!"
Lý Hoài thấy nàng phản ứng như thế, liền biết mình tám chín phần là đoán trúng, thầm nghĩ Nguyên Tư Trăn thật là lớn gan, còn dám giả mạo nam tử vào hoa lâu, trách không được ngày ấy đi Hàm Hương Các tìm hắn lại ngựa quen đường cũ như vậy!
"Vương gia chúng ta đi nhanh đi, bằng không sẽ trễ mất." Nguyên Tư Trăn sợ hắn trách cứ, không cho nàng đi gặp Viên Từ, vội vàng thúc giục nói.

Cũng may Lý Hoài không nói gì nữa, dẫn nàng ra vương phủ.

Nguyên Tư Trăn thấy xe ngựa không phải đi đường đến phủ nha, hiếu kỳ nói: "Viên Từ không bị nhốt ở ngục giam của phủ nha sao?"
"Lý Mộc nhìn chằm chằm hắn, nếu ta trắng trợn táo bạo đi thẩm vấn, sẽ làm hắn hoài nghi.

Cái bộ óc heo kia của hắn sợ là đang cho rằng ta là đầu sỏ hại hài nhi của hắn, giờ ta đi thẩm vấn là chủ yếu muốn gõ Viên Từ, không biết chừng hắn còn muốn tăng thêm lính canh, sợ ta diệt khẩu." Ngữ khí Lý Hoài khinh thường mà nói.

"À, thì ra là thế." Nguyên Tư Trăn nghe được hai chữ diệt khẩu, nhớ tới Lý Hoài cũng từng định diệt khẩu nàng, nhỏ giọng nói: "Đệ đệ chàng cũng rất hiểu chàng ha......"
"Hả?" Lý Hoài chưa nghe rõ nàng lẩm bẩm gì.

Nguyên Tư Trăn nhoẻn miệng cười, duỗi tay đấm đấm đầu gối Lý Hoài, lấy lòng mà nói: "Vậy Vương gia muốn hỏi chuyện như thế nào?"

"Nàng giả làm đại phu, đi theo nha dịch vào." Lý Hoài trầm giọng nói.

"Chúng ta đi y quán?" Động tác tay Nguyên Tư Trăn từ đấm chân biến thành bóp vai, "Vương gia không đi theo hả?"
Lý Hoài cố nén ý muốn rúc bả vai lại, cắn răng xua đi cảm giác ngứa ngáy trên đầu vai, "Ta ở y quán chờ nàng."
Sau khi vào phường Vĩnh Khánh, xe ngựa đi dọc theo đường nhỏ, trực tiếp đi vào hậu viện một gian y quán, Nguyên Tư Trăn xuống xe nhìn xung quanh khắp nơi, thấy hậu viện này bóng cây vờn quanh, khó có thể nhìn thấy được toà nhà bên trong, thầm nghĩ nơi này cũng được chọn kỹ càng nha.

Nàng tiến vào y quán liền nhìn ngược từ cửa sổ nhỏ ra ngắm đường phố, vậy mà lại thấy được Ngũ Vị Trai cách đó không xa.

Hoá ra quán này là y quán mà nàng cùng Quốc công phu nhân bình thường tới lấy thuốc, không thể tưởng được lại là sản nghiệp của Lý Hoài.

Nàng không khỏi trong lòng cảnh giác, cảnh báo bản thân về sau ở trong thành nói chuyện hay hành sự đều phải cẩn thận, nếu nói lỡ miệng, chưa chừng liền truyền tới tai hắn, tên cẩu nam nhân này chắc chắn sẽ nghi ngờ nàng!
"Vậy Vương gia ở chỗ này chờ ta, Trăn Trăn đi một chút sẽ về!" Nguyên Tư Trăn thấy nha dịch dẫn nàng đã ở dưới lầu, sửa sang lại cổ áo, xách hòm thuốc y quán lên, không quay đầu lại mà đi xuống lầu.

Nhìn theo nàng đi xa, Lý Hoài lúc này mới gõ gõ góc bàn, gọi ảnh vệ Mạnh Du bên người đến.

Mạnh Du theo Lý Hoài nhiều năm, cũng đoán được hắn nhất định muốn phân phó chuyện đêm qua.

Sau khi hiện thân, hắn cúi đầu quỳ một gối xuống đất, chờ giải lệnh Lý Hoài cấm ngôn.

Ai ngờ Lý Hoài uống ngụm nước trà, qua hồi lâu mới nói: "Đêm qua ngươi nhìn thấy gì? "
Mạnh Du đúng sự thật đáp: "Thuộc hạ ở chùa Hồng Phúc nhìn thấy Vương phi điều khiển lửa đốt hồ hoa sen."
"Trước kia có từng thấy không?" Lý Hoài lạnh giọng hỏi lại.

"Chưa từng thấy." Mạnh Du mới vừa nói xong, lại nghĩ tới cái đèn kéo quân trong tay Vương phi đêm qua có chút quen mắt, "Nhưng đèn kéo quân kia thì thuộc hạ có chút ấn tượng."

"Nói nghe một chút." Lý Hoài sở dĩ hỏi như vậy, là hắn không tin thân phận đạo cô của Nguyên Tư Trăn lại có thể che giấu tốt như vậy, ngay cả ảnh vệ cũng không phát hiện một tia sơ hở.

"Năm đó khi Vương gia ở Lương Châu lần đầu gặp Vương phi, thuộc hạ hình như có từng thấy cái đèn này của Vương phi." Việc đêm qua đối với Mạnh Du mà nói, cũng có chút bất ngờ.

Hắn không ngờ Vương phi luôn luôn mảnh mai thế mà còn có thể điều khiển lửa, chẳng lẽ Vương phi còn biết pháp thuật gì hay sao?
Lý Hoài cẩn thận suy nghĩ lời Mạnh Du nói, nếu từng thấy ở Lương Châu thì cũng hợp lý, 《 ngọc đèn ký 》 cũng viết hai người bọn họ nhờ đèn kết duyên, nhưng ngay cả ảnh vệ đều lưu ý đến cái đèn hoa sen này, vì sao mình lại không phát hiện chỗ không ổn chứ?
Chẳng lẽ hắn sớm biết Nguyên Tư Trăn là đạo cô, chẳng qua là hắn chưa từng để lộ cho nàng biết?
"Chuyện hôm qua chứng kiến, không được nhiều lời." Lý Hoài buông chén trà, nhìn Mạnh Du trầm giọng nói.

Mạnh Du vội vàng chắp tay thi lễ, "Thuộc hạ rõ."
"Ừ, ngươi bảo Cát chưởng quầy đi lên."
Chưởng quầy hiệu thuốc là tay trong của Lý Hoài, những điều này là sau khi hắn mất trí nhớ, biết được từ miệng ảnh vệ.

Sau khi xem kỹ những hồ sơ mật, mấy ngày gần đây hắn cũng vừa vặn rảnh tay, liền muốn hỏi chuyện tay trong này một chút.

Cát chưởng quầy là một nam tử trung niên béo lùn, dung mạo tầm thường, nhìn thấy Lý Hoài, liền đem tình huống mấy ngày nay báo lên.

Lý Hoài một tay chống cằm, rũ mắt dựa vào lưng ghế, nghe Cát chưởng quầy bẩm báo về y dược các phủ dùng, cân nhắc ẩn tình trong đó.

"Như thế xem ra, cửu đệ sắp về kinh." Lý Hoài nghe hắn nói trong phủ Cửu hoàng tử Lý Thanh mua một mớ dược liệu, đều là loại Lý Thanh ngày thường hay dùng, liền đoán ít ngày nữa hắn ta sẽ hồi kinh.

Lý Thanh không quá thân cận với hắn, một là hai người tuổi tác cách biệt tương đối, hai là Lý Thanh tính tình quái đản, đặc biệt là sau khi hắn té bị thương chân, càng không thích gặp người.

Thánh Thượng thương tiếc hắn ta, liền cho hắn ta đi theo ngự sử xuống Giang Nam giải sầu, hiện giờ tính ra hắn ta đã đi Giang Nam được một năm, cũng là thời điểm nên trở về.

Lý Hoài vốn không đặt Lý Thanh tính tình nhu nhược ở trong mắt, sau khi hắn ta bị tật chân, lại càng không thể tạo nên bất luận uy hiếp gì.

Triều đại này, ngay cả khoa cử đều phải xét "Thân, ngôn, thư, phán", huống chi là chọn thái tử cho xã tắc giang sơn.


Cát chưởng quầy bẩm báo hàng loạt sự tình xong, không thấy Lý Hoài có phân phó nào, vừa định cáo lui, bỗng nhiên nhớ tới chuyện ngày gần đây Quốc công phu nhân thường đến, lại nhìn hắn nói: "Còn có một thuộc hạ muốn bẩm báo với Vương gia, lúc trước Vương phi cùng Quốc công phu nhân lấy rất nhiều thuốc bổ......"
Hắn chưa nói xong đã bị Lý Hoài ngắt lời, "Thuốc bổ?"
"Đều là chút thuốc điều trị sức khoẻ phụ nhân." Cát chưởng quầy lộ vẻ do dự mà lại nói: "Chỉ là hôm qua Quốc công phu nhân tới bốc thuốc......!Thuộc hạ nhìn nhìn phương thuốc, vậy mà đều là mấy loại tráng dương......!Thuộc hạ lo lắng không biết có phải......"
Một miệng trà của Lý Hoài thiếu chút nữa sặc ra ngoài, hắn nhìn Cát chưởng quầy, lạnh lùng nói: "Về sau nếu ngoại tổ mẫu lại đến, ngươi đổi chút thuốc thanh đạm, Tần quốc công tuổi đã lớn......" Trong lòng hắn chấn động, không thể tưởng tượng được ngoại tổ phụ tổ mẫu của hắn một phen tuổi rồi, còn nghiên cứu vấn đề này, nhưng ngàn vạn lần không thể để mấy loại hổ lang chi dược đó tổn thương thân thể bọn họ.

"Ách......" Cát chưởng quầy ánh mắt mơ hồ, muốn nói lại không nói.

Lý Hoài đang định lại uống một ngụm trà, thấy hắn cứ phun ra nuốt vào như thế, nhíu mày nói: "Nói thẳng!"
"Thuốc hình như là hốt cho Vương gia." Cát chưởng quầy mắt nhìn mũi mũi nhìn tim, vội vàng nói xong.

"Khụ!" Lý Hoài lúc này mới thật bị sặc ra, Mạnh Du vội vàng tiến lên vỗ vỗ lưng hắn.

Lý Hoài trừng mắt nhìn Cát chưởng quầy, một bộ không thể tưởng tượng được, Cát chưởng quầy dự đoán được hắn sẽ phản ứng như vậy, vội vàng đem lời đã sớm luyện trước nói ra: "Vương gia thân cường thể tráng tất nhiên là không cần dùng thuốc! Thuộc hạ chỉ lo lắng Quốc công phu nhân nghe ở đâu có cái phương thuốc cổ truyền gì đó, Vương gia không biết nếu uống vào không chừng lại hại thân, nên lúc này mới nhắc nhở Vương gia! Vương gia coi như thuộc hạ lắm miệng đa tâm đi!"
Lý Hoài hoãn một hồi lâu, mới bình tĩnh được sóng biển trong lòng, "Ngươi làm sao biết là cho bổn vương?"
Cát chưởng quầy bị ánh mắt sắc bén của hắn làm chấn động, chợt cảm nhận được một tia sát khí, thầm nghĩ, cho ngươi lắm miệng, không nên nói tới thì đừng nói!
"Thuộc hạ xem qua, phương thuốc kia là áp dụng với thanh niên nam tử, nên mới suy đoán như thế, đương nhiên, Quốc công phủ cũng có thanh niên khác......"
Lý Hoài giơ tay ra ý bảo hắn không cần nói nữa.

Lý Hoài vẫn mặt mày âm trầm, thần sắc trong mắt bất định, làm như đang suy tư cái gì.

Mạnh Du vội vàng thủ thế ngậm miệng với Cát chưởng quầy, lại giơ giơ tay lên đầu ám chỉ hắn mau lui ra.

"Thuộc hạ cáo lui trước." Cát chưởng quầy nhỏ giọng như muỗi kêu, tay chân nhẹ nhàng mà lui ra khỏi lầu hai.

Lý Hoài tất nhiên biết Quốc công phủ không phải chỉ có mỗi hắn là thanh niên, nhưng cữu cữu hắn cùng biểu ca đều không ở trong kinh, thuốc tráng dương này tất nhiên là chỉ có thể cho hắn......!
Hắn nhớ tới trước đây vài ngày, ngoại tổ mẫu còn bắt Nguyên Tư Trăn đi thỉnh Cầu Tử phù về, trong lòng chợt kinh ngạc, ngoại tổ mẫu cho rằng hắn lâu nay không có hài tử là thân thể hắn có vấn đề?
Nguyên Tư Trăn sẽ không phải cũng cho rằng như vậy chứ?.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi