GIẢ THÀNH THÂN XONG, VƯƠNG GIA TÂM CƠ MẤT TRÍ NHỚ



Nguyên Tư Trăn không biết mình đã ở dưới đất bao lâu, nàng và Hoa Lân đều muốn mệt bở hơi tai mới phát giác được quỷ ảnh trước mắt ít đi rất nhiều, cũng may dưới tác dụng của yêu đan, tình trạng Lăng Tiêu miễn cưỡng duy trì được.

Con tê tê tinh kia còn chưa rời đi, nó vốn chỉ muốn chờ hai tên đạo sĩ này chết đi, sau đó nuốt bọn họ vào trong bụng để tăng trưởng tu vi, không nghĩ tới đợi lâu như vậy, hai người chẳng những sắp đuổi đi hết đám lệ quỷ, mà còn định mang yêu đan ra ngoài.

Nếu như thật sự để bọn họ mang yêu đan đi, chỉ sợ đại ca sẽ bị chọc giận đến nuốt chửng nó, nhưng bây giờ trước miệng cá sấu đang lửa gió đan xen bừng bừng, nó có muốn nhúng tay vào cũng khó.

"Phí công thôi!" Tê tê tinh có chút nóng nảy hô: "Nơi này lệ quỷ liên tục không ngừng, các ngươi có mệt chết cũng đốt không hết!"
Nguyên Tư Trăn cắn răng, pháp quyết trong tay hoàn toàn không dừng lại, liếc mắt nhìn con tê tê tinh đang gấp đến mức trên nhảy dưới tránh, tức giận nói: "Câm miệng!"
"Hung cái gì mà hung! Sắp chết đến nơi còn hung!" Tê tê tinh chạy vội chạy tới chỗ cách miệng cá sấu không xa, ánh mắt hung ác nhìn chằm chằm bên trong, trong lòng tính toán làm thế nào để vây khốn được hai người này.

"Ai sắp chết đến nơi còn chưa biết đâu!" Nguyên Tư Trăn khẽ cười một tiếng, nàng đã sớm muốn thu cái con tiểu yêu tinh quái này rồi, miễn cho nó gọi thêm cứu binh đến, chỉ là ban nãy nó cách mình khá xa, lại bị quỷ ảnh che chắn, không tiện xuống tay, hiện nay nó lại tự lê thân chạy đến, đúng là cơ hội trời cho.

Nhưng chưa chờ nàng dẫn chân hỏa đi đốt nó, một luồng đao gió mạnh mẽ chém vào trên thân tê tê tin, miệng tê tê tinh há lớn, còn chưa kịp nói gì, liền bị chặt thành hai nửa, yêu đan bị lưỡi đao gió cuốn lên nghiền nát, vẽ vào bên trong quạt xếp của Hoa Lân.

"Ngươi!" Nguyên Tư Trăn không nghĩ tới Hoa Lân vậy mà ra tay trước, khó tin mà nhìn nàng ta, vừa tức giận lại vừa tiếc.

Hoa Lân làm như nhìn không hiểu ý nàng, vô tội nghiêng đầu một chút, lại nhìn xem hình vẽ con tê tê trên mặt quạt, lạnh nhạt nói: "Sư tỷ không phải chê nó ồn ào sao?"
Nguyên Tư Trăn đúng là người câm ăn hoàng liên, chỉ cảm thấy tiểu sư muội này hồi lâu không gặp trở nên láu cá hơn rất nhiều, lúc trước làm ra vẻ vô hại, ẩn giấu tốt như vậy, hiện tại liền không chút lưu tình, tiên hạ thủ vi cường?
"Sư tỷ làm sao vậy?" Hoa Lân thấy sắc mặt nàng cứng đờ, lo lắng hỏi thăm.

Nguyên Tư Trăn tức giận đến chân hỏa trong tay bừng lên rất nhiều, miễn cưỡng nhếch khóe miệng cười nhẹ, "Không có gì."
"Vậy xin nhờ xin sư tỷ một chút vậy, sư muội mới thu con tê tê tinh này, có chút phí sức, muốn nghỉ ngơi một hồi." Dứt lời, Hoa Lân lại thu đao gió, nhắm mắt bắt đầu tỉnh tọa.


Nguyên Tư Trăn đưa mắt nhìn Hoa Lân, lại nhìn Lăng Tiêu không nhúc nhích, bất đắc dĩ tiếp tục nổi lửa lên thiêu lệ quỷ bên ngoài.

Con tê tê tinh kia dù không phải đại yêu quái gì, nhưng trong lòng Nguyên Tư Trăn vẫn vô cùng tiếc rẻ, cũng trách nàng nhất thời chủ quan, quên mất cái quan hệ cạnh tranh cháy bỏng của ba người sư huynh muội các nàng, chờ ra ngoài rồi, nàng nhất định sẽ không để cho Hoa Lân cùng Lăng Tiêu có cơ hội như vậy!
Lại qua một canh giờ, quỷ ảnh bên ngoài đã lác đác không còn mấy, hai người thấy thời cơ cũng đến, liền lại mỗi người đỡ lấy một bên của Lăng Tiêu, nhanh chóng nhảy ra từ trong miệng cá sấu, chui vào cái hang ban nãy tê tê tinh đào.
Cái hang này dù đã bị tê tê tinh khuấy thêm rộng ra, nhưng phải mang theo Lăng Tiêu hôn mê bất tỉnh leo lên, quả thực có chút khó khăn, chỉ có thể một người đi trước, một người đi phía sau nâng theo.

Nguyên Tư Trăn đi phía trước, khi sắp tới mặt đất, lại cảm giác gió sông bên ngoài đang thổi đến mãnh liệt, bụi đất không ngừng xông vào bên trong hang, không thể không híp mắt lại.

Đợi nàng đầy đầu bụi đất thò ra, vừa lúc nhìn thấy tụ Âm Trận các nàng vẽ xuống trước đó.

"Làm sao vậy?" Hoa Lân thấy Nguyên Tư Trăn dừng ở trước cửa hang, lau bụi đất dính trên mặt một cái, ngẩng đầu hỏi.

Nguyên Tư Trăn chần chờ trong chốc lát, mới nhẹ giọng hỏi: "Khi chúng ta đi hình như quên lau trận pháp đi?"
"Hình như vậy, nhưng cái mắt trận là sư tỷ đây cũng đi mất rồi, tụ Âm Trận cũng không còn tác dụng gì." Hoa Lân đáp.

Nguyên Tư Trăn nhìn quỷ ảnh quen thuộc lúc này tung bay ở bên trong tụ Âm Trận, thần sắc ngưng trọng, chui ra khỏi hang động.

"Ngươi xem chừng Lăng Tiêu cho tốt, ta muốn đi lên lầu." Nàng vội vàng ném câu nói đó xong, liền ngay cả bụi đất dính đầy trên y phục cũng không kịp phủi sạch sẽ, liền không quay đầu lại mà phóng về hướng Hoàng Hạc Lâu.

"Hử?" Hoa Lân đỡ Lăng Tiêu chui ra khỏi hang, còn chưa kịp hỏi, liền thấy trong tụ Âm Trận có một quỷ anhr tóc tai bù xù đang trôi lềnh bềnh, thân hình có chút sưng húp, hẳn là oán quỷ chết đuối, bị tụ Âm Trận dẫn ra từ trong nước.

Cái hồn phách này chính là oán quỷ khi Nguyên Tư Trăn mấy ngày trước vẽ Tụ Âm Trận bên ngoài thành Võ Xương để dẫn dụ cương thi, trong lúc vô tình đã dẫn dụ ra từ trong nước sông.


Lúc đó Nguyên Tư Trăn liền cảm giác đôi mắt con oán quỷ này có chút quen quen, nhưng cũng không nghĩ nhiều.

Hiện tại gặp lại, kết hợp với nhiều chuyện khác đã xảy ra, nàng cũng rốt cục nhớ tới con oán quỷ này đến tột cùng giống ai.
Chính là thái thú Võ Xương, Sầm Ngọc.

Nếu nàng nhớ không lầm, thi từ treo bên trong Hoàng Hạc Lâu, đều là khi Sầm Ngọc vừa tới Võ Xương đã viết xuống, mà mấy năm nay lại không thấy làm thơ nào mới.

Nếu như con oán quỷ kia chính là Sầm Ngọc mấy năm trước đã chết đi, vậy bây giờ Sầm Ngọc đang ở trên lâu là ai?
Nguyên Tư Trăn một khắc cũng không dám chậm trễ, nàng không nghĩ tới mình đã ở dưới đáy sông lâu như vậy, lỡ mất canh giờ cùng Lý Hoài đi dự tiệc, hiện tại nghe thấy tiếng huyên náo bên trong Hoàng Hạc Lâu, hẳn là đã khai yến, Lý Hoài chỉ có một mình trong đó, không biết là có gặp tình cảnh nguy hiểm gì hay không.

Nhưng khi nàng vừa muốn xông vào trong lâu, lại nghe "Phanh" một tiếng, một bóng đen từ phía trên rơi xuống, nện lên con đường lá đá cách nàng không xa.

Người kia trừng lớn đôi mắt nhìn về phía nàng, thân thể co rúm giật giật, máu tươi từ trong mũi miệng tuôn ra, rất nhanh liền không còn động tĩnh.

Trong lòng Nguyên Tư Trăn chấn động mạnh, không thể tin được nhìn người trước mắt té lầu mà chết, đúng là Thục Vương Lý Du, mà lúc này trên tầng cao lại truyền tới tiếng Mạnh Du la lên, "Có thích khách, Vương Gia gặp chuyện!"
Thủ vệ trên Hoàng Hạc Lâu nghe như thế, đều khiếp sợ xông vào trong lâu, mà thị nữ, Hồ Cơ phục vụ lại vội vàng chạy thẳng ra phía ngoài.

Trái tim Nguyên Tư Trăn nhảy vọt lên cổ họng, nơi nào còn tâm tư quản cái Lý Du gì, nàng mấy bước chạy lên trước đám thủ vệ, nhanh chóng chạy lên lầu.

Nhưng khi đến lầu bốn, lại bị mấy ảnh vệ của Lý Hoài ngăn trở, bọn hắn không để những người bên trên lầu bốn, lầu năm xông xuống dưới,cũng không để người bên dưới đi lên, gắt gao bịt đầu hành lang này lại.


Cũng may một vị Ảnh vệ trong đó nhận ra Nguyên Tư Trăn, lúc này mới thả cho nàng đi.

Mà trên tầng cao nhất, chén bàn bừa bộn, một đám quan viên đều ngồi xổm ở góc tường, lưỡi đao của Mạnh Du còn đặt trên thân Sầm Ngọc.

Nguyên Tư Trăn lập tức liền nhìn thấy thân ảnh Lý Hoài tựa vào bên cạnh bàn, sắc mặt hắn trầm tĩnh khoanh tay, ống tay áo đã bị máu tươi nhuộm đỏ.

Lý Hoài cũng nhìn thấy Nguyên Tư Trăn, ánh mắt hắn khẽ nhúc nhích, nhưng rất nhanh lại khôi phục bộ dáng ban đầu, lạnh lùng nhìn Sầm Ngọc, tiếp tục tra hỏi: "Sầm Thái thú thiết yến, lại có thích khách lẫn vào, hại tính mạng Thục Vương, ngươi đến tột cùng có mưu đồ gì?"
Nguyên Tư Trăn im lặng không lên tiếng, đi đến đứng sau lưng Lý Hoài, quan sát tỉ mỉ thần sắc Sầm Ngọc.

Chỉ thấy Sầm Ngọc bị Mạnh Du áp chế trên mặt đất, sắc mặt lại không có có chút kinh tủng, thần sắc bình tĩnh nói: "Là thần thất trách, nhưng thích khách này xác thực không có quan hệ với thần."
Sầm phu nhân thấy này cũng quỳ xuống, lại vì ánh mắt Mạnh Du mà không dám tới gần, than thở khóc lóc cầu xin tha thứ: "Tấn Vương điện hạ minh giám, Thái Thú hắn vì sao lại có lòng mưu hại chứ!"
Lý Hoài cười lạnh một tiếng, trầm giọng nói: "Vậy Sầm Thái thú thử nói một chút, chủy thủ này từ đâu mà đến?"
"Chắc là dư nghiệt tiền triều giả làm thị nữ, muốn hại tính mạng Vương Gia, thần dù không có lòng mưu hại, lại có sai lầm thất trách, xin Vương Gia cho thần lập công chuộc tội, đuổi bắt dư nghiệt tiền triều." Sầm Ngọc nói lời này rất thành khẩn, nhưng ánh mắt cũng không ngừng liếc qua bên ngoài lâu.

Lý Hoài tất nhiên là không tin cái chuyện ma quỷ này vủa hắn, mới rồi khi nhìn thấy chủy thủ, Lý Du cũng kinh ngạc giống như hắn, mà thị nữ kia lại hoàn toàn không giống như muốn ám sát, nàng ta thản nhiên đứng bưng khay như chờ xem hai người bọn họ, ai lấy chủy thủ lên ra tay trước.

Khi hai người tranh đấu, Sầm Ngọc lại một mực âm thầm quan sát, nếu nói chuyện này không có sắp xếp của hắn ta, tuyệt đối không có khả năng, về phần mục đích vì sao hắn làm như vậy, Lý Hoài cũng nhất thời đoán không ra.

Hắn thuận theo ánh mắt Sầm Ngọc nhìn ra phía ngoài, âm thanh lạnh lùng nói: "Sầm Thái thú vì sao lại để ý thi thể Ngũ đệ ta như vậy?"
Sầm Ngọc lại lộ ra một nụ cười nhàn nhạt, "Hạ thần muốn để Thục Vương điện hạ sớm ngày mồ yên mả đẹp."
Nguyên Tư Trăn chỉ cảm thấy thần sắc tỉnh táo này của hắn quá mức quái dị, không khỏi đi đến hành lang, nhìn về hướng dưới lầu, thấy đã có mấy người bắt đầu thu thập thi thể Lý Du, mà cách đó không xa, chỗ nàng từ dưới đất bò lên, lại sáng lên ánh sáng đỏ ẩn ẩn.

Chẳng lẽ phong ấn yêu đan bị lỏng rồi?
Lúc này Hoa Lân vừa kéo Lăng Tiêu bỏ lên trên mặt đất, cũng phát giác yêu đan trong ngực hắn đang tỏa ra yêu khí nặng nề hơn rất nhiều, vừa định lại thêm một lớp phong ấn, đã thấy một dòng máu chảy thuận theo phiến đá, chảy tới dưới thân Lăng Tiêu, tụ vào bên trong yêu đan.

Nàng ta nhìn về đầu nguồn của dòng máu chảy, thấy một đống người vây quanh ở dưới lầu, thần sắc bối rối, không biết đang nói cái gì.


Hoa Lân theo trực giác cảm thấy dòng máu chảy này khác thường, vừa định cắt đứt tay vẽ thêm phong ấn lên yêu đan, thì bỗng nhiên lá bùa dán trên yêu đan bị yêu khí thổi bay, nó tránh thoát ra khỏi ngực Lăng Tiêu, bay về hướng trên lầu của Hoàng Hạc Lâu.

Viên yêu đan kia bay cực nhanh, Nguyên Tư Trăn chỉ thấy được ánh sáng đỏ lóe lên, luồng gió âm phong đảo qua bên mặt, liền xông thẳng vào trong sảnh, nàng đang định dùng chân hỏa cản lại thì đã trễ.

Chỉ thấy Sầm Ngọc hưng phấn nhìn yêu đan trong lòng bàn tay, nhẹ giọng thì thào: "Cuối cùng cũng thành, máu Long Tử, đã thành." Dứt lời, liền một hơi nuốt yêu đan vào.

Nguyên Tư Trăn lần này mới hiểu được, Sầm Ngọc chính là con yêu quái cá sấu kia, trước đó sở dĩ nàng không hề cảm giác được yêu khí trên người Sầm Ngọc là bởi vì cái tên này đã lấy yêu đan ra để hấp thụ máy của Lăng Tiêu, hiện nay yêu đan lại về nguyên thân, chắc hẳn nó sắp lộ nguyên hình rồi.

"Vương Gia cẩn thận!" Nguyên Tư Trăn kéo Lý Hoài lui về phía sau mấy bước, trong tay đã quấn lên chân hỏa.

Mạnh Du cũng thấy Sầm Ngọc có chút không đúng, nhưng lưỡi đao của hắn có ra sức như thế nào cũng không thể đâm vào Sầm Ngọc một chút.

Sầm Ngọc đứng dậy, vẫn bộ dáng thong dong quân tử như ngọc, nhìn Lý Hoài thấp giọng nói: "Vốn dĩ chỉ cần một dòng máu Long Tử là được rồi, đáng tiếc bị Tấn Vương điện hạ nhìn ra mánh khóe, bây giờ đành phải để hai vị điện hạ cùng nhau gặp chuyện."
Yêu khí bốn phía quanh người hắn bùng lên, đồng tử híp thành một đường nhỏ giống như cá sấu, hai tầng mí mắt chớp động, nhìn chằm chằm Lý Hoài giống như đang nhìn con mồi vùng vẫy giãy chết.

Mạnh Du vừa muốn nâng đao lên đâm, lại cảm giác đầu gối mềm nhũn, cả người ngã xuống đất, không đầy một lát liền ngất đi.

Những người hoàn toàn thanh tỉnh bên trong sảnh lầu năm cũng đồng loạt té xỉu giống như hắn, chỉ còn lại mỗi Nguyên Tư Trăn còn đứng cản trước người Lý Hoài.

Nàng dán cho Lý Hoài một lá bùa chống cự yêu khí, để tránh hắn cũng bị va chạm mà ngất đi, liền lạnh mắt nhìn con yêu quái cá sấu kia, từ tốn nói: "Cái con cá bò sát nhãi nhép nhà người thay thế Sầm Ngọc làm Thái thú nhiều năm như vậy, lấy thành làm lò, mưu hại tính mạng bách tính Võ Xương, vui sướng bao nhiêu đó đủ rồi."
Lông mày yêu quái cá sấu khẽ nhúc nhích, giật giật khóe miệng nói: "Xem ra, thủ đoạn của Tấn Vương điện hạ quả nhiên danh bất hư truyền, mới đến Võ Xương mấy ngày, liền mò ra được thân thế ta rõ ràng, hôm nay cho dù quý tài, cũng không thể giữ lại tính mệnh của ngươi."
Nó ngoài miệng nhằm vào Lý Hoài, nhưng ánh mắt lại di động đến trên người Nguyên Tư Trăn.

Trên người tên hộ vệ này chân hỏa hừng hực, yêu khí đụng vào một cái lập tức tiêu tán, không nghĩ tới bên cạnh Lý Hoài còn có đạo sĩ lợi hại như thế, chỉ sợ là có chút khó đối phó..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi