GIÀ THIÊN

-Tuy rằng không phải rất sạch sẽ, nhưng cũng có chỗ quý giá, một khi tiến vào trong cổ huyệt thần táng, cái đèn này sẽ bằng với một kiện thần trân, có uy lực quỷ dị khó nói rõ được.

Hắn muốn thu nó lại, nhưng vẫn có chút lo lắng tiểu lão đầu khô héo kia quấy phá, tuy nhiên cũng gián tiếp chứng minh rằng cái đèn này thật sự khủng bố, đã sinh ra thần linh

Diệp Phàm khẽ bóp mũi, bắt lấy cái đèn này, ném vào trong luồng Cửu Sắc Hỏa Diểm bên trong cái đỉnh, dùng nó để trấn áp.

Bên trong quan tài bằng đá rỗng tuếch, cái gì cũng không lưu lại, dù sao thì Thần Chi Niệm cũng đã thoát vây, chỉ còn từng trận khí tức lạnh lẽo đang quanh quẩn nơi đây.

Đã đi tới nơi cuối cùng của Địa Ngục, cũng không phải là mười tám tầng, chỉ có hai tầng mà thôi, điều này làm cho Diệp Phàm cảm thấy khó hiểu, hoàn toàn không giống với hắn dự đoán.

Hắn lặp lại tìm kiếm, cẩn thận tìm tòi, cuối cùng đành bất đắc dĩ đi lên, tra xét một lần nữa tại di chỉ Đại Lôi Âm Tự, rốt cuộc cũng tìm ra một thứ bí ẩn.

Một tấm bia đá được chôn trong lòng đất, dưới một tảng đá, trên mặt cùng không phải là khắc Phạn văn, cũng không phải chung đỉnh văn, mà là thần văn thông dụng của thái cổ vạn tộc.

Hiện tại, tuy Diệp Phàm còn chưa thể hiểu được hết, nhưng cũng không còn không biết gì như trước nữa, hắn cũng phân biệt được phần lớn ý tứ trong đó.

Âm dương Địa Ngục chỉ có hai tầng, kiềm chế lẫn nhau, sử dụng Âm Dương Lực phong ấn lẫn nhau. Đây là câu đầu tiên kể lại, bên dưới còn có các chú giải khác.

Ngay lập tức Diệp Phàm đã hiểu ra, mười tám tầng Địa Ngục được tách riêng ra, hai tầng hợp lại thành một tổ, phân ra trấn áp trên chín viên cổ tinh, tổng cộng trấn áp mười tám nhân vật đáng sợ thời thượng cổ, mỗi một người còn cường đại hơn so với người khác.

-Cũng may mà như thế, nếu không thì nơi này bị phá phong ấn, nếu mười tám vị Thần linh thượng cổ cùng lao ra, cho dù Thích Ca Mâu Ni có trở về thì cũng không nhất định giải quyết được.

Đột nhiên, tiếng sóng biển ầm vang vọng đến, đinh tai nhức óc, lúc đầu Diệp Phàm còn tưởng là ảo giác, nhưng sau khi lắng nghe cẩn thận, hắn quả thực không dám tin vào tai mình, thì ra đây là sự thật.

Hơn nữa, đúng lúc này hắn nhìn thấy trên đường chân trời có một đại dương màu đen mênh mông khôn cùng đang vọt tới.

Trước kia hắn từng được nghe rằng vào thời rất xa xưa thì Huỳnh Hoặc Cổ Tinh đã có thể có sông hồ, thậm chí cả đại dương tồn tại, nhưng hiện tại thì đã khác xa rồi, chẳng lẽ nó vẫn còn tồn tại hay sao?

Ầm…!

Sóng lớn vỗ bờ, các tảng đá lớn bắn xuyên qua không gian.

Trong đại dương màu đen mênh mông kia, có mấy chiếc thuyền quỷ đang vọt tới, lóe ra ánh sáng xanh lét mờ ảo như ma trơi, có một loại khí tức quỷ dị không nói nên lời.

Hỏa Tinh, thời cổ được gọi là Huỳnh Hoặc, toàn thân đều có màu hồng nâu, chủ yếu là bởi vì nơi này có rất nhiều quặng sắt.

Từ hai mươi năm trước, khi Diệp Phàm còn chưa rời khỏi trái đất, thì hắn đã từng đọc báo, biết được một số tin tức liên quan tới nơi này, đây là một vùng đất chết tràn ngập khoáng sản màu đỏ.

Nhưng mà, trước mắt hắn lại là một cơn sóng nước tối om, sóng đánh tận trời, âm thanh của các cơn sóng thần này truyền đến, dường như đánh vỡ cả vòm trời.

Đây là một cảnh tượng làm cho người ta phải sợ hãi, khiến người ta cảm thấy khó tin, căn bản không có biện pháp nào để lý giải cả, Huỳnh Hoặc Cổ Tinh được cho rằng đã từng có nước, nhưng hiện tại đã phải khô cạn rồi mới đúng, nơi này đã không còn giọt nước nào từ tận không biết bao nhiêu vạn năm trước rồi.

Diệp Phàm trố mắt nhìn tất cả những cảnh này, cơn sóng biển màu đen lập tức đã vọt tới trước mặt hắn, thiếu chút nữa bao phủ toàn thân hắn, dòng nước lạnh lẽo này tuyệt đối không phải là ảo giác, mà chính là sự thật.

Hắn bay lên trời, suy nghĩ xuất thần, gần như hóa đá, làm sao lại có nước tại đây được, chuyện gì đã xảy ra, thời kỳ thần thoại đã qua lại một lần nữa xuất hiện hay sao?

Hắn vô cùng cảnh giác, nhìn mấy chiếc thuyền quỷ kia, tuy rằng cách nhau rất xa, nhưng hắn vẫn cảm giác được khí tức rất âm trầm do chúng tỏa ra.

Đại dương màu đen mênh mông nhanh chóng bao phủ khắp nơi, đập vào mắt hắn là một vùng biển màu đen, những con sóng dâng trào đánh lên không trung, âm thanh cuồn cuộn phát ra, cảnh tượng vô cùng bao la hùng vĩ.

Tất cả những điều này đều diễn ra quá nhanh, chỉ trong chớp mắt mà mặt đất chết chóc này đã biến mất, cảnh tượng duy nhất tại đây là mặt nước mênh mông bát ngát, ngay cả Ngũ Sắc Tế Đàn và di chỉ Đại Lôi Âm Tự cũng bị bao phủ.

-Đây còn là Huỳnh Hoặc Cổ Tinh hay sao?

Diệp Phàm tự nói, tất cả những điều này đã vượt qua tầm hiểu biết của hắn.

Phía xa, mấy chiếc thuyền quỷ ngược sóng mà lao lên, vẫn luôn ổn định, cũng không bị lật úp, lóe lên ánh sáng màu xanh như ma trơi, càng lúc càng quỷ dị.

Hơn nữa, toàn bộ mặt biển xuất hiện một màn sương mù dày đặc, rộng khắp, khiến cho tất cả mọi thứ đều trở nên mơ hồ, khó có thể thấy rõ.

Lúc này mọi thứ vừa mới diễn ra được một lúc, hoàn cảnh xung quanh đã hoàn toàn khác hẳn, nếu đúng lúc này mà Diệp Phàm hạ xuống Huỳnh Hoặc Cổ Tinh, nhất định hắn sẽ khó có thể nhận ra, hơn phân nửa là sẽ cho rằng đây là một viên cổ tinh xa lạ nào đó.

Màn sương mù rất dày đặc, mà mấy chiếc thuyền quỷ cũng càng lúc càng trở nên mông lung mờ ảo, nếu không phải ánh sáng quỷ quái màu xanh biếc đang nhấp nhô lập lòe, thì căn bản là không thấy rõ, cho rằng chúng đã biến mất trong đại dương màu đen này rồi.

Nhận thức từ trước tới giờ đã bị lật đổ, Diệp Phàm cẩn thận suy nghĩ, dõi mắt nhìn chằm chằm vào mấy chiếc thuyền quỷ kia, chỉ e rằng nếu muốn biết được tình huống tại đây, còn phải dựa vào chúng mới được.

Hắn đạp trên mặt nước, nhanh chóng lao về phía trước, lưu lại một rãnh nước, y phục bay phần phật, mái tóc rối tung, tới gần một con thuyền quỷ có vẻ nhỏ hơn.

Nó có hình thức cổ xưa, thân thể dài và to lớn, có thể chứa được mấy trăm người cũng không thành vấn đề, quanh thân thuyển đen như mực này có luồng sương mù đang lượn lờ, vẻ âm trầm tới tận xương tủy.

Không khí tại phiến hải vực này trở nên trầm lặng, ngay cả sóng biển cũng không còn lao lên nữa, một sự yên lặng chết chóc tràn ngập, không có bất cứ một tiếng động nào.

Từ khi Diệp Phàm tu luyện đến nay, đã trải qua không dưới ngàn trận đại chiến, có vô số kinh nghiệm đối địch, tất nhiên sẽ không sợ những thứ này, thậm chí có thể nói hắn là kẻ tài cao gan lớn, trực tiếp hạ xuống mặt thuyền.

Sương mù càng lúc dày đặc, ảnh hưởng đến tầm mắt của hắn, đây là một biển sương mù ẩn chứa đạo tắc.

Trên đỉnh đầu Diệp Phàm có Vạn Vật Mẫu Khí đỉnh đang lơ lửng, hắn cầm Đả Thần Tiên trong tay, bước lên trên chiếc thuyền cổ, trong bóng đêm lặng lẽ tìm kiếm, trên thuyền là một khoảng không trống rỗng, chỉ có tại đầu thuyền có một cái đèn bằng đồng đang lập lòe cháy, yêu dị như ma trơi.

Hắn đi về phía khoang thuyền bên trong, lập tức cả kinh, ngay bên cạnh chỗ hắn vừa đặt chân, có một cỗ thi thể nằm đó, không biết đã sớm chết được bao nhiêu năm rồi.

Tiếp tục đi vào sâu bên trong, từng khối thi thể liên tục hiện ra, tất cả đều mặc giáp trụ, ngay cả bộ thiết y cũng sắp sửa mục nát rồi, hắn dùng Đả Thần Tiên nhẹ nhàng chạm một cái, phát ra một tiếng "rầm", một miếng sắt gỉ rơi xuống sàn thuyển, da thịt của cái xác đã biến thành tro, chỉ còn lại một khung xương trắng đang nằm trên mặt đất.

-Đây là người thời kỳ nào vậy, chẳng lẽ là người dân sống ban đầu trên Huỳnh Hoặc Cổ Tinh này hay sao, bình thường thì vùng biển màu đen này được ẩn chứa ở nơi nào?

Diệp Phàm không ngừng kinh ngạc.

Sau đó không lâu, hắn đi vào chỗ sâu nhất trong khoang thuyền, lại có một cái Huyết Trì, được dùng mặc ngọc để xây, máu ở bên trong đã sớm khô cạn, có vài sinh vật hình người đang bị lớp máu khô bao phủ bên trong.

Đột nhiên, biến cố phát sinh, một bàn tay từ phía sau thò ra, bắt lấy mắt cá chân của Diệp Phàm, khí lực của nó vô cùng lớn, thiếu chút nữa đã quật ngã cả hắn.

Một bộ thi thể lại sống lại, lực lượng vô cùng lớn, nó tóm lấy mắt cá chân hắn, sau đó dùng sức nhảy lên, giống như một con khỉ, hai tay lao vào muốn bóp cổ hắn.

Cảnh tượng này giống như xác chết vùng dậy, lệ quỷ bắt người, ngay cả Diệp Phàm có rất nhiều kinh nghiệm giết chóc mà cũng bị nó làm cho run bắn lên, lông tóc dựng đứng, nhanh chóng lui về phía sau, sau đó vung Đả Thần Tiên lên đánh về phía trước.

Ầm…!

Khí lực của hắn vô cùng lớn, ngay cả các Vương giả đã trảm đạo mà bị hắn đánh trúng cũng sẽ bị hình thần câu diệt, đương thời không có mấy người có thể so sánh lực lượng thân thể với hắn được. Nguồn truyện:

Rầm…rầm,…rào…!

Bộ thiết y rách nát kia ngay lập tức bị đánh tan, xương cốt hóa thành bột mịn, khối thi thể quỷ dị này bị đánh đập nát, không thể tiếp tục tác quái được nữa.

Ầm..!

Bên trong Huyết Trì đã khô cạn, toàn bộ năm cổ thi thể đang bị lớp máu khô bao bọc bỗng nhiên giãy dụa, phát ra tiếng hú thê lương, nhảy cao lên phía trên, hướng về phía Diệp Phàm mà vồ tới.

Năm ngón tay trái của Diệp Phàm xòe ra, lập tức có năm cột sáng hình rồng bắn ra phía trước, xuyên thủng tất cả mọi thứ, loại lực sát thương này đủ để xé nát cả Giáo chủ một phương.

Nhưng mà chỉ có năm tiếng vang nhỏ được phát ra, tuy rằng năm khối huyết thi này bị xuyên thủng, nhưng chúng vẫn như cũ lao về phía trước, không chịu chút ảnh hưởng nào.

Diệp Phàm trong lòng thầm rùng mình, mấy cổ thi thể này khi còn sống thì nhất định là những kẻ vô cùng cường đại, chắc chắn đều đã thành công trảm đạo, bây giờ chỉ có đập nát các cổ thi thể này, thì mới có thể chấm dứt ác mộng thống khổ này của bọn họ.

Ầm..!

Hắn nhẹ nhàng rung cái đỉnh, Vạn Vật Mẫu Khí buông xuống, mỗi một luồng đều có vẻ trầm trọng như núi cao, ngay tai chỗ nghiền mấy cỗ thi thể này thành bụi phấn, biến chúng thành tro tàn.

-Địa phương này thật là quái dị, những thứ này cũng không biết được lưu lại từ bao nhiêu vạn năm trước, vậy mà vẫn còn chưa mục nát, vẫn có thể gây khó dễ cho ta…!

Diệp Phàm kinh ngạc.

-Ô…ô…ô…!

Đột nhiên, một âm thanh thổn thức như tiếng khóc vang lên, trong vùng biển chết màu đen yên tĩnh này, nó có vẻ cực kỳ khủng bố, nghe được mà khiến cho da đầu run lên.

Diệp Phàm lập tức chạy ra khỏi khoang thuyền, đi lên trên boong tày, nhìn chằm chằm về phía phát ra âm thanh kia, thì ra là cái quỷ đăng trên đầu thuyền tác quái, hắn vung một quyền đánh tới, "phốc" một tiếng, ngọn lửa như ma trơi đó đã tắt, cái đèn cổ này hóa thành mảnh vụn.

Nhưng âm thanh nức nở này đã sớm truyền đi khắp đại dương màu đen mênh mông kia, âm thanh nó của đặc biệt xa xưa, mấy chiếc thuyền quỷ gần đó nhanh chóng lao vụt tới, từ trên boong tàu lần lượt hiện ra mấy cỗ thi thể, thoạt nhìn vô cùng quỷ dị.

-Mấy cỗ thi thể cổ xưa mà thôi, vẫn chưa có uy hiếp gì, không đủ gây cho ta sợ hãi!

Diệp Phàm cười lạnh, đánh ra Lục Đạo Luân Hồi Quyền, một đôi nắm đấm màu vàng lập tức quấy động cho nước biển bắn lên tận trời, vô số luồng sáng vàng mãnh liệt trào lên, đánh cho tất cả các chiếc thuyền quỷ này đều hóa thành bột mịn, bao gồm cả mấy khối cổ thi kia.

Mặt biển dần bình tĩnh, mọi âm thanh đều biến mất, ngay cả các cơn sóng cũng chỉ còn lăn tăn, khắp đại dương mênh mông tràn ngập về yên lặng chết chóc, không có bất cứ một tiếng động nào.

Nhưng trong lòng Diệp Phàm lại co chút bất an, một loại khí tức không hay đang dần tràn ngập, dường như sắp sửa phát sinh đại sự gì đó.

Quả nhiên, không phải đợi lâu, một cỗ áp lực nặng nề ập đến, chĩn chiếc thuyền cổ màu đên thật lớn đột nhiên xuất hiện, chúng đều cao như những ngọn núi.

Chúng không phát ra bất kỳ một âm thanh nào, giống như chín hòn đảo đột ngột xuất hiện, tràn ngập cảm giác áp bách, bị luồng sương mù dày đặc bao phủ, chỉ có chiếc quỷ đăng trên đầu thuyền đang lập lòe chiếu ra ánh sáng u lãnh.

Khung cảnh vẫn yên tĩnh chết chóc, cho rời tận khi chiếc thuyền lớn di tới trước mặt hắn, một tiếng kêu thê lương phát ra, đánh vỡ sự yên lặng nơi đây, sau đó xảy ra một cảnh tượng khiến cho đầu người khác phải run lên.

Trên chín chiếc thuyền lớn màu đen đột nhiên trở nên sôi trào, cũng không biết có bào nhiêu qur trào đang lay động, đua nhau thò ra, quỷ khí xông lên tận trời, âm thanh rít gào ầm ĩ chói tai, tiếng quỹ kêu khiến người khác khiếp sợ tận linh hồn.

Sau đó, hàng ngàn hàng vạn quỷ thi tử trên thuyền nhảy xuống, đánh về phía Diệp Phàm, rất nhiều khối quỷ thi còn nhảy vào trong lòng biển tối đen, bơi về phía hắn, quỷ trào như muỗn che khuất cả mặt biển.

Loại cảnh tượng này khiến người ta phải sợ phát khiếp.

Nghe được những thứ chưa từng nghe, thấy những thứ chưa từng thấy, cảnh tượng quỷ dị khiến cho trong lòng Diệp Phàm run lên, không rõ tại sao phát sinh sự việc ghê người này.

Ầm…!

Có quỷ thì cường đại, trực tiếp bay lên, phun ra nuốt vào mây đen, dường như có thể nhét cả thiên địa vào trong miệng, thân thể của con quỷ này vô cùng cao lớn, được khoác lên một thiết y ri sét.

Diệp Phàm gặp phải cảnh bị bao vây, bị cả biển quỷ thi này bao phủ, đôi nắm tay màu vàng liên tục vung lên, đập nát tất cả những gì trước mặt, nhưng trong số đó cũng có một vài quỷ vật khá cường đại, xương đồng da sẳt, khi còn sống tuyệt đối có cấp độ Bán Thánh.

- Đây là…ta hiểu rồi!

Diệp Phàm nhìn bộ giáp trụ của bọn họ, nhìn về phía biển quỷ thi mênh mông bát ngát này, hắn hiểu ra rằng đây nhất định là những quân sĩ thượng cổ mà hắn đã từng được chứng kiến trên Ngũ Sắc Tế Đàn, những quỷ thi này chính là sau khi bọn họ chết rồi hóa thành.

Hắn tiếp tục đoán rằng, trên Huỳnh Hoặc Cổ Tinh này tất nhiên sẽ có một vùng đất cực âm, dùng để mai táng vô số âm linh, khiến cho thân thể bọn chúng được bảo quản tới lúc này, mỗi khi vùng biển đen thần bí này trào ra, chúng cũng sẽ theo đó mà đi ra làm loạn.

Diệp Phàm liên tục đại chiến, lâm vào cảnh bị vây khốn, số lượng quỷ thi rất nhiều, còn có cả lệ quỷ do hóa thành Bán Thánh, tuy rằng đã không còn đạo hạn khi xưa, nhưng vẫn vô cùng khủng bố như cũ.

Ngay khi hắn muốn tế ra Cửu Sắc Hỏa Diễm, đột nhiên một luồng sáng màu chói mắt từ vùng biển xa xăm chiếu tới, đánh xơ xác luồng sương mù vô tận, nhanh chóng lao tới phía hắn.

Đây là một con thuyền lớn rực rỡ, chiếu ra vô số luồng sáng thần thánh, chiều khắp trời đất, xua tan màn sương mù dày đặc, phát ra tiếng thiện xướng đinh tai nhức óc, vang lên không dứt, thanh âm chấn động cả trời cao

Dường như hắn đang đi lên Tu Di Sơn, vô số Phật tủ đang cùng lúc rống lên, hóa thành các phù văn màu vàng, chiếu thẳng lên trời, trấn áp những quỷ thi này, ánh snag thần thánh mãnh liệt, cuồn cuộn chiếu tới.

Phật quang chiếu khắp nơi, rất nhiều quỷ thi bị đập nát, tan thành mây khói, càng có nhiều quỷ thi rút vào trong chiếc thuyền màu đen kia, bắt đầu giằng co cũng con thuyền lớn rực rỡ kia.

Diệp Phàm kinh ngạc, chiếc thuyền như chở đầy Phật tử này đi tới, lập tức đã xoay chuyển thế cục, khiến cho rất nhiều quỷ vật phải tránh lui, nhưng chiếc thuyền lớn tràn ngập khi tức thần thánh này lại từ đâu tới vậy?

Bỗng dưng, hắn trở nên ngây dại, trên chiêc thuyền lớn thần thánh rực rỡ kia cũng không có người sống nào cả, mấy trăm vị Kim Thân La Hán đều đã sớm tọa háo, da bọc xương, mất đi sinh mệnh, tất cả tiếng thiện xướng đều là do tàn niệm và pháp thân của bọn hắn khi còn sống phát ra.

Một chiếc thuyền chở đầy các vị hòa thượng đã chết!

Diệp Phàm thầm đếm, không nhiều không ít, vừa vặn có năm trăm lão tăng, mỗi người đều là da bọc xương, tuy nhiên lại không có tử khí, mà da thịt đã hóa thành màu vàng, bên cạnh có thần quang đang lượn lờ, các phù văn như được khắc lên trên đó.

Chẳng lẽ là năm trăm Kim Thân La Hán? Hắn hít sau một hơi khí lạnh.

Trên chiếc thuyền lớn rực rỡ này có năm trăm Kim Thân La Hán, trời sinh đã có thể quỷ khắc chế quỷ vật, tiếng thiện xướng vang lên không dứt, vang tận mây xanh, chìm chiếc thuyền quỷ màu đen phát ra tiếng ô ô khóc thầm, nhanh chóng nhằm về phía chỗ sâu bên trong vùng biển đen kịt này.

Ầm….!

Đột nhiên sóng biển ngập trời, đại dương mênh mông như đang sôi trào lên, những con sóng thần dâng lên tới tận ngàn dặm, dường như đánh nứt cả vòm trời, cho dù là thuyền quỷ hay thuyền Phật thì cũng không còn tự khống chế được nữa, bị một lực lượng cực lớn lôi kéo, đi về phía bắc.

Đồng thời, Diệp Phàm nhận ra vùng biển màu đen này đang dần biến mất, các cơn sóng thần bốc lên, toàn bộ chảy về phía Bắc Cực của Huỳnh Hoặc Cổ Tinh, tốc độ cực kỳ nhanh chóng.

- Đây là chuyện gì?

Diệp Phàm khó hiểu, rất nhiều nơi lại một lần nữa lộ ra mặt đất, hắn liền nhanh chóng đuổi thao

Ngay tại Bắc Cực của Huỳnh Hoặc Cổ Tinh xuất hiện một Hải Nhãn thật lớn, toàn bộ đại dương mênh mông ngập trời đang chảy vào trong đó, chín chiếc thuyền quỷ và chiếc thuyền Phật màu vàng kia cũng đang xoay vòng quanh vòng xoáy này, đang bị hút vào trong.

Cải Hải Nhãn này có diện tích quá lớn, có một cỗ ma tính, có thể nuốt hết tất cả mọi thứ trong trời đất, không gian xung quanh trở nên vặn vẹo, khiến cho cả hư không cũng phải không ngững sụp đỗ, cảnh tượng vô cùng khủng bố

Lúc này Diệp Phàm biến sắc, đây e rằng chính là bí mật lớn nhất của Huỳnh Hoặc Cổ Tinh, vùng biển được cho rằng bị bốc hơi khô cạn kia chính là được lưu giữ trong này.

- Rống…!

Một tiếng rống phát ro ra, trời long đất lở, từ chỗ sâu bên trong cái Ma Hải Nhãn kia truyền đến, nếu không phải Diệp Phàm là Thánh thể thì đã bị nổ tung, hóa thành một đoàn huyết vụ rồi.

- Tiểu tử, ngươi phá hư đại sự của ta. Ma Hải Nhãm Táng Tiên Địa ngàn năm mới mở một lần lại bị đóng lại như vậy, cho dù ăn thịt uống máu của ngươi cũng khó mà giải được mối hận này!

Một cổ huyết khí mênh mông mà Diệp Phàm đọc được khi còn ở trên trái đất là thật, trên Sao Hỏa thực sự có các dòng sông cổ xưa, các nhà nghiên cứu liên quan đến lĩnh vực này thậm chí còn cho rằng tại đây đã từng tồn tại cả các hồ nước lớn và đại dương mênh mông, bây giờ mới được chứng thực.

Tại Bắc Cực của viên cổ tinh này có một Ma Hải Nhãn, cực kỳ thần dị, ngay cả trời đât xung quanh cũng bị sụp đổ, đều bị nuốt vào, trách không được đại dương mà đen mênh mông đột nhiên chảy ngược như vậy.

Nhưng mà, trước mắt cũng không phải là lúc để thất thần và suy tư, bởi vì từ dưới Hải Nhãn màu đen thật lớn kia đang có một luồng yêu khí ngập trời vọt tới, huyết khí bốc lên, che phủ bầu trời, ảm đạm cả ánh trăng.

Yêu Thánh tuyệt thế lao tới, tiếng rống giận dữ khiến cả vòm trời cũng vỡ nát, các vì sao lấp lánh dường như cung bị tiếng rống này làm lay động, giống như sắp sửa rơi xuống.

Diệp Phàm kinh sợ, vị Yêu Thánh này cũng không biết mạnh tới mức nào, nếu không phải hắn là Thánh thể Nhân tộc, hơn nữa có đạo hạn tinh thâm, thì dưới một rống này đã bị ép thành thịt nát rồi.

Ầm…!

Khí tức cuồng mãnh xông lên tận trời, Ma Hải Nhãn màu đen cũng bị nổ tung, một quái vật to lớn phóng lên cao, lay chuyển chín tầng trời mười tầng đất.

Các luồng sương mù ma quái tràn ra, che lấp thân thể của vị Yêu Thánh này, chỉ thấy được hai cặp mắt đỏ máu to lớn, giống như hai ngọn đèn lồng màu đỏ, từ phía xa dần dần tới gần.

Rất hiển nhiên, đó là một quái vật khổng lồ, hơn phân nữa là chỉ bằng thân thể mà đã cso thể đè nát cả ngọn núi lớn thời thượng cổ, khiến cho Diệp Phàm cảm giác như linh hồn đều sắp sửa rời khỏi thân thể mà đi, bị luồng khí tức của Yêu Thánh dẫn dắt, khủng bổ tới mức cực điểm.

Yêu khí bốc lên cao, vị Yêu Thánh này dường như có thể hái sao lấy trăng trên trời, người chưa đến mà các cơn sóng thần đã ập tới, toàn bộ viên Huỳnh Hoặc Cổ Tinh này đều đang rung chuyển.

- Rống…!

Một tiếng rống to như vạn luồng sấm sét cùng lúc nổ vang, cả trời đất lập tức vỡ nát, yêu khí cuồn cuộn sôi trào, bao phủ tất cả những gì có thể nhìn thấy tại đây.

Cái đỉnh trên đầu Diệp Phàm chấn động mãnh liệt. Vạn Vật Mẫu Khí hạ xuống, mỗi một luồng đều có thể đập vụn ra một tòa thần sơn, là tiên liệu quý giá nhất trên thế gian, mà lúc này nó cũng phát ra tiếng vang boong boong, âm thanh dường như hóa thành hình, biến thanh thần kiếm đánh vào thân đinh, đánh cho cả Diệp Phàm và cái đinh cùng bay ra ngoài.

Diệp Phàm phun ta một ngụm máu lớn, búng máu vàng này rơi xuống, xuyên thấu hư không, hắn gian nan dừng lại ở phía xa, vẻ mặt tràn ngập kinh hãi.

Đây là Yêu Thánh chân chính, Thích Ca Mâu Ni vô địch đã đi xa, bây giờ trẻn viên cổ tinh này còn ai có thể đối địch được với nó nữa?

Thậm chí, cho dù là ở Bắc Đẩu Tinh Vực, cùng làm gì có ai có thể ngăn cản nó được? Bởi vì, Diệp Phàm cảm ứng được vị Yêu Thánh này có khí huyết rất tràn đầy, còn mênh mông hơn cả đại dương màu đen kia, phủ khắp trời đất, hắn cảm thấy tên này còn khủng bố hơn rất nhiều so với các Tổ Vương thái tổ mà hắn từng biết.

Luồng sương mù màu đen cuồn cuộn lao ra, bao phủ bầu trời, che lấp mặt đất, mênh mông vô cùng, tràn ngập khắp nơi, mỗi một tấc không gian tại đây đều được phủ trong làn sương mù này.

Giống như cả một mảnh tinh vực đang chấn động, giống như một dải ngân hà bị nhuộm đen, sau đó rơi xuống, đây là thần năng không thể đo lường được.

Trong màn yêu khí ngập trời này, có một thân ảnh thật lớn hiện ra phía trước, nhìn xuống nơi này, ngoài hai con mắt đỏ máu to lớn, giống như hai ngọn như đèn lồng màu đỏ này, Diệp Phàm không còn nhìn thấy gì khác cả.

Nhưng mà, Diệp Phàm lại ngay lập tức nhận ra tên này.

Ngạc Tổ!

Giống y như năm xưa, khi hắn thoát ra thì cùng gây ta thanh thế lớn như hôm nay, bây giờ hắn lại loại khí tức đủ để phá hủy thế gian này.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi