Mọi người phương Tây đều ngây dại, tín ngưỡng lực mênh mông, thánh quang vô cùng tận cũng không có thiêu đốt Diệp Phàm thành tro tàn, thế này còn làm sao bây giờ?
Thánh nữ Phạm Đế Cượng cùng đám tín đồ dáng vẻ thành kính kia một trận thất thần, niệm lực tinh thuần cũng bởi vậy mà tự nhiên tản ra, không để cho bọn họ sử dụng.
Diệp Phàm lấy tay điểm một cái, thánh huy đầy trời rơi xuống, bao phủ mọi người phía trước. Trên Độc Giác Thú trắng toát như ngọc, Thánh nữ thất thần, trong đôi mắt đẹp sáng rọi biến đổi không ngừng, sau đó toàn bộ người trẻ tuổi tính cả nàng ở bên trong đều bị độ hóa, miệng tụng tên Thiên Đế, đi tới hướng bên này.
- Hai ngàn năm, ta đã có hai ngàn năm chưa từng động thủ cùng người.
Giáo Hoàng tự lẩm bẩm, như thiên thần thượng cổ nhìn xuống phía dưới, trong con ngươi sáng rực nhật hủy tinh trầm, cảnh tượng làm cho người ta cực kỳ sợ hãi.
Diệp Phàm từng bước một đi lên trời, bình tĩnh đối mặt cùng Giáo Hoàng, không thể hoài nghi, đây là một địch nhân rất khó đối phó.
Thánh sơn rộng lớn để lại đầy vết tích của năm tháng, trên vách đá nhiều cỏ chi và cỏ lan, mùi thơm ập vào mũi. Đền thờ to lớn, có Thiên sứ bay quanh đền hát thánh ca. Từng bậc từng bậc thềm đá đi thông lên trên, làm cho hết thảy phía trên càng thêm cao không thể với tới.
Giáo Hoàng cùng các lão già liên quan đứng trước Thần Cung rộng lớn, một cái chữ thập thật lớn treo trên đầu bọn họ, thần thánh mà uy nghiêm, trên người lão có một loại khí cơ như biển rộng vô lượng.
- Có cần đi ra Vực ngoại chiến một trận hay không, hoặc là tế ra thượng cổ trận thai diễn biến làm một chỗ chiến trường, bằng không thần thổ này sẽ nguy hiểm!
Một vị tu đạo sĩ thân phận rất cao lên tiếng hỏi ý Giáo Hoàng.
Tới cảnh giới của Diệp Phàm bọn họ bực này, tiếng rống xé nát núi sông, dời núi lấp biển đều không thành vấn đề, nếu thật không kiêng nể gì quyết đấu sẽ có hậu quả cực kỳ nghiêm trọng.
“Ầm!”
Giáo Hoàng một tay chỉ thiên một tay chỉ địa, lập tức bổ ra thiên địa, tất cả Thánh sơn đều dời ngang ra hướng hai bên, đại địa ù ù rung động rồi hiện ra một vùng đất hoang dã cổ xưa.
Mọi người run sợ, tuy rằng Giáo Hoàng có đại thần thông tuyệt thế, nhưng thấy đến loại bản lành thông thiên triệt địa này vẫn là có chút kinh sợ.
Diệp Phàm bước một bước liền tiến vào phiến đàn tràng thượng cổ, địa phương này cũng rất rộng, mắt nhìn không thấy cuối, vùng đất chết không giới hạn, không có một ngọn cỏ.
Giáo Hoàng như là có thể hái sao lấy trăng trên trời, cả thân thể tắm trong thần huy, giống như thiên thần viễn cổ đến trái đất, từ trên Thánh sơn to lớn bước xuống, mỗi một bước đi mặt đất đều rung chuyển.
Tuy rằng lão cao tuổi nhưng da thịt trong suốt như ngọc, mái tóc vàng óng ánh rậm rạp, đầu đội mũ Hoàng giả trông rất uy nghiêm, giống như một ngọn núi lớn bức tới, mọi người gần như hít thở không thông, rất nhiều người không kìm nổi quỳ rạp trên đất quỳ bái.
- Ngươi đưa lưng về phía chư thần, Hắc Ám thêm thân, chỉ có thể dùng máu để chuộc tội.
Giáo Hoàng lên tiếng, cũng ngay lập tức ra tay, đại chiến từ đó bùng nổ.
“Ầm!”
Lão ở trên hư không dùng sức nhấn một cái, hóa ra một bàn tay to trong suốt, cuồn cuộn mãnh liệt chụp xuống, hoàn toàn là từ tín ngưỡng lực ngưng tụ mà thành cho lão sử dụng, gần như che phủ khắp bầu trời, đè ép đại địa ở phía dưới.
Mọi người hoảng sợ, đây là thực lực của Giáo Hoàng, một kích hoàn toàn có thể gạt bỏ bất cứ một gia tộc nào như thế, Tây Thổ ai có thể chống lại. Rốt cuộc ai mới là người mạnh nhất dưới tinh không?
Bản lãnh bực này đối phó với dị đoan là hữu hiệu nhất, dựa vào niệm lực chúng sinh cho mình dùng, vạn pháp thêm thân hóa thành Chân Thần, thần uy cái thế hủy diệt địch thủ.
Diệp Phàm cũng không tránh lui, hắn cũng hóa ra một bàn tay to màu vàng, dùng Phiên Thiên Ấn xuất kích, phải ném đi vòm trời, dốc hết sức đảo điên càn khôn.
“Ầm!”
Hai người giao kích cùng một chỗ, tiếng va chạm như là đạo âm thượng cổ truyền ra, tai mọi người đều nhức nhối khó có thể chịu được, cũng có rất nhiều người thất khiếu đổ máu, phơi thây trên đất.
Mọi người sởn tóc gáy, Giáo Hoàng sáng lập ra phiến đàn tràng thượng cổ này, biến thành chỗ đại chiến, vốn chính là để ngăn cách khí cơ, lại còn tạo thành hậu quả khủng bố như vậy, đủ để chứng tỏ hai người cường đại phi phàm.
- Trật tự thần liên của chư thần, trói chặt tội nhân này, đưa hắn lên giá gia hình, tiến hành thẩm lí và phán quyết cuối đời đi!
Giáo Hoàng ngâm tụng cổ chú.
“Rào rào...”
Trên vòm trời lập tức có đạo đạo tia chớp xẹt qua vô cùng chói mắt, ngưng kết làm từng sợi từng sợi thần liên, nhằm phía đại địa giống như hàng trăm đuôi sao chổi kéo dài đẹp mắt, rực rỡ loá mắt.
Đại đạo thiên địa nổ vang, sóng âm cực kỳ to lớn khuếch tán, nhật nguyệt tinh tú núi rừng đất đai đều bị bao phủ chìm dưới một khí tức mờ mịt, mênh mông bàng bạc.
Trật tự thần liên của chư thần hóa thành tia chớp quấn quanh mà đến, muốn trói Diệp Phàm lại cắt đứt tấc tấc, đây là thần thuật thượng cổ, cần pháp lực vô cùng tận mới có thể thi triển.
“Ầm!”
Mi tâm Diệp Phàm chợt lóe hào quang màu vàng, một thanh kiếm tiên màu vàng dài chừng một tấc bay ra, nở rộ quang huy thần tính bất hủ, chém thẳng xuống về phía trật tự thần liên của chư thần.
Đây là Nguyên Hoàng Đạo Kiếm!
Năm đó Diệp Phàm chiến một trận cùng Nguyên cổ đã được dẫn dắt, dùng Đấu Chiến Thánh Pháp mô phỏng, nhiều lần diễn biến, rốt cục thì có hình dạng nhất định, có thể chém phá, bẻ gãy nghiền nát vạn vật.
“Keng keng!”
Phát ra thanh âm chói tai, Nguyên Hoàng Đạo Kiếm chặt đứt trật tự thần liên của chư thần, làm cho đại thuật sát sinh của Giáo Hoàng trở thành hư ảo, vẫn chưa có hiệu quả.
Vả lại, tiểu kiếm màu vàng lay động phát ra hào quang kinh thiên động địa, bắn lên tiên quang tươi đẹp, chém thẳng về phía mi tâm Giáo Hoàng, muốn mở nó ra thành hai nửa.
“Boong boong!”
Trong con ngươi Giáo Hoàng phát ra thần quang chói mắt, trong hai mắt đều ẩn chứa cảnh tượng hủy diệt tinh vực, hiện ra thực thể ngăn chặn Nguyên Hoàng Đạo Kiếm mô phỏng kia. Trong nháy mắt cộng hủy, phát ra vô số đốm sáng giống như sóng thần bao phủ hết thảy mọi người.
- Đây là Thần chú sư!
Mọi người đều giật mình kinh ngạc, rốt cục biết được vì sao Giáo Hoàng cường đại như vậy: Trên sách cổ có ghi lại, một số người cá biệt có thể thông linh, trời sinh dung hợp cùng vết tích của đạo, có thể trong nháy mắt thi triển ra các loại pháp tắc.
Phương Tây, có rất nhiều chú ngữ cổ xưa, mà người như vậy không thể nghi ngờ là được ông trời sủng ái, ngôn tức pháp, ngữ tức tắc, mỗi tiếng nói mỗi cử động đều là chú ngữ, thần uy vô hạn.
Thần kỵ sĩ thiên tư có lẽ là đệ nhất trong mấy vạn năm qua, nhưng Giáo Hoàng cũng không yếu, là một Thần chú sư, còn thêm bởi vì luôn luôn dựa vào tín ngưỡng lực vô cùng tận tu luyện, nên càng khủng bố hơn.
- Biển rộng vô lượng, con kiến sao có thể biết chặt đứt càn khôn!
Giáo Hoàng hét lớn, mỗi một chữ vừa ra, chín tầng trời mười tầng đất đều chấn động, cương phong như đao thổi lên trong thiên địa, nơi nơi đều là bạch mang, dấu vết đại đạo vô tận dầy đặc mỗi một tấc không gian, nguyên tố dao nhận phá hủy hết thảy.
Diệp Phàm nhíu mày, Giáo Hoàng thật đúng là cường đại, công kích không sai biệt, như là người phát ngôn của Thần dưới tinh không, pháp lực vô hạn không gì cản nổi.
Lúc này, ngay cả hắn đều không thể không rống to một tiếng “Úm”, huyết khí hoàng kim chấn sụp bầu trời cao. Chân ngôn này vừa phát ra, ánh đao đầy trời liền dập nát, ngay cả Thánh sơn viễn cổ có khắc pháp tắc thánh hiền đều nổ vang, thiếu chút nữa vỡ nát.
về phần núi bình thường thì không một chút trì hoãn, trực tiếp trở thành bụi bậm, liên tiếp sụp xuống cũng không biết có bao nhiêu ngọn.
- A...
Rất nhiều người kêu gào thảm thiết, rồi hóa thành từng đám từng đám huyết vụ. Những người còn sống vội vàng tránh né ở sau Thánh sơn, không dám đối diện chiến trường, bằng không động một cái sẽ có nguy hiểm ngã xuống.
“Xoạt xoạt xoạt!”
Truyền đến tiếng sách cổ lật trang, trong đàn tràng thượng cổ Giáo Hoàng bễ nghễ thiên hạ, tay trái cầm một quyển cổ kinh, tay phải cầm một cây thập tự giá, chiếu rọi ra hào quang vĩnh hằng.
Tại trong cổ kinh kia phát ra từng cái từng cái cổ tự thật lớn, mỗi một chữ đều như là dùng kim chúc luyện chế thành, trầm trọng như vạn quân, cả một đám đều ập tới phía Diệp Phàm.
Đây là phù tự nhiên mà thành, từng chữ từng chữ minh tâm gặp đạo, là đại hiền thượng cổ quy nạp mà ra, chém thần đoạt phách, có thể đánh hủy đại đạo nguyên thần người ta.
Một cái lại một cái cổ tự bay tới, sắp chôn vùi Diệp Phàm ở phía dưới, muốn trấn áp hắn thành thịt vụn, mỗi chữ là thế của vạn quân, ngàn chữ, vạn chữ, mười vạn chữ... ù ù kéo tới, không thể đo lường!
Sách cổ lật trang rất nhanh, tất cả chữ phù đều nhảy vượt bay nhanh ra, áp sụp thiên địa, đúng là tuyệt sát chuyên giết kẻ trảm đạo.
Diệp Phàm khẽ quát một tiếng, giãn ra thân thể, co chân bước lên phía trước, hai tay bấm Nhật Nguyệt Đại Ấn, tiếp sau đó dùng lực chấn mạnh một cái, sáng lập ra một mảnh tinh không, xuất hiện một bức cảnh tượng tinh tú hủy trăng rơi, quét về phía tất cả cổ tự.
Đây là một hồi đại hủy diệt, tinh tú đầy trời dập nát cổ tự, ngân hà sáng lạn, cổ phù hướng lên trời, giữa hai người phát ra tiếng “ầm ầm”, như là hồng thủy nghịch không thẳng lên cửu trọng thiên.
- Thần nói, phải có ánh sáng!
Giáo Hoàng hét lớn, uy nghiêm như thiên thần thượng cổ, cả người như là đang khai thiên lập địa, chung quanh hỗn độn cuồn cuộn mãnh liệt, tay phải thập tự giá nhẹ nhàng trượt trên cổ kinh, nở rộ ra ánh sáng hừng hực.
- Trời ạ! Có thể so với Thần!
- Giáo hoàng pháp lực như đại dương, cổ kim không có người thứ hai!
Xa xa, mọi người cả kinh kêu lên, không kìm nổi quỳ xuống cúng bái! Giáo Hoàng bản lãnh thông thiên triệt địa, giống như Thần ghi lại trong sách cổ có thần năng vô lượng.
Loại quang lực này sát thương quá lớn, cường đại như Diệp Phàm cũng cảm thấy đau đớn như đao cắt. Ánh sáng có ở khắp nơi, chém vào da thịt hắn không ngừng vang lên tiếng “keng keng”.
Giáo Hoàng mượn dùng tín ngưỡng lực vô tận phối hợp với thần chú, uy lực cường đại tới cực hạn, niệm lực của chúng sinh bị lão thêm vào trên thần thuật, đó chính là không có gì không phá nổi.
Thân thể Diệp Phàm đều xuất hiện từng đạo vết máu, tuôn chảy máu màu vàng. Không ngờ hắn lại bị thương, không thể không nói lão Giáo Hoàng khủng bố tới cực điểm.
- Ta nói, có ánh sáng còn có u tối!
Diệp Phàm rống to, hai tay múa động, đan vào ra một mảng văn lạc thần bí phức tạp, rồi sau đó khởi động một phiến Thánh vực hoàng kim, cuối cùng diễn biến ra tất cả các loại dị tượng, ánh sáng chiếu rọi khắp thiên địa đều mất đi, rất nhanh ảm đạm, duy chỉ có hắn là vĩnh hằng.
Hắn hóa thành một đạo tinh quang, nhằm về phía Giáo Hoàng, giơ tay lên chính là một cái Phiên Thiên Ấn dánh cho lão bay ra xa mười mấy dặm, tóc tai rối bù.
Diệp Phàm thét dài một tiếng, thừa thế truy kích, lại cử quyền đập tiếp, huyết khí hoàng kim đầy trời, chấn cho Giáo Hoàng cường đại vô địch bay ra xa hơn mười dặm, liên tiếp bại lui, trong miệng ho ra từng búng máu.
- Đủ rồi!
Giáo Hoàng rống to một tiếng, cả người lão cũng huyết khí thịnh vượng, giống như biển rộng chen chúc lao ra. Từ một Thần chú sư hóa thành một Đấu Chiến Thánh Giả, mà còn có một con hoàng kim sư tử bị lão triệu hoán đến trong hư không, trở thành tọa kỵ cho lão.
Con sư tử này đã trảm đạo, cao như một ngọn núi nhỏ, có tới mấy ngàn năm tuổi, cũng là sống sót từ thời cổ đại, bộ lông toàn thân màu hoàng kim của nó sáng lóng lánh, giống như thần kim luyện chế thành, cả cơ thể nó tỏa ra khí cơ cực độ nguy hiểm.
Giáo Hoàng cùng hoàng kim sư tử hợp nhất, hóa thành một Chiến Thần thượng cổ khủng bố khôn cùng, phát ra khí cơ khiến cho người ta sợ run. Ngay cả Diệp Phàm đều tim đập nhanh từng hồi. Đây đích thật là một đối thủ cường đại, mượn dùng tín ngưỡng lực tu luyện tới một cảnh giới siêu cấp đáng sợ.
- Ta không chỉ là một Thần chú sư, mà còn là một vị Thần kỵ sĩ!
Mọi người đều sợ hãi đồng thời cũng tràn ngập rung động, Giáo Hoàng nhưng lại cũng là một vị Thần kỵ sĩ, quả nhiên thực lực chấn nhiếp thế gian, chiến lực nghịch thiên, không có mấy người có thể sánh cùng.
- Vậy thì tính sao?
Diệp Phàm đằng đằng sát khí, hoàng kim huyết khí xông lên tận trời, chiến khí màu vàng mãnh liệt mênh mông, hóa thành đại dương cuồn cuộn cuốn tới hướng Giáo Hoàng.
Hắn liên tiếp ra nặng tay, Nhật Nguyệt Ấn, Thần Hoàng ấn, Chân Long Ấn, Bão Sơn Ấn, Nhân Vương Ấn, Phiên Thiên Ấn nối tiếp đánh ra, như là muốn đánh cho vòm trời chìm rơi xuống. Trong quá trình này đại đạo nổ vang như thác nước mờ mịt buông xuống, hắn dũng mãnh nhất thiên hạ, không người nào có thể kháng cự!
Giáo Hoàng cùng hoàng kim sư tử không ngừng thối lui, tất cả đều cùng một lúc ho ra máu, bị thần thế của Thánh thể Nhân tộc vô địch chấn nhiếp, rơi vào hạ phong, bị thương nặng.
- Đủ rồi! Thiên Đường Địa Ngục!
Giáo Hoàng rống to một tiếng, núi sông đều sụp đổ, hồ lớn đều bị chưng khô, thân thể lão cùng hoàng kim sư tử hợp nhất, phát ra hào quang như mười mặt trời chiếu rọi, trở thành một tồn tại như Thần minh.
Ở sau lưng lão sinh ra một vòng hào quang chiếu rọi muôn đời, như hóa thành một vị Thần trọn đời không thể xóa nhòa. Niệm lực chúng sinh biến thành pháp lực của lão, thi triển ra tuyệt học cao nhất của Vatican.
Thiên Đường xuất hiện phát ra hào quang mãnh liệt, một bàn tay to thần thánh vươn ra, liên tiếp chụp xuống đánh cho Diệp Phàm không ngừng chìm rơi xuống.
Ở phía dưới có một Địa Ngục tối đen xuất hiện, mở rộng khe hở như muốn cắn nuốt hắn vào trong đó.
- Từ Thiên Đường đánh rớt xuống Địa Ngục, đây là thần phạt, chịu đủ loại tra tấn trọn đời!
Giáo Hoàng lên tiếng, thánh quang sau đầu chiếu rọi khắp nơi.
Hắn mượn dùng niệm lực chúng sinh, không ngừng đánh xuống bàn tay thần thánh thật lớn, ép cho cả người Diệp Phàm là vết máu, bị thương nặng, sắp ngã vào trong địa ngục.
Sự khủng bố của Giáo Hoàng có thể thấy được rõ ràng, bàn tay to thần thánh này bao phủ bầu trời che lấp đại địa, còn lớn hơn so với mấy chục ngọn núi nối tiếp cùng một chỗ, đánh cho Diệp Phàm sắp rơi thẳng xuống vực sâu Địa Ngục.
Ở trên Thiên Đường, Giáo Hoàng đứng trước cửa, như một thiên thần đang thẩm lí và phán quyết tội nhân. Ở phía dưới Địa Ngục, Diệp Phàm gian nan giãy giụa, đẫm máu xông ngược lên trời cao.
Niệm lực chúng sinh quả thật rất đáng sợ!
Diệp Phàm quát một tiếng thi triển ra diệu thuật nhất khí hóa tam thanh, một đạo thân xuất hiện, cùng bản thể đồng thời xông lên trời cao, chung sức thi triển ra Lục Đạo Luân Hồi Quyền.
Đồng thời, các loại dị tượng hợp nhất, hai Thần thể đều như thế, đạo cùng ta như một, vạn pháp không dính thân, ngược hướng lên bầu trời.
“Ầm!”
Bọn họ từ Địa Ngục đánh lên Thiên Đường, không ngừng đánh ra Lục Đạo Luân Hồi Quyền, đánh cho thiên địa đều nổ tung. “Phốc” một tiếng, hoàng kim sư tử đứng mũi chịu sào, mặc dù đã trảm đạo cũng không chịu đựng nổi quyền ý khủng bố như vậy.
Một mảng lớn mưa máu bay tán loạn, xương đầu nó nổ tung trắng xóa. Vương hoàng kim sư tử trảm đạo này bị Diệp Phàm mạnh mẽ đánh nát, đánh thành một đống thịt vụn và xương cốt thành bột phấn, chết tại đương trường.
Thiên Đường, Địa Ngục đều không thể ngăn cản được hắn, hắn dũng mãnh nhất thiên hạ, chấn cho Giáo Hoàng bay tung ra ngoài mấy chục dặm, ập vào một tòa Thánh sơn xa xa, lưu lại một mảng vết máu, gian nan bỏ lên.
Mọi người đều rúng động, Ma của Trung Thổ vừa rồi đúng thật là bị thương, nhưng cũng vì vậy mà phát cuồng, đánh cho trời sụp đất nứt, quỷ khóc thần sầu, chiến khí hoàng kim sôi trào, không ai có thể ngăn chặn.
Đạo cao một thước, ma cao một trượng! Hắn lộ thần uy vô cùng, đương thời vô địch, ngay cả Giáo Hoàng đều bị đánh bay đi, bị trọng thương.
Thế này còn làm sao đánh, ai có thể chế phục được Ma này?
- Hống...
Diệp Phàm rống to, đạo thân cùng một động tác với hắn, đồng loạt phóng lên trên, đầy trời đều là huyết khí hoàng kim hoàn toàn bao phủ cả đàn tràng thượng cổ, không ai có thể ngăn cản.
Nơi hắn đi qua, núi lở hồ cạn khô, trời sụp đất nứt, giống như là một Thần minh cái thế đang diệt thế, không chỗ nào không phá, không có gì có thể kháng cự.
Giáo Hoàng vận chuyển đại thần thông, hiển hóa thần hoàn sau đầu càng thêm rực rỡ, vầng trăng sáng giống như Thần kia treo trong hư không sau lưng lão, trong nháy mắt này dường như thông suốt cổ kim.
Lão lộ vẻ mặt tức giận, hóa tín ngưỡng thánh lực tích lũy vô tận năm tháng của Vatican dung hợp cùng đạo thân, muốn dùng nó trấn chết đối thủ cường đại đến khó tin này.
Diệp Phàm chiến đến cuồng, máu hoàng kim trong cơ thể sôi trào, phát ra tiếng sấm đinh tai nhức óc, chấn động làm cho thân thể rất nhiều người chịu không nổi đều lắc lư chao đảo.
Hắn biến thành đạo thân kia cùng hắn độc nhất vô nhị, chiến ý ngập trời xông lên trời cao, thẳng hướng cửu trọng thiên, như muốn đạp đại đạo thiên địa dưới lòng bàn chân.
Chân thân cùng đạo thân cùng vung nắm tay màu vàng, Lục Đạo Luân Hồi Quyền vừa ra, Luân Hồi triển khai, dập nát thiên địa, đây là quyền ý vô địch chưa từng có từ trước đến nay, chỉ có ta vô địch!
“Ầm!”
Thần hoàn sau đầu Giáo Hoàng bị Diệp Phàm cùng đạo thân chung sức đánh nát tan, hóa thành một mảng lớn quang vũ, bắn ra bốn phương tám hướng, xuyên thủng vòm trời, đánh sụp núi lớn.
Diệp Phàm như Chiến Thần tái sinh, huyết khí màu vàng mênh mông như biển rộng, bao phủ bầu trời che lấp đại địa, hắn bẻ gãy nghiền nát, hoành tảo thiên hạ, chiến đến phát cuồng, thế gian này không có người nào có thể chống lại hắn, không thể tranh phong cùng hắn!
Nhất khí hóa tam thanh là một loại diệu thuật kỳ ảo.
Tuy rằng Diệp Phàm chi ngộ ra một cái đạo thân, nhưng lúc này lại biểu hiện ra sự khủng bố của hắn, chân thân cùng đạo thân đồng thời tung ra Lục Đạo Luân Hồi Quyền, đánh đập cho Giáo Hoàng mượn dùng tín ngưỡng lực đều không còn cách nào chống đỡ, đứt gân gãy xương cả người là máu.
Đương nhiên, Lục Đạo Luân Hồi Quyền cũng đáng sợ, quyền ý vô địch này dường như là trời sinh để dành sẵn cho Thánh thể Nhân tộc, một quyền vừa ra trời sụp đất nứt, bẻ gãy nghiền nát hết thảy.
“Ông!”
Diệp Phàm cùng đạo thân mỗi một lần tung quyền, hư không bị xé mở, đều phát ra tiếng bùng nổ vang dội. Nắm tay màu vàng đó không thể ngăn cản.
Giáo Hoàng phun ra một ngụm lớn máu, vương miện rơi xuống, pháp bào tả tơi, cơ thể trong suốt của lão nơi nơi đều là vết rách, mắt thấy chống đỡ hết nổi, sắp sửa hình diệt, nhưng đúng lúc này lão lại nở nụ cười, không có lui tránh, ngược lại đón nhận nắm tay của Diệp Phàm.
Khóe miệng của lão lộ ra một tia cười lạnh, quát:
- Kết thúc đi!
“Ầm!”
Khí tức Thánh giả phát ra, giống như một con lũ mành thú cuồn cuộn mãnh liệt tuôn ra, ngay lập tức truyền khắp Vatican, khiến cho mỗi người đều sợ run, tất cả đều không chịu nổi uy áp, quỳ rạp trên mặt đất.
Thánh hiền thượng cổ!
Không ngờ lại có khí cơ vô thượng của Thánh nhân cổ tản ra, cảnh tượng cùng toàn trường này chấn nhiếp cho mọi người sợ run.
Toàn thân Giáo Hoàng phát sáng, lão triệu tập từ trong hư không ra một kiện chiến y hoàng kim rực rỡ, chiếu sáng cả vòm trời, mọi ngóc ngách đều tràn ngập lực lượng thần thánh, trực tiếp trấn áp tới phía Diệp Phàm.
Lão cố ý tiến đến phụ cận, đột nhiên tế ra Thánh binh đánh lén đối thủ cường đại, muốn dùng Thần Y tuyệt thế trấn chết tươi Diệp Phàm tại đương trường.
Đây là một đòn sát thủ, đổi lại là bất cứ một địch thủ nào đều hẳn phải chết không thể nghi ngờ, bởi vì thần năng của Thánh hiền cổ cường đại vượt quá tưởng tượng, hơn xa người trảm đạo có thể sánh bằng, pháp khí bọn họ vừa ra, gần như là một loại kết cục phải giết chết.
Giáo Hoàng với thân là vật dẫn thỉnh ra Hoàng Kim Thần Y, treo lơ lửng trên hư không, bùng phát ra hào quang như biển mênh mông khôn cùng, hủy thiên diệt địa, ngay cả Thánh sơn có khắc pháp trận của Thánh hiền cổ đều bị đánh sụp một góc thành bột đá.
Diệp Phàm chân đạp bí quỵết chữ “Hành” rút lui, ở trong tay hắn xuất hiện hai mũi Hắc Tiễn thúc động ra thần uy đầy trời, hừng hực loá mắt, chặn đứng Hoàng Kim Thần Y, hắn kịp thời lui ra ngoài mười mấy dặm xa, tránh khỏi một kiếp.
Tại thời đại mạt pháp này, muốn tìm được một đối thủ để nghiệm chứng thành quả thật không dễ, rốt cục gặp gỡ Thần kỵ sĩ cùng Giáo Hoàng, Diệp Phàm tự nhiên không muốn bỏ qua, nhưng trước mắt lại không có cách nào tiếp tục.
Trên bầu trời, Thánh Y hoàng kim rung động, dường như có sinh mệnh bình thường, tự động giải thể, ngay sau đó bao phủ trên người Giáo Hoàng, phát ra tiếng “boong boong”, thậm chí truyền ra tiếng hít thở.
Cả vật thể Thánh Y này vàng óng ánh, sau khi thêm vào trên người Giáo Hoàng liền tỏa sáng như một vầng mặt trời, tản ra khí tức bàng bạc, làm cho người ta không thể không thần phục quỳ bái.
Giáo Hoàng nhìn chằm chằm vào Hắc Tiễn trong tay Diệp Phàm, nhìn đi nhìn lại, tuy nhiên cũng không sợ, bởi vì Thánh Y hoàng kim tự mang một mặt thần thuẫn màu vàng, lưu quang tràn đầy màu sắc được lão cầm trong tay, tản ra hào quang hừng hực.
Diệp Phàm thần sắc lạnh lùng, hắn sớm đoán được, bằng vào địa vị của đạo chính thống phương Tây khẳng định sẽ có lưu lại loại này, nhưng có Hắc Tiễn nơi tay, hắn cũng không lo lắng nhiều.
Đây là một kiện Thánh Y sứt mẻ, cũng không phải hoàn chỉnh, ở ngay bộ vị ngực của nó có một lỗ thủng bằng nắm tay, mà còn có vết rạn nứt lan tràn khắp toàn thân.
Có thể nghĩ mà biết, trận chiến năm đó kịch liệt biết bao, Thánh nhân cổ mặc Thần Y này mà còn bị người đánh thủng xuyên qua trái tim, thật sự quá mức đáng sợ.
- Không phải Thánh binh truyền lại đời sau, ngươi cũng muốn tập kích trấn chết ta, chỉ sợ để ngươi thất vọng rồi!
- Vậy thì phải thử mới biết!
Giáo Hoàng lãnh đạm nói, lão rất ung dung trấn định, Thần Y thánh uy ngập trời, lực phòng ngự kinh người, lão không sợ Hắc Tiễn của Diệp Phàm.
Ngược lại, Diệp Phàm tuy rằng cầm Hắc Tiễn trong tay, nhưng cũng không có tràn ra khí tức của Thánh nhân, ở trong suy nghĩ của hắn xem ra cũng chỉ có thể tự bảo vệ mình mà thôi.
Pháp khí của Thánh nhân mặc dù là sứt mẻ, cũng có thể dễ dàng giết chết trảm đạo giả, đây là thay đổi về chất, tuyệt đối không thể lấy lượng mà bù đắp lại.
Diệp Phàm không dám sơ suất, cho dù là ở Bắc Đẩu, bất kỳ một kiện Thánh binh sứt mẻ nào, đều có thể hủy diệt một cái đại giáo, vô cùng khủng bố, không có binh khí tương ứng chỉ có thể chết!
Trong hư không gợn sóng dao động, một cái thạch thai xuất hiện đứng ở trước người Diệp Phàm, đối diện phía trước Thánh Y hoàng kim, lập tức khiến cho rất nhiều người ngờ vực không hiểu.
Hầu hết mọi người không hiểu, chỉ có lớp nhân vật người già như Giáo Hoàng là rúng động, đây là một cái Thánh linh thai, trăm ngàn thế khó có thể xuất hiện.
Đúng lúc này, bí thuật nhất khí hóa tam thanh tới rồi, đạo thân biến mất chỉ còn lại có chính bản thân thân thể Diệp Phàm, cả người hắn mơ hồ một thoáng rồi lại hóa thân vào trong thạch thai.
- Đây là... bí thuật gì?
Ngay cả Giáo Hoàng đều kinh hãi, nghe những điều chưa từng nghe, thấy những điều chưa hề thấy.
Thân thể nhập vào đá, đây là một đạo thần thuật sau khi Diệp Phàm gần đây đạo hạnh tinh tiến xem nghiên cứu Nguyên Thiên Thư đã ngộ ra, hắn cùng với Nguyên Thiên Sư chỉ cách có một đường nhỏ, dù có xưng là Thiên Sư cũng không hẳn là không thể, đối với hiểu biết về Thiên Thư đã đạt tới cảnh giới đăng phong tạo cực, vì vậy các loại diệu thuật đều có thể thi triển ra.
Nguyên Thiên Sư có thể quan sát thấy rõ bí ẩn trong đá, đạt tới cực hạn, thân thể nhập vào đá không thành vấn đề, áo nghĩa huyền bí, pháp nhân khó có thể hiểu rõ.
Sau khi tiến vào trong thạch thai, Diệp Phàm cảm ứng được huyết mạch cùng kinh mạch khô cạn của Thánh linh, hắn tản phát ra thần lực cường đại như hải dương, lập tức bổ sung đầy đủ.
“Ầm!”
Một cỗ thánh uy phát ra, thạch thai trong nháy mắt có sinh cơ, tuy rằng còn xa không thể so sánh với khi còn sống, nhưng lúc này lại tương đương với kiện Thánh Y kia.
- Hiện tại huề nhau, chiến đi!
Diệp Phàm ở trong thạch thai sống lại, phóng tới hướng Giáo Hoàng, đương trường làm cho lão phát mộng, cảm giác đại sự không ổn.
Hoàng kim Thánh Y là ưu thế lớn nhất của lão, nếu đối thủ cũng có Thánh Y hộ thể, thì lại quay lại khởi điểm, khẳng định lão phải đại bại, thân tử đạo tiêu, không có chút trì hoàn nào.