GIÀ THIÊN

Thánh Viên màu vàng nói xong câu đó liền đánh chết tươi Ngân Nguyệt Thiên Vương, trở tay đập chết, máu tươi chảy đầm đìa, một thiên kiêu của Cổ tộc ngã xuống.

Nhân mã của vạn tộc các bộ đều lạnh từ đầu đến chân. Nhân vật kinh diễm như Ngân Nguyệt Thiên Vương này, không lâu tương lai rất có khả năng sẽ trở thành Đại Thánh, cứ như vậy bị giết chết.

Phốc!

Cùng lúc, Thánh Viên màu vàng phất ngón tay về phía trước, vài tên Tổ Vương khác đều kêu to, hóa thành một mảng mưa máu, toàn bộ mất mạng không ai sống sót.

- Hạ thủ lưu tình...

Thanh âm già nua của mấy vị lão tộc trưởng Hỏa Lân Động, Huyết Hoàng Sơn quanh quẩn, lại cũng chỉ có thể đuổi kịp nhìn thấy cảnh tượng máu tanh sự đã rồi cuối cùng.

Đấu Chiến Thánh Phật rất quyết đoán, đem những người đi theo Côn Trụ Đại Thánh giết sạch sẽ, không ai sống sót, chỉ còn một mảnh sương máu lượn lờ.

Ngoài Chân Hiền Thành, mọi người cảm giác áp lực tăng vọt, thở mạnh cũng không dám. Đây là một kết cục nhuộm máu, gõ hồi chuông cảnh báo đối với rất nhiều người.

Thắng Phật xuống Tu Di Sơn, không có từ bi. Ra tay sắc bén, quét ngang chư địch.

Mấy vị lão tộc trưởng của hoàng tộc trên trán gân xanh nổi lên, nhưng đến lúc này nói đều muộn rồi. Chuyện đã xảy ra chẳng lẽ còn đi trách cứ Đấu Chiến Thánh Phật? Làm chuyện vô bổ?

- Hoàng đạo tranh hùng, các lộ anh kiệt ra tay đối với tiểu điệt nhi của ta, ta cũng không so đo. Nhưng nếu thân là Cổ Vương cấp Thánh không để ý thân phận ỷ lớn hiếp nhỏ, lấy thế bức người, ta đây cũng chỉ có thể noi theo.

Đấu Chiến Thánh Phật nói.

Sau khi mọi người nghe xong, hiểu ra. Hết thảy Đấu Chiến Thánh Phật làm chẳng qua là vì bảo hộ tiểu điệt nhi của hắn mà thôi. Đây là tiến hành chấn nhiếp, gõ chuông cảnh báo đối với Tổ Vương.

Nhiều năm qua như vậy, Đấu Chiến Thánh Phật cũng không quản sinh tử của hắn, đó là chưa đến lúc. Hôm nay Tổ Vương nhúng tay, hắn liền xuống Tu Di Sơn.

Đấu Chiến Thánh Phật cường thế như vậy, đem Côn Trụ Đại Thánh đều trấn giết, ai còn dám chọc vào? Thánh Hoàng tử sau này tuyệt đối không người dám khi dễ.

Tộc Đấu Chiến Thánh Phật ngày nay chỉ còn lại hai vị tộc nhân, nhưng cũng là hoàng tộc của một tộc không thể trêu chọc, xếp trong hoàng tộc mạnh nhất.

- Hoàng tộc cường đại chỉ có hai người... Haizzz!

Rất nhiều người trong lòng đều thở dài. Bộ tộc này thật sự quá mức cường đại, mặc dù nhân đinh ít nhưng là sừng sững không ngã.

- Ta cũng không hy vọng có Cổ Vương cấp Thánh gây hắn đối với bằng hữu của tiểu điệt nhi của ta.

Đấu Chiến Thánh Phật lại nói một câu, nhìn quét về phía Diệp Phàm, Cơ Tử. Đọc Truyện Online Tại Truyện FULL

Những lời này vừa ra, tương đương với cho bọn họ một lá bùa hộ thân. Đấu Chiến Thánh Phật lên tiếng, đó là một đạo pháp chỉ không thể làm trái.

Mới vừa giết chết Côn Trụ Đại Thánh xong, không ai dám không nển mặt hắn, đi tìm đám người Diệp Phàm gây phiền toái. Trận chiến hôm nay đủ để chấn nhiếp thiên hạ.

- Xin các vị đạo huynh đến Thần Tàm Lĩnh một chuyến.

Lão tộc trưởng của Thần Tàm tộc mời Đấu Chiến Thánh Phật, Hồn Thác Đại Thánh, Hoàng Kim Vương, Đại Thánh của Vạn Long Sào...

- Được, đang có ý này.

Hồn Thác nói.

Những lão tộc trưởng của Hỏa Lân Động, Nguyên Thủy Hồ, Huyết Hoàng Sơn cũng đều gật đầu đồng ý.

Hôm nay giống như đánh vỡ trời, bát bộ thần tướng bị diệt toàn bộ, Côn Trụ ngã xuống. Đây là chuyện lớn lục hợp bát hoang đều phải chấn động, các đại nhân vật sừng sững tuyệt đỉnh khẳng định ngồi xuống mà bàn.

Đấu Chiến Thánh Phật thu hồi Đế binh, pháp tương quy về một thân, cùng mấy vị đại đầu sỏ rời đi.

- Thúc thúc...

Thánh Hoàng tử kêu lên.

- Đường ngươi đi, vượt qua hoàng đạo thiên ngân của phụ thân ngươi. Thúc thúc già rồi, thời gian không nhiều, sẽ tận lực quét dọn một ít chướng ngại cho ngươi.

Lão hầu tử ngầm truyền âm, mang theo một tia già nua và mỏi mệt, thắt lưng đã không thẳng tắp như vậy.

- Thúc thúc...

Thánh Hoàng tử nghẹn ngào. Thắng Phật thiết huyết giết chóc là vì hắn mà chấn nhiếp.

- Thúc thúc, mai dùng thần tủy đi.

- Những chuyện đó... sau này rồi nói.

Lão hầu tử cùng mấy vị đầu sỏ biến mất.

Ngoài Chân Hiền Thành một mảnh yên lặng.

Một lát sau, đột nhiên sôi trào. Mấy vị đầu sỏ biến mất, mọi người không hề cảm thấy áp lực như vậy, cường giả các tộc đều thở phào một hơi, thanh âm ồn ào.

Hôm nay đã xảy ra đại sự bậc này, đối với rất nhiều người mà nói như là một cảnh tượng hư ảo, định trước thiên hạ sẽ nhốn nháo.

- Côn Trụ Đại Thánh đã chết, sống qua thái cổ lại không ngăn được Đấu Chiến Thánh Vương thanh toán, một dấu chấm hết cho bức tranh một hồi ân oán cũ thái cổ.

- Đấu Chiến Thánh Phật cường đại, vẫn có khí phách như thời đại thái cổ. Ẩn cư Tu Di Sơn nhiều năm, vừa về tới vạn tộc liền giết chết đại địch quét ngang bát bộ thần tướng.

Hoàng tộc Thần Tàm Lĩnh, Huyết Hoàng Sơn đều tan, mấy đại vương tộc khác cũng lần lượt rời đi. Hôm nay đã xảy ra đại sự bậc này, thủ lĩnh các tộc đều phải cân nhắc một phen.

Đám người Diệp Phàm, Thánh Hoàng tử, Cơ Tử cũng đều rời đi, không cần ở lâu tại vùng đất thị phi này, đi vào vực môn biến mất trong thiên địa.

Một trận đại chiến từ đây hạ màn.

Mà thiên hạ lại không bình tĩnh, tin tức truyền đi các nơi, rất nhiều tu sĩ đều đang nghị luận.

Thiên Hoàng tử đã chết, tuy nhiên là ngòi nổ của oán cũ giữa Đại Thánh, là một lời dẫn mà thôi. Bởi vậy bắt đầu một loạt đại loạn, ai cũng không nghĩ tới sẽ kịch liệt như vậy.

Các nơi thiên hạ đều không thể bình tĩnh, cho dù không lan đến gần Nhân tộc nhưng vẫn khiến phần đông tu sĩ khó thể bình tĩnh. Trận chiến Đại Thánh ở Vực ngoại trên đời khiếp sợ.

- Đấu Chiến Thánh Phật quá dũng mãnh rồi, không hổ là thân đệ đệ của Thánh Hoàng cổ.

- Là cao thủ tuyệt thế, ở trong trận chiến này được thể hiện tốt nhất. Quét ngang chư địch, hùng thị thiên hạ.

Ảnh hưởng của trận chiến này vượt xa tưởng tượng của mọi người, ngay cả địa khu xa xôi nhất đều đàm luận, càng là truyền tới hải ngoại.

- Thiên hạ này muốn loạn, đường thành tiên sắp mở ra không chừng sẽ nhảy ra một ít quái vậy. Chư thánh Vực ngoại phỏng chừng cũng sắp tới rồi hả.

Không riêng gì Nhân tộc lo lắng, ngay cả Cổ tộc cũng đang mật nghị. Ở đại thế này hết thảy đều có thể phát sinh. Hôm nay có thể chết một vị Đại Thánh, ngày mai có thể sẽ tuyệt diệt một đại hoàng tộc.

Đường thành tiên mở ra, một cái đại thời đại không thể tưởng tượng sắp tới, thế giới này đều sẽ không yên bỉnh, tràn ngập không biết trước.

Nam Vực, Quảng Hàn Khuyết.

Tiếng đàn du dương, tiếng ca êm tai. Đây là một tòa điện phủ xanh vàng rực rỡ, đặc biệt mờ ảo dưới ánh trăng mông lung.

Tương tự Diệu Dục Am, Quảng Hàn Khuyết là một nơi trăng gió của Đông Hoang, cũng là một loại truyền thừa cổ xưa.

Sau trận chiến, Diệp Phàm, Thánh Hoàng tử, Cơ Tử trở lại Nam Vực, toàn thân đều thả lỏng, đi lên Quảng Hàn Khuyết uống rượu.

Không liên quan đến trăng gió, không có nhu cầu, thần kinh căng thẳng thả lỏng. Bọn họ nâng chén nhâm nhi. Trận chiến này liên lụy rất rộng, bởi vì bọn họ dựng lên, do Đấu Chiến Thánh Phật kết thúc.

- Nói Tiên vực, nói thiên lộ, xưa nay chinh chiến, Đại đế đều thành không...

Hắc Hoàng dùng sức gõ một cái trống lớn. Nó hoàn toàn uống nhiều, vừa khóc vừa cười xướng.

Một con chó lớn không nghiêm chỉnh, khóc xướng khiến người ta ngạc nhiên rồi sau đó một trận yên lặng.

Từ xưa đến nay, những gì tu sĩ làm ra mục đích cuối cùng chính là thành tiên, nhưng lại có ai làm được? Không thể biết.

- Tám vạn năm trước, Vô Thủy Đại đế mạnh mẽ mở cửa Tiên vực ra sao?

Diệp Phàm hỏi.

- Ta không biết...

Hắc Hoàng vô cùng thương cảm uống say khướt, trong mắt nó lộ vẻ thê lương.

Mấy người đều say.

- Thời điểm đó ta bị phong trong Thần Nguyên, thật không biết xảy ra chuyện gì, cái ngày đó là đột nhiên như vậy...

Hắc Hoàng trầm thấp rống lên.

- Vô Thủy Đại đế cường thế vô địch cỡ nào, nhưng hắn cũng có một ngày già đi. Từ hắn xuất thế đến bại hết chư địch, quét ngang cấm địa Sinh Mệnh. Mấy vạn năm trôi qua, người dù cường đại cỡ nào cũng không ngăn được năm tháng.

Hắc Hoàng càng ngày càng thương cảm, chân tỉnh biểu lộ, có nước mắt lăn xuống, kể ra việc chôn ở trong lòng.

- Trong thiên địa này, không có ai có thể phong được Đại đế. Ta ở trong Thần Nguyên trơ mắt nhìn hắn chậm rãi già đi...

Hắc Hoàng mang theo không cam lòng, dùng lực dốc rượu vào trong miệng.

- Đó chính là Vô Thủy Đại đế a, cả đời vô địch, quét ngang chín tầng trời mười tầng đất, xưa nay vô địch nhưng kết quả cũng không thể ngăn được thời gian đánh vào, trơ mắt nhìn hắn đi vào tuổi già...

Trên đời có Thần Nguyên, nhưng lại không thể làm chậm già cả của thân thể Đại đế. Đế huyết quá cường đại, căn bản không thể phong.

- Các ngươi biết không, hắn là Vô Thủy Đại đế a, người xưa nay kinh diễm và cường thế nhất. Hắn... lại cũng có ngày già đi.

Hắc Hoàng thống khổ kêu lớn, không thể tiếp nhận hết thảy.

- Các ngươi có biết, khi hắn còn chưa thành đế từng tay không đỡ Đế binh Cực Đạo, giết chết Thánh linh, tư thế oai hùng vĩ ngạn, thiên hạ vô địch. Nhưng hắn... cũng già.

Hắc Hoàng khóc lớn.

Nó đi theo Vô Thủỵ Đại đế, bị phong ấn trong Thần Nguyên, chính mắt nhìn thấy hết thảỵ. Nhìn thấy cường giả đệ nhất thiên hạ tuổi già, khiến trong lòng nó đau buồn thống khổ.

- Người đời xem ra, Vô Thủy Đại đế cường thế tới cực hạn, không có gì làm không được, nhưng cũng có một ngày già đi, khí huyết khô kiệt, một người cô độc ngồi trong Tử Sơn, đi tới điểm cuối của cuộc đời. Đối với một người cái thế vô địch mà nói, đây là chuyện đáng buồn cỡ nào.

Hắc Hoàng khóc, chân tỉnh biểu lộ.

Nó chỉ là một con thú thường, Vô Thủy Đại đế thấy nó sắp chết đói thu nuôi, mang theo bên người, khiến nó trưởng thành tới một hoàn cảnh khó tin.

Vô Thủy Đại đế đối với nó mà nói giống như người thân, cha mẹ, cảm tỉnh sâu đậm khó thể nói rõ.

Nó say, thì thào kể lại, nó rất nhiều chuyện cũ không muốn người biết.

Tám vạn năm trước, cổ Thiên Thư tới, tiến vào Tử Sơn. Vô Thủy Đại đế phong hắn vào Thần Nguyên, khiến hắn đợi tới kiếp này, mong hắn có thể tân sinh tiến vào Tiên vực.

Cũng là tám vạn năm trước, Vô Thủy Đại đế sinh mệnh không nhiều, sống mấy vạn năm cuối cùng tới thời gian cuối cùng.

- Hắn để ta chìm vào ngủ say, khiến cổ Thiên Thư cũng hôn mê, cùng đi nghịch thiên một chuyến. Ta không biết... hắn thành công hay không.

Hắc Hoàng lẩm bẩm.

Sau đó, trên đạo đài thật lớn kia chỉ để lại một nhúm tro tàn, nó cùng cổ Thiên Thư đều sinh ra dự cảm không tốt.

Trong lòng tuy có chờ mong nhưng cảm thấy kết quả có thể rất tàn khốc.

Diệp Phàm, Cơ Tử có thể từ trong lời nó làm ra phán đoán, đại hắc cẩu trong lòng bi quan chiếm đa số chỉ là ngày thường không thổ lộ ra mà thôi.

Trong lòng Diệp Phàm than thở. Dù chưa ra mắt Vô Thủy Đại đế nhưng từ các loại truyền thuyết biết được rất nhiều, cho hắn ấn tượng là: Vượt qua thần minh, không gì không làm được, cái gì đều có thể làm.

Nhưng một vị Đại đế vĩ ngạn như thế cũng có một ngày già đi, khiến hắn không biết ai có thể thật sự trường sinh bất tử?

- Đại đế ngươi quá mạnh, vĩnh viễn không chịu cúi đầu. Có lẽ có biện pháp sống sót, lại kiêu ngạo bất khuất, nói khinh thường kéo dài hơi tàn, phải bằng vào tư thái mạnh nhất tiến vào Tiên vực. Hu hu... ta lại không còn gặp lại người rồi.

Hắc Hoàng rơi lệ.

Diệp Phàm, Cơ Tử, Thánh Hoàng tử đều chấn động, tất cả đều nhìn chằm chằm vào nó.

- Vọng tiên lộ, giấc mộng thê lương. Đầu bạc rối tung, biển biếc trời xanh khô. Muôn đời ba mươi để, bao nhiêu thánh hiền trong bụi bặm...

Hắc Hoàng khóc lớn.

Đây là một thịnh thế trước nay chưa từng có, đường thành tiên sắp mở ra, sắp tới. Con đường phía trước không biết như nào, ai cũng không rõ sắp sửa phát sinh cái gì.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi