GIÀ THIÊN

Diệp Phàm đè lên công chúa Hoàng Kim tộc từ đám mây rơi xuống đất, bọn họ đang ở trong Thánh Vực Hoàng Kim, nháy mắt có thể giao đấu trăm ngàn lần, thần thuật phun ra ánh sáng.

Hai người một hồi tách ra, một hồi dính lại, đây là chiến đấu mạnh nhất cấp Đế tử, càng vượt xa một trận chiến của Thiên Hoàng tử.

Thiên nữ Hoàng Kim tộc mái tóc xõa tung, đã kéo lại khoảng cách với Diệp Phàm, mặc dù nàng mạnh cỡ nào thì cũng là một cô gái, chiến đấu kiều diễm như thế làm người ta phát run.

- Trời ạ!

Có tu sĩ kinh hô, hai người vừa tách ra, vải vụn ánh sáng tung bay đầy trời, làn da mịn màn trắng tuyết thân trên Hoàng Kim công chúa sáng bóng như ngà voi, khiến người ta cảm thấy choáng váng.

Chẳng qua người xem chiến không có cơ hội nhìn rõ, hào quang lóe lên, trên người nàng lại xuất hiện một bộ kim ti thần y, che lại cơ thể như mỹ ngọc.

- Ngươi nạp mạng cho ta!

Hoàng Kim công chúa tức giận đến mức đôi môi đỏ kiều diễm phát run, thân thể cũng co giật. Nàng ngạo thị thái cổ, ở tít trên cao nhìn xuống cùng thế hệ, một trận chiến hôm nay lại rơi xuống hoàn cảnh này.

- Ta há sợ ngươi hay sao?

Khóe miệng Diệp Phàm khẽ nhếch, không chút để ý, vừa rồi quả thật thấy được thứ không nên thấy, nhưng hắn cũng không để ý.

Vật lộn đại chiến với con cháu Cổ Hoàng, chuyện gì cũng có thể xảy ra, dù cho đánh tới không còn mảnh vải trên người cũng có thể, ai sẽ nghĩ nhiều? Bởi vì đại chiến cấp Đế tử hở ra là sẽ chết.

Công chúa Hoàng Kim tộc lớn lên trong sủng ái, cả đời cũng chỉ một nam nhân là Hoàng Kim hoàng khiến nàng kính ngưỡng, đó là cha đẻ của nàng, ngoài ra không hề để mắt tới kẻ nào.

Nàng ở mãi trên cao, như thần nguyệt giữa trời đối với những người cùng thế hệ ở thái cổ, khát vọng thành Thần nữ tuyệt đại, vô địch hậu thể, khó tìm được người sánh vai trên đời, hôm nay đối với nàng là một loại sỉ nhục.

Tròng mắt vàng của nàng bắn ra tia chớp kinh người, kịch liệt đánh tới Diệp Phàm, đánh ra dòng máu Cổ Hoàng sôi trào.

Hoàng Kim thiên nữ sắc mặt ửng hồng, vẫn còn cảm giác cũ, trên làn da trắng tuyết sáng bóng, những điểm đỏ bừng như đóa hoa diễm lệ nở rộ.

Nàng thề phải giết Thánh thể Nhân tộc, chưa từng chịu thiệt thòi như thế, da thịt dán sát với một nam nhân xa lạ, còn thiếu chút "trống trơn" đối mặt.

Hoàng kim tiên quang bắn ra như mưa rền gió dữ, nơi bị thần quang bao phủ, núi non tan vỡ sông ngòi cạn khô, trời sạch bóng mây khí tượng xoay chuyển.

- Có gì lớn lắm đâu, đừng có ra vẽ bị thiệt thòi, cô cũng không phải không nhìn thấy nửa người trên của ta.

Diệp Phàm ngữ khí không thèm để ý nói.

Hoàng Kim công chúa mày ngài dựng thẳng, tức đến cả thân thể duyên dáng phát run, thể công càng kinh người hơn, mái tóc vàng tung bay cộng hưởng với đạo, trong mắt như có trăng sao xoay chuyển, cảnh tượng ngôi sao rơi xuống.

Bùm!

Diệp Phàm đối đầu với hoàng kim tiên quang quét tới, quần áo nửa người trên của hắn thành tro tàn, lộ ra thân thể rắn rỏi, lóe lên ánh sáng.

- Cô cũng không vừa lòng hả, muốn nhìn nửa người trên của ta mấy lần mới cân bằng tâm lý?

Hắn cười ha ha nói.

Hoàng Kim công chúa thiếu chút cắn nát hàm răng sáng bóng, chưa từng có ai dám đối với nàng như thế. Trong những năm thái cổ, nhân vật thiên kiêu tuyệt đỉnh cũng chỉ có thể ngước nhìn nàng.

Nàng không nói một lời, đạp Hoàng kim thiên hư bộ, từng bước hoa lệ như thần linh, tóc vàng bay múa, duyên dáng đương thời, thế công càng đáng sợ hơn.

Xa xa, một ít Bán Thánh cả người phát lạnh, tóc gáy toát mồ hôi lạnh, chiến lực vị thiên nữ Hoàng tộc này khiến người ta phát run, bước đi trong không gian khó mà phòng bị.

Bùm! Bùm!

Chỉ là Diệp Phàm thật quá mạnh mẽ, thân thể vô song, nhàn nhã chống đỡ, lòng có quyền ý vô địch, mỗi một lần đánh tay Hoàng Kim công chúa phát đau, bàn tay loang lổ vết máu vàng.

Đại chiến đến ba ngàn hiệp, Hoàng Kim công chúa không thể chiếm cứ thượng phong, mấy lần bị Diệp Phàm chấn thương, tràn ngập không cam lòng. Thân là Thần nữ tuyệt đại thái cổ lại bị thiệt, trong lòng nghẹn một hơi.

Diệp Phàm tự nhiên càng đánh càng hãng, ánh mắt lóng lánh, bởi vì chiến đấu với Cổ Hoàng nữ làm cho hắn thấy được đường chứng đạo của Thái Cổ Hoàng, thu hoạch rất lớn.

Hắn cũng không vận dụng bí thuật Nhất Khí Hóa Tam Thanh, mà một mình chiến đấu. Chân chính quyết đấu sinh tử, muốn quan sát tiên lộ đại đạo Hoàng Kim Cổ Hoàng, ánh mắt ngày càng sáng như thấy được tuyệt thế bảo vật.

Ầm!

Hắn ép sát từng bước, nắm tay vàng đánh ra chấn công chúa Hoàng Kim tộc run lên, không ngừng lùi lại, khóe miệng tràn máu.

Đột nhiên, một loại khí cơ nguy hiểm tràn ra, Diệp Phàm rút lui, khóe miệng Hoàng Kim công chúa đối diện hiện lên một tia cười lạnh, triển khai sát chiêu chưa từng thấy.

- Hoàng Kim Thần Tàng!

Xa xa, người Cổ tộc kinh hô, đây là một cái truyền thuyết, bọn họ không ngờ có thể tận mắt thấy được.

- Thật sự có loại thần thuật vô thượng này!

Tương truyền xa xưa, Hoàng Kim Cổ Hoàng muốn đánh mở Tiên vực, cuối cùng thất bại, trước khi tọa hóa mở ra một cái thế giới thần tàng thần bí, đều là các loại binh khí do đạo ngân hóa thành.

Đây là một thế giới bí thuật, có thể hóa thành đại đạo công kích vô tận, diễn hóa thành một loại thần thuật chung cực, hiển nhiên Hoàng Kim công chúa có được bí truyền.

Hoàng Kim công chúa thân thể thon thả, dung mạo kinh diễm, mái tóc vàng xõa tung, sau lưng là Thần giới hoàng kim, thần tàng vô lượng trong truyền thuyết xuất hiện.

Ở đó, hoàng kim cổ chung, thần đỉnh, đạo kiếm, thánh tháp... một đám lóe lên ánh vàng, lơ lửng không cố định, nhìn khắp nơi, đây là một thế giới thần tàng của binh khí.

Không cần nói tu sĩ xem chiến, chính Diệp Phàm cũng chấn động, mảnh thế giới này quá tráng lệ, khắp nơi là ánh sáng lành màu vàng, nơi nơi là binh khí, một mảnh thần thánh, Pháp khí nhiều không đếm hết.

Keng!

Hoàng Kim công chúa vẫy tay một cái, một thanh thần kiếm màu vàng xuất hiện trong tay nàng, lập tức chém tới trước. Kiếm quang sắc bén vẽ ra mấy ngàn trượng, sắc bén tuyệt thể.

Diệp Phàm một quyền đánh tan, kiếm khí màu vàng tràn ra, hắn tay không đón đỡ vọt tới trước, nhắm thẳng tới Hoàng Kim Thần Tàng.

Đông!

Một cái chuông lớn rền vàng, xuất hiện trên đỉnh đầu Hoàng Kim công chúa, chấn ra một mảnh gợn sóng vàng, núi non thành mảnh vụn.

Diệp Phàm bị nó đánh vào, cản ở ngoài.

Tiếp đó, một cái đỉnh lớn nổ ầm một cái, từ trên trời giáng xuống muốn thu hắn vào trong, tiến hành luyện hóa.

Bùm!

Diệp Phàm há mồn phun ra ánh sáng, hóa thành một quyển Tiên Thiên Đạo Đồ đánh bay cái đinh ra ngoài. Nhưng mà bầu trời rung động, một tòa thần tháp giáng xuống trấn áp.

Binh khí vô tận công kích không ngừng, Hoàng Kim thiên nữ đứng trước Hoàng Kim Thần Tàng dường như chiếm cứ chủ động tuyệt đối, thế giới màu vàng sau lưng bay ra từng kiện từng kiện binh khí, nghe theo nàng triệu hồi.

Chẳng qua Diệp Phàm cũng không bối rối, khóe miệng khẽ nhếch, hắn vận chuyển bí quyết chữ Binh làm cho binh khí đầy trời hỗn loạn cả lên.

Những thứ này không phải binh khí chân chính, đều là dấu tích đại đạo hóa thành, không thể bị hắn khống chế hoàn toàn. Nhưng như vậy cũng đủ rồi, khiến cho nơi này trở nên hỗn độn.

Đó là một thế giới màu vàng, khắp nơi đầy binh khí bay tán loạn xung quanh, công kích bất cứ ai, hai người cùng phải thừa nhận.

Nếu là người khác chống lại Hoàng Kim Thần Tàng này, tuyệt đối là gặp tai họa, tương đương với khai chiến với thế giới do Hoàng Kim thiên nữ nắm giữ. Nhưng mà bí quyết chữ Binh làm cho tất cả ưu thế trở nên mờ nhạt.

Diệp Phàm bắt đầu cướp bóc, chiếm lấy Hoàng Kim Thần Tàng, hắn cảm thấy đây là một loại bí thuật vô địch, Hoàng Kim Cổ Hoàng lưu lại thần tàng đại đạo này có diệu dụng vô cùng.

Bày ra bí thuật Nhất Khí Hóa Tam Thanh, hai cái Diệp Phàm xuất hiện cùng cướp lấy binh khí trong thế giới này, chiếm được một thứ, hắn có thể nắm giữ một loại đạo tắc.

Ầm ầm!

Hắn dùng bí quyết chữ Đấu bắt chước diễn hóa, sau lưng xuất hiện từng thanh binh khí, cổ chung, đạo kiếm, bảo đỉnh, thần tháp... một đám nổi lên.

- Ngươi...

Hoàng Kim công chúa kinh hoảng, đối phương rõ ràng ăn cướp trắng trợn, dùng bí thuật nhìn trộm tài nguyên thân tàng của nàng, cướp đoạt các loại thân binh lợi khí do dấu tích đại đạo hóa thành.

Tiếp tục đánh như thế, cuối cùng sẽ là bị đối phương chiếm đoạt thành công, nàng chưa từng gặp phải kẻ địch như thế, mạnh tới đáng sợ lại còn xấu xa như vậy.

Diệp Phàm cực kỳ để ý Hoàng Kim Thần Tàng này, dựa vào bản năng, hắn biết đối phương không diễn hóa bí thuật này đến cảnh giới cao nhất, bằng không sẽ vô cùng khủng bố.

Ầm!

Hai người đánh tới cuối cùng, Hoàng Kim công chúa bất đắc dĩ phun máu, cánh tay như ngó sen xuất hiện vết rách, không thể không thua chạy, Hoàng Kim Thần Tàng cũng sắp trở thành bí thuật của đối phương.

- Hoàng Kim Thần Tàng còn thiếu chút nữa, ta còn có một chút chỗ không hiểu, xin công chúa chỉ điểm nhiều hơn, cùng lắm thì ta tự xé quần áo cho cô nhìn rõ ràng.

Diệp Phàm diễn hóa Hoàng Kim Thần Tàng đuổi sát phía sau, hai cái đối đầu, thu lấy các binh khí đại đạo cho mình dùng.

Hoàng Kim công chúa tức muốn hộc máu, nhưng chỉ có thể bất đắc dĩ thua chạy, căn bản không có một chút phần thắng, nếu không có thể sẽ bị bắt sống.

- Công chúa chớ lo, chúng ta tới đây.

Có Bán Thánh dẫn hộ vệ xông tới.

Diệp Phàm hừ lạnh một tiếng, sừng sững giữa hư không, sau lưng chói sáng, hắn tạo ra Hoàng Kim Thần Tàng, các loại binh khí rung động.

- Giết!

Hắn phun ra một chữ, toàn bộ thiên địa biến đổi, cổ chung, thần kiếm, bảo đỉnh, thiên đao... hoàng kim sau lưng, không có một thứ nào lặp lại, hóa thành một mảnh ánh sáng quét qua.

Phốc! Phốc!

Hoàng Kim Thần Tàng, bí thuật vô thượng khủng bố dọa người, trên đời chỉ có Cái Cửu u cùng Diệp Phàm biết được bí quyết chữ Binh. Ngoài bọn họ ra, người khác khó mà quấy nhiễu được, đây là thuật vô địch.

Một mảnh ánh sáng quét qua, thần kiếm xuyên thủng Bán Thánh, chiếc chuông trùm lên chấn động ba cái, thân thể tan vỡ.

Thiên đạo quét ngang hộ vệ, bảo đỉnh luyện hóa các cao thủ, đàn cổ phát ra thần âm, khí mang ngang dọc cắt nát khắp nơi.

Công kích uy lực tuyệt đối, vô số vũ khí quét qua, cao thủ cản đường phía trước đều hóa thành mây máu đạo ngân, không ai sống sót.

Bí thuật cấm kỵ của Cổ Hoàng, lúc này bày ra thần uy chấn động thể nhân.

Hoàng Kim công chúa đại hận, trận chiến này nàng mất hết mặt mũi, nửa thân ngọc thể bị nhìn hết, bây giờ lại trộm mất tiên thuật của nàng, đánh giết hộ vệ, là đại sỉ nhục với nàng.

- Công chúa đừng đi, ta còn muốn thỉnh giáo.

Diệp Phàm đuổi theo, hắn có bí quyết chữ Hành nhanh nhất thiên hạ, tự nhiên vượt qua tất cả đối thủ.

Thiên nữ Hoàng Kim tộc không nói một lời, nhanh chóng bay về phía chân trời. Nhưng mà kẻ địch quá mạnh, không trốn thoát được, ra tay mấy lần làm cho kim ti thần y của nàng không ngừng vỡ vụn. Text được lấy tại http://truyenfull.vn

Nửa đường có Cổ tộc ra tay ngăn cản, nhưng Diệp Phàm công kích rất đơn giản, mở ra Hoàng Kim Thần Tàng, thần binh đại đạo vô tận, ánh sáng vàng quét qua là truyền tới một mảnh hét thảm.

Hắn phát giác loại thần thuật này rất là thích hợp với hắn, huyết khí hoàng kim vô tận của hắn một khi diễn hóa ra, đúng là thuật vô địch, không khác gì tiến hành công kích. Hắn hạ quyết tâm phải chiếm lấy, không chịu thả thiên nữ Hoàng Kim tộc, chuẩn bị bắt sống.

Một đường đánh tới, Diệp Phàm đánh công chúa Hoàng Kim tộc hoàn toàn phát điên, không biết có phải cố ý hay không, ngọc thể trên dưới của nàng bị đánh tan mất thần y, đã sắp không còn quần áo che đậy thân thể.

- Mời công chúa dừng lại, bằng không thẳng thắng đối diện cũng được, nói cho ta biết bí pháp thần thuật, ta thả cho cô đi.

- Ngươi nằm mơ!

- Vậy thì xin lỗi, chúng ta chia ra cao thấp, kết thúc sinh tử đi.

Diệp Phàm nói rồi lại bắt đầu một lượt công kích, đuổi theo đánh thẳng vào Thần nữ thái cổ, đánh tới chiến y tan vỡ, diệu thể bại lộ, nàng hận đến ngứa cả ra.

- Bắt sống Hoàng Kim thiên nữ!

Xa xa, đại hắc cẩu ngao ngao kêu to.

- Bắt lấy Cổ Hoàng nữ, kéo về áp trại!

Long Mã cũng hí dài, tiến hành quấy nhiễu tâm lý.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi