- Hỏa thần thạch! Trời ạ, các ngươi đúng là cực kỳ may mắn, không ngờ chiếm được loại này. Người khác dù tìm kiếm cả đời cũng khó có thể tìm được dù chỉ là một mảnh nhỏ.
- Để rèn luyện tiến hóa dịch thể mạnh nhất, ngoại trừ sáu loại tài liệu chủ thì nó là khoáng vật thần tính trọng yếu nhất! Thế mà các ngươi lại tìm được, đúng là may mắn nghịch thiên!
- Lần này thu hoạch của các ngươi thật dày, trừ thứ Vạn Thanh lưu lại, lần ra ngoài này đoạt được thứ gì đều thuộc về mình hết! Các ngươi nếu đem bán đấu giá, tộc nhân nhà các ngươi đều được lợi vô cùng!
Trên bình thai thật lớn này tổng cộng có hai phi thuyền vũ trụ, trong đó có một cái vô cùng đồ sộ, một cái khác lại rất tinh tế.
Hỏa thần thạch tuy rằng không phải là chủ dược nhưng là một loại khoáng vật thần tính, làm phụ liệu nhưng lại vẫn là vô giá. Các thế lực lớn nếu biết được nhất định sẽ đánh nhau vỡ đầu trong đợt đấu giá.
Diệp Phàm kinh dị, không ngờ thể chất tiến hóa dịch mạnh nhất lại cần khoáng vật quý báu như vậy, khó trách ngày đó nữ nhân mắt tím và huynh trưởng của nàng ta rất tức giận, liều mạng quyết đấu với hắn. Mà những người khác thà bị bắt, bị giết cũng muốn cướp đoạt.
Ngay cả một loại phụ liệu mà còn là như vậy, cần thăm dò không biết bao nhiêu phiến tinh vực mới tìm được. Vậy những những chủ dược thần tính kia quý giá như thế nào, bao nhiêu năm mới có thể gặp được một lần.
Có thể nói đoàn người của nữ nhân mắt tím kia rất thuận lợi, có thể thu thập hoàn chỉnh những thứ cần thiết, đúng là một loại kỳ tích đủ nói nghịch thiên. Vì vậy, bọn họ không cam long, không tiếc mất đi tính mạng của mình!
- Chủng tốc kết hợp khoa học kỹ thuật và đại đạo đúng là đáng sợ!
Diệp Phàm tự nhủ.
Hắn hiểu rất rõ với thể chất tiến hóa dịch mạnh nhất, đó tuyệt đối là một báu vật, đám người nữ nhân mắt tím tinh luyện khoáng vật mười mấy năm, dù chỉ bước đầu đạt được một ít thô dịch nhưng cũng khiến hắn thuận lợi tăng lên một bậc, nghịch đoạt tạo hóa.
- Vạn Thanh thật đúng là một truyền kỳ bất hủ, biến mất hai ba vạn năm nhưng lực ảnh hưởng còn lớn như vậy, khiến Vương hầu khắp nơi đều đứng ngồi không yên.
- Phiến tinh vực này cũng đã tìm gần như hoàn toàn rồi, chúng ta có thể trở về, coi như hoàn thành nhiệm vụ!
- Uhm, cũng không sai! Rất nhiều người đều đã rời đi, chúng ta cũng nên bước lên đường về. Phiến tinh vực còn có mười mấy nơi nguy hiểm, phải để những phi thuyền cấp Thánh tìm tòi, chúng ta không động vào được!
Đây là một căn cứ bọn họ vứ bỏ từ lâu, có khi là mấy vạn năm, giờ chỉ đi ngang qua, lần nữa sử dụng mà thôi. Nơi này có một chỗ tinh môn.
Mâu quang Diệp Phàm chớp động. Hắn cũng không quá lo lắng, hai chiếc tàu vũ trụ này đều không phải là Thánh khí, không thể sánh bằng đĩa bay ở trên Bất Tử Sơn được, khó có thể tạo ra uy hiếp gì đối với hắn cả.
Hắn giảm cơ năng sinh lý xuống cực hạn, sau đó lấy ra vài khối gỗ. Đây chính là nhánh khô Ngộ Đạo cổ Thụ, được Hắc Hoàng khắc lên Khi Thiên trận văn, ngay cả thiên kiếp cũng có thể che dấu.
Khi một đạo tinh môn cổ xưa bị mở ra, Diệp Phàm vô cùng kinh ngạc. Trong cánh cửa hình tròn này có đủ loại ánh sáng chớp động, như là những điểm nút không gian giao nhau, thông về một nơi rất đặc biệt.
Khi hai chiếc phi thuyền này tiến vào, hắn vô thanh vô tức nhảu lên một con, cùng nhau tiến vào.
Diệp Phàm tạm thời lu khai Tinh không cổ lộ, đi theo phi thuyền tiến vào quốc gia bọn họ.
Cũng không biết trải qua bao lâu, hai chiếc phi thuyền này bay ra khỏi tinh môn, tiến nhập vào vũ trụ hắc ầm, bốn phía mờ mịt, nơi nơi đều là cô quạnh và băng lãnh.
Ở một nơi xa xôi vô tận là đầy những tinh điểm, phiến tinh vực này rất tĩnh mịch, không có âm thanh hay dao động, khiến người ta cảm thấy rất buồn tẻ.
- Thật sự là đen đủi, căn cứ kia không dùng tới cả vạn năm, sớm rách nát lắm rồi, tinh môn truyền tống cũng chỉ được khoảng cách có hạn. Chúng ta đi ra trước thời hạn, nếu bị lạc thì thật rất phiền toái.
- Khi chúng ta có được một phi thuyền cấp Thánh thì có thể bất cứ lúc nào mở ra tinh môn!
Người trong hai chiếc phi thuyền này rất oán hận, tuy nhiên nhanh chóng lấy lại tinh thần.
May mà không bị lạc, bằng không nếu năng lượng hao hết, sớm muộn gì cũng ngã xuống trong vũ trụ. Phía trước có một viên tiểu hành tinh, có căn cứ chúng ta lưu lại mấy vạn năm trước, chúng ta có thể từ nơi đó quay về.
- Toàn lực bay đi đi!
Bọn họ sau khi xác định rõ liền cấp tốc bay đi, giống như lưu quang xẹt qua bầu trời, một trước một sau lao về phía xa xa.
Sinh mệnh thật thần kỳ nhưng đối với vũ trụ mênh mông mà nói thì thật sự quá bé nhỏ. Đối với thường nhân, từ một tinh vực này tiến vào một mảnh tinh vực khác là chuyện không thể!
Chỉ có đi tới phía trước, nắm giữ lực lượng cường đại mới có thể làm được. Chỉ có một ít sinh mệnh thể mới có khả năng đó.
- Ồ, các ngươi chiếm được Hỏa thần thạch, có còn thêm thứ khác nữa không?! Nói không chừng phiến tinh vực kia còn có thêm khoáng vật thần tính khác nữa đó!
- Đã không có đâu, sớm tìm kiếm sạch sẽ rồi. Chúng ta tìm thấy nó ở một nơi cư trú của một chủng tộc cấp thấp, không ngờ lại có một tồn tại cấp Bán Thánh, thiếu chút nữa khiến chúng ta thất bại. Cuối cùng, chúng ta phải dùng thần quang ngũ sắc mới cuốn được Hỏa thần thạch ra!
Diệp Phàm kinh ngạc, nhớ lại lần trước, hắn cũng bị một loại thần quang quét trúng rồi mới bị bắt vào trong đĩa bay.
- Ngũ hành lực ảo diệu vô cùng, mặc dù không địch lại nhưng cũng khiến chủng tộc thấp hơn có thể ngăn cản, có thể ung dung lấy đi.
- Nếu sinh ra Bán Thánh chứng tỏ huyết mạch của bọn họ rất bất phàm, các ngươi có thu thập máu của bọn họ không?
- Giết mấy tên hầu tử thấp kém để lấy máu rồi!
- Vậy thì tốt!
Diệp Phàm nghe được lời đối thoại của bọn họ thì trong lòng cười lạnh, léo lên trên phi thuyền, dùng Khi Thiên trận văn che dấu, chỉ chờ chúng hạ xuống.
Phi hành trong vũ trụ, hắn thấy được tinh cầu này tới tinh cầu khác. Loại ánh sáng diễm lệ từ những tinh cầu này phát ra thật đúng là vô cùng xinh đẹp.
- Ngay cả Thánh nhân đều chỉ có thể miễn cưỡng phi hành trong tinh vực, có lẽ chỉ có Đại đế cổ mới có thể được nhìn thấy phong cảnh vũ trụ bao la hùng vũ này đi?!
Diệp Phàm tự nhủ.
Mấy ngày sau, một viên tiểu hành tinh xuất hiện trong tầm mắt, hai chiếc phi thuyền này lập tức hướng về nơi đó.
vẫn như cũ là một viên tử tinh, không có không khí và nước, trụi lủi một mảnh. Từ khi hắn rời khỏi Bắc Đẩu, hắn cũng chưa từng nhìn thấy một thảm thực vật xanh biếc nào. Từ đó cho thấy những cổ tinh có sinh mệnh trong vũ trụ mênh mông này hiếm hoi như thế nào! Dù vượt qua vô số tinh vực cũng không chắc sẽ có một viên.
- Tinh môn nơi này có chút tổn hại, cần sửa chữa một chút mới có thể thực hiện cú nhảy không gian!
Hai chiếc phi thuyền này dừng chân trên một mảnh đài cao, khoang thuyền mở ra, có mấy người bước xuống. Không hề nghi ngờ, bọn họ cũng là tu sĩ, hiểu được đạo ngân. Bạn đang đọc truyện tại - www.Truyện FULL
Tinh môn nơi này căn cứ vào pháp tắc không gian mà xây dựng, giao hòa với khoa học kỹ thuật, hình thành một môn hộ dị vực.
- Ồ, không đúng! Có sinh mệnh dao động kỳ lạ!
Trên phi thuyền có người kêu lớn, nhìn chằm chằm vào một màn hình lớn, cảnh tượng đang không ngừng thay đổi.
- Chẳng lẽ gặp phải sinh mệnh thể cường đại, có thể đi trong vũ trụ, bị nó theo dõi sao?!
Trong nhận thức của bọn họ, trong vũ trụ có những sinh linh rất đáng sợ, có thể tự mình lữ hành trong vũ trụ, hình thái cũng không giống nhau, cực kỳ đáng sợ. Nếu bị chúng quấn lấy thì có thể chết không có chỗ chôn.
- Không biết nó leo lên phi thuyền chúng ta từ lúc nào?!
Có người hoảng sợ kêu lớn, không để ý tới những người bên ngoài, muốn lập tức đúng khoang thuyền lại, lập tức bay đi.
Diệp Phàm cười lạnh, thu hồi Khi Thiên trận văn. Sinh mệnh dao động và bộ dáng của hắn lập tức bị đám người này cảm ứng được. Tuy nhiên đây cũng không phải là hắn vô ý mà hết thảy đều do hắn kiếm soát trong tay.
Ông!
Hai đại thủ màu vàng vươn ra, nắm chặt hai phi thuyền này, khiến chúng căn bản không thể bỏ chạy. Dưới thân thể sánh bằng Thánh nhân, những người này sao có thể vọt lên.
- Dao động sinh mệnh thật cường đại! Thân thể hắn có thể sánh bằng một ít huyết mạch mà Vương hầu dốc lòng bồi dưỡng nên, huyết khí màu vàng khiến người ta hít thở không thông, thật là đáng sợ!
- Mau, công kích hắn, dùng ngũ sắc thần quang giam hắn lại!
Một đám người hoảng sợ kêu lên, sắc mặt trắng bệch, hoảng sợ tới cực điểm. Những người này mạnh nhất cũng chỉ ở Tiên Thai tầng thiên thứ hai mà thôi, không thể tranh phong được với hắn, chỉ có thể mượn dùng phi thuyền.
- Xích xích xích...
Thần quang năm màu ẩn chứa ngũ hành thần lực lóe sáng, có thể giam cầm sinh linh, dù huyết mạch cường đại cũng không thể thoát ra được.
Loảng xoảng...
Diệp Phàm có tâm thí pháp nhưng lại sợ lật truyền trong mương, không dám mạo hiểm. Hắn lập tức tế ra Vạn Vật Mẫu Khí Đỉnh, buông xuống vạn lũ mẫu khí, ngăn chặn tất cả các chùm sáng, thần quang ngũ hành cũng không thể tiến vào.
Diệp Phàm phun ra một ngụm tinh khí, những người ở bên ngoài đều chỉ như bù nhìn văng ra ngoài, ai cũng há mồm phun máu, đều ngã nhào xuống đất.
Sau đó, hắn khoát tay, cũng chấn văng những người bên trong ra rồi giam cầm lại. Tổng cộng nơi này có hơn mười người của dị vực tinh, khóe miệng ai cũng phun máu, thần sắc sợ hãi.
- Cướp! Những kẻ tới từ ngoại tinh các ngươi hết thảy đều là tù binh của ta, ngồi xuống, ôm đầu, không được lộn xộn!
Diệp Phàm nói, khóe miệng lộ ra một lũ ý cười.
- Ngươi... là người?! Tới từ phiến tinh vực nào?
Có người run giọng nói.
- Chúng ta tới từ quốc gia Vĩnh Hằng, nếu chọc giận chúng ta, ngươi biết hậu quả sẽ thế nào không?!
Cũng có người rất kiên cường, đưa ra uy hiếp.
Diệp Phàm đối với điều này cũng chỉ có một động tác, một cước đá bay hắn đi rồi nói:
- Làm tù nhân phải biết ngoan ngoãn, câm miệng hết cho ta. Ta hỏi, các ngươi nói, bằng không các ngươi sẽ vĩnh viễn ngậm mồm luôn!
Những người này vô cùng giận dữ nhưng bề ngoài lại trở nên ngoan ngoãn rất nhiều. Không còn kẻ nào dám mở miệng, ôm đầu ngồi chổm hổm trên mặt đất, chờ đợi hắn hỏi.
- Sáu người các ngươi tu sĩ tinh môn đi!
Diệp Phàm chỉ ra sáu người.
Sáu người này lập tức đứng lên, thần sắc bình tĩnh, đi về phía tinh môn. Nơi này có xây dựng một tinh thai, bọn họ kích hoạt tinh lên, khiến các loại văn lạc như có sinh mệnh, mỗi điều đều sáng lên.
Đột nhiên, từ trong tinh môn bắn ra một mảnh quang hoa, chiếu rọi về phía Diệp Phàm. Bọn họ phát ra một cỗ lực lượng vô cùng đáng sợ, muốn diệt sát Diệp Phàm tại chỗ. Đây là vũ trụ lực hấp thu từ trong hư không.
- Tên chủng tộc thấp kém, chịu chết đi!
Một mảnh tiếng kêu thảm thiết vang lên. Tám tên dị vực nhân nơi này hóa thành một mảnh huyết nê, chết oan chết uổng, không có ai sống sót!
- Đã chết rồi!
Sáu người nơi đó đều lập tức kinh hỉ.
- Cao hứng hơi sớm rồi đó!
Thanh âm Diệp Phàm lúc này đột nhiên vang lên cạnh họ.
Hắn dùng bí quyết chữ Hành, thân thể lóe lên, vượt qua cảm giác của bọn họ, ung dung xuất hiện bên cạnh.
- Ngươi!
- Ngươi ngươi cái gì?!
Diệp Phàm bước tới, tên cầm đầu bị khí cơ cường đại ép cho gãy xương, văng xa ra ngoài nhưng vẫn chưa mất mạng.
Diệp Phàm nếu muốn tiến vào quốc gia Vĩnh Hằng thì cần sử dụng mấy người này.
Trong phiến tinh vực phồng thịnh kia có mấy loại thể chất rất mạnh. Nghe nữ nhân mắt tím kia nói, quốc gia Vĩnh Hằng có Thần minh huyết được niêm phong. Ngoài ra nơi đó có bí mật Thanh Đế lưu lại, rất đáng để hắn thăm dò.
Tên cầm đầu sau khi ngã xuống, từ trên người hắn rơi xuống một dụng cụ, phần nắp bật ra, phát ra một mảnh ánh sáng chói mắt, xuyên thẳng lên trời. Một khối thần thạch lộ ra, lóe ra ánh sáng tường hoa, bao phủ cả nơi này.