GIÀ THIÊN

- Đúng thật là Thái Sơ Mệnh Thạch!

Rất nhiều người của Phạm gia cả kinh kêu lên, vô cùng kích động, cảm xúc dâng trào mênh mông.

Toàn thân nó có màu trắng bạc, không phải là loại sáng rực rỡ quá mức, nhưng lại trở thành thứ duy nhất trong vũ trụ này, hấp dẫn tất cả ánh mắt của mọi người, sinh cơ dần dần tràn ngập nơi đây, đồng thời khí tức hỗn độn cùng trở nên đậm đặc hơn, khiến cho nơi này trở thành một vùng đất nguyên thủy.

- Tốt!

Phạm Trụ tán thưởng, đây là một viên thần thạch, đủ có thể đặt song song cùng với Thiên Mệnh Nham Thạch, có thể thay thế được các tài liệu khác, là thần dịch mạnh nhất để tinh luyện do trời cao ban xuống.

Nó cùng không phải là rất lớn, nhưng lại như có thể phun ra nuốt vào cả dải ngân hà, khiến cho cả vũ trụ rộng lớn này cùng phải phập phồng theo nhịp, có dao động sinh mệnh rất cường đại, giống như là một người đang hô hấp vậy.

Tương truyền, loại đá tảng được sinh ra vào thời kỳ Thái Sơ, nghe nói nó là sản phẩm trong thần thoại, cho dù có tìm khắp vũ trụ. thì từ xưa đến nay cùng không phát hiện được mấy viên.

Toàn bộ hòn đá lớn bằng nắm tay này có màu trắng bạc, nếu như nhìn kỳ thì có thể phát hiện ra trong đó còn có một đường văn lạc rất tinh mịn, đó là Thái Sơ mệnh văn, ẩn chứa tất cả bí mật về "Sinh".

Các loại khoáng thạch hiếm có dùng để tôi luyện Tiến Hóa Dịch mạnh nhất, đôi khi cùng có thể dùng thứ này để thay thế được, bởi vì có một số tài liệu chính có thần tính, lại rất khó tìm được, do đó, việc phát hiện ra miếng Thái Sơ Mệnh Thạch này, cùng có thể được coi như là một loại thần tích.

Chưa cần nói tới việc luyện hóa nó, cho dù chi cần mỗi ngày đều ôm nó vào trong ngực, chậm rài tìm hiểu, thì đã rất có ích rồi, có thể khiến người ta ngộ đạo, lý giải ý nghĩa thâm ảo của "Sinh", dùng để kéo dài sinh mệnh.

Vào đúng lúc này, Diệp Phàm đột nhiên cả kinh, hắn cảm ứng được một tia khí tức quen thuộc, bốn chữ "Cổ Quáng Thái Sơ" chợt hiện ra trong lòng hắn.

- Khối kỳ thạch này vậy mà lại có khí tức gần giống với khí tức trong Cổ Quáng Thái Sơ!

Trong lòng hắn rất rung động.

Trong nháy mắt này, dường như là đã trải qua muôn đời xa xôi, ánh mắt vượt qua thời không, giống như nhìn thẳng vào trong vùng biển bằng sao kia, thấy được Cổ Quáng bên trong cấm địa Sinh Mệnh.

- Đúng rồi, nơi đó... Thái Sơ Mệnh Thạch!

Diệp Phàm nghĩ tới khi hắn xông vào vùng cấm, đã thấy được một cảnh tượng, trong đêm kia, thần quáng thôn thiên nạp địa, từng dải ngân hà buông xuống dưới, có một vài cổ thi chìm nổi trong luồng sáng đó.

Trong chốc lát, hắn đã hiểu rõ một bí mật của Cổ Quáng Thái Sơ, trong lòng kinh hãi, khẽ thất thần.

- Mặc dù người của Thủy Ma Tinh Hải rất cường đại, nhưng mà cùng không thể tấn công vào trong Cổ Quáng Thái Sơ được!

Trong lòng Diệp Phàm tự nhủ.

- Ha ha...!

Phạm Trụ cười lớn, mái tóc đỏ rối tung, giống như một đám lửa đang nhảy lên, dáng người to lớn, thần võ, toàn thân phát ra khí tức yêu dị mà cường đại, tâm tình của hắn đang rất sảng khoái.

Phạm Thiên, Phạm Tiên và một đám tộc nhân cùng đều là phát ra vui sướng từ tận nội tâm, có thần trân cường đại như vậy, sắp sửa tinh luyện được bảo dịch mạnh nhất rồi.

Người của Thủy Ma Tinh Hải thì buồn như cha mẹ chết, lần này đi xa đã gặp phải rất nhiều hung hiểm, trong một sào huyệt cổ xưa thì gặp phải một sinh mệnh thể cường đại, ngay cả thánh thuyền cùng thiếu chút nữa đã bị xé rách, cửu tử nhất sinh mà quay về, nửa đường lại bị người ta nang đi Thái Sơ Mệnh Thạch, bọn họ tràn ngập vẻ uể oải cùng không cam lòng.

Ông...!

Từ trong lòng bàn tay của Phạm Trụ bắn ra ngũ hành thần quang, thu lại Thái Sơ Mệnh Thạch vào tay, dải ngân hà cũng theo đó mà buông xuống, tạo thành một mảnh trắng xoá, viên đá lớn bằng nắm tay kia giống như một trái tim đang đập, khiến cho hẳn chỉ trong nháy mắt đã có sinh cơ tràn đầy như biển rộng.

Phạm Trụ bắt lấy Thái Sơ Mệnh Thạch, dải ngân hà biến mất, mọi người đều từ trong kinh ngạc mà phục hồi lại tinh thần. Diệp Phàm thầm than, cũng chỉ có kỳ vật nghịch thiên bậc này thì mới có thể tinh luyện ra loại bảo dịch mạnh nhất được.

- Phạm Trụ, hy vọng ngươi thực hiện lời hứa!

Mặc Chiến nói.

- An tâm, lời của ta rất đáng giá, sẽ không làm tổn thương tới tánh mạng của các ngươi, hai tộc chúng ta từ xưa đã giao hảo, làm sao lại có thể đuổi tận giết tuyệt được!

Phạm Trụ tâm tình rất sảng khoái.

Trong lòng đám người của Thủy Ma Tinh Hải đều tức đến nổ ruột, nhưng trên mặt lại không biểu hiện gì, hiện tại đang là người dưới mái hiên thì không thể không cúi đầu, chỉ đành im miệng, không nói được câu nào.

- Quay về Thiên Đường!

Phạm Thiên hạ lệnh, một chiếc thuyền lóe ra ánh sáng kim loại lạnh như băng hiện lên, các chiến hạm trở về vị trí cũ, sắp thành hàng rất chỉnh tề.

Một tòa tinh môn được tạo thành, xung quanh nơi này có rất nhiều khối vẫn thạch cực lớn đang lơ lửng, chiến hạm khổng lồ tự động bay vào cánh cửa này, bước trên đường trở về.

Thiên Đường là một hành tinh nhỏ, vốn rất thiếu thốn sinh cơ, không có nguồn nước, là một viên tinh cầu rất xứng với cái tên tinh cầu chết.

Nhưng mà, Cổ Thánh đã cải tạo nó trở thành một vùng tịnh thổ, sáng lập ra một tiểu thế giới, trồng lên trên đó các rừng cây rộng vô cùng vô tận, tạo ra một mảnh không gian ngập tràn sinh khí.

Đây là gia viên của những kẻ đi cướp bóc, khiến cho tất cả các thế lực lớn khắp nơi đều đau đầu, hận không thể san bằng nơi này, nhưng mà nó lại vẫn đứng sừng sững mà không ngã.

Bầy chiến hạm khổng lồ đi về, tiến vào trên không trung của tiểu hành tinh này, từ phía trên mà nhìn xuống dưới, có thể thấy khắp nơi đều là một mảnh núi sông tráng lệ, được bao phủ bởi một quầng sáng, nhưng mà vẫn có những khu khác khô héo, không có một ngọn cỏ nào.

- Đây là một tiểu thế giới do một vị Đại Thánh đã tọa hóa lưu lại, trên viên tiểu hành tinh này, chỉ cần thời gian kéo dài thêm một chút nữa là có thể biến viên tinh cầu này trở thành một hành tinh có sinh mệnh rồi.

Phạm Tiên nói.

Diệp Phàm kinh ngạc, tiểu thế giới do một vị Đại Thánh sáng lập ra lại có thể diễn biến thành một khối đại lục bừng bừng sinh khí, như vậy thì nếu là Đại đế cổ, việc khai sáng ra một sinh mệnh cự tinh chân chính cũng tuyệt đối không thành vấn đề.

Phía dưới có các lớp phòng ngự, mỗi vùng đất trọng yếu đều có đồ vật được khắc thần vãn, giữa các cứ điểm đều có pháp khí cấp Thánh khí bảo vệ, biến viên tiểu hành tinh này trở thành một nơi có tường đồng vách sắt chắc chắn.

Hạm đội khổng lồ trở về, sau khi hạ xuống trên mặt đất, trước cửa các kiến trúc thật lớn có rất nhiều người đứng ra hoan hô, biết rằng đã lấy được Thái Sơ Mệnh Thạch, thì khắp căn cứ đều chìm trong một mảnh sôi trào.

- Thiên Mệnh Nham Thạch chính là kỳ vật thuộc về thiên mệnh, ngày nay đã bị ta đoạt được, đại biểu cho việc trời xanh đã đứng ở bên chúng ta!

- Thái Sơ Mệnh Thạch chính là hòn đá mang điềm lành được hình thành ngay sau khi khai thiên lập địa, trong đó có khắc huyền bí về việc bất tử, vậy mà cũng bị chúng ta đoạt được, điều này cũng đã đủ để thuyết minh tất cả rồi!

- Chúng ta phải tinh luyện bảo dịch, bồi dưỡng ra thể chất mạnh nhất trong vũ trụ, để cho ánh sáng huy hoàng của chúng ta chiếu khắp vĩnh hằng, khai sáng ra một truyền kỳ bất hủ!

Phạm Trụ và mấy vị trung niên cũng rất hưng phấn, kích thích tinh thành mọi người, khiến cho trong lòng mỗi người đều ngập tràn hy vọng và chờ mong, quyết tâm thủ hộ tốt tất cả những thứ này.

- Thời gian... Chỉ cần mấy tháng thôi, thần dịch mạnh nhất sẽ ra lò, bởi vì chúng ta có cổ pháp, có phưang pháp rèn luyện tiên đan của Thần minh thời cổ đại. Thứ này rất kỳ diệu, có thể rút ngắn thời gian lại rất nhiều.

- Lần này cần phải bàn về công lao để luận thưởng, người nào có năng lực xuất chúng, có thể mang lại nhiều lợi ích nhất cho tộc ta thì sẽ được thưởng rất nhiều, ban thưởng thần dịch cho hắn!

Trong vùng tịnh thổ tại Thiên Đường này, nổi lên một cơn gió lốc, mỗi người đều có khát vọng đạt được Tiến Hóa Dịch mạnh nhất. Ai nấy đều biết, thứ này là rất quý giá, chỉ có một số ít người có thể nhận được mà thôi.

Về phần đa số còn lại, sẽ có khả năng đạt được một ít dược phẩm bị pha loãng, nhưng dù vậy thì cùng là quý giá lắm rồi, mọi người cần phải đánh vỡ đầu nhau để tranh đoạt danh ngạch.

Sau một ngày này, các đầu sở của đám kẻ cướp này đều cực lực ra mặt, cướp lấy một suất cho con nối dòi của minh, bởi vì thứ này liên quan đến cả một thế hệ mai sau.

Đạo Thành là một tòa thành quan trọng trên khối đại lục này, linh khí rất sung túc, trên thân thành có hoa văn Thánh cấp dầy đặc, đã trải qua rất nhiều ngọn lửa chiến tranh liên tiếp, mà vẫn sừng sững không đổ.

Trong thành có các tòa lầu cao mọc lên san sát, từng tòa đột ngột từ trên mặt đất mà mọc lên, tào này cao hơn tòa kia, vào buổi đêm thì các ngọn đèn tại đây lóe lên, giống như một thành trì mộng ảo.

Tại đây có các dấu vết đại đạo hiện lên, Thánh khí lơ lửng trên khắp mảnh đất này, một tòa cự thành tràn ngập khí tức hiện đại như vậy cũng khiến cho Diệp Phàm phải thất thần mọt phen, ngờ như mình đang ở trong mộng ảo.

Thậm chí, hắn còn thấy một ít kiến trúc mang phong cách giống như tại địa cầu, không khỏi nhớ lại rất nhiều thứ, không kìm nổi muốn dừng lại nghỉ chân tại đây.

- Hắc, tên tiểu tử kia là ai, đi cùng một chỗ với Phạm Tiên tiểu thư, bộ dáng giống như rất giỏi vậy!

Một tu sĩ say khướt đi tới.

Diệp Phàm, Phạm Tiên, và đám người đầu trọc tiến vào một kiến tróc giống như kiểu nsôi chùa, đây là nơi mà những kẻ cướp bóc này đến để thả lỏng, là nơi để thỏa cơn say sau mỗi một lần chiến đấu kịch liệt trong sinh tử qua đi.

Ở trong này có thần tửu cực phẩm, có mỳ nữ phong tư xuất chúng, đủ loại nhân vật xuất hiện, là một nơi rồng rắn lẫn lộn.

Phạm Tiên rất ít xuất hiện tại loại địa phương này, một đám nam nhân đang uống rượu, thấy nàng đi đến, lập tức phát ra các tiếng sói tru, lao lên vây lại.

Mấy người trong đó có thân phận không tầm thường, là các cường giả trẻ tuổi, đều là con nối dối của các đầu sỏ trong Thiên Đường này, lần này đoạt được Thái Sơ Mệnh Thạch, tuy rằng không có ra chút sức lực gì, nhưng cùng đều được hưởng Tiến Hóa Dịch mạnh nhất.

- Tiểu thư, nghe nói lần này Phạm Trụ thúc thúc có thể sẽ trọng thưởng cho người này, hắn là ai vậy, dựa vào cái gì mà có thể được dùng Tiến Hóa Dịch mạnh nhất?

Có người nói, toàn thân nồng nặc mùi rượu.

Phạm Tiên nói:

- Hắn cứu ta thoát vây, ta mới có thể truyền tin tức về Thái Sơ Mệnh Thạch tới Thiên Đường, đồng thời hắn cùng tham gia trận chinh phạt này, thể hiện rất kiệt xuất, hoàn toàn có tư cách hưởng dụng Tiến Hóa Dịch.

- Đã bao nhiêu năm qua rồi, Tiến Hóa Dịch mạnh nhất vẫn chưa tinh luyện thành công, khoáng vật có thần tính đã không còn nhiều lắm, rốt cục cùng làm cho loại bảo dịch này tái hiện lại hậu thế, làm sao lại có thể chia cho một người ngoài được?

Mặc dù có các thần vật quý hiếm nhất như Thiên Mệnh Nham Thạch, Thái Sơ Mệnh Thạch, thì cũng không thể tinh luyện ra bao nhiêu tiên dịch cả, do đó các suất nhận được rất có hạn.

Nghe nói, một thế hệ trẻ tuổi có tư cách hưởng dụng sẽ không vượt quá tám người, sẽ khiến cho người ta phải tranh nhau vỡ đầu, một tiểu tử không có thân phận, không có bối cảnh, từ bên ngoài mà đến, tự nhiên lại đạp vào một chân, khiến cho rất nhiều người cảm thấy khó chịu.

- Nếu không có hắn, hơn phân nửa đã không chiếm được Thái Sơ Mệnh Thạch, khi hắn chiến đấu với người khác, các ngươi đều đang uống rượu mua vui tại đây, có tư cách gì mà chỉ trích?

Phạm Tiên cười khinh miệt.

Nàng có dáng người cao gầy, dưới bộ váy ngắn màu tím là một cặp đùi xinh đẹp, thon dài, trắng như tuyết, phát ra ánh sáng trắng dịu, trong đại sảnh âm u này, có vẻ cực kỳ hấp dẫn người khác. Mái tóc dài màu đỏ ướt át tươi đẹp, gương mặt xinh đẹp, mượt mà như làn nước, đôi mắt to linh động, giống như một ám dạ nữ vương đang hàng lâm tại đây.

Lúc này khóe miệng nàng mang theo một tia trào phúng, cánh tay trắng nồn khẽ vung lên, chiếc eo thon nhô nhẹ nhàng xoay, phần rốn lộ ra một làn da trắng như tuyết, nhẹ nhàng nsồi trên một chiếc ghế cao, hai chiếc chân dài bắt qua nhau, có một loại phong tình rất khác lạ.

Cách đó không xa, có một hàng tu sĩ đi tới, đẩy một đám tửu quỷ ra ngoài, tránh ra một con đường cho bọn họ đi vào.

- Nghe nói Phạm muội suýt nữa gặp được nguy hiểm, may mắn bình an trở về...!

Kẻ cầm đầu là một nam nhân trẻ tuổi mặc chiến y kim loại màu trắng bạc, trên người có quầng sáng như ánh sao đang lưu động, được một đám người vây quanh thành trung tâm.

- Không có gì, chỉ là một hồi chiến đấu nhỏ mà thôi!

Phạm Tiên nói, sóng mắt khẽ chuyển, giống như một đóa hoa hồng lửa, nỡ rộ trong đêm trăng, tỏa ra các làn hươna mê người, khuôn mặt xinh đẹp tuyệt luân.

- Đây là Tào Thanh, vốn là công tử của một thế lực lớn tại Vĩnh Hằng Quốc Độ, vì theo đuổi tiểu thư mà cam nguyện tới đây làm Khách khanh nhất phẩm, có thể điều động nhân lực và tài lực rất lớn. lần này đã cung cấp cho Phạm tộc một loại tài liệu phụ trợ cho việc rèn luyện bảo dịch!

Đầu bóng lưỡng nhỏ giọng nói, hắn âm thầm giới thiệu cho Diệp Phàm, hiện tại đúng là không đánh thì không quen biết rồi. Bạn đang đọc truyện tại - www.Truyện FULL

Tào Thanh thoạt nhìn rất trẻ tuổi, diện mạo bất phàm, đạo hạnh cao thâm, có một mái tóc dài màu bạc, có vẻ anh tuấn mà lãnh khốc, đối với nữ nhân bình thường mà nói thì hắn có một loại lực hấp dẫn rất mạnh.

- Vậy là tốt rồi, ta lần này lại từ trong tộc mang đến một loại phụ liệu, tuy rằng loại khoáng vật này không phải là Thần liệu hiếm có, nhưng ta cho rằng Phạm tộc vẫn có thể cần dùng đến!

Tào Thanh cùng không nhìn những người khác, trong mắt hắn chỉ có Phạm Tiên, bô qua toàn bộ đám người Diệp Phàm, đầu bóng lưỡng, trên khuôn mặt lãnh khốc như khắc bằng đá này tràn ngập vẻ tự tin.

- Vậy sao?

Phạm Tiên kinh nsạc.

- Ta dẫn ngươi đi xem!

Tào Thanh nói.

- Tốt!

Phạm Tiên cười như nghiêng nước nghiêng thành, cặp đùi trắng nòn đang đan chéo chợt được hạ xuống, rời đi cùng với hắn, lại bảo tên đầu bóng lưỡng ở lại tiếp Diệp Phàm, cho hắn làm quen với tòa thành trọng yếu này.

Dưới ánh đèn âm u, một đám người đều mang sắc mặt bất thiện, nhìn chằm chằm vào Diệp Phàm, nhưng lại e ngại lợi nói vừa rồi của Phạm Tiên, nên cùng không có người nào bước ra khiêu khích và bới lông tìm vết cả.

Ầm...!

Đột nhiên, cánh cửa to lớn của kiến trúc này đột nhiên vỡ tan, nó cao tới mười trượng, được dùng hỗn hợp thần kim để luyện chế thành, nhưng lại bị người ta đạp một nhát vỡ tan ra, mỗi một miếng vỡ đều cao tận đầu người, dày tận nửa thước, toàn bộ bay về phía Diệp Phàm.

- Một tên tiểu tử kém cỏi từ ngoài đến, mà cùng muốn chiếm được một danh ngạch hay sao? Ở đâu thì mau cút ra đây cho ta, dám chạy đi đâu!

Một bóng người cao lớn bay lên không trung, lao thẳng vào trong, mái tóc đen bay tán loạn, đồng tử có màu xám bạc, cực kỳ lãnh khốc, từ trên cao nhìn xuống, vung một cước đạp về phía đầu của Diệp Phàm.

Người tới còn cao hơn người bình thường hai đầu, dáng người hùng vĩ, oai vệ, có được một đôi mắt màu xám bạc, cực kỳ lãnh khốc và đáng sợ.

Hắn lăng không bay qua khoảng không mà vào, lập tức dùng một cước đá về phía đầu của Diệp Phàm, khí thế như cầu vồng, khiến cho rất nhiều người đều biến sắc, không nhịn nổi phải lui lại.

- Tuyên Mặc, ngươi muốn làm cái gì?

Đầu bóng lưỡng hét lớn, tuy rằng đã từng phát sinh xung đột với Diệp Phàm, nhưng dù sao hiện nay đã đã giải hòa, vẫn không thể đứng thời ơ lạnh nhạt mà nhìn được.

- Tuyên Mặc ta muốn làm việc, còn không tới lượt ngươi có thể hỏi tới, còn không mau cút đi!

Khóe miệng Tuyên Mặc lộ ra vẻ dữ tợn, một cước đạp về phía đầu của Diệp Phàm, ngay lúc đó hắn cũng cùng vươn ra một bàn tay to lớn, muốn vả vào miệng của đầu bóng lưỡng.

Khí thế của hắn rất mạnh mẽ, cộng thêm thân hình cao lớn. theo kiểu thiên hạ vô địch, không thèm đặt bất kỳ kẻ nào vào trong mắt, quyền sinh quyền sát đều nằm trong tay hắn, tất cả chỉ bằng một ý niệm mà thôi.

- Ngươi...!

Đầu bóng lưỡng biến sắc, hắn biết rõ tên mắt bạc này rất đáng sợ, còn lâu thì mình mới là đổi thủ của tên này, cương phong đánh tới, khiến cho cả khuôn mặt hắn dường như bị dao cắt vậy.

Trong nháy mắt này, thiếu chút nữa là hắn đã bị tát văng đi.

Trong đôi mắt màu bạc của tên nam tử này mang theo nét cười dữ tợn cười, nhảy lên không trung, cùng lúc tấn công hai người.

Diệp Phàm hờ hững, nhìn bàn chân to lớn kia đang đạp tới phía mình, "phịch" một tiếng, hắn vươn tay phải, nhanh hơn cả một tia chớp, bắt lấy cái chân này, giữ chặt nó trên không trung.

Nam nhân mắt màu bạc kia đang vươn tay, bàn tay sắp tát vào mặt đầu bóng lưỡng rồi, nhưng thân hình hắn lại bị cứng rắn giữ lại, bị người ta túm lại, trên mặt lộ ra một tia đau đớn.

Xương chân phải của hắn đau tới tận tim, giống như bị người ta đang dùng một thanh đao cùn cắt vào tận xương tủy, không thể đạp xuống nửa bước nào nữa, toàn bộ một thân đạo hạnh đều bị giam cầm lại.

- Tên tiểu tử đến từ bên ngoài kia, ngươi...!

Sắc mặt hắn cực kỳ dữ tợn, rống to lên một tiếng, trong tòa kiến trúc này trở thành một mảnh ầm vang, rung chuyển kịch liệt.

Diệp Phàm mặt không chút thay đổi, nắm lấy chân phải của hắn, rồi sau đó ra sức vung lên, hung hăng đập xuống dưới mặt đất, trong một đám bụi mù, một bóng người khổng lồ bị đánh lún vào trong lòng đất.

Mặt đất cứng như kim cương, nham thạch, vốn còn cứng hơn cả sắt thép, nhưng lúc này lại nứt ra thành từng vết, nhất là tại vị trí trung tâm xuất hiện một cái hố hình người, Diệp Phàm đã trực tiếp đập hắn lún sâu vào trong lòng đất.

- A…!

Âm thanh rống giận vang lên, ngập tràn vẻ cuồng bạo, thân hình này cùng lúc lao lên từ trong lòng đất.

Diệp Phàm đứng bên cạnh cái hố hình người này, nhìn xuống phía dưới, sắc mặt rất lành đạm, không có chút dao động vui buồn gì hiện ra.

Nam nhân mắt màu bạc là Tuyên Mặc này ra sức chấn động, mặt đất bằng kim cương nham thạc này vỡ tan, hắn chuẩn bị xông lên, nhưng vừa mới nhổm người lên, thứ đón tiếp hắn lại là một bàn chân to lớn.

Ầm...!

Diệp Phàm đạp xuống một cước, đạp ngay trên mặt hắn, lưu lại một dấu giày, phủ kín miệng mũi của đối phương lại, khiến cho tiếng hét của tên này trở nên im bặt.

Tuyên Mặc giận dữ, một bàn chân to lớn cứ như vậy mà được ấn lên trên mặt hắn, giống như một đóa mây đen to lớn, khiến cho mùi hắn văng máu ra, răng cùng rơi ra mấy chiếc, ngay cả tiếng hô cùng bị bàn chân to lớn này đạp vào trong họng.

Vừa rồi hắn còn muốn dùng chân đạp vào thiên linh cái của Diệp Phàm, muốn đánh đối phương lăn ra đất, kết quả hiện tại lại trái ngược, Diệp Phàm đang dùng một chân ấn lên trên mặt hắn.

Tuyên Mặc tức đến sùi bọt mép, miệng mùi bị che kín, trên mặt vô cùng đau nhức, nước mắt chảy dài ra, bị một bàn chân của Diệp Phàm đạp lại xuống cái hố to hình người kia.

Những người bên cạnh đều ngây dại, ngày thường thì Tuyên Mặc rất mạnh mẽ bá đạo, ở trong vùng Thiên Đường tịnh thổ này hắn phi thường nổi danh, không có mấy người trẻ tuổi nào dám trêu vào hắn. Nhưng hiện tại lại bị người ta giơ tay bắt lấy, dùng một bàn chân to lớn đạp xuống đất, đây chính là một chuyện cực kỳ dị thường, một đám người nhìn thấy mà đều sợ run.

- Đây là Tuyên Mặc, một tháng trước đã trảm đạo, làm sao lại có thể như vậy được, người đang đánh hắn tối thiếu cùng phải là đứng trên tiểu bậc thang thứ hai của trảm đạo đi?

Có người nhẹ giọng nói nhỏ, lập tức dâng lên một tia kính sợ đối với Diệp Phàm, ban đầu những người nơi này đều không có ai coi trọng hắn, nhưng hiện tại thì lại vô cùng e ngại.

- Tiểu tử...!

Tuyên Mặc kêu to, từ trong cái hố to kia bỏ lên, sắc mặt hung hãn, muốn xông lên trên, khuôn mặt tràn ngập sát khí và hàn ý.

Diệp Phàm vẫn như cũ một lời cùng không nói, đứng bên cạnh cái hố sâu kia, chi nâng lên một chân, không đạp vào chỗ khác, mà chỉ đạp vào mặt đối phương.

Khuôn mặt Tuyên Mặc tràn ngập các vết máu, trên trán có một cục thịt sưng lên, đỏ chót, lại trực tiếp ngửa đầu ra sau, ngã quỵ xuống dưới, câu phía sau hai chữ "tiểu tử" bị nghẹn trong cổ họng, không thốt ra được.

Quá trình này trở thành một vòng tuần hoàn, lặp đi lặp lại, tên nam tử mắt màu bạc này chỉ cần hơi nhô lên, lại bị Diệp Phàm trực tiếp vung một cước đạp xuống dưới, khiến cho mặt hắn nở đầy hoa máu, ngã vào trong cái hố to hình người, căn bản không có cơ hội đi ra ngoài được.

Diệp Phàm cùng vẫn chưa hạ tử thủ, chỉ dùng gậy ông đập lưng ông, không định đi đâu khác cả, chỉ đứng một chỗ đạp vào mặt tên này, khiến cho hắn không đứng dậy được.

Trong một vùng Thiên Đường tịnh thổ nho nhỏ này, người bị xếp trước tám người trẻ tuổi mạnh nhất tại đây, lại phải bị đối đãi thế này, tất nhiên là một loại sỉ nhục rất lớn, đôi mắt màu bạc dần tụ máu, đỏ bừng, trở thành cặp mắt màu máu.

- Tuyên Mặc trảm đạo, đứng hàng tám vị cường giả trẻ tuổi, nhưng lại không có một chút biện pháp nào, kẻ tên là Diệp Phàm này thật sự rất cường đại, ngay cả Tuyên Mặc cùng không thoát khỏi tay hắn được.

Rất nhiều người đều nói nhỏ, mấy kẻ say rượu cùng trở nên thanh tỉnh, nhớ tới mới vừa nãy mình còn làm càn, kinh hãi tới mức đổ mồ hôi lạnh toàn thân, thì ra kẻ này lại đáng sợ như vậy.

- Diệp huynh, không sai biệt lắm được rồi!

Đầu bóng lưỡng bước tới gần, thấp giọng nói, nhắc nhở Diệp Phàm rằng các cao thủ trẻ tuổi trong Thiên Đường thì đều có chút bối cảnh cả.

Tào Thanh vừa mới rời đi thì cùng không cần phải nói, thực lực siêu quần, đi đến đâu cùng như mặt trăng được các vì sao vây quanh, được một đám người cho thành trung tâm, mà Tuyên Mặc cùng có một đoàn tùy tùng của riêng mình.

Lúc này, tên nam nhân có đôi mắt màu bạc đã sớm không còn một tia khí lực, nằm ngửa trong hố to hình người, xương mặt đã không thành bộ dáng gì nữa, xương trán lại bị nứt ra thành, ba mươi mấy khối, đau đớn tới mức da mặt liên tục co giật.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi