GIÀ THIÊN

Một luồng Thánh tiễn như lửa đỏ phóng ra, càng chói mắt trong vũ trụ. Những nơi đó đi qua có vô số ký hiệu hiện ra, thánh văn đan xen.

Sau lưng Diệp Phàm, Hoàng Kim Thần Tàng tỏa sáng rực rỡ, rung động boong boong khiến vòm trời nổ vang. Các loại thần binh lợi khí bay ra, đánh về hướng Thánh tiễn.

Ánh sáng chiếu rọi, song phương bạo phát đại quyết chiến, ẩu đả sinh tử trong tinh vực.

Thần sắc mấy vị Bán Thánh của Thiên Đường rất khó coi bởi chờ đợi hồi lâu mà mẫu hạm của Phạm Tiên vẫn chưa xuất hiện, hiển nhiên là không thể phát hiện ra nơi này, khiến bọn họ không thể hiểu nổi.

Coong...

Tiếng chuông lớn vang lên. Đây là một loại dao động đáng sợ. Hoàng kim thánh chung lơ lửng trên đầu cơ giáp màu vàng kia phát ra sóng âm không ngừng, đối địch với đủ loại công phạt của Diệp Phàm.

Sóng gợn màu vàng do vô số phù văn tạo thành. Đó là pháp tắc của Cổ tộc, hóa thành các loại ánh sáng bay ra, dày đặc khắc trong hư không.

Nếu là người thường thì nhất định sẽ sứt đầu mẻ trán. Đối mặt với thánh khí khủng bố như vậy rất khó sống nổi. Nhưng Diệp Phàm lại không mừng không sợ, đánh cho chuông lớn nổ vàng, bất cứ lúc nào cũng có thể vỡ tung.

Đây là một loại hình ảnh đáng sợ. Cơ giáp của hắn cũng bị nhuộm thành màu vàng, phía sau là Hoàng Kim Thần Tàng, bản thân tranh hùng phía trước, đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi.

Các loại thần quang vờn quanh người ha. Trong vũ trụ lạnh như băng này, trông hắn vô cùng rực rỡ, thoạt nhìn giống như Thần linh sống lại.

- Tiểu tử này lại lợi hại tới mức kỳ quái như vậy, chẳng lẽ là tu sĩ cổ trưởng thành tới cực đoan, đánh tới vô địch sao?

Mấy vị Bán Thánh không thể không cau mày, trong lòng kinh hãi, nhớ tới một số ghi chép của tổ tiên.

Theo như sách cổ của quốc gia Vĩnh Hằng thuật lại thì khổ tu sĩ có những nhân vật cực kỳ đáng sợ, tay không xé rách cơ giáp Thần linh của bọn họ, vô địch trong vũ trụ.

Vút!

Cơ giáp màu đen của Phạm tộc phát uy, cầm trong tay một chiếc chiến mâu, lóe ra ô quang, xuyên thấu tinh vực, giống như một con rồng đen vượt qua mấy trăm dặm, bức về phía Diệp Phàm.

Một luồng lửa phát ra. Trước mi tâm của Diệp Phàm hiện ra một thanh thiên kiếm màu vàng. Đây là công cụ chiến tranh cấp Cổ Thánh, Nguyên Hoàng Đạo Kiếm.

Tiếng kiếm reo vang, sáng như ánh tuyết chiếu sáng vũ trụ. Cơ giáp màu bạc vọt lên, giống như một âm hồn đáng sợ, xuất quỷ nhập thần. Thánh khí dao động hủy đi một vùng hư không lớn, không rời khỏi vùng yếu hại của Diệp Phàm.

- Ầm!

Cơ giáp màu đỏ kia giơ cánh tay trái lên, khởi động vũ khí nhiệt. Một đạo thần quang đánh sụp một vùng trời lớn, đồng thời tay trái cầm một thanh huyết kiếm tấn công tới.

Hoàng Kim Thần Tàng phía sau Diệp Phàm mở rộng ra. Nơi đó giống như một quốc gia thần bí, có các loại binh khí bay ra, chém về phía đại địch này.

Đây chỉ là một hình ảnh thu nhỏ. Trên thực tế, mỗi nháy mắt đều như vậy. Một mình Diệp Phàm đại chiến năm vị cao thủ, các loại binh khí và bí thuật đánh ra như sấm.

Vũ trụ vốn cô quạnh lúc này sôi trào, ức vạn luồng thánh quang chảy xuôi. Mỗi đòn tấn công đánh ra đều có thể hủy diệt một phương.

Đây là một trận đại chiến đang tới hồi gay cấn. Năm người đối diện đều khiếp sợ, không ngờ Diệp Phàm lại cường đại tới vậy, vượt xa sự tưởng tượng của bọn họ. Nếu mấy người không có bí pháp thì đã thua từ sớm rồi.

Giờ phút này năm loại ánh sáng đan vào nhau, nối liền một mảnh, giống như năm thế giới hỗ trợ nhau, liên tục thay đổi không cạn kiệt. Công kích của Diệp Phàm đều bị tiêu tán trong vô hình.

Ầm!

Quyền ý của Diệp Phàm cường đại biết bao, đánh thẳng vào một cơ giáp Cổ Thánh mà hắn đã đánh rách tả tơi hai lần nhưng cuối cùng đều tự lành được, hoàn hảo không tổn hao gì.

Đây là lực lượng ngũ hành. Mỗi vùng thiên địa đều có thể dùng năm loại nguyên tố giải thích, tự nhiên có chỗ kỳ diệu của nó. Đây là bí mật mà tổ tiên Phạm tộc tìm được từ một di chỉ Thần linh cổ xưa ra.

- Hắc, các ngươi còn đang chờ mẫu hạm tới sao? Xin lỗi, ta đã phong ấn nơi này rồi. Chẳng phải chỉ có các ngươi mới giam cầm được hư không, ta cũng làm được.

Diệp Phàm cười lạnh, nhiễu loạn tâm thần của bọn họ.

Trong lòng mấy người trầm xuống, rốt cục biết tại sao đợi lâu như vậy mà vẫn không thấy viện trợ, lập tức cảm giác bất an trong lòng càng mạnh.

- Năm người chúng ta ở đây thì ngươi vĩnh viễn không thể công phá nổi. Chúng ta có thể diệt mà tái sinh. Thử xem ngươi có thể đánh được bao lâu!

Một giọng nói lạnh lùng phát ra từ trong cơ giáp.

- Năm người các ngươi chỉ biết trốn cùng một chỗ, bị động phòng ngự. Chẳng lẽ không dám chiến đấu sinh tử với ta một hồi sao?

Diệp Phàm mỉm cười nói.

Kỳ thật song phương đã luôn luôn chiến đấu sinh tử. Chẳng qua đối phương cùng tiến cùng lui mà thôi, cũng không phải là sợ không dám đánh. Bạn đang đọc truyện tại - www.Truyện FULL

- Tới cảnh giới của chúng ta rồi thì ngươi có nói khích cũng vô ích. Hôm này chính là ngày ngươi phải chết. Cơ giáp của chúng ta có thể tự lành, còn của ngươi sẽ hao tổn hết thôi!

Một vị Bán Thánh đáp.

- Đám người các ngươi đã khiếp sợ như vậy thì ta sẽ dùng thân thể đánh với các ngươi một phen.

Diệp Phàm dứt lời liền hiện ra trong hư không, ngẩng cao đầu đứng.

Bên trong năm cơ giáp đối diện, ánh mắt của mấy đại cao thủ lóe lên. Tất cả đều chấn kinh. Một trảm đạo giả lại dám đối mặt với thánh uy sao?

- Dám ra thực, thế thì giết trước nói sau!

Vũ trụ nổ vang. Năm chùm sáng phóng tới, nếu bắn trúng hắn thì hậu quả khó mà đoán trước được.

Vù!

Thân thể Diệp Phàm chấn động, xé mở hư không, lập tức hiện ra ở ngoài mấy trăm dặm. Các loại ánh sáng phiêu động quang thân thể, huyết khí hoàng kim đầy trời.

- Là chân thân của hắn. Hắn thực sự dám rời khỏi cơ giáp. Đây là cơ hội khó có được. Tiễn hắn lên đường đi!

Một vị Bán Thánh cười nanh ác, hóa thành một luồng hào quang vọt tới.

- Hủy cơ giáp của hắn đi. Đây là do hắn cuồng vọng, tự tìm đường chết!

Người còn lại kêu lên, trong lòng mừng rỡ, vô cùng kích động.

Bốn cơ giáp truy kích thân thể của Diệp Phàm. Chỉ cần bắt được hắn thì toàn thân hoàng kim bảo huyết sẽ đổi chủ. Mà một cơ giáp lại nhằm về hướng công cụ chiến tranh của Diệp Phàm.

Keng!

Coong...

Đạo kiếm cùng reo vang. Chuông vàng chấn động mãnh liệt, cổ tháp chìm nổi. Thân thể Diệp Phàm thi triển ra bí thuật, hóa thành một luồng sáng, tốc độ đã không hề dưới Thánh nhân, mãi vẫn giữ Kim Cương Trác, dùng Thần Tàng vô lượng bảo vệ cẩn thận bản thân.

Ầm!

Đột nhiên từ xa xa truyền tới một luồng dao động đáng sợ, kịch liệt vô cùng, sau đó là tiếng rống giận.

- Bị lừa rồi. Chân thân của hắn chưa rời cơ giáp!

Cơ giáp màu đen lúc này gặp phiền toái lớn, chiến mâu trong tay bị đánh gãy, sau đó vội bỏ chạy.

Bốn cơ giáp xoay người lại, tất cả đều kinh hãi. Cơ giáp màu lam nhạt tràn ngập khí huyết màu vàng. Hiển nhiên là chân thân của Diệp Phàm còn ở bên trong, đang tấn công đồng bọn của bọn họ.

Diệp Phàm chẳng những thi triển ra Hoàng Kim Thần Tàng mà còn đánh ra Lục Đạo Luân Hồi Quyền ý, giờ khắc này dũng mãnh tới cực hạn, đánh nát chiến mâu màu đen kia thành từng tấc một.

Mà thần giáp cấp Cổ Thánh cũng đã nứt tung, sắp tan rã. Loại tấn công này quá mức dữ dằn rồi!

- Ngũ hành hợp nhất!

Mấy người còn lại đều kêu to. Bốn luồng sáng bay tới. Mà từ trong cơ giáp màu đen cũng tỏa ra một luồng sáng màu đen, dung hợp hoàn mỹ thành thần quang năm màu.

Keng!

Thần quang dung hợp này tràn ngập khí hỗn độn, so với tinh tà còn nặng hơn, bức Diệp Phàm rút lui, lộ vẻ khiếp sợ.

Ầm!

Vô số ký hiệu cổ xưa tràn ra, mỗi cái đều phức tạp khó hiểu khó lường, đúng là những phù văn do thần quang ngũ sắc hợp lại. Đây là một đạo bí lực của Thần linh cổ đại, ngày nay dung hợp thành công vào bên trong cơ giáp Cổ Thánh.

Diệp Phàm liên tiếp va chạm với nó, không thể ngăn cản nổi. Để cơ giáp màu đen kia lao tới, cơ giáp ngũ hành lại tụ hợp một lần nữa.

Thần sắc năm người đối diện âm trầm như nước. Vừa rồi suýt mắc mưu hắn, lúc này sắc mặt rất khó coi, đều căm tức nhìn lại.

Diệp Phàm thu đạo thân trở về, đứng ở cạnh cơ giáp màu lam nhạt, muốn cùng đối địch. Hắn cau mày, cảm thấy thực là phiền toái.

- Tấn công!

Rốt cục hắn cũng hạ quyết tâm phải tấn công mãnh liệt. Thần quang ngũ hành có thể tự lành. Nhưng hắn tin rằng nó cũng không thể là vô hạn, cuối cùng cũng phải có thời điểm khô kiệt.

Bão Sơn Ấn!

Ngọn núi màu đen bao phủ bầu trời, đập xuống không ngừng, đánh cho cơ giáp chấn động liên tục. Nhưng những vết rạn hiện ra đều tự lành nhanh chóng. Đồng thời thần quang ngũ sắc không ngừng tỏa ra, cũng tạo thành uy hiếp rất lớn đối với Diệp Phàm.

Hoàng Kim Thần Tàng phát động nhưng thế giới ngũ hành đối diện như một vòng luân hội. Lực lượng năm loại nguyên tố tấn công, giao hòa hợp nhất, vây lấy khiến hắn không thể tấn công vào được.

Diệp Phàm cảm thấy hơi nhức đầu. Các loại thủ đoạn đã thi triển hết nhưng lại không công phá được phòng ngự này. Mà đối phương có thủ có công, còn tạo thành uy hiếp đáng sợ đối với hắn.

- Thần linh cổ đại lưu lại năm hạt giống lúc này có dấu hiệu sống lại rồi!

Mấy người ngạc nhiên vui sướng, thần sắc mừng rỡ lao tới.

Ầm ầm!

Năm cơ giáp hợp lại xảy ả biến cố kinh người. Thần quang ngũ hành do bọn họ phát ra càng ngày càng sáng, đánh bay Diệp Phàm đi.

Mỗi một luồng thần quang ngũ hành đều là một thanh thần kiếm tuyệt thế, rung động vang dội, uy lực càng ngày càng lớn, gần như sắp đánh sụp vòm trời này.

Thần sắc Diệp Phàm nghiêm ữọng. Hắn vận chuyển bí quyết chữ Binh mấy lần, gần như đều bị hóa giải. Lực lượng của Thần linh cổ đại kia khủng bố vô cùng, khó có thể khống chế được.

- Tiếp tục thúc dục!

Hắn không tin tà, lại một lần nữa thúc dục bí quyết chữ Binh. Ầm một tiếng, rốt cục cơ giáp ngũ hành cũng chấn động mãnh liệt, suýt nữa là bị ngăn lại. Thần quang ngũ sắc lập tức tán loạn.

Ánh mắt Diệp Phàm bừng lên, nắm bắt cơ hội khó có được này, các loại diệu thuật đều đánh ra.

- Ngũ hành hợp nhất là Vô Cực!

Vô Cực sinh đạo. Đây là một loại lực lượng đáng sợ. Mấy vị Bán Thánh rống to, liều mạng đánh trả.

Nhưng bí quyết chữ Binh thần bí của Diệp Phàm bắt đầu hiển uy, sau lần đầu thành công thì những lần sau càng thuận lợi hơn, có thể mạnh mẽ tách năm cơ giáp ra, khống chế bọn họ, thần quang khó có thể hợp nhất được nữa.

Nhưng loại thuật này cũng tiêu hao quá lớn. Hắn cảm thấy trong năm cơ giáp có một hạt giống thần bí, rất huyền bí và mang khí tức của Thần linh.

Cơ giáp của Diệp Phàm cũng mờ đi rất nhiều. Hắn thúc dục rất nhiều pháp lực, bí quyết chữ Binh chỉ trong nửa khắc vừa rồi đã tiêu hao kinh người, có thể nói là khủng bố tuyệt thế.

Ầm ầm!

Thần giáp ngũ sắc va chạm mạnh, năm đạo thần quang hoàn toàn bị tách rời ra, rốt cục không dung hợp được nữa.

- Hợp lực giết hắn!

Mấy vị Bán Thánh kêu to. Bọn họ biết đại sự không ổn rồi, đều dùng thần quang của bản thân đánh về phía Diệp Phàm, muốn hợp nhất tại thân thể hắn rồi hủy diệt.

- Muốn giết được ta còn khó lắm!

Diệp Phàm cũng rống to. Hiện giờ đã không còn đường lui nữa, chỉ còn có thể tiếp tục đi tới. Hắn cảm nhận được rõ ràng năm luồng là của Thần linh cổ đại. Năm cơ giáp này không uy hiếp được hắn nhưng lực lượng thần bí kia lại khủng bố quá mức.

Trận quyết chiến cuối cùng này, ai thắng ai thua, ai còn ai mất đều sẽ được quyết định. Song phương đều liều chết.

Phiên Thiên Ấn!

Taỵ phải Diệp Phàm đánh xuống, hóa thành Thiên Đế bảo ấn, không gì không phá nổi, đánh lên cơ giáp màu đỏ kia, phát ra một luồng sáng rực rỡ và tiếng nổ điếc tai.

Cơ giáp Cổ Thánh màu đỏ nổ tung thì Diệp Phàm cũng bị đánh nát cánh tay, hóa thành một đám phù văn, tạo thành cả một vùng hắc động.

Hắn không hề sợ hãi, tay kia tiếp tục diễn biến Đấu Chiến Thánh Pháp. Hằng Vũ lô bay ra, bùng lên lửa đỏ. Ngày nay hắn dùng thủ đoạn của Thánh nhân, thần uy tỏa ra mênh mông cuồn cuộn, nhanh chóng thiêu cả vùng vũ trụ thành tro tàn.

Ầm!

Cơ giáp màu vàng kia nổ tung, tạo thành dao động đáng sợ.

Keng!

Tiếng theo là một cổ Kính xuất hiện. Hư Không Đế Kính phát ra ánh sáng chói mắt, giống như tiên quang chiếu lên cơ giáp màu đen, khiến nó nóng chảy rất nhanh, ầm một tiếng liền bùng nổ.

Trong thời gian ngắn ngủi này, hắn đã hủy mấy ba cơ giáp Cổ Thánh nhưng bản thân cũng gần như giải thế, nát bấy nửa người.

- Ngươi nạp mạng đi!

Hai cơ giáp khác truyền ra tiếng rống giận, cùng nhau lao về phía trước. Nhưng đợi bọn họ chính là một vụ nổ khổng lồ. Đồng thời trong quá trình này Diệp Phàm vận dụng bí quyết chữ Binh khiến hai người va chạm mãnh liệt.

Tới khi gió êm sóng lặng thì Diệp Phàm và đạo thân đứng sừng sững trong vũ trụ hắc ầm. Chỉ còn hai cơ giáp một xanh một trắng rách nát đang đứng, vẫn chưa bị hủy hoàn toàn.

- Tiểu tử, ta xem ngươi chạy đi đâu. Đã không còn cơ giáp, ngươi làm sao địch nổi!

Hai vị Bán Thánh lao tới đánh giết.

- Không có cơ giáp thì thân thể cũng đủ rồi. Xem ta đối kháng với các ngươi thế nào!

Diệp Phàm không sợ mà vọt về phía trước.

Đối phương nếu không tổn hao gì thì hắn còn kiêng kị nhưng lúc này đã bị tàn phá vô cùng, phù văn phía toên gần như mất hơn một nửa, thánh uy đã rất yếu rồi.

Vút!

Diệp Phàm vận chuyển bí quyết chữ Binh, khiến bọn họ lại va chạm một lần nữa, ánh lửa bắn ra bốn phía.

Xoát!

Đạo thân của hắn vọt tới gần, thân thể và cơ giáp tranh đấu, thần lực dao động khiến người ta sợ hãi. Bán Thánh bên trong hai cơ giáp thần sắc không thể tin nổi.

- Con mẹ nó, thế này còn là thân thể sao? Có thể đối kháng với cả công cụ chiến tranh của Cổ Thánh!?

Bọn họ đều rung động.

- Giết hắn!

Hai cơ giáp liên tục thi triển các loại thủ đoạn khủng bố.

Nhưng máy móc đã biến hành, động tác chậm hẳn, thần quang cũng không phát ra nổi khiến bọn họ đầu đầy mồ hôi.

- Giết!

Bọn họ phải thúc dục đạo ngân khác, muốn giết Diệp Phàm. Nhưng đạo thân của Diệp Phàm đã vọt tới gần. Rắc một tiếng, hắn đã bẻ một cánh tay cơ giáp xuống.

Chân thân Diệp Phàm cười lạnh. Hai cơ giáp không đầy đủ, đạo văn được khắc bên trên đã bị hủy rất nhiều. Hắn cũng vọt tới, tiến hành ẩu đả gần người.

Hai vị Bán Thánh thúc dục pháp lực nhưng Diệp Phàm và đạo thân đã tới gần trong gang tấc, công kích mãnh liệt, lực lượng thuần khiết, đáng sợ tới cực hạn, hủy hết những bộ phận trọng yếu của cơ giáp.

- Đây... chính là khổ tu sĩ sao? Quá khủng bố rồi!

Hai vị Bán Thánh mặt xám như teo tàn. Diệp Phàm và đạo thân cùng đánh ra Lục Đạo Luân Hồi Quyền. Nắm tay màu vàng đánh nát hai cơ giáp Cổ Thánh!

- Không!

Hai người kêu to đau khổ. Đây đúng là một cơn ác mộng. Thân thể Diệp Phàm làm cho bọn họ tuyệt vọng, cái gì cũng có thể đánh vỡ!

- Các ngươi không phải muốn coi ta làm bảo dược bất diệt sao? Muốn giết ta, kết quả là ta lại tiễn các ngươi chầu trời.

Diệp Phàm lắc đầu.

- Đừng...

Hai vị Bán Thánh sợ hãi kêu to nhưng nắm tay màu vàng của Diệp Phàm đánh tới, không thu hồi nữa. Bụp một tiếng, máu tươi bắn tung tóe. Bọn họ trở thành sương máu.

Diệp Phàm nhìn cơ giáp Cổ Thánh vỡ nát, lại nhìn hai tay mình. Hắn cũng hơi bất ngờ. Chiến lực sau khi đạt được dịch tiến hóa mạnh nhất, thành công vượt qua cửa ải, quả nhiên tăng lên rất nhiều.

Hắn tin ràng nếu lại có thu hoạch, tiến lên bậc thang nhỏ thứ chín của trảm đạo giả thì có lẽ có thể dùng thân thể thuần túy đại chiến không tổn hao gì với cơ giáp Cổ Thánh. Nói cách khác là hắn có thể khiêu chiến với Thánh nhân!

- Ta cần Tiến Hóa Dịch giai đoạn thứ ba...

Những mảnh nhỏ của cơ giáp văng khắp nơi, lóe lên ánh sáng kim loại lạnh như băng. Ở bên trong vùng hỗn độn này, có năm hạt giống lóe sáng bay ra, tỏa ra khí tức của Thần linh.

- Đây là...

Diệp Phàm chấn động.

Ở sâu trong vũ trụ, trên một con thuyền khổng lồ, thần sắc Phạm Tiên chấn động mãnh liệt, nhìn năm đạo hồn văn trên tinh bích biến mất. Nàng lộ vẻ vô cùng sợ hãi, run rẩy nói:

- Bọn họ đều chết rồi, bị giết chết rồi.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi