GIÀ THIÊN

Chín con rồng kéo một cỗ quan tài đồng thau, không biết điểm đầu. không biết điểm cuối, trôi nổi trong vũ trụ qua vô tận năm tháng về hướng phương xa không ai biết.

Nó chứa quá nhiều bí mật, từ xưa đến nay, cũng không ai có thể phá vỡ lớp sương mù, công bố lai lịch của nó.

Ngày nay. nhưng trên Tây Sơn này lại nhìn thấy vết khắc của nó trên vách đá, hỏi sao không khiến mọi người khiếp sợ, quá mức bất ngờ, vì sao lại có người khắc vào vào đây?!

Lấy tay lau sạch rong rêu chỗ hình khắc, phủi sạch chất bẩn liền lộ ra vết khắc cổ loang lổ, chín con chân long vắt ngang, cứng cáp hữu lực, như là muốn xuyên thấu vách đá mà ra, bay lên trời rời đi. Ở phía sau chúng nó, dây xích sắt lạnh như băng nối với một cỗ quan tài đồng thau cực lớn, hùng vĩ.

- Đây là... Ai khắc ra, nơi này có bí mật gì?!

Bàng Bác cảm xúc dao động kịch liệt.

Bọn họ sở dĩ đi vào bến bờ tinh không này, bước trên con đường tu luyện, hết thảy đều bởi vì chín con rồng kéo quan tài, mang bọn họ tới thế giới tu luyện kỳ quái, mênh mông bao la hùng vĩ này.

Không hề nghi ngờ, chín con rồng kéo quan tài có đại bí mật kinh thế, trường tồn từ xưa, trôi nổi trong vũ trụ mà không bị hủy hoại, táng cái gì trong đó còn phải đợi người đời sau đi thăm dò.

Nơi này thực đặc biệt, vì sao có khắc hình của nó, Diệp Phàm để cho thể xác và tinh thần yên tĩnh, mặc tụng mấy trăm cổ tự, đúng là thu được từ cỗ quan tài cổ này.

- Ồ! Đã xảy ra biến hóa, có quang văn lưu động!

Hắc Hùng Thánh nhân cả kinh kêu lên.

Khi Diệp Phàm mặc tụng kinh văn trong quan tài đồng thau, chỗ vách đá tản phát ra từng đạo sóng gợn, như nước trong hồ gợn sóng, từng sóng từng sóng lan tràn ra.

Diệp Phàm vô cùng kinh hãi, giống y như lúc đặt cỗ quan tài chín lớp bằng bàn tay kia lên vách đá để so sánh, cũng sinh ra biến hóa đồng dạng, có vầng hào quang nhấp nhô như gợn sóng lan tràn.

- Nhích động rồi! Chín con rồng bay lên, kéo theo cỗ quan tài vọt lên bầu trời!

Thiên Hạt Thánh nhân lộ vẻ mặt kinh hãi, ánh mắt sáng lạn, nhìn một màn này.

Ở trên vách đá, chín con rồng kéo quan tài thực sự nhích đông bay lên trời cao, thậm chí trong mơ hồ còn truyền đến tiếng ù ù vang động, phong lôi mãnh liệt, khí thế bức người.

- Không đúng, chính là hình khắc trên vách đá đang biến hóa, cũng không phải nó thật sự nhích động!

Diệp Phàm mở Thiên Nhãn, phát hiện là một ít nét khắc trên đá mơ hồ như đang hiển hóa, ánh vào mắt cảm giác như là nó đang nhích động.

Đây là một loại đạo ngân dùng giả đánh tráo, ngay cả Thánh nhân đều bị lừa gạt, thực khiến mọi người kinh sợ, cảm thấy vách đá này càng cao thâm bí hiểm.

Sau một lúc lâu sóng gợn biến mất, mặc cho Diệp Phàm tụng kinh, trên vách đá cùng không còn phát sinh dị thường nữa, hết thảy đều bình tĩnh trở lại là hình khắc tự nhiên phong cách cổ xưa trên vách đá.

Lúc này, Bàng Bác sớm đã lau sạch rong rêu trên bức hình khắc thứ chín, lộ ra một khoảnh lỗ chỗ, dấu vết dọc ngang đan chéo cả ngàn đường.

- Bị hủy rồi! Bức hình cuối cùng này là cái gì?

Bàng Bác lẩm bẩm. Hắn cảm thấy nhất định là trọng yếu, thần bí hơn mới đúng, không nghĩ tới bị phá hủy không còn lại gì.

Long Mã tiến lên dùng sức khắc lên trên vách đá, muốn lưu lại dấu tích, nhưng lại phát hiện không nhúc nhích mảy may nào. Vách đá này thật cứng rắn như cây trụ chống trời, đừng nói là phá hủy, dù là chém lấy xuống một hạt cát cũng không được.

Chỉ có một hình khắc cuối cùng không hiện ra, làm cho mọi người nuối tiếc, trong lòng kinh ngạc khó hiểu, cuối cùng cảm thấy dường như đã để vuột mất một đại bí trọng yếu gì đó.

- Bốn bức hình cuối, bức nào bức đó đều kinh người, các ngươi nói xem trong đó ẩn chứa áo nghĩa gì thế? Trước một bức là chín con rồng kéo quan tài, bức hình thứ chín chẳng lẽ là đại bí mật thành tiên sao?!

Bàng Bác lấy tay sờ sờ trên vết lỗ chỗ, chân tướng sớm đã bị xóa đi.

- Để ta thử xem!

Diệp Phàm lộ thần sắc ngưng trọng, hắn rất coi trọng chín bức hình khắc trên vách đá, rất muốn biết đến tột cùng là gì, hắn ngồi xếp bằng ở trước vách đá, toàn thân phát sáng, vận chuyển một loại bí thuật.

ơ trên địa cầu, hắn từng thu được một quyển Phệ Đã Kinh, bên trong có diệu thuật có thể ngược dòng ngọn nguồn tái hiện chân tướng lịch sử.

Xương trán hắn phát sáng, sáng lóng lánh giống như một mặt kính, bắn ra một đạo hào quang hừng hực, dừng trên vết phá huỷ trên bức hình khắc thứ chín, nơi này lập tức chấn động mãnh liệt.

Thiên đạo nổ vang, phong lôi mãnh liệt, mơ hồ có tiếng quỷ khóc thần gào, thiên địa lập tức tối sầm xuống, có từng cỗ từng cỗ hư ảnh thi thể Thần Ma hiện lên.

Bọn họ hoảng hốt, bức hình này rốt cuộc ẩn chứa bí mật gì mà lại làm cho thiên địa đều biến sắc, sinh ra dị tượng kinh người như vậy, thật sự là làm cho mọi người chấn động khiếp sợ.

Diệp Phàm đầy đầu đều là mồ hôi, sắc mặt trắng bệch, toàn thân huyết khí màu vàng đều nhanh chóng ảm đạm đi, tiêu hao thật sự quá lớn... nhưng cũng không thể phá vỡ lớp sương mù, từng cỗ hư ảnh Thần Ma kia chấn động, tiếng quỷ khóc thần gào càng thêm rõ ràng, gần như sắp tới gần, muốn ép xuống trên người hắn.

Đại đạo chấn động, càn khôn ù ù, như là có bí mật của quỷ thần, có cơ hội thành tiên, giấu trong một bức tàn đồ khiến mọi người phát lạnh toàn thân run rẩy.

Cuối cùng, Diệp Phàm thất bại, toát ra một thân mồ hôi lạnh, vận chuyển cổ thuật trong Phệ Đã Kinh lần đầu tiên cố hết sức như vậy mà lại không thu hoạch được gì. Hắn có một loại cảm giác, nếu còn tiếp tục như vậy chính mình hơn phân nửa sẽ gặp phải bất trắc.

- Đây là lực lượng gì vậy?

Bàng Bác, Long Mã, Hắc Hùng... tất cả đều chấn động mạnh, trên mặt đầy vẻ sợ hãi.

Diệp Phàm bình tĩnh lại, thu hồi diệu thuật, hào quang thu liễm đi, các loại dị tượng trong thiên địa cùng dần dần biến mất, thi thể Thần Ma, tiếng quỷ khóc thần gào hết thảy đều tiêu tan.

Thiên địa trở lại thanh tĩnh, cảnh tượng đáng sợ ảm đạm, tán loạn, giống như cùng không hề phát sinh điều gì, Tây Sơn vẫn như cũ không khác lúc ban đầu.

- Ta nghĩ đây tối thiếu là một vị Chuẩn đế xóa đi, bằng không quyết không có khả năng như thế, qua năm tháng dài lâu như vậy, còn làm ta cảm thấy áp lực!

Diệp Phàm thậm chí cho rằng, lực lượng quỷ dị phát ra phá hủy bức hình khắc đá thứ chín có một thần uy kinh người, dị tượng vừa rồi không hẳn không có dao động của nó.

Năm bức hình khắc phía trước là thuộc về lão nhân kia, chẻ củi, cho ngựa ăn, cuối cùng cỡi rồng mà đi, biến mất không thấy. Bốn bức sau không phải là một chuyện xưa, không có quan hệ với lão, mà dường như chỉ được phụ thêm.

- Là lão nhân này lưu lại sao, thân phận lão là gì? Bốn bức hình trước là một phần chuyện cũ của lão ư, vậy bốn bức hình sau có ý nghĩa gì?

Mấy người bàn luận, trọng điểm chú ý là mấy bức hình phía sau, nhưng không có đưa ra một kết quả nào.

Trong đó, bức thứ sáu là cỗ quan tài chín lớp thời đại thần thoại, bức thứ bảy là Bất Tử Thiên Đao và một quả trứng đá, bức thứ tám là chín con rồng kéo quan tài, bức thứ chín đã bị xóa đi.

Mấy bức hình trên vách đá, xuất hiện hai cỗ quan tài, mà hai cái hoàn toàn khác nhau, hẳn không phải mai táng một người. Dựa theo lẽ thường mà nói, bốn bức hình phía sau là độc lập, không có liên quan với nhau.

Đúng lúc này, bọn họ gần như đồng thời tâm sinh cảm ứng, Tiên Thai rung chuyển, xương trán sáng rực chiếu rọi lên trên vách đá, mặt trên liền xuất hiện từng hàng chữ nhỏ, là thần văn thái cổ.

"Lòng có mấy phận phiền muộn, Thần đã đến cuối đời, biết rõ Tiên lộ vô căn cứ, cũng chỉ có thể liều mạng xông vào."

Đoạn văn này nói ra một loại không cam lòng, đồng thời cũng chứng tỏ người này thật cao thâm khó lường, tối thiếu cùng là một vị Chuẩn đế, bằng không sao có thể nói như vậy.

Vách đá phát sáng, hiện lên từng hàng hàng cổ tự, ghi lại một ít chuyện cũ, quả nhiên là lão nhân chẻ củi kia lưu lại, cuối cùng cỡi rồng rời đi, chỉ có thể "liều mạng đi tới phía trước".

Bốn bức hình sau đều không phải là giả, đều là những thứ lão tận mắt nhìn thấy, lão nói là đại bí mật kinh thiên, vì vậy để lại hình ảnh gợi ý cho hậu nhân, nhưng cũng không có nói rõ.

Nhưng trong đó không thiếu ý cảnh cáo!

- Diệp tử! Tốt hơn là ném cái quan tài đá trong tay ngươi đi, táng trong tinh không đi! Bằng không ta luôn cảm thấy thứ đó không quá thích hợp, mang trên người sẽ xảy ra vấn đề lớn!

Bàng Bác nói.

Diệp Phàm suy nghĩ một lát, chỉ về hướng vách đá, phía dưới cùng nơi đó còn có một câu cuối, đúng là chú thích: bốn bức hình sau này đều là nhìn thấy trên Tiên lộ.

về thứ tự mấy bức hình này, là y theo thời gian lão nhân nhìn thấy trước sau mà định ra, bản thân nó cũng không có nghĩa gì.

Cũng có nhắc tới, một bức hình cuối cùng có lẽ không nên xuất hiện trên đời, lão do dự mãi, đến cuối cùng mới xóa đi.

Mọi người hít ngược một hơi khí lạnh, quan tài đá, Bất Tử Thiên Đao, chín con rồng kéo quan tài đều ở trên Tiên lộ, có vài thứ đã cùng xuất hiện với chúng... điều này dường như có điểm không quá thích hợp.

Bàng Bác nhìn chằm chằm thanh Bất Tử Thiên Đao, cảm nhận được sát khí cuồn cuộn mãnh liệt, như là muốn bổ xuống vạn vực chư thiên, xuyên thấu qua vách đá ập vào mặt hắn, làm cho cơ thể hắn sắp nứt ra.

- Thanh Thiên Đao này danh chấn cổ kim, còn quả trứng kia là chuyện gì xảy ra, Bất Tử Thiên Hoàng để lại cái gì đó chuẩn bị về sau hay sao?!

Diệp Phàm chém Thiên Hoàng tử, ngày nay dưới thanh đao này còn có một quả trứng, quả thực làm cho mọi người cảm thấy rất quỷ dị, trong lòng mơ hồ có chút bất an.

- Có một truyền thuyết, nói Bất Tử Thiên Hoàng là một con tiên phượng đến trái đất, mặc dù không biết hư thực, hơn phân nửa cũng có ẩn tình và bí tân gì đó. Quả trứng này là niết bàn của chính hắn, hay là một người khác?

Bàng Bác nói ra một suy đoán đáng sợ như vậy.

Điều này làm cho trong lòng mọi người đều chấn động, đưa mắt nhìn nhau, nếu ngay cả lão nhân cầm trong tay đao chẻ củi này mà ngày xưa còn kính sợ không dám đến gần như thế, đủ biết thanh đao cùng quả trứng này có vấn đề lớn.

Cuối cùng mấy bức hình này đều độc lập, không có liên hệ gì với nhau, nhưng mỗi hình đều kinh người, khiến mọi người sinh úy kỵ.

Ở kế tiếp mấy năm, bọn họ dừng lại trên cổ tinh này, tiến hành tu luyện. Dưới áp chế của đạo họ mài giũa rèn luyện bản thân.

Cả khu vách đá trở thành đàn tràng của họ, lúc nào cũng thôi diễn, yên lặng quan sát nghiên cứu. Diệp Phàm sau khi xem năm bức hình phía trước, bắt đầu không dùng tới pháp lực, lựa chọn tự rời đi.

- Cuối cùng có một ngày, thế giới này đều sẽ không còn tồn tại nữa, tất cả đạo đều là hư ảo, duy chỉ còn lại tâm hồn ta, thân ta, là chân thật nhất!

Hắn không cần dùng pháp lực, không cần đạo tắc, đi bộ khổ hạnh ở thế gian này.

Diệp Phàm đi lại trên viên tinh tú này, chẻ củi, cho ngựa ăn. Từng ở trong một cổ thành làm chức quan nhỏ, có khi ra biên cương làm chiến tướng, còn từng cùng một đám người đọc sách du lịch khắp danh lam thắng cảnh.

Bốn năm sau hắn trở về, trải qua nhiều dặm hồng trần, làm đủ việc của thiên hạ, mặc dù chưa nói tới hiểu được, nhưng cũng có lắng đọng và thu hoạch.

"Đạo của ta..." Những năm gần đây, hắn vẫn luôn nghĩ tới con đường tu luyện kế tiếp, khai sáng ra kinh nghĩa của chính mình, ngày nay suy nghĩ dần dần đạt tới chín muồi.

Vào một ngày này, trên vách đá Tây Sơn sáng lấp lánh, đám người Diệp Phàm, Bàng Bác, Long Mã, Hắc Hùng... đều ngồi xuống, cộng minh kinh nghĩa phát ra tiếng ù ù kỳ dị vang động. Đọc Truyện Online Tại Truyện FULL

Ngay cả đại đạo thiên địa đều không áp chế được, hiển nhiên trong thời gian bốn năm qua bọn họ đều có tiến bộ, có thành tựu bất phàm, lúc này xé mở ra giam cầm thiên địa, làm cho đạo âm ở nơi này ù ù kêu vang.

- Ồ! Trên vách đá lại xuất hiện cổ tự...

Thiên Hạt thánh giả cả kinh kêu lên.

Trên vách đá, rong rêu đã lau sạch, lúc này chịu đạo quang làm dịu, trong sáng như ngọc thai, một hàng thần văn thái cổ hiện lên.

vẫn như cũ là của lão nhân lưu lại, nói ra một loại phỏng đoán: cỗ quan tài chín lớp ở thời đại thần thoại rơi xuống nhân gian, có lẽ là vì một nguyên nhân nào đó, tự chủ buông xuống trần thế, muốn đi theo con đường tắt nào đó đi tới trước.

Hơn nữa, lão nhân còn khắc ra một bức đồ hình cổ, là một mảnh lại một mảnh tinh vực cổ xưa, có ghi chú tọa độ, là con đường lão từng đi qua. Từng ở trên con đường này nhìn thấy hết thảy: Bất Tử Thiên Đao, nhìn thấy quả trứng Thần, thấy các quan tài của chư Thần cổ, cùng với bức hình thứ chín đã bị xóa kia...

- Đi! Chúng ta đi nhìn thử xem, đến tột cùng có cái gì!

Bọn họ ra đi, lại bước vào tinh không.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi