- Làm sao bây giờ?
Đông Phương Dã hỏi, tóc rối bù, cơ thể màu đồng cổ cường kiện như một con giao long, xách theo cây gậy lớn khoa tay múa chân nhìn Tu Di Sơn.
- Âm dương cộng tể!
Diệp Phàm đáp lại.
Tây Mạc bao la hùng vĩ, mờ mịt khôn cùng. Từ cái tên của nó có thể nhìn ra là một địa phương như thế nào, nhìn chung đó là sa mạc màu vàng, mà từng khối từng khối ốc đảo thì như minh châu tô điếm trong đó.
Diệp Phàm bay lên trời, Nguyên Thiên Mục bắn ra tia sáng sắc bén thu hết trong mắt núi rừng sông suối dưới lòng đất.
Cái gọi là ốc đảo rất lớn, có tới mấy ngàn dặm, mà phạm vi lớn tới mấy vạn dặm trở lên cũng chẳng có gì lạ, không thể so sánh với tinh không một bến bờ khác để đánh giá.
Trên thực tể, nếu cộng tất cả ốc đảo thêm cùng một chỗ, diện tích chính là tới một con số không tưởng, lớn đến kinh người, xưng được là một vùng phật thổ vô lượng.
Diệp Phàm chân đạp trên hư không, lạc ấn xuống rất nhiều phù văn, đó là bí quyết chữ "Hành" vận chuyển, nở rộ ra từng đạo tia chớp, hắn quay chung quanh Tu Di Sơn đo đạc tính toán.
Cuối cùng hắn về lại chỗ cũ, rất nhiều người đều nhìn hắn, không hiểu rõ vì sao.
Chư thánh Vực ngoại đều rất kinh ngạc, hôm nay Diệp Phàm rất cường thể, dẫn người vây công Tu Di Sơn, vận dụng nhiều binh khí Đế quả thực rúng động lòng người. Nhưng đến từng bước này cũng không có công phá được, hắn còn có thủ đoạn gì có thể cậy vào hay sao?
- Hắn muốn làm cái gì?
- Còn có gì lợi hại hơn so với binh khí của Đại đế cổ sao?
Rất nhiều người đều lắc đầu, không tin hắn có thể nghịch thiên. Chuyện đã đến nước này, mọi người nhất trí cho rằng rất khó thay đổi kết cục.
Diệp Đồng ánh mắt tỏa sáng, bọn họ nhìn thấy Diệp Phàm đi bộ đo đạc Tu Di Sơn, liền đoán được hắn muốn làm cái gì.
Kế tiếp, Diệp Phàm yên lặng thôi diễn, ở trên hư không không ngừng vẽ khắc, như là đang tính toán điều gì. Vô tận phù văn hiện lên, như là từng cọng lông đuôi phượng hoàng, rực rỡ loá mắt, mà lại chấn nhiếp tâm hồn mọi người.
Nguyên Thuật!
Diệp Phàm đang vận dụng Nguyên Thuật, đang tiến hành suy tính phức tạp, định phong bế vây khốn dầy đặc chung quanh Tu Di Sơn.
- Binh khí Đế đều không được, Nguyên Thuật có thể làm được sao?
Tề La ôm đầy nghi vấn trong lòng hỏi. Lão sát thủ đối với Tu Di Sơn thật sự không làm sao được, hiện tại có cảm giác thực sự không có cách nào.
- Thử xem sẽ biết! Mà đây chỉ là bước đầu tiên!
Diệp Phàm đáp.
Khắp nơi, mọi người dần dần sáng tỏ hắn muốn làm cái gì! Thừa nhận hắn cường đại, kiến thức được hắn đáng sợ, nhưng cũng không cho rằng hắn có thể phong ấn được Tu Di Sơn.
Mặc dù là người của mình bên này, Thần Tàm Công chúa, Lão Bất Tử... cũng đều hoài nghi, chuyện này hơn phân nửa không dẫn tới tác dụng gì, nhưng Diệp Phàm lại không chút động tâm, còn thật sự cân nhắc.
- Để cho ta tới thử xem sao!
Cũng không biết qua bao lâu, hắn ngẩng đầu lên nhìn Tây Mạc xa xa, chăm chú nhìn Tu Di Sơn, chuẩn bị bắt đầu thi pháp.
- A...
Diệp Phàm thét dài một tiếng, trong thiên linh cái huyết khí màu vàng cuồn cuộn, xông thẳng lên trời cao. Hắn bắt đầu hành động, hai tay múa động, dẫn động long khí trong lòng đất dưới Tu Di Sơn.
Đây là một long mạch lớn, hơn nữa là tổ long độc nhất vô nhị, ngoại trừ cổ mạch Côn Lôn ít có nơi nào có thể bằng được.
Giờ khắc này, thần tủy, long khí, nguyên khí... trong lòng đất toàn bộ sôi trào lên, bị hắn thu hút, cùng cộng minh. Diệp Phàm lật tay vạch một cái, chính là một mảng văn lạc, toàn bộ đánh xuống mặt đất, khắc họa pháp tắc.
Đây là một công trình rộng lớn, Diệp Phàm dốc hết tâm huyết, hao hết tâm lực, ước chừng ở tại đây khắc trận tám ngày tám đêm, mái tóc đều nhuộm thành một lớp sương trắng.
Đối với hắn mà nói, tám ngày tám đêm này so với tám mươi năm, thậm chí một trăm năm, toàn bộ tâm thần đầu nhập vào, quên hết thảy vứt bỏ hết thảy ở bên ngoài trận pháp.
Cuối cùng, hắn thở phào một cái, chung quanh Tu Di Sơn rậm rạp đầy phù văn, khắp vùng núi đều trở thành địa phương cấm kỵ.
Cơ Tử Nguyệt tiến lên, đưa qua một lọ Thần dịch Mệnh Tuyền của Thiên Tôn cổ, hắn tiếp lấy uống một ngụm, lại tu dưỡng một lát mới hết mỏi mệt, khôi phục lại.
Ngay cả Thánh thể huyết khí tràn đầy đều như vậy, có thể nghĩ mà biết đây là một loại tiêu hao kinh người cỡ nào. Bình thường mà nói, nếu muốn bày ra tòa pháp trận này cần lấy năm là đơn vị.
- Xong chưa?
Tề La hỏi, lão sát thủ mặt đầy vẻ âu lo.
Mấy ngày nay, chư thánh Vực ngoại cũng không có bỏ đi một người nào, mà ngược lại càng tới thêm nhiều người. Đã xảy ra loại biến cố động trời này, ai không muốn chính mắt nhìn thấy kết quả.
Mọi người đều không tin Diệp Phàm có thủ đoạn nghịch thiên, tuy rằng sẽ không nói ra lời, nhưng trong lòng lại cười lạnh: muốn dùng pháp trận phá Tu Di Sơn, ý nghĩ này thật kỳ lạ!
- Lúc này mới vừa bắt đầu!
Diệp Phàm đáp.
Hắn bay lên trời, nhìn lên nhật nguyệt tinh tú, khắc ra phù văn càng phức tạp hơn, từng cái từng cái rơi trong hư không, thậm chí lại có rất nhiều phù văn khắc trực tiếp vào tinh không.
Mà trong quá trình này, Diệp Phàm bất chấp cái giá phải trả, lấy ra rất nhiều Thần liệu. Nhiều năm qua tranh phong ở trên tinh không cổ lộ, hắn tích góp từng tí một tài liệu số lượng như biển.
Có thi thể hài cốt của Thánh nhân, có Đại la ngân tinh, có đủ loại pháp khí, có Tinh hà thần sa... tất cả đều là trân phẩm, vốn hắn định lưu lại cho Thiên Chi Thôn nhưng hôm nay không quản được nhiều như vậy.
Những thứ này đều trở thành tài liệu bày trận, hắn định bày ra một tòa đại trận tuyệt thế, phong tỏa luyện hóa Phật môn.
Mọi người trợn mắt há hốc mồm, đó là hài cốt Đằng Xà? Còn có mảnh nhỏ Thánh Linh thạch nhân, cũng có đạo cốt Đại Thánh, còn có Hoàng Huyết Xích Kim?!
Các thứ Diệp Phàm sử dụng đều chấn động lòng người, làm cho rất nhiều người ngây dại, cái này cũng quá xa xỉ đi! Một người mà thôi, kho tàng của hắn lại sánh được với một bảo tàng lớn.
Không nói những thánh cốt kia, từng kiện từng kiện Thánh khí, chính là những Thần liệu tối nguyên thủy kia đã đủ để mọi người đỏ mắt, không ngờ còn có Tiên kim ở trong đó, hơn nữa không chỉ một loại!
Tuy rằng đều là một khối nhỏ cũng không lớn, nhưng bao nhiêu đó cũng đủ để kinh thế, khiến người ta nhìn thấy miệng lưỡi khô khốc, trợn mắt há hốc mồm, tất cả đều có điếm ngẩn người.
- Thần tàng a!
Có người thở dài, Diệp Phàm có nhiều thứ như vậy, quả thực chính là một con dê béo, khiến người ta muốn cướp sạch. Nhưng nhìn thấy biếu hiện của hắn những ngày gần đây, tất cả ý niệm trong đầu đều biến mất, nếu dám đi lên khẳng định là đi tìm chết.
Trên vòm trời, thánh cốt là cột mốc, đạo binh là cờ, Thần kim là vãn lạc, rực rỡ loá mắt, Diệp Phàm khắc vẽ trận văn, dẫn động tinh lực chư thiên, cuồn cuộn mãnh liệt cuốn tới.
Trên mặt đất đến tột cùng đã xảy ra biến hóa như thế nào, mọi người không nhìn thấy, bởi vì đều ở trong tổ long mạch, còn trên bầu trời thì nhìn rõ mồn một không xót gì, tinh tú mờ mịt như biến khói trút xuống xuống dưới.
- Dẫn động chư thiên, đây là loại thủ đoạn đoạt tạo hóa càn khôn!
Mọi người hít một hơi khí lạnh.
Mặc kệ kết quả như thế nào, sau một trận chiến hôm nay, chú định Diệp Phàm sẽ danh chấn lục hợp bát hoang, ai dám tranh phong? Một người có thể điều động đến nhiều binh khí Đế như vậy, bất cứ người nào đều phải da đầu run lên.
Mà lúc này hắn lại bày ra loại Nguyên Thuật trình độ này, khiến người ta càng thêm kiêng kị, liệt hắn vào hạng sát tinh. Ở trong mắt rất nhiều người, hắn là một Đại Ma Tôn cần phải tránh xa.
- Nguyên Thuật của sư phụ rốt cục đại thành rồi, Trương ngũ gia dưới suối vàng có biết cũng sẽ rất vui mừng!
Diệp Đồng nói.
Năm tháng không buông tha cho bất cứ ai, Trương ngũ gia sớm mất đi rất nhiều năm, lão cũng không phải là tu sĩ, chỉ biết được một ít pháp môn tu luyện thô thiển. Mà Nguyên Thuật của lão cũng không tiến thêm bước nào, nên tuổi thọ có hạn.
- Đây là Nguyên Thuật chí cường sao, đạt tới cảnh giới nhất định nào đó là có thể thay trời đổi đất, hắn thật sự làm được rồi!
Thiên Chi Thôn rất nhiều người nói nhỏ.
Diệp Phàm ngày nay vượt qua cảnh giới Nguyên Thiên Sư, nhiều năm ngộ pháp như vậy đã có thể sánh vai với mấy vị tổ sư, mà còn có giải thích độc đáo của chính mình, có thể dùng pháp trận phong ấn thiên địa.
Giống Cấm Tiên Lục Phong loại này thôi diễn ra văn lạc Nguyên Thuật cấm kỵ, cũng chỉ là một bộ phận của đại trận tuyệt thế này tạo thành. Pháp trận này là ký thác tinh hoa nguyên đạo của hắn nhiều năm qua.
Trong tòa pháp trận có hàm chứa pháp tắc và trận văn Thần đồ tinh vực siêu cấp hắn nhìn thấy ở Thành thứ năm mươi Nhân tộc, cũng có ngưng kết tâm huyết của mấy thế hệ Nguyên Thiên Sư nhất mạch, đây là kết tinh của các loại Nguyên Thuật nấu chảy hòa tan chung một lò.
Ở quá khứ, thay trời đổi đất đối với Diệp Phàm chỉ là một cách nói, hắn thường dùng để thay đổi dung mạo, ngày nay lại thật sự làm được.
Vả lại trong tòa đại trận này chỉ là tiểu thuật, là thể hiện một phần thần thông.
Khi nguyên trận to lớn này hoàn thành, Diệp Phàm cũng sức cùng lực kiệt, thân thể và nguyên thần đều ảm đạm vài phần, xem ra phải nghỉ ngơi một thời gian dài mới khôi phục lại.
- Như vậy có thể phong tỏa được Tu Di Sơn ư?
Chư thánh đều hoài nghi, không ít người cười lạnh trong lòng.
- Chấp niệm của thí chủ quá sâu, lạc đường cần phải biết quay lại, tốt hơn là từ đó rời đi đi!
Trên Tu Di Sơn, lão tăng Ma Kha mặt đầy vẻ từ bi, miệng tụng A Di Đà Phật.
Chúng Kim Thân La Hán, Hộ Pháp Thiên Vương, Bồ Tát, cổ Phật... tất cả đều không sợ, mỗi người đều bảo tướng trang nghiêm, nhưng trong lòng tất cả đều không quan tâm, một cái pháp trận mà thôi, còn có thể so sánh với Tu Di Sơn hay sao?
- Khai trận!
Diệp Phàm hét lớn một tiếng, kích hoạt pháp trận Nguỵên Thuật, lập tức phù văn lấp lánh đầy trời, dẫn động dưới mặt đất, trong phút chốc làm cho thiên địa nơi này biến đổi, càn khôn thất sắc.
Trong vũ trụ vô tận tinh huy toàn bộ rơi xuống, trong lòng đất long khí, nguyên khí đều sôi trào, âm dương giao thái, phong ấn lại nơi này, như muốn luyện hóa Tu Di Sơn.
"Ầm!"
Cường đại như Tu Di Sơn đều lay động một trận, đó là hào quang của tinh tú trên bầu trời áp bách xuống dưới, rúng động lòng người.
Nhưng, cũng vẻn vẹn chỉ là một trận rung chuyển mà thôi, nó rất nhanh bình ổn lại, lại khôi phục trạng thái lúc ban đầu, vững như bàn thạch.
Mọi người đều lắc đầu, chư thánh Vực ngoại và Cổ tộc cười lạnh, cảm thấy Diệp Phàm quá tự phụ, chẳng lẽ thật muốn phân cao thấp cùng Đại đế cổ hay sao, mặc dù người kia đã chết.
- Thí chủ tội gì làm khó mình như vậy, lòng trần quá nặng, luyến tiếc không buông bỏ được, cuối cùng chỉ làm tổn thương đến chính mình, tự mình chuốc lấy phiền não!
Ma Kha chắp hai tay hợp thành chữ thập nói.
Đọc Truyện Online Tại Truyện FULL- Tên giặc trọc ngươi cứ nói dai nói dài, tương lai bổn tọa nướng ngươi!
Long Mã giận dữ, phi thường khó chịu.
Người Thiên Chi Thôn thì không biết làm sao, cảm thấy đáng tiếc sâu sắc: tòa đại trận này đích xác rất phi phàm, nghịch đoạt tạo hóa càn khôn, nhưng nếu muốn trấn phong Tu Di Sơn vẫn là không được.
- Mượn binh khí Đế dùng một chút!
Diệp Phàm lên tiếng với mấy người Thần Tàm Công chúa, Lão Bất Tử, Cơ Tử Nguyệt, đồng thời dẫn đầu lấy ra cái đỉnh đồng xanh va sát kiếm bố trí vào Thần trận Nguyên Thiên cấm kỵ.
Giờ khắc này, mọi người đều kinh sợ, mở to hai mắt quan sát trận thế của Diệp Phàm, phát hiện hắn lưu lại mấy chỗ đặc biệt dùng để lấp vào trận kỳ.
Cái đỉnh đồng xanh, sát kiếm lúc này liền bổ khuyết hai chỗ, sau đó Hư Không Kính lại lắp vào một vị trí, Thôn Thiên Quân và Chiến y chín màu của Thần Tàm Lĩnh cũng lắp vào, đại trận liền lay động như Đại đế cổ sống lại.
Chỉ trong nháy mắt này, liền lay chuyển Tu Di Sơn!
Nguyên Thiên trận chủ ý là cái gì? Là mượn đại thế thiên địa, long khí địa mạch, tinh hà nhật nguyệt đến sinh ra uy thế, dẫn động chính là căn nguyên thiên địa.
Trước mắt, Diệp Phàm bố trí pháp trận, trực tiếp dẫn động chính là căn nguyên binh khí Đế, làm sao có thể không kinh thiên động địa? về phần binh khí Đế cần tinh khí thì trực tiếp tiếp dẫn tiên huy tinh hà trong vũ trụ.
Sương mù mờ mịt bao phủ, cả tòa Tu Di Sơn lập tức mờ nhạt đi, sát khí vô tận!
Địa phương này bị hỗn độn khí bao phủ, chân chính bị phong ấn. Không nói có bị luyện hóa hay không, nhưng lúc này tuyệt đối bị ngăn cách dưới thanh thế kinh thiên động địa.
Mọi người đều phát lạnh tận xương tủy, tất cả đều biến sắc, vừa rồi trong lòng còn có chút khinh thường, không nghĩ tới chỉ chốc lát hết thảy đều thay đổi.
- Chẳng lẽ... Thật sự có thể đánh hạ Tu Di Sơn?
Dã nhân thực hưng phấn, gãi gãi mái tóc rối bù, giộng cây gậy lớn nhìn Đại Lôi Âm Tự cười lạnh nói, lộ ra một miệng răng nanh trắng toát.
- Âm dương cộng tể, đây chỉ mới là bước đầu tiên, đại biếu cường thế và sát phạt, cũng cần lực lượng dịu dàng để hóa giải, kế tiếp cần chư vị vất vả một phen!
Diệp Phàm nói.