Chư cường Vực ngoại mỗi người đều mặt dài ra, thật sự quá phẫn nộ, người tham gia ai cũng xấu hổ không thôi. Nhất là chính bản thân Hắc Hoàng, hận không thể đập đầu xuống đất. Rất nhiều người đều phát hiện nó đi tới hiện trường, ngày nay ở bên ngoài đều đang bàn tán: vì sao nó lại đi theo, làm như giả mê giả tỉnh suy đoán.
- Ta đoán, trong lòng đất đó có thể còn có thứ gì khác?
Thánh Hoàng tử cười nói.
- Hầu tử chết tiệt! Ta muốn giết ngươi!
Hắc Hoàng nhe răng, bị xem thường chọc ghẹo, nó xấu hổ và giận dữ không thôi, kêu gào phải động võ.
Diệp Phàm và Hắc Hoàng hai trăm năm trước lưu lại món nợ lung tung, ngày nay không ngờ lại trở thành ltra gạt thiên hạ rồi hiện ra, kết quả này thật đúng làm kinh ngạc rất nhiều ánh mắt, còn làm cho người liên can đi tìm tiên táng phải phẫn nộ đến nói không ra lời.
- Bổn hoàng tay nghề quá mạnh mẽ đi, làm chuyện từ trước kia lấy giả làm thật, vây mà đám đần độn kia không có người nào có thể nhìn thấu những cổ ngọc đó!
Tới cuối cùng, đại hắc cẩu mặt xám mày tro, không còn chút mặt mũi nào cũng chỉ có thể tìm kiếm một tia an ủi như vậy.
Bắc Vực rơi vào cảnh tiêu điều, khi đi ngang qua Khương gia, chỉ còn lại một vài lão nhân trông nhà, Dao Trì cũng như thế, di chuyển đại quy mô đi vào Vực ngoại, địa điếm nơi này thật hoang vắng.
Phụ cận Khương gia cũng có một dòng sông lớn tên là Khương Thủy, trùng tên với một dòng sông từng tồn tại trên địa cầu, mà chủ nhân hai bờ sông cũng cùng họ khương.
Trên đường đi qua nơi này, ở chỗ sâu trong mắt của Cơ Tử lóe lên một tia sáng khó tả khôn xiết, loại chờ mong trong đáy mắt này, Diệp Phàm từng nhìn thấy rất giống với lúc nhắc tới dòng Cơ Thủy ở địa cầu với Cơ Tử, hắn rất muốn đi nhìn xem đến tột cùng là gì!
Con đường thành tiên sắp mở ra rồi! Mấy ngày qua, Diệp Phàm bọn họ lên trời xuống đất, từng đi qua Thái Dương Tinh, lại phát hiện Đoạn Đức đã đi mất, không biết tung tích.
Mấy người đều nhảy dựng trong lòng. Lai lịch thân thể của Đoạn Đức quá lớn, tuy rằng đã phá ngày nay trọng lập, nhưng như trước khiến mọi người suy nghĩ rất nhiều. Hắn từng nói kiếp này tuyệt sẽ không bỏ qua, muốn vào Tiên vực, nên không rời Bắc Đẩu nửa bước.
Nhưng ngày nay đối mặt với mấy đại chí tôn vùng cấm, hắn lấy gì để tranh giành, ngày nay lại ở phương nào? Đương nhiên, bọn họ cũng không lo lắng thay cho Đoạn đạo trtrởng, tên mập mạp này đều gian xảo hơn so với bất kỳ ai khác, thấy thế nào cũng không phải một người muốn đi ra chịu chết.
Sau đó, bọn họ lại đi tới Tây Mạc, phát hiện một chuyện đáng sợ: toàn bộ ngàn vạn điện thờ ở Tây Mạc đột ngột từ mặt đất mọc lên, dừng ở trên Tu Di Sơn.
Ngọn núi lớn cao ngất lấp trên bầu trời này là ngọn núi cao nhất ở Bắc Đẩu, to lớn khôn cùng, bao la hùng vĩ, rất nhiều sao nhỏ vờn quanh, địa thế kỳ dị bực này tương truyền là Phật Đà di dời tới phía sau núi, niệm một cái xây thành, dẫn động tinh hà chư thiên buông xuống.
Mà cũng chính trong một ngày này, phật đồ của Tây Mạc cũng đều bắt đầu bôn ba đi tới Tu Di Sơn dường như là nhận được một phật chỉ trọng yếu gì đó.
An Diệu Y chưa xuất quan, cũng cùng Lan Đà Tự cùng nhau đáp xuống Tu Di Sơn, được thủ hộ ở bên trong đại trận của A Di Đà Phật.
Hàng tỉ tỉ phật đồ đều di dời, vượt qua vực môn của Phật môn lưu lại đi tới Tu Di, như là đang tiến hành một đại lễ tế phật long trọng xưa nay chưa từng có, thật rúng động lòng người.
Nhiều người như vậy, nhiều phật quang như vậy, khắp Tây Thổ đều sống lại, như là có một Phật Đà thật lớn từ viễn cổ đi tới đây, đang từng bước một đến gần đương thời, sắp xuất hiện trên thế gian này!
Đồng thời, đám người Diệp Phàm, Thánh Hoàng tử cũng phát hiện từ Vực ngoại cũng có vô số điếm sáng bay tới, chìm sâu vào trên Tu Di Sơn. đó là rất nhiều tín ngưỡng lực của kế thừa Phật Giáo từ các nơi trong vũ trụ, ngày nay toàn bộ thêm vào nơi này.
- Nội tình của Phật môn quả nhiên cao thâm, khiến người ta nhìn không thấu!
"Ầm!"
Bên ngoài cấm địa Thái cổ, cái khe lớn vỡ ra càng lớn hơn, làm cho mọi người vô cùng lo sợ.
Các thánh giả hộ tống các đại Thánh địa rời đi, tất cả đều trước sau đã trở lại. Chư thánh Vực ngoại cũng không ngừng buông xuống. Bắc Đẩu khẩn trương tới cực điểm, như là thời gian ngắn ngủi cuối cùng trước cơn bão tố ập tới!
Mà thanh âm trong Thánh Nhai cũng càng ngày càng kiệt sức, Bất Tử đạo nhân hoàn toàn điên lên rồi!
- Núi sông mênh mông này không biết sẽ bị hủy thành bộ dáng gì nữa, chí tôn cổ đại ra tay, binh khí Đế toàn diện sống lại vượt ngang không trung, ngay cả có trận văn của Đại đế cổ thủ hộ tinh cầu này cũng không trụ được!
- Chúng sinh này, cõi hồng trần xinh đẹp kia, có lẽ đều sẽ nở rộ như pháo hoa, từ đó biến mất!
Đám người Diệp Phàm, Cơ Tử khẽ than, nhưng lại không đủ sức ngăn cản, không có biện pháp nào. Bọn họ duy nhất có thể làm chính là, dùng toàn lực thu đi vô số phàm nhân, tạm thời đưa bọn họ ra phía Vực ngoại.
Mấy ngày nay, bọn họ luôn luôn làm chuyện này, tinh tú trên cổ lộ Nhân tộc, cùng với không gian thiên vực có thể cư ngụ đều gần như sắp chật ních.
Mà vùng đất sinh mệnh ở Tử Vi như vậy cũng là mục tiêu của bọn hắn, được vận chuyển đến vô số sinh linh, tạm thời nhập chủ.
Nhưng người quá nhiều, bọn họ sao có thể an bài hết được, ăn mặc cư ngụ đủ các loại chế ước rườm rà, dân bản xứ địa phương phản kháng, làm cho mọi người sứt đầu mẻ trán. Hơn nữa những người được cứu đi này không biết chân tướng sự việc, không muốn rời xa quê hương.
Phàm nhân có oán hận!
Đồng thời bởi vì nhân số quá mức khổng lồ, hình thành một năng lượng thần bí kỳ bí tác động tới trên người mấy người Diệp Phàm, dẫn phát hậu quả phi thường không tốt.
- Chúng sinh không thể ép buộc làm trái ý nguyện của họ, mặc dù là hảo ý cũng sẽ có kiếp nạn giáng xuống!
Bọn họ biết rằng chỉ có thể dừng tay, bằng không chẳng những bọn họ không thể tiếp tục, mà còn có thể sẽ bị đeo vào mình gông xiềng thần bí, nhốt đánh vào địa phương vạn kiếp bất phục.
- Việc nên làm cũng đã làm rồi! Chúng ta cũng ra đi thôi!
Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: http://truyenfull.vnCuối cùng nhìn thoáng qua Bắc Đẩu Tinh Vực, bọn họ tiến vào tinh không, trước đi tới Thiên Chi Thôn, hội hợp cùng cố nhẳnỂ
Mấy ngày nay, bọn họ không chỉ trở về một lần, bởi vì cũng vận chuyển một số lớn người tới nơi này, lúc trước rời đi thực sự rất yên lặng, nhưng khi trở về lại cảm thấy có chút dị thường.
- Đã xảy ra chuyện gì?
Diệp Phàm hỏi.
- Ở chỗ sâu trong tinh không, Đế chủ Thần Đình lại truyền pháp chỉ, bảo huynh đi gặp!
Cơ Tử Nguyệt lộ vẻ lo lắng, dù sao đó là một kẻ sắp thành đạo, khí nuốt vũ trụ hồng hoang, bễ nghễ vạn tộc, thật sự có thể hiệu lệnh khắp tinh không.
- Hắn lại tiếp tục hạ chỉ?!
Diệp Phàm cũng có một tia lửa giận, nhưng người kia đích thật là cường đại, ngày nay còn không thể chống lại được.
- Người truyền pháp chi không có tìm được ngươi, là tuyên đọc ở trên cổ lộ Nhân tộc, triệu ngươi đi yết kiến!
Tề La nói bổ sung.
- Yết kiến? Thực xem chính hắn đã trở thành Nhân Hoàng hay sao, mà dám tùy ý chiêu gọi Thánh thể Nhân tộc như vậy?
Lý Hắc Thủy cũng theo tới nơi này, ôm trong lòng chuyện bất bình của thiên hạ, căm giận bất mãn nói.
- Cũng có đồn đãi nói là cũng không phải Đế chủ Thần Đỉnh hạ chiếu chỉ, mà là một Phó giáo chủ sau khi biết Đại Thánh tóc nâu bị chém tu vi nên phẫn nộ, cho người mạo pháp chi, lệnh cho ngươi đi tới đó, bằng không sẽ truy giết ngươi ức vạn dặm!
Đông Phương Dã nói.
Man tộc Nam Lĩnh cả tộc di dời, bọn họ cũng đi vào chỗ sâu trong tinh không. Đông Phương Dã bước trên cổ lộ, đúng hắn là người đầu tiên biết được tình huống, sau đó mới trở về truyền tin.
- Khẩu khí thật lớn, Thần Đình thật ngạo mạn!
Thánh Hoàng tử cười lạnh, năm đó phụ thân hắn là Thánh Hoàng một thế hệ chân chính cũng không có như thế, mà một kẻ sắp thành đạo gầy dựng giáo đình lại dám làm như vậy, thực tưởng rằng mình là quân lâm chín tầng trời rồi sao?!
Người Thiên Chi Thôn đều tức giận không thôi, nhưng cũng có một loại sầu lo thật sâu sắc. Dù sao đó cũng là một nhân vật không thể địch nổi, thật nếu nảy sinh lòng ác độc, Diệp Phàm tất nhiên có đại họa.
- Chờ ta bày ra Khi Thiên trận văn của Vô Thủy Đại đế, ẩn ở trong thiên địa, năm trăm năm sau chúng ta lại xuất thể, giết chết hắn!
Hắc Hoàng hoàn toàn thoát khỏi mất mát, phát ra lời nói hùng hồn.
Việc cấp bách, Thiên Chi Thôn cần di dời, lại đổi một tọa độ tinh không khác, tiến vào biên hoang vũ trụ xa xôi là lựa chọn tốt nhất, ở thời loạn thế này rời xa phân tranh cùng lốc xoáy mới là đạo lý tự bảo vệ mình.
- Đi thôi! Rời nơi này đi!
- Cái gọi là thịnh thế hoàng kim, cái gọi là tình thế hỗn loạn chung cực muôn đời, dành lại cho chí tôn cổ đại đi, để cho người cảnh giới Chuẩn đế trở lên đi chém giết, chúng ta cứ tĩnh lặng chờ xem một hồi phồn hoa thịnh thế!
Ở một ngày này, Hắc Hoàng khắc ra trận văn vô thượng, với trình độ của nó ngày nay mà nói, làm ra đại trận vượt qua vũ trụ hắc ám đã không thành vấn đề.
- Chúng ta sẽ không bị ném đi đâu không biết chứ? Hắc Hoàng không thế nào tin được đâu!
- Chuẩn bị sẵn sàng đi, Hắc Hoàng không đáng tin thiên hạ ai không biết, lần trước nó tự tống chính mình đi mất tiêu đó thôi!
Mọi người đều phá lên cười.
Đại hắc cẩu lần trước tự tống mình vào vũ trụ, sau khi trở về vẫn bị làm trò cười cho mọi người, nhưng lần này lại nhờ tới nó không còn cách nào khác, quả thật không có cách nào khác tốt hơn.
Vô tận tinh vực thối lui, cảnh tượng hoang vắng xuất hiện, bọn họ thẳng đến biên hoang vũ trụ, đi tới một vùng đất khô cằn thê lương, một mảnh lại một mảnh tinh hà bay qua, không có phát hiện một viên tinh tú sinh mệnh nào.
Đi đến địa phương lạnh cực độ khủng khiếp mới có thể nhảy ra vùng lốc xoáy, duy chỉ có rời xa trường đại biến cục mãi mãi này mới có thể né qua đại thế này sao? Không ai có thể nói rõ!
Một ngày này, ở Đông Hoang khí tường hòa mênh mông, trong cấm địa Thái Cổ tiếng xích sắt kêu rầm rầm chấn nhiếp khắp Nam Vực, âm thanh lan ra gần cả trăm vạn dặm khiếp sợ thế gian.
Như là có một quái vật lớn đang di chuyển, mà cùng lúc đó trong bảy đại cấm địa Sinh Mệnh cũng đều phát ra biến hóa dị thường, từng đạo hào quang xông thẳng lên chín tầng trời kia càng thêm hừng hực, xé rách vòm trời vũ trụ mênh mông.
- Con đường thành tiên sắp xuất hiện rồi!
Thế nhân khiếp sợ, chư thánh đến từ Vực ngoại toàn thân huyết mạch sôi trào, nhưng cũng khẩn trương tới cực hạn, cái chết có lẽ không thể tránh thoát. Dù mọi người đều sớm đoán trước kết cục tồi tệ này, nhưng không thể không đi tranh giành!
Vô số cường giả, tới mấy vạn chủng tộc không đếm được: Phần nhiều là thánh hiền thọ nguyên cũng không còn bao nhiêu. Không liều đi đọ sức một lần, sao có thể chứng kiến được đại thế hiếm thấy này?
Còn có một số người, vẫn như cũ đang ở vào trạng thái đỉnh phong nhất của đời người cũng đến đây, đứng ở trong vũ trụ, nhìn xuống phía dưới, không đi tới gần, là đang chờ đợi cơ hội!
Không đi đọ sức một lần, sao biết không có cơ hội?
Thành tiên, từ muôn đời đến nay là ước mơ của tất cả tu sĩ, vẫn không thể trở thành sự thật, tất cả Cổ Hoàng, Đại đế đều cùng suy đoán ra một điều: ở kiếp này sẽ xuất hiện con đường thành tiên duy nhất, đây có thể là cơ hội duy nhất!
Người của Bắc Đẩu gần như hít thở không thông, mà cường giả nội tâm xao động càng ngày càng mãnh liệt. Tới giờ khắc này không cần chí tôn cổ đại trong cấm địa Sinh Mệnh có điều biếu hiện, mọi người cũng đã có cảm giác: tất nhiên là tiên môn sắp mở rộng ra.
"Ông!"
Trước hết sinh ra biến cố chính là cấm địa Thái cổ. Trong một ngày này, chín tòa Thánh sơn khí thế bàng bạc lay động kịch liệt, xuất hiện từng khe nứt lớn khủng bố.
Thánh sơn trong vùng cấm không ngờ lại sắp sụp đổ! Nhưng không phải tạo thành do Tiên lộ, mà là người bên trong tự mình gây nên!
Sương mù tràn ngập, khuếch tán lan ra phía ngoài, một thân ảnh thon dài dựng thân ở nơi đó, tuyệt thế mà cao ngạo, mái tóc tung bay, con ngươi trong suốt như nước, sương mù như tấm sa bao phủ làm cho nàng mông lung mờ ảo, vẫn như cũ không nhìn thấu.
Nhưng mọi người lại có thể nhìn thấy, đứng giữa hư vô mờ mịt kia chính là một vị nữ tử, ngạo thế mà độc lập, thân thể thon dài, phong thái tuyệt thế!
Nàng chính là Hoang? Nàng sắp có hành động, làm cho cấm địa đều phải nổ tung hay sao?!