GIÀ THIÊN

Đại thể hoàng kim đã tới, cường giả như mây trên trời. Một thời đại tràn ngập khí tức chinh phạt và đại chiến mênh mông đã đến, làm cho mọi người giới tu luyện đều cảm nhận được bầu không khí này.

Bất kể là tu sĩ trên tinh tú hay là các thánh hiền đi lại trong vũ trụ, mỗi người đều lòng có khẩn trương, không biết có thể bị chiến loạn lan đến mình hay không.

Bất Tử Thiên Hậu vang dội cổ kim, đánh ra pháp tắc thổi quét bát hoang, rất nhiều người đều cảm giác được sự cường thế của Thiên Hậu, ngay cả Chuẩn đế đều sợ hãi.

Diệp Phàm nhìn lên tinh không, trầm mặc một hồi lâu.

Bộ chúng Thiên Đình sắc mặt cũng không dễ xem lắm, Thiên Hậu quá cường đại, như là về lại niên đại hắc ám náo động, cái loại dao động không gì sánh nổi đó khiến người ta tuyệt vọng.

Một trận chiến này tác động tới thần kinh của mỗi một vị cường giả, mọi người đều chú ý theo dõi, không ai không muốn biết kết quả.

Chiến đấu kịch liệt một ngày một đêm, sau đó, những pháp tắc chí cường kia đều yếu đi, có thể thấy được song phương đại chiến kịch liệt thảm thiết tới cỡ nào. Xuất ra hết thủ đoạn, đánh tới đạo pháp và bản thân đều suýt rơi vào tỉnh trạng hủy diệt.

Mọi người đều run sợ, đó là trận chiến đấu kịch liệt phát sinh ở phía sau chín tòa Đế Quan, thiên địa giao cảm, Thần liên trật tự truyền lan xa như vậy, sao không khiến người ta hết hồn?

Nơi đó vốn là một Đế lộ chuẩn bị cho vô số anh kiệt, trăm tàu tranh đua, chư hùng tranh bá, kẻ thắng được cuối cùng sẽ đứng sừng sững ở tuyệt đỉnh, đi lên đinh núi cao nhất phía sau chín tòa Đế Quan.

Nhưng, ngày nay nơi đó lại trở thành chiến trường chỉ có hai người, làm cho hậu bối trong chín tòa Đế Quan đều trầm mặc.

Đây là một thời thịnh thế tràn ngập mâu thuẫn: khiến người ta mừng rỡ, làm người ta tuyệt vọng!

"Ầm!"

Trời sụp đất nứt, quỷ khóc thần gào, trong nháy mắt dao động làm cho người của toàn vũ trụ đều run rẩy, ảnh hưởng tới cả vạn vực chư thiên.

Cuối cùng, một trận chiến này kết thúc, cũng không có truyền ra kết quả chân thật.

Một tòa Hoàng Sào cực lớn dính đầy vết máu, chậm rãi từ phía sau chín tòa Đế Quan bay đi, vãi máu ở dọc đường, đi về nơi nào không biết.

Không có người nào dám đi theo, đơn giản vì nó là Thần sào của Bất Tử Thiên Hậu, là nơi cư ngụ của Thiên Hậu. Mọi người không biết là Thiên Hậu thắng hay bại, không người dám quấy nhiễu.

Trận đại chiến chấn động chấn nhiếp thế gian hạ xuống màn che, rất nhiều người đều kinh sợ.

- Trên Hoàng Sào có một vầng mặt trời lớn và một vầng trăng đang chuyển động, tràn ra khí tức của cường giả tuyệt đại, có một vị thần tướng trong truyền thuyết đang thủ hộ!

Sau đó không lâu, người tinh thông tin tức đưa ra một tin tức như vậy, nói là chính mắt nhìn thấy.

Trong lòng mọi người đều chìm xuống. Tám vị thần tướng từng đi theo Bất Tử Thiên Hoàng, quả nhiên còn có người còn sống! Là tồn tại từng được phong thần thủ hộ ở nơi đó, thế gian ai dám xông vào?

Mọi người sinh ra một câu đố mờ mịt trong lòng, vị cường giả ngăn cản Bất Tử Thiên Hậu kia đã chết rồi sao?

Nếu đúng như vậy, ai còn có thể ngăn cản bước chân của Thiên Hậu? Hôm nay trọng thương, ngày khác còn có thể trở về, tới thời điếm đó thật sự sẽ đứng trên thiên hạ rồi.

Rất nhiều người bất an, nhất là Thiên Đình: Song phương không có khả năng hòa hợp, nếu không phải Bất Tử Thiên Hậu gặp đại địch, như vậy khẳng định Thiên Hậu đã đến quét sạch Diệp Phàm và Thánh Hoàng tử rồi.

Người có khả năng tranh phong với Bất Tử Thiên Hậu đến tột cùng là ai?

Một trận chiến này chấm dứt, có rất nhiều phỏng đoán, nhưng cũng làm cho bầu không khí dịu đi không ít.

Rất nhiều người đều nói, Bất Tử Thiên Hậu và người kia gần như đều sắp chết, cả đời này khó mà khôi phục, đã chú định phải đi vào ngõ cụt, thế nhân đừng lo lắng.

Sau lại, có người làm ra so sánh dao động khi mới bắt đầu đại chiến cùng với mảnh nhỏ pháp tắc lúc sau cùng, phát hiện tin tức có lẽ đáng tin cậy, khẳng định hai người đều gặp phải bị thương nặng khó có thể tưởng tượng.

Sau khi kết quả này xuất hiện, không ít người đều thở phào một hơi.

- Đến tột cùng có phải Đế chủ Thần Đình ngăn cản bước chân Bất Tử Thiên Hậu hay không?

Rất nhiều người muốn chứng thực, mà Thần Đình đối với chuyện này lại không hề đáp lại.

Mãi đến thật lâu sau, có người gian nan xông ra tới phía sau chín tòa Đế Quan, mặc dù không thể đi vào chỗ khu vực trung tâm thần bí kia, nhưng cũng mang đến một tin tức chấn nhiếp thế gian.

Nơi đó có hai loại máu vương vãi khắp chiến trường, hai người từng đại chiến có lẽ sau khi trải qua chiến dịch này đều không sống lâu được.

- Tin tức được xác thực, Đế chủ còn sống!

- Thật sự là hắn sao? Chặn đánh Bất Tử Thiên Hậu, loại công lực này quả nhiên là xưa nay hiếm thấy, không hổ là người sắp thành đạo!

- Tuy rằng không thể xác định là hắn, tuy nhiên Thần Đình cũng không có phủ nhận, có lẽ thật sự là người chủ Thần Đình đón đánh Thiên Hậu, quả nhiên là một công tích lớn lao đây!

Tin tức bay đi đầy trời, thế nhân ca ngợi Đế chủ Thần Đình quả nhiên rất cao, làm cho mọi người thấy được phong phạm với thần uy của một cao thủ tuyệt thế, đây là công lực cái thế!

- Đúng thật là Đế chủ ra tay sao?

Người của Thiên Đình cũng đang bàn luận, tất cả đều mặt nhăn mày nhíu.

- Nếu hắn có loại khí phách này, thời điếm hắc ám náo động năm đó sẽ không co đầu rút cổ không ra! Ta nghĩ chuyện này không phải hắn làm!

- Nhưng Thần Đình cũng không phủ nhận mà!

- Bọn chúng cũng không có thừa nhận, đây là đang chờ đợi thời cơ tốt nhất. Nếu hai người giao chiến kia đều chết đi, cứ ngầm thừa nhận chẳng phải là tốt hơn sao?

Mọi người Thiên Đình cho rằng, cũng không phải Đế chủ Thần Đình ra tay, mặc dù hắn là một kẻ sắp thành đạo, nhưng trong một trận chiến này, người kia biếu hiện cường thế không giống như phong cách của hắn.

Ở bên ngoài ồn ào huyên náo, rất nhiều người đều bàn tán sôi nổi.

Vô hình trung danh vọng của Đế chủ lên cao không ít, mặc dù rất nhiều người không tin là hắn, nhưng cũng có phần đông tu sĩ không biết nội tình đều tin tưởng vững chắc trước mắt chỉ có hắn mới có loại năng lực này.

Một trận chiến này ảnh hưởng thật lớn, nhân vật con của cấp Đế đều vang lên tiếng cảnh báo, làm cho bọn họ đều có một loại cảm giác gấp gáp. Gặp phải người như vậy khẳng định đánh không lại, có lẽ chỉ có một đường chạy trối chết!

Long nữ, Hoàng Kim thiên nữ đều đến đây, Thần Minh cũng xuất hiện, vừa lúc gặp được một trận chiến này, thể xác và tinh thần đều bởi vậy mà bị kích động lớn, cũng không có lập tức hành động tiếp, đều trở nên cẩn thận hơn.

Thời kỳ thịnh thế hoàng kim, cao thủ nhiều như mây, cường giả xuất hiện lớp lớp, làm cho mỗi người đều cảnh giác, ai cũng không dám tự xưng mình là đệ nhất thiên hạ, đều thận trọng hơn lên.

Mà Diệp Phàm cũng bắt đầu khổ tu, có áp lực sẽ có động lực, hắn hy vọng sẽ tiếp tục đột phá. Ở trong đại thế này chỉ có thực lực mới là bảo đảm căn bản nhất, hết thảy thứ khác đều là hư ảo.

Nửa năm sau, Thánh Hoàng tử xuất quan chấn động phiến chiến trường cổ, dẫn tới đọ sức và đại chiến kịch liệt. Không hề nghi ngờ, hắn đã thăng cấp là Chuẩn đế, thực lực càng mạnh hơn.

Hai năm sau, Doãn Thiên Đức bước vào chiến trường con của Đế tôi luyện bản thân mình, đại chiến với Cổ Hoàng tử, khí nuốt núi sông, tranh bá thiên hạ.

Trong hai năm này, trận đại chiến giữa Hỏa Kỳ Tử và Đạo Nhất là hấp dẫn chú ý của người ta nhất. Cả thế gian đều kinh sợ, bọn họ chiến đấu từ chiến trường cổ ra tới bên ngoài, liên tục chuyển tới vô số tinh vực, lưu lại rất nhiều tàn tích và truyền thuyết.

Trong đó một trận thảm thiết nhất, Hỏa Kỳ Tử bị đánh giết chỉ còn lại có một cái đầu, máu vãi ngoài vũ trụ, nhưng vẫn gian nan sinh tồn, dùng nguyên thần kiếm bổ thẳng Đạo Nhất thành hai nửa: Bọn họ song song bị thương nặng, gần như ngã xuống.

Liều mạng đọ sức thảm thiết như vậy làm cho tên của hai người ở trên tấm bia trong chín tòa Đế Quan kia càng ngày càng rực rỡ, từ từ sáng ngời lên, có người suy đoán thực lực của bọn họ đang tăng mạnh. Bạn đang đọc truyện được lấy tại T.r.u.y.e.n.y.y chấm cơm.

Sau đó không lâu, trong một tinh vực không biết tên, Trung Hoàng ngửa mặt lên trời thét dài, đầu đầy sợi tóc dày rậm bay múa. Có nngười nghe được trong câu nói của hắn có ba chữ "Cái Cửu U".

Hai người cùng chung một thời đại, đi lên hai con đường bất đồng: một người uy chấn thế gian chín ngàn năm, nhân gian đều truyền bá uy danh của hắn, cả thế gian đều kính sợ, nhất định được khắc tên trong sử sách tu luyện.

Người kia ngày nay còn trẻ. tràn đầy huyết khí, mới vừa xuất phát bước chân tranh hùng trên Đế lộ.

Một ngày này Chuẩn đế kiếp giáng xuống, Trung Hoàng cường thể đột phá, tinh tú đầy trời rung chuyển, phát ra các loại dị tượng thiên địa. Đó đều là cảnh tượng Đại đế cổ khi còn trẻ tuổi cùng cảnh giới với người độ kiếp tới đây, thật rúng động lòng người.

Cái gì chín phượng hoàng đến triều bái, cái gì chân long kéo xe nghênh đón, cái gì Chiến thể tắm rửa trong pháp tắc hỗn độn, cái gì hoa đại đạo đầy trời nghênh đón tinh quang nở rộ... thật rung động nhân gian.

Nửa tháng sau, Trung Hoàng quét ngang quần hùng danh chấn tinh không, bước trên chiến trường con của Đế do thân thể Thiên Tôn hóa thành, đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi, giết chết một vị Chuẩn đế chấn động tinh không, chấn khiếp nhân gian.

Năm tháng vội vàng, nhoáng lên một cái trôi qua hai mươi năm, chinh chiến không ngừng, cường giả quyết đấu, máu Chuẩn đế vẩy bắn ra... thỉnh thoảng truyền khắp thế gian, một trường đại chiến khích lệ nhiệt huyết rất nhiều cường giả hậu bối đều mong được gia nhập vào.

Đế lộ tranh bá, đây là địa phương hấp dẫn ánh mắt mọi người nhất, cả thế gian đều chú ý theo dõi, nơi này có thể sẽ dự báo ra tương lai ai mới là đệ nhất nhân của vũ trụ.

Hai mươi năm qua, Diệp Phàm rất ít khi ra tay, luôn luôn bế quan hoặc là đi lại trong vùng núi rừng sông suối tự nhiên, tìm hiếu đạo của chính mình.

Trong cơ thể mảnh nhỏ đại đạo phát triển sinh động, hiển lộ một phần uy lực, nhưng vẫn không thể phá vỡ gông cùm xiềng xích, đây là một nhân tố đáng sợ chế ước hắn có thể đọ sức toàn lực, phát huy tiềm năng đỉnh phong.

Thiếu sót này luôn quấy nhiễu Diệp Phàm, thủy chung không thể được giải quyết hữu hiệu, làm cho chuyện thăng cấp của hắn đều trở thành vấn đề.

Hai mươi năm qua, có Cổ Hoàng tử đột phá, tu luyện tiến nhanh đi tới, mà Diệp Phàm vẫn còn nhíu mày vắt óc suy nghĩ hoàn thiện đạo và pháp của mình, trong lòng luôn diễn biến.

Có đôi khi, một loại lại một loại bí thuật cùng với đạo quả kia rõ ràng ở ngay trong lòng, nhưng lại không thể thi triển ra, không thể chứng thực, tạo cho hắn phiền toái thật lớn.

Ngộ đạo, không thể chứng thực, con đường này đến tột cùng là đúng hay sai? Dễ dàng nhất lại ra vấn đề lớn.

- Nhất định phải giải quyết, nếu tiếp tục không có cách nào khác, chung quy phải tụt hậu, thậm chí điêu tàn trên Đế lộ!

Một thác nước lớn màu bạc buông xuống, Diệp Phàm ngồi xếp bằng ở trên một ngọn núi đối diện, bắt đầu một lần gian nan phá chiến cục và ngộ đạo.

Trong thời gian hai mươi năm này, ở bên ngoài đã xảy ra rất nhiều sự kiện: Nhân Ma xuất kích chấn nhiếp một đám người. Chính yếu là lão từng đi một vòng tới tổ tinh Vạn Long Sào, từ đó về sau Long nữ cũng không dám mang theo pháp khí Hoàng Đạo đến trấn sát nữa.

Mà những năm gần đây, trên tấm bia lớn trong chín tòa Đế Quan, tên của Diệp Phàm ảm đạm một ít. Tới hiện tại đã có thể xác định, chinh chiến bao nhiêu cùng với chiến quả trọng yếu, ảnh hưởng rất lớn đối với tấm bia này.

Hai mươi năm qua, Diệp Phàm không có trận chiến nào, luôn luôn đang phá giải thiết cục của chính mình, nhu cầu cấp bách bước ra một con đường kia.

Không chỉ có ở bên ngoài ngờ vực vô căn cứ, chính là trong lòng bộ chúng Thiên Đình cũng xuất hiện u ám, sinh ra dự cảm không tốt. Chẳng lẽ Diệp Phàm thật sự chỉ có thể thân thể thành Chuẩn đế, đạo hạnh vĩnh viễn khô kiệt, ảnh hưởng tiêu cực của chí tôn cổ đại rốt cuộc không bài trừ được sao?

Nhất là mấy năm gần đây, Thiên Đình buông tha cho rất nhiều lãnh địa, nhanh chóng co rút trận doanh lại, rất nhiều bộ chúng tập trung cùng một chỗ ẩn phục.

Đây là một cái tín hiệu, càng làm cho ở bên ngoài thêm tin tưởng, Chuẩn đế lộ của Diệp Phàm không yên ổn, tràn ngập gian nan trắc trở. Rất nhiều người đồng tình, năm đó vì liều mạng huyết chiến với chí tôn, hắn thật sự phải trả cái giá nhiều lắm.

Thiên Đình có thể không xong rồi!

Lại trôi qua năm năm, đây là suy đoán nhất trí của rất nhiều người, bọn họ gấp gáp co rút lại trận địa, lui dần lui dần, trọng địa tổng bộ không còn một bóng dáng nào.

Mọi người tin tưởng, Thiên Đình tự mình cũng đã dự cảm được điều gì, đang chuẩn bị cho tỉnh huống xấu nhất. Ở thời điếm chư Hoàng tử đều xuất hiện, Đế lộ tranh bá khí thế hết sức hừng hực này, Diệp Phàm một trong thủ lĩnh của Thiên Đình xảy ra vấn đề, đây tuyệt đối là trí mạng.

Ngày nay không giống quá khứ, hiện tại nhất định phải có Chuẩn đế tọa trấn, nếu không chỉ có thể ẩn nhẫn ở một vực, không có khả năng trở thành thế lực lớn siêu nhiên trong vũ trụ.

Biếu hiện của Thiên Đình lúc này chứng tỏ bọn họ có thể sẽ bị loại ra khỏi danh sách này.

Thác nước bạc như rồng, Diệp Phàm ngồi trên ngọn núi đối diện đã rất nhiều năm, lúc ban đầu nhìn thấy mấy con thú núi nhỏ đều đã sớm lớn lên cường tráng, nhưng hắn vẫn không nhúc nhích.

- Phá tan ngăn cản, bước ra con đường của chính ta!

Một tiếng quát nhẹ, như tiếng long ngâm vang vọng trên chín tầng trời, chấn cho vòm trời đều ù ù vang động, thân thể hắn bắt đầu phát sáng: ở Luân Hải âm dương nhị khí giằng co, hóa thành Thái Cực Đồ; ở Tứ chi nối với trời cao giống như tứ cực vũ trụ, phát ra khí tức kinh thiên động địa có thể diệt thế; ở Đạo Cung tinh khí ngũ hành sôi trào, diễn sinh ra năm thần linh, cuối cùng lại hợp nhất, phân giải, hóa thành khí căn nguyên nhất, bổ sung cho bản thân mình.

Cuối cùng, xương cột sống hắn sáng lên, đây là đối ứng với bí cảnh cảnh giới Chuẩn đế, đó là một con rồng lớn, ngẩng đầu gầm vang chấn động chín tầng trời!

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi