Thiếu niên đứng sừng sững dưới tinh không, tất cả âm binh đều dừng lại, lấp lánh vô số ánh sao, nhưng cũng có từng trận âm khí, một người chặn phía trước con đường đại quân mấy chục vạn.
Mọi người phía sau đều chấn động, một thiếu niên rất trong sáng, còn mang theo vẻ non nớt ngượng ngùng, lúc này lại có một loại khí thế trấn áp tinh vũ khiến người ta ngưỡng mộ như vậy.
Phía trước một gã Âm Soái vung tay lên, phía sau tất cả âm binh cầm trong tay đồng qua chỉ tới phía trước, giáp trụ dày đặc, tràn ngập khí tức băng hàn.
- Ngươi là ai?
Thanh âm của Quỷ Soái như hai khối hàn thiết va chạm nhau, thiếu nhân tính nhân tình, khiến cơ thể mọi người phát lạnh, nổi lên một lớp da gà.
- Ta là Tiểu Tùng!
Thiếu niên ngại ngùng nói, ánh mắt sáng trong suốt, lông mi thật dài, sợi tóc mềm mại, thân thể mong manh, trông thật yếu ớt.
Thiếu niên làm cho người ta có một loại cảm giác mâu thuẫn, hắn thoạt nhìn thực đáng yêu, nhưng vô hình trung phát ra một loại khí tức cường đại làm cho phần đông âm binh âm tướng đều cảm giác được áp lực.
- Tiểu Tùng? Không có nghe nói qua!
Âm Soái khẽ nói, mà mấy vị cường giả đồng cấp bên cạnh hắn cũng đều lạnh lùng lắc đầu, tỏ vẻ không biết.
- Ngươi cũng biết chúng ta là đến từ đâu chứ?
Một người âm trầm hỏi.
- Không biết!
Thiếu niên có phần ngượng ngùng, trên mặt xuất hiện chút đỏ ửng, cảm thấy được chính mình hiếu biết quá ít.
Tất cả thần sắc của âm tướng đều lạnh xuống, trong đó một người nói:
- Chúng ta đến từ Địa phủ!
- Địa phủ...
Thiếu niên nhỏ giọng nói, hắn cũng không biết ở nơi nào, không biết có một môn phái tu luyện như vậy, hắn đáp lại chi tiết mà lại có chút thận trọng:
- Thực xin lỗi, ta không biết! Không nghe nói qua!
Phía sau, một đám âm tướng lập tức phát hỏa, từng tên trợn mắt nhìn, còn chưa từng có người nào dám khinh thị bọn họ như vậy đâu!
Dương Hi kiêu ngạo giết chết một trăm lẻ tám vị âm tướng bọn họ, nhưng cũng không dám nói không nghe nói qua Địa phủ. Diệp Đồng cường đại liên tiếp chém chết ba đại Địa phủ tử, nhưng cũng phải thừa nhận, tổ chức này cực độ đáng sợ. Vậy mà một thiếu niên còn trong sáng hơn so với cô gái lại nói như vậy, khinh miệt bọn họ như vậy, làm cho mỗi một âm tướng có linh trí đều phẫn nộ, cảm thấy đã bị làm nhục.
- Ngươi... không nghe nói qua?
Một vị Quỷ Soái rét căm căm nói, thanh âm đều có chút thay đổi, trong âm khí mang theo một loại rét lạnh kinh người.
- Thực xin lỗi! Ta... thật sự không có nghe nói qua!
Thiếu niên cúi đầu, càng ngày càng ngượng ngùng, khuôn mặt đỏ bừng.
Một đoàn thánh hiền vốn đang bay trốn đều ngừng lại, có điếm ngẩn người, cũng có một số người hít ngược một hơi khí lạnh, thiếu niên này là ai vậy, thật sự là đệ tử của Diệp Phàm sao?
Hắn đây là tự cao sao. Không có đặt Địa phủ ở trong mắt? Nhưng có điếm không quá giống, cái loại biếu tỉnh cùng với giọng điệu này không phải giả vờ, đúng thật là một thiếu niên không rành thế sự hay sao?
Mọi người đều có chút hồ đồ, mọi người đang bay trốn đều dừng lại không đi, lẳng lặng chú ý.
Đối diện, không ít quỷ tướng của Địa phủ hơi giận đầy ngực, mặt căng đỏ bừng ở trong mắt bọn họ xem ra biếu hiện này là miệt thị đến mức tận cùng, cố ý bắt ép bọn họ.
- Bao nhiêu năm rồi Địa phủ đều là người cầm đầu vũ trụ, làm cho Thiên Đình sụp đổ, trí chúng thần thây đầy đất, mà chính mình lại muôn đời không ngã. Ai dám bất kính? Ngươi một tên tiểu tử đầu xanh lại cuồng vọng như vậy, làm nhục Địa phủ ta, hôm nay thật muốn nhìn xem ngươi có nghịch thiên hay không?
Quỷ Soái bình tĩnh mà âm trầm nói.
- Đại thúc! Thực xin lỗi, ta thật không biết!
Thiếu niên giải thích, có điếm mất tự nhiên.
Ầm Soái được nghe lời ấy, không kiềm nổi run rẩy một chút, đại thúc? Thật sự là muốn nhẫn nhục cũng không thể nhịn, chưa thấy qua thiếu niên thật đáng giận như vậy, quá kiêu ngạo mà!
- Đứa nhỏ này... có cá tinh!
- Không có sợ hãi a! Chẳng lẽ Thánh thể Diệp Phàm tới rồi, hoặc là con đại hắc cẩu kia đến đây, dạy cho hắn nói như vậy!
Chư thánh đều không kiềm nổi nở nụ cười, thiếu niên dám nói như vậy, khẳng định có chuẩn bị ở sau. Có thể ngăn cản mưa rền gió dữ của Địa phủ, có lẽ đại quân Thiên Đình tới rồi, sắp triển khai đại quyết chiến.
về phần Địa phủ bên này, thời gian rất lâu đều khó chịu ữầm mặc. Thật quá đáng, lặp đi lặp lại nhiều lần nhục nhã, thiếu niên này thật sự là một chút không nể mặt mà!
- Sát!
Quỷ Soái vung tay lên, phía sau chiến đội thành hình, đại kỳ dầy đặc, trận thai thành phiến, từng mảng phù văn sáng lên, đây là sát trận của Địa phủ do một đám âm tướng chủ trì.
Khí tức tử vong ập vào mặt, tràn ngập âm khí đáng sợ, trong nháy mắt thổi quét khắp tinh không, người bình thường đều run bần bật, đó là một loại run sợ phát ra từ linh hồn.
Thiếu niên Tiểu Tùng khí thế cũng đột nhiên biến đổi, tuy rằng vẫn như cũ thực ngại ngùng, nhưng phát ra khí tức vô cùng cường đại, như một ngọn núi lớn bất hủ đứng sừng sững ở nơi đó.
Từng cây từng cây đại kỳ bay tới, từng tòa từng tòa trận thai rớt xuống, trấn áp Tiểu Tùng, tất cả đều bùng phát ra khí tức tử vong đáng sợ, trận văn như gân mạch vũ trụ, lấp lánh sáng chói mắt.
"Răng rắc..."
Khiến mọi người không tưởng được chính là tất cả trận thai và đại kỳ đều vô dụng, mới vừa tới gần Tiểu Tùng đều nổ tung, mà một đám quỷ tướng xung phong phóng tới lại bay tung ra ngoài, chính mình ho ra máu không ngừng.
Thiếu niên không hề ra tay, bên ngoài cơ thể hắn chỉ là có một vầng hào quang màu tím bao phủ mà thôi, đây là một loại phòng ngự bản năng, đã đánh bay tất cả mọi người.
- Thật mạnh!
Mọi người đều kinh hãi, sắc mặt trắng bệch.
Quỷ Soái vẻ mặt âm trầm, tự mình ra trận, cầm trong tay binh khí Chuẩn đế đánh tới. Đó là một cây thiết qua màu đen, như một con giao long đen xì xé rách vũ trụ, âm trầm mà khiếp người. Bạn đang đọc truyện được lấy tại
T.r.u.y.e.n.y.y chấm cơm.
"Keng!"
Đáng tiếc, công kích vẫn như cũ không có hiệu quả, binh khí Chuẩn đế bị vầng hào quang chấn bay đi, thân mình Quỷ Soái này bay tung lên, toàn thân xương cốt kêu "rốp rốp", bị thương nặng, gần như sắp thành một đống thịt nát.
Mọi người mí mắt đều co giật: đây là lực lượng công kích càng mạnh gặp phải phản kích càng lớn! Điều này thật sự đáng sợ! Một thiếu niên non trẻ vô hại mà thôi, không ngờ lại nghịch thiên như vậy.
Ngay cả binh khí Chuẩn đế giáng xuống đều không đả thương hắn mảy may, còn bị tự động bắn ngược trở về, đây phải là kinh người cỡ nào?
- Các người... không sao chứ?
Thiếu niên có vẻ chân tay luống cuống, dường như chưa từng giết người, nhìn thấy có người ho ra máu, nhìn thấy có người ngã xuống đất không nhúc nhích, hắn phi thường bất an.
- Chuẩn đế!
Quỷ Soái gian nan đứng lên, nối lại xương cốt đứt đoạn, sắc mặt tái nhợt phun ra hai chữ này, chấn động mọi người.
Một thiếu niên thoạt nhìn thực non nớt, dĩ nhiên là một Chuẩn đế!
- Ngươi rốt cuộc là ai?
Người của Địa phủ quát hỏi.
- Ta là Tiểu Tùng, là... đệ tử của Thánh thể Diệp Phàm!
Thiếu niên thanh âm không lớn, có chút áy náy, có chút bất an nhìn mọi người.
Mọi người Địa phủ lập tức nổ tung oa, dĩ nhiên là đệ tử của Diệp Phàm, quả nhiên là nhắm vào bọn họ mà đến, liên tưởng liên tiếp "bị sỉ nhục" vừa rồi, chúng quỷ tướng càng thêm khó chịu.
Thiếu niên này là môn đồ của Diệp Phàm, song phương tuyệt đối là tử địch, vừa rồi hết thảy tất nhiên đều là hắn cố ý, mỗi người đều địch ý tăng lên nồng đậm.
- Ngươi thật quá đáng, khinh người quá đáng!
Quỷ Soái rống to.
- Bá bá! Ta không có, thực xin lỗi! Ta không muốn đả thương người. Thế nhưng các người lại muốn đi tìm Thiên Đình gây phiền toái, còn ra tay với ta, ta chỉ có thể bị động phòng ngự!
Thiếu niên Tiểu Tùng giải thích.
- Địa phủ với Thiên Đình thù hận khó có thể hóa giải! Diệp Đồng hẳn phải chết, Diệp Phàm phải chảy hết máu! Ngươi là đệ tử của hắn cũng phải đền tội!
Phía sau, sớm có quỷ tướng bị chọc tức, đối phương cái dạng này rõ ràng là đang trêu chọc bọn họ.
- Thiên Đình nhất mạch phải bị tiêu diệt!
Một đám quỷ tướng quát lớn.
- Vì cái gì phải như vậy? Các người như vậy là không đúng!
Thiếu niên nói, còn thật sự nghiêm túc và lo lắng phản bác, có phần kích động, mà trên mặt cũng có chút ửng đỏ.
- Ta chịu không nổi, khinh người quá đáng mà! Chưa từng thấy có người nào cuồng vọng, kiêu ngạo tới cực hạn như vậy, sỉ nhục chúng ta một lần còn chưa tính, còn không ngừng tiếp tục! Ta liều mạng với ngươi!
Có người tế trận thai, vận dụng pháp trận Chuẩn đế, công tới thiếu niên phía trước.
- Như vậy thật sự không đúng! Chúng ta có thể ngồi xuống nói chuyện, chiến tranh thật sự không tốt lắm!
Thiếu niên kêu lên, có vẻ thực thuần phác.
"Ầm!"
Chuẩn đế pháp trận sống lại, vô cùng cương mãnh, khí tức kinh thiên động địa, quỷ thần ữánh lui, vượt hơn xa pháp trận Chuẩn đế bình thường, đây là chuẩn bị công phá Thiên Đình chuẩn bị ở sau này dùng.
Trên đỉnh đầu Thiếu niên chợt lóe sáng hào quang tím, trong thiên linh cái vọt lên một tòa tháp, có chín tầng, hình dạng rất quái lạ, có phần giống như cây tùng kết trái: là Tùng Tháp.
Cái tháp này vừa ra, mọi người đều sợ hãi ngây người, cái loại khí tức này, cái loại sáng bóng này, cái loại hào quang này, giống như Tiên bảo thượng giới bay tới, sáng lạn chói mắt, đạo quang kinh người.
Đây là một tòa đạo tháp màu tím, trong suốt xinh đẹp, cả vật thể hào quang tím lượn lờ, khí trời bốc hơi, mỗi một tầng đều có một Tiên Tôn ngồi xếp bằng tụng kinh ở bên trong, giảng thuật bí mật khai thiên.
Nó chính là Thần Ngân Tử Kim luyện chế thành, cả vật thể đều là vậy, không có dù chỉ là một chút tạp chất, sáng lạn không tì vết, tiên quang kinh người, ẩn chứa Thần ngân của thời đại khai thiên lập địa, là kinh văn trời sinh.
- Không ngờ luyện hóa tới loại trình độ này!
Mọi người ngạc nhiên thán phục.
Mỗi một loại tiên lãm đều có giá trị không giống nhau, Thần Ngân Tử Kim nếu như được tế luyện đến mức thông linh thông tiên, sau khi giao hòa với linh hồn chủ nhân, có thể bắt giữ phù văn đại đạo trong thiên địa.
Nhất là khi tiến vào cổ tích, thăm dò di chỉ, có loại Tiên bảo này nơi tay hoặc có thể khắc theo nét vẽ các loại phù ngân của người cổ đại ngộ đạo lưu lại, vô cùng diệu dụng.
Mặc dù có loại cách nói này, nhưng từ xưa đến nay còn không có người nào tế luyện Thần Ngân Tử Kim đến mức nghịch thiên, giao cho nó sinh mệnh hoàn toàn mới, thông linh như Thần như vậy.
Thiếu niên này là như thế nào làm được, truyền thuyết chỉ có gần tới tiên nhân mới có thể có loại thần thông này!
Thần Ngân Tử Kim luyện chế thành Tùng Tháp có chín tầng, mỗi một tầng đều ngồi xếp bằng một Tiên Tôn, bọn họ đang tụng kinh văn bất đồng, tiếng ù ù vang động. Đây là chỗ mọi người không thể hiếu được.
- Hắn dựa vào Thần Tháp này thu được rất nhiều kinh văn, mặc dù đều là không trọn vẹn, nhưng vẫn khiến người ta rung động!
Đừng nói là người của Địa phủ, chính là chư thánh ở phía sau cũng đều trợn tròn mắt.
Thế gian có hai loại thần vật có khả năng nghịch thiên bắt giữ đạo văn thiên địa: Một là Thần Ngân Tử Kim thông linh thông tiên; hai là Linh Lung Tiên.
Tuy nhiên Linh Lung Tiên không hiện thật, tương truyền chỉ có ở trong Tiên giới nhận được tiên khí làm dịu mới có thể dùng, ở nhất giới này gần như không có ý nghĩa.
Thần Ngân Tử Kim không phải không có người thu được, nhưng luyện thành thông tiên như vậy lại chỉ có một điều kiện: không có quan hệ với tu vi, mà có liên quan với người nắm giữ nó phải có bản tính gần tiên.
Diệp Phàm như thế nào lại có một đệ tử như vậy, đúng thật là chấn động thế gian!
- Thế gian thực sự có người như vậy sao? Chẳng lẽ nói tương lai hắn sẽ thành tiên?!
Mọi người đều ngẩn người.
Biếu hiện bực này quả thực rung động lòng người! Chiến lực so với Diệp Đồng càng thêm khiến người ta kiêng kị, bởi vì ai cũng không biết thiếu niên ngại ngùng này tương lai sẽ trưởng thành đến mức nào.
- Ta hiếu rồi! Hắn không phải cố ý chế nhạo chúng ta, mà chính là loại tâm tính, tấm lòng son không bị nhiễm hồng trần, tinh thuần không tỉ vết này mới có thể tính là gần tiên!
Quỷ Soái hoàn toàn hiếu được.
Sau khi nghĩ thông suốt, hẳn phát sầu lo thật sâu sắc, nói:
- Giết hắn!
Theo mệnh lệnh của hắn, âm binh âm tướng mở ra cái lồng giam kia, muốn để cho người vô địch cái thế một thế hệ đi ra giết chết Tiểu Tùng, làm cho mọi người đều thối lui ra xa.