Lư Thành...
Tất cả mọi người đều biết vị Thành chủ đại nhân này làm việc không đàng hoàng, gần đây lại xây dựng một đại cung; bắt đầu săn bắn trong lãnh địa của mình.
- Ở nơi này chúng ta có con mồi gì?
- Hình như không có, trong phạm vi trăm dặm rất cằn cỗi, căn bản không có mảnh thú loại lớn, nhiều nhất cũng chỉ có mấy con thò mà thôi!
Mọi người trong thành rất kinh ngạc, không biết vì sao hắn lại làm như vậy, nhưng mấy ngày sau bọn họ rốt cục sáng mắt ra.
- Trời ạ.. Đây là con mồi Thành chủ đạo nhân mang tới sao, lớn như ngọn núi a... Đó dường như là một con Thư (!)
Tất cả mọi người ngây ra. trong phiến đất đai cằn cỗi này không ngờ có thể săn bắt dị thú quý hiếm trong truyền thuyết, hoang đường như trong thần thoại khiến ai cùng ngẩn người.
Hoang Lư...
Gần đây những thôn dân nơi này thường xuyên được ăn những món bổ dưỡng, nhiều người như không chịu nổi vì những dị thú kia vô cùng quý báu. đều là những thánh phẩm bổ nguyên quá trị liên thành.
Da Giao, da Thư, lông Loan được phơi dưới những gốc cây hòe. vô cùng bắt mắt, lân vũ lóe ra ánh sáng nhiều màu.
Diệp Phàm đã đánh bại rất nhiều cao thủ, có một số người tu vi rất bất phàm, kỹ thuật vô song khiến hắn thu được nhiều cảm ngộ. Đại chiến liên tiếp khiến hắn có thu hoạch không nhỏ, có thể bất cứ lúc nào đột phá Hóa Long Bí Cảnh.
Mấy ngày nay hắn thường xuyên ngồi ở bên ngoài rừng hòe. cảm thụ một loại khí cơ đặc biệt nhưng không thể nào nắm giữ trong tay.
Nơi kết lư của Đại đế cổ lúc về già đến tột cùng huyền bí như thế nào, từ xưa tới nay không ai có thể nói rõ, cũng tọa hóa rất nhiều lĩnh chủ. Bạn đang đọc truyện tại
- http://truyenfull.vn
Diệp Phàm từng ở trong rừng cẩn thận tìm hiểu, cảm thụ được một tia nguy cơ nên không dám tiếp tục đi vào vì vậy chỉ có thể ở ngoài bìa rừng. Hắn không muốn chết một cách lãng xẹt.
- Diệp Già Thiên, ngươi đi ra cho ta!
Ngay lúc này, bên ngoài Hoang Lư đột nhiên truyền tới một tiếng quát khẽ, vân vụ đột nhiên trở nên mãnh liệt, có rất nhiều bóng người đang nhằm về nơi này, cũng không biết tổng cộng có bao nhiêu cao thủ nhưng tất cả đều là anh kiệt của Ngũ Đại Vực.
Với nhân số lớn như vậy, ai cũng có kinh lịch bất phàm, ai cũng đều là nhân vật truyền kỳ một phương, có thể tụ tập cùng nhau đúng là không đơn giản.
Mà 21 ở phút này, có chừng hơn một trăm năm mươi người đi tới Hoang lư, hình thành một cỗ áp lực cường đại, tiên vụ nổi lên từng trận, vân vụ quay cuồng, như thiên binh thiên tướng xông tới.
- Diệp Già Thiên, ngươi đi ra!
Một nữ nhân lên tiếng với thanh âm lạnh lùng. dù rất êm tai nhưng lại mang theo đầy vẻ hàn ý.
- Thành chủ ca ca trở về rồi, không ở nơi này nữa! Các ngươi cười nhiều linh thú tới như vậy, chúng ta sẽ ăn hết!
Một đứa nhỏ lau lau cái mũi, hất mặt lên bầu trời nói.
- Chán sống!
Một tên người hầu bên cạnh Tề Quận chúa hừ lạnh.
-Đi!
Tề Quận chúa vung tay, khống chế vân đóa ngũ sắc bay về phía Lư Thành, tất cả những người phía sau đều bay theo. Bọn họ là cố ý tới xem cuộc chiến.
Bởi vì Tề Quận chúa vừa xuất quan, khẳng định có đại tiến cảnh. Người này không chỉ có mỹ mạo như tiên mà còn là một mỹ nữ khuynh quốc khuynh thành cay độc, không có việc gì còn muốn đánh người. huống chi Long Mã yêu quý của mình bị người ta ăn mất!
Bên ngoài Lư Thành, một đám mây đủ màu bay tới, ép xuống ngoài thanh, quang vụ đầy trời, như cánh cửa Thiên giới mở ra.
- Thành chủ, đại sự không ổn, có rất nhiều tiên nhân tới đây!
Không ít người thất kinh chạy vào bẩm báo. Diệp Phàm nghe vậy liền gỡ đại cung trên vách tường xuống, lưng đeo bao tên rồi nhanh chóng đi ra phía ngoài.
- Thành chủ ngài muốn làm gì? Còn không nhanh chạy trốn!?
- Săn thú, cho các ngươi ăn thịt!
Diệp Phàm đáp lại.
- Diệp Già Thiên, ngươi đi ra cho ta!
Tề Quận chúa quát lớn, thanh âm giòn tan nhưng tràn ngập sát khí.
Sau khi đi ra Diệp Phàm cũng hơi chấn kinh. Nơi này có rất nhiều người, không phải là Kỳ Sĩ Phủ không thể tùy ý ra vào sao?!
Nếu một trăm năm mươi người này cùng lên thì dù có vài vị đại năng cũng phải chạy trốn. Đây không phải là cường giả bình thường mà là tinh anh Đại Ngũ Vực, là những vương giả khắp nơi trong tương lai.
- Ngươi đưa Long Mã ra đây!
Một tên người hầu kêu lớn. Hiện có chủ nhân nơi này, hắn rốt cục không sợ hãi nữa.
- Các ngươi lại tới lãnh địa của ta aây chuyện sao?
Diệp Phàm hỏi. Hắn căn bản không hề sợ hãi, cùng lắm thì bỏ của chạy lấy người, muốn tìm hiểu ở Hoang Lư thì bất cứ lúc nào hắn cũng có thể trở lại.
Phía trước là một mảnh đầy người nhưng đại đa số đều là tới quan chiến, lúc này cũng nhiều người thì thầm trao đổi.
- Lĩnh chủ này cũng không nhiều tuổi a. thế mà đánh bại nhiều cao thủ hơn, thật đúng là quái thai! Sao hắn không tiến vào Kỳ Sĩ Phủ nhỉ?
- Ta đại biểu tu sĩ Đỏng Hoang tới xem!
Phía sau, một âm thanh vang lên, không biết là ai lên tiếng.
Diệp Phàm cảm thấy âm thanh này rất quen tai, bỗng nhiên nghĩ ra đây chính là Khương Hoài Nhân. Không tường được bọn họ đúng là trà trộn vào. Dựa theo tu vi mà nói thì vô cùng khó khăn, thế mà bọn họ lại thành công.
- Ta đại biểu tu sĩ Nam Lĩnh tới quan chiến!
Lại có người lên tiếng.
Lần này Diệp Phàm chuyển mắt sang nhìn, thấy được đây là một tên mập mạp, nhìn không có chút quen mắt nào nhưng trực giác nói cho hắn biết đây là một người quen! Hắn lậng lẽ vận chuyển Thần Nhãn, rồi lập tức sửng sốt.
- Đoạn Đức!
Diệp Phàm tuyệt đối không ngờ được tên đạo sĩ bất lương này lại trà trộn vào Kỳ Sĩ Phủ, lại có bộ dáng béo tốt, phúc hậu thế này, hoàn toàn khác với lúc trước.
- Ta đại biểu Tuyệt sắc Bổ Tát của Tây Mạc tới xem!
Đoạn Đức thay đổi phương vị, lại âm thầm lên tiếng. Nhưng Thần Nhãn của Diệp Phàm vẫn nhận ra rõ ràng.
- Tên khốn khiếp này tuyệt đối là một tên thanh niên lớn tuổi, còn giả vờ non nớt chạy tới đây, khẳng định là muốn lừa gạt người ta, một chủ ý rất hay!
- Diệp Già Thiên, Quận chú đang nói chuyện với ngươi đó, ngươi có nghe không hả?
Đúng lúc này một tên người hầu la lớn với Diệp Phàm.
- Nói đi, các ngươi muốn thế nào?
Diệp Phàm không để ý nói.
- Trả lại Long Mã cho Quận chủ! Không làm được thì chôn sống ngươi!
Sau khi tới đây, Tề Quận chúa không nói gì, đều là người hầu của nàng ta lên tiếng.
- Đi thôi, giờ tìm cái hố đi!
Diệp Phàm liền bay về phía hoang vu bên ngoài!
- Ngươi hóa ra đã có dự tính trước, đào hầm cho mình sẵn rồi sao!? Ngay cả Long Mã của Quận chúa mà cũng dám ăn. thật sự là chán sống rồi!
Có người trào phúng nói.
- Ngươi sai rồi, ý tứ của ta chính là chôn sống tất cả các ngươi!
Diệp Phàm cười tủm tim nói, cũng không quay đầu mà lao về phía trước.
- Tên này thật đúng là bình tĩnh, đánh tới cửa rồi mà còn không thèm quan tâm!
- Đi thôi, đi xem thực lực của hắn rốt cục như thế nào!
Đám người tới xem nghị luận, vô cùng tò mò. Nơi này còn có không ít nữ tu sĩ muốn tới quan sát.
Trong phạm vi trăm dặm vô cùng cằn cỗi, tuy không phải là đất chết nhưng cũng không có linh mạch gì, nơi nơi là núi hoang, dù là cây ăn quả bình thường cũng không có, đa phần chỉ là bụi cò aai.
Mọi người đạp vân đứng ở trên một mảnh hoang mạch, lúc này Tề Quận chúa đi ra. Đây đúng là một nữ nhân tuyệt mỹ, đủ để xưng họa quốc ương dân.
- Trách không được có nhiều Sứ giả hộ hoa như vậy, chính chủ còn chưa xuất quan mà đã có không ít người giành xuất đầu trước.
Diệp Phàm cuối cùng hiểu được đây là một người đẹp đủ khiến Quân vương bỏ cả giang sơn!
Nàng chi chừng mười tám mười chín tuổi, sóng mắt lóng lánh, da thịt trắng nòn bóng láng, hàm răng trắng bóng, mái tóc đen nhánh xõa xuống như nước đổ...
- Ngươi đã... ăn mất Long Mã của ta?
Tề Quận chúa chau mày, cắn môi dưới, mâu quang linh hoạt cũng hiện ra vài phần lãnh ý.
- Nói đi, muốn thế nào? Các ngươi vô công rồi nghề chạy tới lãnh địa của ta gây sự, ta thật sự chịu đủ rồi!
Biểu hiện của Diệp Phàm rất không kiên nhẫn.
- Ngươi...
Nhan sắc đủ khiến thiên hạ đại loạn của Tề Quận chúa hiện ra vẻ tức giận nhưng nhanh chóng hiện ra vẻ cười lạnh
- Ngươi khá lắm! Ăn Long Mã của ta còn ra vẻ như vậy! Hãy làm trâu ngựa cho ta đi từ nay về sau đi!
- Ngươi muốn ta là Long Mã của ngươi sao?
Diệp Phàm âm tà nhìn người này.
- Ngươi cũng không tính là quá ngu, đây chính là ý của ta!
Tề Quận chúa cười động lòng người, hai mắt thanh tú khiến vạn hoa cũng phải ảm đạm vô sắc.
- Như vậy không thể coi là công bằng được, hay là chúng ta ra một cái hiệp định quân tử đi!
Diệp Phàm khoanh tay nói, như là đang đùa giỡn.
- Hiệp định gì?
Tề Quận chúa cảnh giác hỏi lại.
- Ta và ngươi đánh một trận công bằng, ta thua thì sẽ làm trâu ngựa cho ngươi, nhưng nếu ngươi thua thì làm linh thú cho ta?
Diệp Phàm há mồm nói.
- Lưu manh!
Tề Quận chúa chỉ tay về phía hắn, khuôn mặt đỏ lên, hai mày dựng thẳng, đôi mắt trần ngập phẫn nộ.
Phía sau tất cả mọi người ồ lên. Tên lĩnh chủ này đúng là to gan lớn mật, dám nói Tề Quận chúa làm tọa kỵ cho hắn.
- Ta nói tên tiểu lĩnh chủ này là từ đâu chạy tới? Đã ăn gan hùm mật gấu rồi sao?
- Đây đều là Kỳ Sĩ Phủ, lại không hề biết khiêm nhường, dám nói năng, hành động không kiêng nể như vậy! Hắn chẳng lẽ không sợ Lạt Tiêu quân đoàn diệt hắn sao?
- Ta không nghe lầm chứ?! Tiểu tử này đúng là có cá tính!
Phía sau, một đám nhân sĩ lập tức trợn mắt há mồm rồi nghị luận. Ai ai cũng biết Tề Quận chúa là người thế nào, không mấy ai dám đối nghịch với nàng cả.
- Lưu manh cái gì? Không phải rất công bằng sao?! Nếu ta thua ngươi thì làm Long Mã cho ngươi, ngươi thua thì làm linh thú cho ta, có gì không ổn?
- Đi tìm chết đi!
Tề Quận chúa aiận dừ, thật sự nổi giận rồi.
Xoát!
Trên bầu trời lập tức hoa vũ bay loán, sáng lạn mà trong suốt, mùi thơm vô tận tràn ngập lòng người, ai ai cũng cảm thấy thư thái.
Nhưng trong phiến tiên hoa xinh đẹp này ẩn chứa sát khí vô tận, tất cả cánh hoa đều có thể giết người, mở ra một tiểu thế giới giữa hư không.
- Ba Ngàn Tiểu Thế Giới, hóa ra là loại bí thuật cổ xưa này, không phải sớm đã thất truyền sao? Sao còn hiện ra lúc này?!
- Đây là bí thuật cái thế của Nam Lĩnh, có được sức mạnh đáng sợ tuyệt luân.
- Tương truyền đây là do Nam Lĩnh Thiên đế sáng tạo ra. Loại bí thuật này còn có phần sau, tiến thêm một bước có thể diễn biến ra ba ngàn đại thế giới, hóa cả thiên địa cho mình dùng!