Nhân Vương Ấn vẫn đánh ra liên tục, không hề trì hoãn chút nào, đánh cổ tháp, chuông lớn, bảo đỉnh, rất nhiều loại Pháp bảo vỡ tan. Những người này bay đi rất xa rồi nhưng vẫn không thể thoát khỏi cảnh hình thể tan nát.
Loại kế thừa cổ xưa này có uy lực cường đại vượt qua sự tưởng tượng của mọi người, khiến bản thân Diệp Phàm cũng giật mình không thôi. Trong lòng hắn chấn động, đồng thời vô cùng vui sướng.
Bão Sơn Ấn, Nhân Vương Ấn, Phiên Thiên Ấn. Lúc này mới chỉ là một ấn mà thôi. Nếu có thể đồng thời thi triển, uy lực kết hợp sẽ lớn tới mức nào chứ?
Vút vút...
Rốt cục cũng có người lao ra khỏi đại trận mà chạy thoát. Diệp Phàm cũng không vận chuyển bí quyết chữ Hành đuổi theo mà thu Vạn Thương Cung vào trong tay.
Cây cung này toàn thân xanh biếc, bên trên khắc rất nhiều phù văn, hình thức cũ kỹ, vừa nhìn đã biết là tồn tại rất lâu rồi, có thể sát thương Thánh chủ, giá trị không thể đo lường được.
Hắn cầm trong tay Vạn Thương Cung, kéo căng dây cung, rốt cục cũng biết vì sao đám người đó phải hợp lực thúc giục, cần lực lớn mới có thể lay động được. Tuy nhiên điều này cũng không làm khó được Diệp Phàm. Không có mấy người có thể so đấy thần lực với hắn.
Ong.
Một tiếng rung động vang lên. Dây cung rung lên, cát bay đá chạy khắp thiên địa, gió rít từng cơn, còn có đủ loại ánh sáng tỏa ra. Tinh khí vô tận điên cuồng tụ lại.
Hắn kéo Vạn Thương Cung thành hình trăng trọng. Một mũi tên ánh sáng hình thành trên dây cung. Sau khi hắn buông tay, một đạo thần quang bắn ra, ngay lập tức chìm sâu vào trong đám mây.
-Á...
Một người kêu thảm thiết. Người kia và cả đám mây đều vỡ tan, biến mất trong thiên địa, ngay cả sương mù máu cũng không còn lưu lại được.
Lần thứ hai Diệp Phàm giương cung, mũi tên ánh sáng bay ra, biến mất ở phương xa. Một ngọn núi ầm một tiếng liền vỡ tan. Lại một người kêu to, hình thần câu diệt, chỉ để lại bụi mù đầy trời.
Uy lực của cây cung này đáng sợ tới cực độ, ngay cả Diệp Phàm cũng thầm giật mình. Vừa rồi nếu một nhân vật cao minh cầm nó trong tay bắn hắn thì phân nửa là gặp nguy rồi.
Hắn liên tục bắn ra năm mũi tên, năm luồng thần quang phá tan không trung bay đi. Năm đại cao thủ lần lượt ngã xuống, không ai có thể chạy trốn, toàn bộ tung máu trên trời cao, số mạng kết thúc.
Diệp Phàm vuốt ve Vạn Thương Cung. Đây là một kiện báu vật cường đại, hắn yêu thích không thể rời tay. Tấn công gần thì thân thể hắn vô song, tấn công xa thì có binh khí này, có thể nói là vô cùng phù hợp với hắn.
- Đa tạ ơn cứu mạng của huynh đài.
Cả người Cơ Hạo Nguyệt đều là vết máu, ngay cả mái tóc cũng bị máu nhuộm thành từng búi, trông như một thần hổ trọng thương nhưng dư uy vẫn còn.
Diệp Phàm nhìn hắn một cái, gật gật đầu, cũng không nói gì thêm. Quá khứ hắn có nhiều ân oán vơi Cơ gia, còn nghĩ sẽ có một trận đại chiến sinh tử với Thần Vương thể.
Hắn đảo qua vùng núi này. Thi thể cường giả Hóa Long bát biến không phải chỉ có một hai cái, khiến trong lòng hắn chấn động.
Cơ Hạo Nguyệt tóc tai bù xù, trông chật vật như vậy nhưng lại đại phát thần uy, giết chết nhiều đại địch như thế, truyền ra ngoài tất sẽ chấn động ngũ vực.
- Đại đế cổ lưu lại truyền thừa quả nhiên đáng sợ...
Diệp Phàm thầm cảm thán. Cơ Hạo Nguyệt nhất định có thánh thuật mà không nhiều người biết, cổ kinh của Đại đế theo truyền thuyết có rất nhiều bí ẩn, ngay cả
con cháu trực hệ cũng ít người tu thành.
Hư Không Kinh, thánh thuật bí ẩn không mấy người biết, có thần niệm của Đại đế viễn cổ. Những người nhìn thấy lúc này đều đã chết cả, cho tới nay chưa có ai là ngoại lệ, gần như không ai biết nó khủng bố tới mức nào.
- Xin hỏi tôn tính đại danh của huynh đài?
Cơ Hạo Nguyệt mở miệng hỏi, sắc mặt bình tĩnh, ánh mắt như nước.
Diệp Phàm liếc hắn một cái, cảm thấy đối phương có thể đã đoán ra một chút. Ngón tay hắn ngứa ngáy, rất muốn giả vờ không biết mà đánh Thần Vương thể một trận.
- Đừng có vội hỏi tên họ của ta rồi nói lời cảm tạ. Thật ra hiện giờ thực ra ta rất muốn cho ngươi một trận.
- Này này này, làm gì mà nói thế với ca ca ta?
Cơ Tử Nguyệt bất mãn, đôi mắt to tròn nhìn hắn, chun mũi lẩm bẩm:
- Ta khẳng định là biết ngươi.
Ngay sau đó nàng nở nụ cười mờ nhạt, trên khuôn mặt như bạch ngọc hiện ra một hai núm đồng tiền đáng yêu, nói:
- Cám ơn ngươi đã cứu chúng ta.
Nàng lau sạch nước mắt trên mặt, nhìn chằm chằm vào Diệp Phàm, hai mắt to lấp lánh, rõ ràng trong trẻo, giống như bảo thạch, tràn ngập vẻ thông minh.
- Trên mặt ta có hoa sao?
Diệp Phàm hỏi.
- Ta nghĩ làm thế nào để cảm tạ ngươi đây.
Cơ Tử Nguyệt cười ngọt ngào, lộ ra hàm răng trắng bóng, chun mũi nói:
- Ngươi rất giống một vị cố nhân của ta.
Diệp Phàm biết hơn phân nữa nàng đã nhận ra rồi, vẻ giảo hoạt trong mắt không thể che giấu nhưng hắn cũng không muốn vạch trần.
- Ngươi không muốn biết hình dáng của hắn sao?
Cơ Tử Nguyệt cười nói.
- À, hình dáng ra sao?
- Cái tên kia lừa đảo gian manh, không chuyện ác gì không làm, lừa bắn nhi đồng, thả chó hành hung, giết chóc khắp nơi...hư hỏng không thể chịu nổi, thường xuyên bị trời đánh.
Cơ Tử Nguyệt chớp chớp đôi mắt to tròn, ngón tay nhỏ chỉ ra giống như đang quở trách.
Trán Diệp Phàm đầy gân đen, gõ trán nàng một cái rồi xoay người bước đi:
- Các ngươi ra ngoài sớm một chút đi.
- Này này này, ngươi đứng lại.
Cơ Tử Nguyệt kêu khẽ một tiếng, không ngừng xoa trán, nghiến răng chạy tới, chặn đường hắn.
- Ngươi thật sự muốn để ta đánh ca ca ngươi một trận à?
Diệp Phàm cười nói.
- Ngươi dám.
Mái tóc Cơ Tử Nguyệt phất phới, da thịt như tuyết, đôi mắt thông minh, nghĩ một chút rồi mới lẩm bẩm:
- Ngươi là ân nhân cứu mạng của chúng ta, làm sao lại có thể rời đi dễ dàng vậy được.
- Chà, còn muốn báo đáp cho ta sao? Tùy tiện cho ta một quyển cổ kinh là được rồi.
Diệp Phàm mỉm cười, sau đó lại bước về phía trước.
Cơ Hạo Nguyệt ở bên kia trán cũng bắt đầu xuất hiện vệt đen, đi nhanh tới kéo muội muội mình.
- Này này, ta thật sự muốn cho ngươi một bộ cổ kinh đó, đừng có không tin nha.
Cơ Tử Nguyệt lại đuổi theo, trên mặt tràn ngập ý cười.
- Ngươi truyền cổ kinh cho ta, ca ca ngươi khẳng định là người quyết chiến sinh tử với ta đầu tiên đó.
Diệp Phàm nhìn thoáng qua Cơ Hạo Nguyệt.
- Không cho ngươi được chế nhạo ca ca ta.
Cơ Tử Nguyệt bất mãn. đôi mắt linh động nhìn sâu vào bên trong thế giới Tiên Phủ, sau đó hạ giọng nói:
- Ta nói thật cho ngươi biết, trong thế giới này thật sự có cổ kinh do Đại đế viễn cổ lưu lại đó.
Diệp Phàm chấn động trong lòng. Cơ gia tuy rằng ở Đông Hoang xa xôi nhưng cũng từng có một vị Đại đế, từ xưa tới nay chẳng có mấy ai bằng. Bọn họ nhất định biết một số bí ẩn.
Nơi này là một thế giới Tiên Phủ, có chiến trường nơi mấy vạn nhân mã viễn cổ chém giết, có bốn chữ mê âm Bất Tử Thiên Hoàng, sớm đã biết là bất phàm tới cực độ rồi.
Có lẽ bọn họ thật sự có một số bí mật không muốn người khác biết. Nói không chừng Hư Không Đại đế năm xưa cũng từng tiến vào nơi này. Dù sao thì nơi đây cũng có lời đồn liên quan tới Tiên vực.
- Thế nào, động tâm rồi hả?
Cơ Tử Nguyệt rộ lên rất động lòng người. con mắt lóe sáng.
Diệp Phàm không tự kiềm chế được mà sờ sờ cằm. còn đang cân nhắc một chút. Bỗng nhiên hắn nghĩ ra thói quen này thật không nên xuất hiện, vội vàng buông tay nhưng phát hiện ra Cơ Tử Nguyệt đang nháy mắt cười với hắn.
- Ân công, xin hỏi tôn tính đại danh?
Tiểu Nguyệt của Cơ gia trong sáng mà tinh nghịch hỏi.
Cơ Hạo Nguyệt bên cạnh trông rất bình tĩnh, đứng một bên nhìn muội muội của mình đều âu yếm, khi nhìn tới Diệp Phàm thì đôi mày kiếm không kìm được mà nhíu lại một chút.
- Diệp Già Thiên. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL
Diệp Phàm nói ra ba chữ này.
- Á, ngươi ăn rất nhiều linh thú của người ta nhé.
Cái miệng nhỏ nhắn của Cơ Tử Nguyệt há thành chữ o. dường như không thể ngờ tới, nhưng ngay sau đó lại cười khẽ.
Cơ Hạo Nguyệt cũng ngẩn ra, thần sắc là lạ. Lĩnh chủ cực phẩm ngoài tiên sơn, to gan lớn mật. đánh bại đệ tử Kỳ Sĩ Phủ còn chưa nói, lại còn ăn linh thú của bọn họ, ác danh đã sớm truyền ra, có không muốn cũng không thể không biết.
Cơ Tử Nguyệt cười không ngừng. sau đó hỏi:
- Quả ớt họ Tề bị ngươi bắt đi đâu rồi? Hiện giờ nàng ra sao?
- Còn chưa giết đâu, lưu lại làm thị nữ rót nước pha trà.
Diệp Phàm đáp.
Cơ Hạo Nguyệt đột nhiên nói:
- Vậy mau thả nàng ra đi. Lần trước yêu nghiệt Nam Lĩnh bế quang chưa ra, nếu không thì ngươi gặp phiền phức lớn rồi đó.
- Đúng rồi, nhóm người Nam Lĩnh kia cường đại phi thường đó. Nhất là mấy người trong đó ngay cả ca ca ta cũng kiêng kị.
Cơ Tử Nguyệt thân thiết nói ra tin tức như vậy.
Diệp Phàm âm thầm kinh ngạc. Lúc này hắn mới chính thức biết được thực lực của Thần Vương thể Cơ gia, có thể giết mấy vị cường giả Hóa Long bát biến, thi triển hết tư thái của Thần Vương Đông Hoang.
Người của Nam Lĩnh cùng đáng sợ như vậy sao? Hắn không thể không thực sự coi trọng. Nhân anh ngũ đại vực trong thiên hạ tập hợp, khẳng định có những nhân vật không thể tưởng tượng nổi.
- Ngươi nha. chỉ biết đi gây họa...
Cơ Tử Nguyệt lẩm bẩm, thừa dịp ca ca không chú ý mà trừng mắt lườm Diệp Phàm một cái, sau đó nói khè:
- Ta truyền cho ngươi một bí thuật bảo mệnh.
- Tử Nguyệt, chúng ta đi thôi. Chuyện hôm nay không phải nhỏ, cần phải cho gia chủ biết.
Lúc này Cơ Hạo Nguyệt mở miệng, sau đó xoay người nói với Diệp Phàm:
- Ân cứu mạng, ngày sau tất có báo đáp.
- Đi với chúng ta trước đi. Nơi này rất nguy hiểm, một mình ngươi rất dễ bị hại. Đợi chúng ta mời cao thủ tới rồi hãy cùng tiến vào.
Cơ Tử Nguyệt chớp đôi mắt to tròn nhìn về phía Diệp Phàm.
- Không sao, ta sẽ chú ý.
Diệp Phàm không muốn rời đi. Đây thật sự là nơi có thể xuất hiện một bộ cổ kinh.
- Thực có thể là Thái Hoàng Kinh, cũng có thể là Hư Không Kinh, hay là Yêu đế kinh... Không thể xác định được.
Cơ Hạo Nguyệt trầm giọng nói.
- Vì sao lại như vậy?
Diệp Phàm kinh ngạc.
- Truyền thuyết kể rằng nơi này có liên quan tới Tiên vực, có một số Đại đế đã từng tới, có lẽ để lại gì đó.
Cơ Tử Nguyệt đáp.
Theo bọn họ nói thì những người truyền thừa của Đại đế cổ đều tới đây tìm kiếm, xác định một chuyện, còn cụ thể là chuyện gì thì bọn họ cũng không nói.
Dựa vào manh mối đó mà xem xét thì sâu trong thế giới tiên cổ này khẳng định có cổ kinh, còn có bí mật trọng đại không muốn người khác biết tới, bằng không Đại đế cổ cũng sẽ không xuất hiện ở nơi này.
- Từ lúc trước thái cổ, Bất Tử Thiên Hoàng đã có thể tới nơi này...
Trong lòng Diệp Phàm suy nghĩ tới câu này.
Huynh muội Cơ gia rời đi. Cơ Tử Nguyệt nói rõ ràng không lâu sau đó khẳng định còn tiến vào, dặn Diệp Phàm phải cẩn thận.
Trong thế giới hoang dã này nguy hiểm và kỳ ngộ cùng tồn tại, rất nhiều người tới tìm tiên duyên, mỗi ngày đều có linh trân xuất thế, cũng có cường giả ngã xuống, không khí thực khẩn trương.
Diệp Phàm tiến vào nhiều này vẫn chưa đi tới chỗ sâu nhất. Bởi vì ngay ở chỗ này đã có cả đại năng ngã xuống.
Hai ngày sau hắn rốt cục có phát hiện, ở trên đỉnh một ngọn núi có một khối cổ Bi, mặt trên có một chút pháp quyết, tuy rằng coi như thần diệu nhưng cũng không phải là thứ Diệp Phàm cần lắm.
Lần này hắn hy vọng nhất là có thể tìm được dấu vết của một vị cường giả tuyệt thế ngộ đạo, tìm cơ hội đột phá đại quan.
Diệp Phàm tìm hiểu hơn nửa ngày, trong lòng có thu hoạch liền xoay người rời đi. Đúng lúc này có một vị nam nhân đáp xuống đỉnh núi, trông không anh vĩ nhưng cũng tương đối bất phàm, có vẻ rất tự tin.
Người này dáng người bậc trung, hai mươi ba hai mươi tư tuổi, mái tóc đen tung bay, làn da ngăm đen, ánh mắt sắc bén như điện, chắp tay sau lưng đi tới trước Cổ Bi, tự phụ và ngạo mạn phi thường.
- Mau rời khỏi nơi này. Ta muốn bế quan.
Hắn bình thản nói, tuy rằng không có sát khí nhưng lại khiến người ta cảm thấy rất tự tin, giống như quyền sinh sát đều nằm trong tay hắn vậy.