GIÀ THIÊN

-Ta mở ra!

Yêu chủ của Nam Lĩnh tiến lên, hai tay chấn một cái, đại môn "ầm" một tiếng mở ra. Hắn bước vào.

- Hương thơm thật nồng đậm, thật sự có tiên dược nha!

- Đáng tiếc, có mười mấy người này ở đây, các đại năng khác đều không thể ra tay, đừng nói là chủng ta!

Phía sau, mọi người bàn luận, rất nhiều người đều rất không cam lòng, trong đó có nhân vật cấp đại năng ánh mắt lấp lánh, chờ đợi thời cơ ra tay.

Một đôi cửa đá mở rộng ra, hơi mờ lan ra, đây là tiên thiên linh khí, mọi người giống như ong vỡ tổ cùng nhau vọt lên, cảm nhận được khí tức của thần dược.

- Con bà nó! Lần này thiệt thòi lớn rồi! Bất Tử Dược thần thoại trong truyền thuyết a, khẳng định không còn gì cho chủng ta!

Đoạn Đức uể oải, buồn bã ỉu xỉu, căm giận lâm bẩm rủa.

"Ẩm!"

Trong động phủ truyền ra tiếng nổ, có người đại chiến rối! Không cần nghĩ cũng biết vì tranh đoạt thần dược, có cường giả tuyệt đỉnh động thủ.

- Đi vào nhìn thử xem!

Đông Phương Dã không kìm nổi, trước hết phóng đi tới phía trước.

Lão mù lâm thời bói một quẻ, mai rùa vãng ra bốn phía, hắn gọi một tiếng:

- Hữu kinh vô hiểm, cơ duyên lớn lao, mau chạy tới đi!

Lão già kia lùi lủi nhảy vọt liên tiếp mấy cái, giống như một con thỏ, không còn có một chút bộ dáng tuổi già sức yếu, rất là phấn khởi, cũng rất tự tin.

- Lão bang tử này uống thần dược rồi sao?

Người dã man lẩm bẩm, hắn thân thủ nhanh nhẹn, vậy mà bị lão mù vượt qua.

Diệp Phàm, Giác Hữu Tinh, Đoạn Đức đi theo ở phía sau, tiến vào trong động phủ, linh khí mãnh liệt, cả người đều như được thanh tẩy, môi một tấc huyết nhục đều tràn ngập lực lượng.

- Thật sự có thần dược!

Đoạn Đức không kìm nổi, tròng mắt chuyên động không ngừng, suy nghĩ về đủ loại thủ đoạn cùng bố cục trong Mộ Táng Học, muốn ra tay.

Động phủ này, ở bên ngoài thoạt nhìn tuy rằng to lớn, nhưng cũng chưa nói tới mênh mông, nhưng khi vào bên trong lại phát hiện vô cùng rộng lớn, dường như đặt mình trong một vùng thiên địa khác.

Lúc này, đã có hơn một ngàn người vào trong, đứng trong tầng thứ nhất của động phủ cổ nhưng tuyệt không chật chội, dù có đến hai ngàn người nữa đều không thành vấn đề

- Thần dược ở nơi nào?

Phía trước, có một đám ngọc điền, mùi hương thơm phác mũi, lá xanh nâng tiên hoa, lưu quang đầy màu sắc sáng lạn loá mắt.

- Không chi một gốc cây thần dược!

- Không đủng! Đây là Dược Vương!

Mọi người không ngừng ngạc nhiên thán phục, mọi ánh mắt đều đỏ bừng, hận không thể lập tức xông tới. Đây là báu vật vô giá, có một gốc cây trong tay, ngay cả Hoàng chủ tuyệt thế đều phải khom lưng năn nỉ.

Dược điền với thần ngọc ngũ sắc xây thành, trên mảnh đất đen phì nhiêu đó sáu cây cổ dược trong suốt trong sáng, lưu động tiên vụ, tản mát ra mùi hương thanh nhã làm cho rất nhiều người nuốt nước miếng "ừng ực".

Phía trên vách đá, cách mỗi một đoạn thời gian sẽ có Địa Nhũ nhỏ giọt xuống, rót vào trong bùn đất, tẩm bổ cho sáu cây cổ dược này.

- Tuy ràng không phải là Bất Tử Thần Dược, nhưng đây là Dược Vương cổ, sinh trưởng tám chín vạn năm rồi! Trời ạ! Một lần nhưng lại dưỡng sinh ra nhiều cây như vậy, thật sự là nghịch thiên mà!

Mọi người ngạc nhiên thán phục, rất nhiều người đều trừng mắt đến sắp rớt ra ngoài.

Thế gian, một gốc cây Dược Vương đều không thể nhìn thấy, tuy ràng so ra kém Bất Tử Thần Dược, nhưng cũng coi là tiên trân, một gốc cây Dược Vương ít nhất có thể kẻo dài sinh mệnh tới bốn trăm năm.

Đương thời, trừ Bất Tử Dược ghi lại trong sách cổ, ngoài ra còn có linh vật gì có thể làm được? Nó gần với cây Bàn Đào cổ thụ ở Dao Trì kia.

Dược Vương, rất khó gây trồng, cần không ngừng rót vào linh nhũ đại địa, sinh trưởng tám vạn năm trở lên mới có thể được xưng là Dược Vương.

Có ai chờ được thời gian dài lâu như vậy? Hơn tám vạn... năm, ngay cả là Hoàng triều bất hủ cũng chỉ là thời gian dài hơn gấp đôi so với cây này mà thôi.

Hoàng chủ Trung Châu, Yêu chủ Nam Lĩnh, Thần tăng Tây Mạc đều vây quanh dược điền. Cách đó không xa có người đang đại chiến, có đại năng tuyệt đỉnh khác không phục, đánh lên.

Đám người xao động, không ai có thể bình tĩnh được, rất nhiều người đều muốn tiến lên đại chiến một hồi, nhưng khiếp sợ uy danh của mười mấy người kia, đều còn do dự.

- Trời ạ! Động phủ tồn tại thời gian bao lâu rồi? Dược Vương phồn thịnh và héo rũ không biết đã mấy thế hệ rồi?

Có người cả kinh kêu lên.

Trong dược điền do ngọc tủy nhiều màu xây thành, bên cạnh sáu cây Dược Vương còn có dấu vết của một số cây cổ dược đã sớm hỏa thành mục nát, đó là Dược Vương cổ cũng không biết đã mục nát từ bao nhiêu vạn năm trước.

Thực hiển nhiên, sáu cây này cũng chỉ là hạt giống của những Dược Vương cổ kia mọc ra, sinh sôi nảy nở cũng không biết bao nhiêu đời.

Sáu cây Dược Vương, mỗi một cây đều không giống nhau, có nở ra đóa hoa bảy màu giống như mộng ảo; có cánh hoa trong sáng như ngọc; có kết xuất quả giống như mã não, mùi thơm ngào ngạt say lòng người.

Mỗi một cây có thể kéo dài sinh mệnh bốn trăm năm, sáu cây thêm cùng một chỗ, có thể so với nửa cây Bất Tử Thần Dược, rất nhiều người hô hấp dồn dập khó có thể kiềm ché.

- Dựa vào cái gì các ngươi đến phân chia, mọi người cùng tiến lên, đoạt lấy!

-

Rốt cục, có đại năng không kìm nổi, xông lên phía trước, vung tay. Những người khác cũng không quan tâm, ngay cả là Hoàng chủ, Yêu chủ ngăn cản ở phía trước cũng không được.

"Ầm! Keng!"...

Động phủ cổ này biến thành cành đại loạn, mọi người đều ra tay, điên cuồng phóng tới phía trước, tế ra các loại Pháp bảo, đều đánh tới phía mười mấy vị đại nhân vật kia.

Nơi đây nếu không có có trận văn thủ hộ sớm đã biến thành tro bụi, nhiều người ra tay như vậy, có cả đại năng tuyệt đỉnh, cái loại uy thế này đủ để hủy diệt một phương thiên địa.

- A Di Đà Phật...

Thần tăng Tây Mạc miệng tụng phật hiệu, nhưng hoàn toàn không ai quản tới, một cây thiết chùy lớn từ trên trời giáng xuống, nện trên cái đầu bóng lưởng của lão, phát ra một tiếng nổ vang.

Lúc này là một cảnh ồn ào hỗn tạp, mới trong thời gian chớp mắt đã có không ít người đánh mất tánh mạng. Sáu cây Dược Vương cổ đều bị người nhổ lên, mười mấy vị đại nhân vật kia cũng không có cách nào chia đều, đều dựa vào bản lãnh cướp đoạt. Nguồn: http://truyenfull.vn

Sát!

Tiếng hô "sát" rung trời, người đắc thủ vội bỏ chạy về hướng tầng động phủ thứ hai, không dám ở lâu, những người khác đuổi theo sát phía sau không bỏ.

Trong Dược điền rỗng tuếch, cái gì cũng không còn lại, người dã man dùng sức đánh vào vách đá vô cùng tiếc nuối.

"Phốc!"

Trong bùn đất Dược điền, Đoạn Đức ló ra cái đầu, phun ra một ngụm đất đen, mắng:

- Con bà nó! Thiếu chút nữa là lấy được! Làm ta không công ăn một miệng đất bùn!

Ở trong cướp đoạt, hắn bị một vị Hoàng chủ tuyệt thế tát một cái đánh lún vào trong bùn đất đen. Mấy người thấy hắn lại còn sống chui ra, vô cùng kinh sợ.

Diệp Phàm đi tới, thu lấy mấy trượng vuông đất trong dược điền này, lưu lại để tương lai trồng bảo dược.

- Ta trước kia từng đào lấy được một cái chậu sành lai lịch thần bí, so với khối dược điền này còn tốt hơn, đáng tiếc bị tên khốn kiếp nào đó lấy mất!

Đoạn Đức nghiên răng nguyên rủa.

Diệp Phàm:

"…"

Đông Phương Dã:

"…"

Hai người thần sắc bình tĩnh, cái gì cũng không có nói, sợ Đoạn mập mạp phát giác ra vẻ dị thường.

- Sáu cây Dược Vương nha! Có thể kéo dài sinh mệnh hai ngàn bốn trăm năm, để cho đám hỗn đản kia lấy được thật sự không cam lòng mà!

Lão lừa đảo xoa xoa tay tiếc nuối.

- Tình thế của kẻ mạnh, chúng ta có thể so với mười mấy đại năng tuyệt đỉnh kia sao?

Người dã man nói.

- Mau mau đi, bằng không cái gì cũng bị bọn họ cướp sạch, ta cảm thấy nơi đây có thể có một gốc cây Bất Tử Thần Dược chân chính!

Đoạn Đức nói xong, trước hết chạy vào bên trong.

Động phủ tầng thứ hai cũng rất rộng lớn, vọt vào đến mấy ngàn người một lần cũng không chật chội, vẫn như cũ có vẻ trống trơn khoáng đãng, lúc này đại chiến đang tới hồi gay cấn, không ai nguyện buông bỏ Dược Vương.

- Binh khí của Thánh nhân!

Có người kêu lên sợ hãi. Ở chô sâu trong động phủ, có mười mấy miếng đồng vỡ nát, thấu phát ra khí cơ cổ xưa mà huyền bí, sáng ảm đạm.

- Một cái chuông đồng bị nứt ra thành mười mấy miếng, nhưng trận văn trong đó vẫn chưa hủy diệt!

Có người tinh mắt liếc một cái nhìn thấu kêu lên. Nhân vật cấp Thánh chủ đều xao động, liều mạng xông tới phía trước.

Cái chuông đồng này tuy rằng tổn hại, nhưng chỉ là mảnh nứt ra mà thôi, văn lạc thiên địa dựng sinh ra trong nó vẫn còn, ở bên trong của nó thậm chí còn có Thần linh đang ngủ say.

"Coong..."

Đại chung mặc dù sớm trở thành từng mảnh nhỏ nhưng uy lực vô cùng, trong đó một miếng bị người gõ vang lên, bên cạnh hơn mười người hóa thành huyết vụ, hình thần câu diệt.

- Thật là đáng sợ! Binh khí của Thánh nhân danh bất hư truyền!

Mọi người không có sợ hãi, càng thêm nóng mắt, một đám người phóng vọt tới phía trước, trong đỏ bao gồm vài vị đại năng.

"Coong..."

Lại là một tiếng chuông kêu vang, lần này là một vị Hoàng chủ cầm trong tay hai mảnh đồng, chấn ra thánh âm.

"Phốc!"

Một vị nửa bước đại năng cách hắn gần nhất, đầu cùng thân thể tách ra giống như bị sét đánh. Sóng âm tiếng chuông quét qua, không có một chút sức phản kháng, liền hỏa thành một đám huyết vụ biến mất không thấy.

Đây là binh khỉ của Thánh nhân cổ, mặc dù đã bị tổn hại gần như phế bỏ, nhưng chỉ một mảnh vỡ bằng bàn tay vân như cũ có uy lực như thê!

- Đây là thần vật, nếu có thể một lần nữa tổ hợp cùng một chỗ, hoàn toàn chữa trị lại, thì sóng âm tiếng chuông vang lên, thiên hạ ai có thể ngăn chống?

Có số đại năng tuyệt đỉnh kích động, nếu như nắm giữ binh khỉ Thánh nhân như vậy, treo lên không trung trên đỉnh đầu, nơi nào không thể đi, tung hoành thiên hạ đều sẽ không có địch thủ.

"Ầm!"

Đoạn Đức miệng phun một ngụm máu bay ngược trở về, trong tay nắm chặt một mảnh chuông vỡ, có thể dài hơn một thước, loang lổ ri sét, sáng mờ ảm đạm.

Diệp Phàm bọn họ thật giật mình kinh ngạc, mười mấy mảnh vỡ đều bị những đại năng tuyệt đỉnh kia cướp đi, Đoạn mập mạp có thể cướp thức ăn trong miệng hổ, thật ra ngoài dự kiến của họ.

- Con bà nó! về sau ai muốn trọng hợp lại cái thánh chung kia, phải tim tới ta mua lại với giá trên trời đi!

Đoạn mập mạp nghiến răng nghiến lợi nói, nhưng lại nổi lên chủ ý này.

Mọi người điên cuồng rồi, chỗ động phủ cổ này mỗi một tầng đều có thần vật, tất cả đều rất nhanh đi vào trong, mọi người tin tưởng khẳng định còn có báu vật bất thế.

Cổ kinh, Bất Tử Thần Dược, Thánh binh Đại đế, hơn phân nửa ở chỗ sâu nhất kia, mỗi người đều rất phấn khởi, vội chạy đi cực nhanh, đương nhiên đều là đại năng dân dắt.

Nếu một thế lực lớn nào đó không có đại năng tiến vào, căn bản không có khả năng thu được một kiện trân vật nào, bởi vì nơi này hội tụ rất nhiều cao thủ tuyệt đỉnh.

Một cái hồ lớn ngăn cản đường đi, ai cũng không nghĩ tới nó lại rộng lớn bát ngát như thế, chẳng khác nào một vùng biển xanh mênh mông.

"Xoát!"

Một ít đại năng trực tiếp vượt qua, bay về phía trung tâm hồ xanh biếc, những người khác không thể phi hành, tất cả đều nhào xuống bơi đứng mà đi, rất nhanh bơi về phía trước.

- Thang trời bằng bạch ngọc, đi thông tới Vực ngoại hay sao?

Mọi người cả kinh kêu lên.

Khi đi vào chỗ sâu trong hồ lớn, mọi người nhìn thấy ngân hà vờn quanh chín tầng trời, phía trước có một đường thang trời, dùng ngọc thạch xây thành treo giữa không trung, lượn lờ sương mù, nối thông về hướng chỗ sâu trong vòm trời.

Rất nhiều người như phát điên, không có bao nhiêu người có thể phi hành, căn bản không có khả năng leo lên thang trời kia, không thể dọc theo nó đi lên.

"Rào!"

Bỗng nhiên, vang lên tiếng xẻ nước, xa xa một chiếc thuyền con chạy tới, phía trên đứng một người, thân khoác áo tơi, đầu đội nón tre, cầm trong tay cây sào trúc.

- Thần Chi Niệm! Lần này hắn chân chính xuất hiện!

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi