Trong đó một người trẻ tuổi rầm một tiếng từ trong nước lao lên, tay cầm một khối xích ngọc, lớn bằng cờ đầu người, cả vật thể đỏ tươi ướt át, bắn ra hào quang mờ ảo, chiếu rọi toàn thân hắn đều lộ ra, làm cho thân thể hắn gần như trong suốt.
- Cửu Thiên Xích Ngọc Vương!
- Trời ạ, đây chính là thần vật vô thượng Thánh nhân viễn cổ đều tìm kiếm không được, có thể dùng để luyện thành Thánh binh bất hủ!
Một đám người ánh mắt đều đỏ bừng, mấy vị Giáo chủ đều đứng ngồi không yên, bước nhanh vọt tới, trong âm thầm rất nhiều người đều muốn ra tay cướp đoạt.
Đột nhiên, Cửu Thiên Xích Ngọc Vương bằng đầu người này hóa thành một luồng cầu vồng đỏ thẫm thoát khỏi bàn tay người kia, bay vào trung tâm hồ nước biến mất không thấy.
Cường si ả trẻ tuổi kia thiếu chút nữa ngất đi tại đương trường. Tường rằng sắp lên tới thiên đường, kết quả ngay sau đó bị người đạp một cước rơi xuống, hắn phát ra một tiếng kêu thảm thiết tê tâm liệt phế.
- Thần vật vô thượng Thánh nhân viễn cổ khổ cỏng tìm kiếm cả đời đều không chiếm được a... Ta hận!
Những người khác cũng đều ngây dại, tất cả đều vô cùng tiếc nuối. Cửu Thiên Xích Ngọc Vương thông linh, tự chủ bỏ chạy, vượt qua dự liệu của mọi người.
- Tiên Trì quả nhiên có bảo bối! Từ thái cổ đến nay, mảnh vỡ của Đế binh từng chìm xuống; cả đến Thanh đế đều là sinh ra ở nơi đây, mau tìm kiếm đi!
Bên bờ hồ mọi người đều sôi trào, lúc này mới vừa bắt đầu đã có người gặp được thần vật, có thể nghì mà biết trong hồ nước trong veo này nhất định sẽ có.
"Thực sự có bảo bối a!" Bàng Bác nói thầm, thúc thúc Diệp Phàm, nói:
- Mau vận dụng Nguyên Thiên Thư đi, xem xét kỹ một chút, tìm lấy hai mảnh thánh vật Cực Đạo đi!
- Đúng vậy! Nếu có thể mò được mảnh vỡ Đế binh, phải trả giá nhiều bao nhiêu đều đáng giá!
Người dã man hai mắt tòa sáng.
- Tiểu Diệp Tử! Huynh cần phải xem cẩn thận nha!
Cơ gia Tiểu Nguyệt trong sáng nhỏ giọng nói. Dao Trì Thánh nữ ở một bên mim cười.
- Các ngươi đi theo sát bên cạnh ta, ta muốn đi tới chỗ sâu một chút.
Diệp Phàm nói.
Tới hiện tại, không chỉ có Diệp Phàm làm ra quyết định này, chính là những người khác cũng đều không sợ, từng chút một đi tới chỗ sâu, muốn dò tìm Tiên Binh.
"Ầm!"
Đột nhiên, một tiếng nổ chấn động mành liệt. Tại Thiên cổ Long Huyệt, dưới chân một ngọn núi lớn khác phun ra nuốt vào chân long nguyên, một tiếng long ngâm vang vọng chín tầng trời.
Thực hiển nhiên, một đám nhân vật cấp Giáo chủ xông vào đã dẫn phát kịch biến, Thiên cổ Long Huyệt giống như sống lại
Trong Cổ huyệt có tiên đan nhân thế, có Thần tủy cấp Mộng Huyễn, thậm chí có Thánh linh có thể so với Đại đế, rất nhiều người đều biến sắc.
- Tổ tiên Thái tộc, Nguyên Thiên Sư đời thứ tư cũng xuất thế ư?
Diệp Phàm kinh nghi.
- Hắc hắc...
Âu Dương Diệp bật cười lạnh, nói:
- Long khí nơi đây đã rút về căn nguyên, không thể bị ngoại nhân dẫn động sử dụng.
Lời này vừa nói ra, mọi người đều nhìn về phía Diệp Phàm. rõ ràng là Âu Dương Diệp nhằm vào hắn mà nói, báo cho mọi người biết hiện tại có thể giết hắn.
- Âu Dương Diệp! Hôm nay ngươi hẳn phải chết không thể nghi ngờ, ai cũng không thể cứu được ngươi!
Diệp Phàm bình thản lên tiếng.
- Không thể triệu hoán long khí, ngươi có thế sánh cùng ta hay sao?
Âu Dương Diệp cười lạnh, lão sớm đã chuẩn bị sẵn, quyết chí phải trừ Diệp Phàm.
- Không đúng! Trên đời này còn có một vị Đại đế còn sống sao?
Bên bờ hồ, Bệnh lão nhân lộ vẻ sợ hài lên tiếng, trong con ngươi ảm đạm bắn ra hai luồng hào quang khiến cho người ta sợ hài. làm cho mấy vị Giáo chủ cách đó không xa đều cả kinh thối lui lại.
Trong Long Huyệt vạn cổ tiếng long ngâm vang lên từng chập, trong cổ động lúc sáng lúc tối, có con ngươi chớp động như ngọn đèn lồng khiến người ta hít thở không thông.
- Rồng, hẳn không phải thật sự có thần linh như vậy chứ? Không! Đây chính là địa phương Phi Tiên, có lẽ thực sự có một tồn tại như vậy!
Long huyệt Tần Lình danh truyền muôn đời, phục nơi đây một con chân long không phải là không có khả năng, bởi vì trước thời thái cổ kia nghe đồn có đủ loại thần linh.
- Trong cổ huyệt này có duy nhất một chân long ngủ say ư?
Thái cổ vạn tộc sử dụng văn tự là thần văn, là thần linh khai sáng, nếu trong một đoạn cổ sử nào đó có loại tồn tại vô thượng này, có một số người có thể chấp nhận.
Cổ động lúc sáng lúc tối không chừng, giống như sống lại, không ngừng phun ra nuốt vào long nguyên, một viên Thần châu xuất hiện, đò tươi ướt át chìm nổi trong vạn đạo nguyên khí.
Châu này vừa xuất hiện, mọi người đều như hóa thạch, rồi sau đó rất nhiều ánh mắt đều đò bừng, phía sau tiếp bước người phía trước phóng tới, nhân vật cấp lỗi thời đều điên lên rồi
- Hạt châu của Chân long phun ra!
- Đây là một viên Thần châu, có một thần linh!
- Long châu trong truyền thuyết xuất hiện, thật sự có loại tiên trân này ư?
Hạt châu đò tươi ướt át trong suốt trong sáng giống như mà nào, đường kính có thể tới hơn một thước, là một viên Tiên châu cực lớn, sắc thái mộng ảo làm cho lòng người say đắm.
Trước Long Huyệt vạn cổ, huyết mạch mọi người đều phun trào, nội tâm kích động. Phần lớn đều là nhân vật cấp Giáo chủ công tham tạo hóa, ra sức tranh đoạt.
Long nguyên mành liệt, cổ động sâu thẳm, phun ra nuốt vào nhật tinh. Thần châu nhoáng lên một cái rồi tắt, mọi người đều phóng vọt vào, không ai có thể trấn định.
Trước Cổ huyệt không còn người nào dừng lại, mọi người nhất loạt phóng vào bên trong. tất cả đều biến mất không thấy.
Bên bờ Tiên Trì, rất nhiều tu sĩ hai mặt nhìn nhau, tận mắt nhìn thấy cảnh đó, rất nhiều người hối hận vì sao không lựa chọn Long Huyệt, đó chính là một viên Thần châu a. có thể đoạt tạo hóa thiên địa, giúp người ta chứng đạo.
- Thần châu của Chân long lưu lại, đây là gián tiếp chứng minh tiên tồn tại sao?
Bóng người chớp động, có hai gã Giáo chủ chạy đi xuống chân núi, đổi hướng tới Long Huyệt vạn cổ đoạt cơ duyên, bởi vì viên Thần châu kia quá trọng yếu.
- Tiểu Diệp Tử! Ngươi nhìn thấy không? Chúng ta cũng đi đoạt Long Châu đi! Đó đúng thật là một quả tiên trân đấy!
Lý Hẳc Thủy xoa xoa tay nói.
- Đừng đi! Nơi đó hơn phân nửa có một Thánh linh viễn cổ, đương thời không người nào có thể đấu lại, so với nơi đây càng nguy hiểm hơn.
Diệp Phàm nói với thần sắc ngưng trọng.
Y theo hắn phán đoán, cổ động chỗ chân núi có vào không có ra, trừ phi dùng Đế binh Cực Đạo hộ thể, bằng không đi vào bao nhiêu người đều phải chết bấy nhiêu.
- Người trẻ tuổi! Có thể dựa vào Nguyên Thiên Thư đánh giá hay không? Đẻ chúng ta cùng tìm hiểu khám phá Tiên Trì, giúp cho đồng đạo ở đây đều có tiên duyên.
Âu Dương Diệp vuốt chòm râu dài, không âm không dương nói.
- Lão già này muốn động thủ, các ngươi không nên cách quá gần ta!
Diệp Phàm truyền âm dặn dò. Bạn đang đọc truyện tại - www.Truyện FULL
- Vầy đi! Hiện tại long nguyên nội liễm. ngươi không thể dựa vào lực của đại long Tần Lĩnh, để chúng ta đi trợ giúp ngươi!
Đông Phương Dã nói.
- Không sao! Ta dư sức giết lào!
Diệp Phàm lắc đầu.
Những người khác cũng tiến lên yêu cầu, muốn cùng hắn đồng loạt ra tay, Bàng Bác nói:
- Lão cũng chỉ là một Nguyên Địa Sư mà thôi, ta dùng Yêu Đế Cửu Trảm tiêu diệt lão hoàn toàn không có gì vấn đề.
- Yên tâm được rồi! Lực lượng của đại long Tần Lĩnh tuy rằng rút đi, nhưng trong lòng đất vẫn còn có các diệu dụng khác, nơi này là Tiên Trì vạn cỗ ẩn chứa huyền cơ vô tận, có thể cho ta sử dụng!
Diệp Phàm mim cười trấn an mấy người.
Mấy người nghe hắn nói như vậy, lập tức yên lòng. Lý Hẳc Thủy liếc mắt nhìn Âu Dương Diệp một cái, nói:
- Lão khốn! Ngươi thật đúng là rảnh rang lo chuyện bao đồng, đi chết đi!
- Tiểu bối không biết trời cao đất rộng!
Âu Dương Diệp sa sầm mặt xuống, nhìn chằm chằm Diệp Phàm, sau đó nhìn quét bốn phía nói:
- Diệp Phàm! Nếu ngươi muốn độc chiếm Tiên Trì, rất nhiều đạo hữu sẽ không đáp ứng. Con người lòng tham không đáy, nói không chừng naay cả Vạn Vật Mầu Khí đinh trên người ngươi đều phải vứt bò ở chỗ này.
Đây tuyệt đối là xé rách da mặt muốn động thủ, cố ý điểm ra thánh vật thuộc về Đại đế, muốn cho những người khác cũng ra tay đánh chết Diệp Phàm.
- Ngươi đúng là kẻ tiểu nhân!
Diệp Phàm không sợ, lội dưới hồ nước đi tới, từng bước một đi đến chỗ Âu Dương Diệp, đằng đằng sát khí.
- Người trẻ tuổi không biết trước sau! Cho dù có chút danh tiếng, nhưng cũng không nên bất kính với nhân vật lớp người già!
Cách đó không xa, bốn gã lão già bước ra chắn ở phía trước, trong đó hai người rõ ràng là nửa bước đại năng.
Âu Dương Diệp mang theo ý cười, vẫn ung dung phất tay áo, chắp hai tay sau lưng, ngẩng đầu mà đứng, một bộ dáng thanh nhàn thoải mái, không đếm xia đến người bên ngoài xem náo nhiệt.
- Cậy già lên mặt, đều mau tránh ra cho ta, ta muốn giết Âu Dương Diệp ai cùng không ngăn được!
Diệp Phàm trầm giọng nói.
- Rốt cuộc vẫn là trẻ tuổi mà! Cơn tức xông lên như vậy rất dễ bị chết đấy! Từ xưa nhiều anh tài chết non, ngươi cũng muốn bước rập khuôn theo họ hay sao?
Trong đó một người âm trầm nói.
- Cút!
Diệp Phàm quát một tiếng, tay áo mở ra, hóa thành một mảng hào quang màu lam quét tới phía trước.
- Tiểu bối muốn chết!
Trong đó một lão giả Tiên Thai tầng thiên thứ nhất vừa mở miệng âm lãnh nói, vừa vung tay đánh ra.
"Ầm!"
Hai người va chạm kịch liệt, Diệp Phàm lù lù không nhúc nhích, còn lão già kia thỉ giống như một con rối 20 mục nát bị đánh bay ra ngoài. há mồm phun ra máu, mặt như tờ giấy vàng.
Người còn lại thấy thế liền tiến lên, lòng bàn tay hiện ra thần mang, tế ra một mũi Long Giao Tiễn, hóa thành một luồng sáng bay tới, hai con giao long tương giao định cắt đứt đoạn Diệp Phàm.
"Ầm!"
Diệp Phàm há mồm phun ra một đạo tiên thiên tinh khí, làm Long Giao Tiễn tan biến mất giống như thổi tắt một ngọn nến. Đồng thời Hỗn Nguyên Nhất Khí chấn cho người này hộc máu, bay tung ra ngoài.
- Bất quá cũng chỉ như thế!
Hắn ngang nhiên đứng đó, rồi rất nhanh đi tới phía trước.
Mọi người cả kinh kêu lên.
Gần như mọi người đều không dám tin, Diệp Phàm thoải mái như vậy đánh cho hai cường giả Tiên Thai tầng thiên thứ nhất bị trọng thương. Đây cũng không phải là dựa vào long khí cho mình dùng, mà là lực lượng của chính hắn.
- Cường giả Tiên Thai tầng thiên thứ nhất đều thảm bại như vậy, mà giữa hai người còn là chênh lệch bảy tám tiểu cảnh giới đấy!
- Bát Cấm! Hắn chạm đến lĩnh vực Bát cấm rồi!
Đương trường, còn có nhân vật cấp Giáo chủ đều biến sắc, lập tức suy đoán nghi ra chân tướng sự thật, bằng không tuyệt đối không thể quyết đấu vượt nhiều cảnh giới như vậy.
Thân thể con người cộng tất cả có năm đại Bí Cảnh, phân biệt là: Luân Hải, Đạo Cung, Tứ Cực, Hóa Long, Tiên Thai. Trong đó với Tiên Thai là đặc biệt nhất, mỗi một tầng thiên đều tương đương với một đại Bí Cảnh, thực lực chênh lệch rất
Tiên Thai tầng thiên thứ nhất đều tương đương với chín tiểu cảnh giới, tuy nhiên nhưng không có phân chia như vậy, mà chính là dùng bậc thấp, giai đoạn giữa và tuyệt đỉnh mà nói.
- Bát Cấm! Sau biết bao năm tháng như vậy, lại có người chạm được lĩnh vực Bát Cấm!
Nhân vật lớp người già không khôi không biến sắc. Người như vậy từ xưa ít có, bình thường đều sẽ trường thành là cường giả vô địch kinh thiên động địa.
Diệp Phàm hơn một lần lộ ra chiến lực Bát cấm, nhưng cũng không người nào lan truyền ra ngoài, vì vậy thế nhân không biết, mà nay mọi người mới lần đầu tiên trông thấy đều "ồ" lên và khiếp sợ.
- Bát Cấm a...
Mọi người cũng chỉ có thể nhắc tới ba chừ này.
Dao Trì Thánh nữ lộ ra dị sắc; Diêu Quang Thánh tử thoáng hiện vẻ mặt kinh ngạc; Nguyệt Linh Công chúa mỹ nữ thứ hai Trung Châu ánh mắt tỏa sáng; chư vương năm vực đều lộ vẻ xúc động... nỗi lòng mỗi người trẻ tuổi một thế hệ đều không giống nhau.
Giáo chủ các nơi cũng khó kiềm chế đều lộ ra vẻ vô cùng ngưng trọng, không ai nói một lời nhưng tâm tư xoay chuyển nhanh chóng, không biết suy nghi điều gì.
Ánh mắt mọi người đều ngắm nhìn trên người Diệp Phàm, Bát cấm cổ kim hiếm thấy, một khi chạm đến sớm muộn gì sẽ có một ngày vô địch trên trời dưới đất, đây là lời nói của cổ nhân chỉ ra.
- Chẳng qua là Bát cấm mà thôi, trước lúc còn chưa có trường thành, bản lãnh cũng chỉ tới đó mà thôi, giết chết cũng không khó. Không là Thánh thể đại thành hết thảy đều có thể.
Âu Dương Diệp nói giọng the thé.
Đây là lão cảnh tinh mọi người, giết người phải sớm làm, hiện tại là cơ hội tốt nhất, còn có thể lấy được Vạn Vật Mầu Khí đinh.
Còn lại hai lão già che ở phía trước, lúc này cả hai đều hạ độc thủ, đây là hai vị nửa bước đại năng, nhân vật tuyệt đỉnh Tiên Thai tầng thiên thứ nhất.
Một người há mồm phun ra một cái tháp đồng cao chừng một tấc, trong phút chốc liền phóng lớn cao tới mười mấy trượng giáng xuống phía dưới, phủ trùm đinh đầu Diệp Phàm với ý định trấn áp hắn.
- Tiểu bối! Cho dù ngươi thành tựu Bát cấm lại như thế nào, ta với cảnh giới tuyệt đối bóp chết ngươi như đạp một con kiến, trước khi chưa có trường thành ngươi cùng không là gì!
Một người khác cũng ánh mắt âm lạnh, há mồm phun ra một tiểu nhân màu đồng thau, mới đầu chỉ cao một tấc, nhưng rất nhanh hóa thành một người khổng lồ, lực bạt núi lấp sông, từng bước bước ra rung chuyển đỉnh núi cao.
- Còn chưa đại thành, ngươi cũng chỉ là một con kiến, một cước đạp chết xong hết mọi chuyện. Cái gọi là tương lai chỉ là công dã tràng, ta sẽ không cho ngươi trường thành tiếp!
Hai người cười âm lành, mỗi người tế ra pháp khí, sớm có quyết định phải gạt bò Diệp Phàm, không để cho hắn có cơ hội trường thành.