GIÀ THIÊN

Cũng không biết bao lâu sau hắn mới rời khởi trong phiến hư không kia, chân chính tinh lại. Nửa trang Hoàng Huyết Xích Kim đã sớm rơi xuống, đám tiên diễm kia cũng đã biến mất.

Nơi này vô cùng yên tĩnh, Diệp Phàm nhặt nửa trang cổ kinh này lên, chém lên đầu vai. Tiên huyết lập tức phun ra nhưng bí quyết chữ Giả chỉ khẽ vận chuyển, máu vừa trào ra lập tức đảo lưu, miệng vết thương khép lại, nhoáng cái đã như không có việc gì.

Điều này khiến Diệp Phàm càng thêm tiếc nuối. Nếu có thể đạt tới bí quyết chữ Giả hoàn chỉnh, đó cũng thật là nghịch thiên, gần như là kim thân bất diệt, vạn kiếp bất hủ.

Rất nhanh, hắn liền tươi cười! Thu được một Trật Tự Tỏa Liên cũng đủ khiến hắn thòa mãn. Gặp nguy hiểm không bỏ mạng, còn có thu hoạch thì đúng là may mắn.

Hiện tại, hắn chiếm được thần liên này, hẳn sẽ không kém bao nhiêu so với Hoàng Kiếp Tái Sinh Thuật của Hoa Vân Phi, là một chỗ dựa cực lớn kéo dài sinh mệnh lực.

Diệp Phàm thu lấy nửa trang Tiên Văn rồi sau đó tinh tế đánh giá Bồ Đề Tử. Trong lòng hắn là một mảnh không minh, sinh ra một loại cảm ứng kỳ dị với hạt giống mày, cảm thấy được tác dụng của nó là khó có thể tưởng tượng.

- Biến cố hôm nay thật kinh người! Bồ Đề Tử này khiến ta hết cả hồn...

Hắn thì thào tự nhủ.

Cùng lúc này, cổ Phi và cổ Lâm đang bói toán. Diệp Phàm rời đi mấy ngày, đám người Lý Hắc Thủy ở Thiên Chi Thôn sợ hắn xuất hiện biến cố nên khiến hai linh đồng này bói toán một phen.

- Bồ Đề biến địa, tín ngưỡng ngưng tụ, lập giáo bất hủ...

- Phốc!

Hai linh đồng đều khụ ra một ngụm linh huyết, lập tức ngất đi. Sau khi được lay tinh lại, bọn họ mờ mịt không hiểu, quên hết những thứ vừa phát sinh.

- Đã xảy ra chuyện gì?

Tề La và Hầu tử cũng bị kinh động, rất nhanh chạy tới.

- Bất hủ...

Tiểu Tước nhi chớp đôi mắt to, ôm bình sữa nũng nịu nói, thanh âm rất trẻ con.

- Đừng bắt hai người tính toán, bọn họ là linh đồng, có thể hỗ trợ phá giải ách nan. Không ngờ xảy ra chuyện này, xem ra đã liên quan tới thiên cơ!

Hắc Hoàng trầm giọng nói.

Diệp Phàm rời khởi Hỏa Vực, một đường Nam tiến, đi tới Yên Quốc, cũng chính là quốc thổ nơi hắn đầu tiên bước vào thế giới này. Địa vực trung tâm của nó chính là Cấm Địa Thái cổ.

Lần này, hắn cũng không phải muốn mạo hiểm xâm nhập cấm Địa Sinh Mệnh mà đi tới tiểu điếm của Tiểu Đình Đình và Khương lão bá nhìn lại một chút.

Bởi vì Khương lão bá có nói, từng có một lần, lão hàng xóm nói cho hắn biết rằng một nữ nhân xinh đẹp tên là Lâm Giai có tới, hỏi về Diệp Phàm.

Két két …

Đẩy ra đại môn phủ đầy bụi, Diệp Phàm tiến vào trong tiểu điếm, hết thảy vẫn như cũ khiến hắn hồi tưởng lại một đoạn thời gian trước đây.

Bỗng nhiên, ánh mắt hắn như ngây ra, trên vách tường có mấy hàng chữ, là ngôn ngữ của tinh không khác, không giống với ngôn ngữ nơi này.

- Vũ Hóa Tiên Cốc...

Diệp Phàm nhận ra những chữ này, sau đó đứng im hồi lâu. Đây là có ý tứ gì, muốn hắn tới tìm sao?

Cuối cùng, hắn xoay người rời đi, trực tiếp vượt hư không, đi tới Bắc Vực. Một hồi đại chiến kinh thế sắp bắt đầu, lúc này hắn cũng không thể quản nhiều việc khác, hết thảy phải chờ khi đại chiến kết thúc.

Bắc Vực khó có thể gặp núi xanh nước biếc, khắp nơi đều là đất chết, sa mặc tiêu điều, rất thiếu sinh khí. Đi suốt đường mà mười mấy vạn dặm cũng không thấy người ở, khắp nơi đều là cảnh thê lương.

Nhưng ngay lúc này vùng đất khô cằn này đang nóng dần lên. Thân ảnh tu sĩ ngày càng nhiều, nhất là ở các tòa cổ thành lại càng náo nhiệt.

Nhà trọ gần như chật ních, đặc biệt là những ốc đảo ở gần Tê Hà Nguyên thì đều kín người hết chỗ. Rất nhiều tu sĩ không thể không đi ra xa hơn.

- Quyết đấu đinh phong, trận chiến giữa Thánh thể Nhân tộc và Nguyên Cổ, không chỉ là một hồi va chạm giữa hai người có lực ảnh hưởng nhất thế hệ mà còn là một lần giao chiến giữa hai đại chủng tộc, không thể không đi xem.

Đây không phải là điều một người nói mà là câu cửa miệng của rất nhiều người. Tất cả đều kiễng chân lên đợi bởi ngày này đã tới gần, sắp bắt đầu tới nơi rồi.

Thiên nam địa bắc, trong ngũ địa vực mênh mông có rất nhiều chủng tộc. Gần như tất cả tu giả khi nghe tin đều lập tức hành động, cũng không biết có bao nhiêu cường giả giá lâm, xem một trận đại chiến này. Nguồn: http://truyenfull.vn

Ảnh hưởng của một trận chiến này quá lớn, giống như một ngôi sao băng từ bầu trời giáng xuống, rơi vào đại dương, khơi dậy một cơn lốc tố quét khắp toàn bộ cổ tinh này.

Có thể nói tất cả mọi người đều đang chú ý vào đây, mọi người đều chờ mong, yên lặng đợi một trận chiến này bắt đầu.

Không khí Bắc Vực khẩn trương dần lên, khiến người ta cảm thấy hít thở không thông. Còn có ba ngày là trận chiến đỉnh phong trên Tê Hà Nguyên sẽ bắt đầu.

Diệp Phàm đã tĩnh tư rất lâu, cảm ngộ tất cả pháp môn. Hắn cầm một quyển sách trong tay, bắt đầu xem sách cổ của Thiên Đình.

Hắn và Tề La hợp lực đã hoàn chỉnh lại kế thừa của Thiên Đình, ngày nay tất cả áo nghĩa đều thể hiện được hết, không còn gì thiếu sót, sát kinh đã hoàn chỉnh lại.

Diệp Phàm cầm quyển sách trong tay, trong lòng yên tĩnh, lặng lẽ suy nghĩ. Đại thuật sát sinh có khác biệt với đạo của hắn nhưng cũng có chỗ độc đáo không thể phủ nhận, với sát chứng đạo, phát huy vô cùng nhuần nhuyễn.

- Nhân Thế Gian và Địa Ngục ra sao, bọn họ gần đây có hành động gì không?

Thời gian này quá mức yên tĩnh khiến trong lòng hắn có cảnh giác. Nếu trong khi quyết đấu với Nguyên Cổ mà hai đại Thần triều lại xông tới thì đúng là mang tính hủy diệt thật.

- Nhân Thế Gian gặp phiền lớn rồi...

Lý Hắc Thủy cười hắc hắc nói.

Thần triền viễn cổ này bị Thần Tàm Lĩnh theo dối, sau khi lần trước bị giết một Vương giả đại thành, giờ lại tổn thất một vị cự phách rồi. Nghìn trượng hồng trần vỡ nát rồi.

Tin tức này đúng là rung động không thể nghi ngờ. Đây đúng là tổn thất lớn nhất, khó có thể tưởng tượng nổi. Nhân gian có vạn trượng hồng trần. Thần triều này được xưng là đã do được chín ngàn trượng, tổng cộng ở trong điện phủ của chín tiểu thế giới.

Cao thủ của Thần Tàm Lĩnh dùng bí thuật kéo tơ rút kén theo dối, truy tìm tới một trọng địa. Một tiểu thế giới bị đánh nát, không ai có thể chạy thoát.

- Vẫn là lão tàm bảo vệ Thần Tàm đạo nhân kia. Chỉ mình hắn ra tay mà thôi đã bổ tan cả Thiên Trượng Hồng Trần Điện Phủ. Tin tức lập tức sẽ truyền khắp bắc địa thôi.

Thiên Chi Thông có con đường đặc thù, chiếm được thông tin đầu tiên. Hiện giờ tin này còn chưa truyền ra ngoài thì bọn họ đã biết trước rồi.

Quả nhiên chẳng bao lâu sau, Bắc Vực rối loạn. Trước khi Thánh thể Nhân tộc đối chiến với Nguyên Cổ lại xuất hiện phong ba như vậy khiến mọi người đều kinh nghi.

Rất nhanh Thần Tàm Lĩnh nhắc lại chuyện xưa. Bọn họ giết chết vị Vương giả đại thành thứ hai, có thể tính là thủ lĩnh của Thần triều Nhân Thế Gian hay không? Bọn họ hướng Diệp Phàm đòi Bất Tử Thần Dược.

Diệp Phàm đáp lại, nói cho bọn họ tới thạch phường của Thiên Tuyền tại Thần Thành lấy Nguyên. Vương giả đại thành không phải là thủ lĩnh của Nhân Thế Gian. Thần triều này có Sát Thánh.

Có sát thủ cấp Thánh nhân? Thế gian đều kinh hãi, giống như gió thu đảo qua, khiến người ta không rét mà run.

Vị lão đạo của Thần Tàm Lĩnh kia trầm mặc, nhưng cũng không muốn bởi vậy mà bỏ qua. Cửu Diệu Bất Tử Dược của bọn họ đã bay đi, ngày nay cắm rễ sâu trong vực sâu thái cổ, muốn dùng kỳ lân dược bù lại.

Bắc Vực bất an, lòng người xao động, đại chiến sắp xảy ra, gió thổi mưa giông trước cơn bão, mỗi một đợt sóng đều khiến thần kinh mọi người căng thẳng.

- Nói manh mối của Nhân Thế Gian và Địa Ngục cho ta biết đi.

Diệp Phàm khép sách lại, nhìn về phía Tề La.

- Ngươi muốn làm gì?

Tề La cả kinh.

- Mấy ngày qua ta cảm ngộ được một số kỳ ảo, muốn kiếm nghiệm một phen.

Diệp Phàm nói.

Thiên Chi Thôn là dư mạch của Thiên Đình năm đó, nắm giữ không ít manh mối của Địa Ngục và Nhân Thế Gian nhưng vì thực lực có hạn nên vẫn ẩn nhẫn không phát, không thể làm khó dễ.

- Ta đi cắt bỏ một chút cành nhánh của bọn chúng, không quan hệ tới đại cục. Đưa cho ta một danh sách những kẻ có thể giết đi.

Diệp Phàm nói.

- Chuyện này cũng đúng. Có thể cho ngươi đi tìm một chút cảm giác sinh tử chiến.

Tề La gật đầu.

Cùng lúc đó, Nguyên Cổ đã hành động, tiến vào mười tám tử quan thái cổ của Nguyên Thủy Hồ. Đây là khảo nghiệm năm xưa mà Nguyên Hoàng sắp đặt. Hắn thuận lợi thông qua.

- Trước khi đại chiến bắt đầu ta muốn huyết mạch sôi trào, đến lúc đó mới có thể giết Thánh thể Nhân tộc.

Nguyên Cổ nói xong rời khỏi Nguyên Thủy Hồ.

Lúc này Bắc Vực bất an, liên tiếp xảy ra sự kiện tử vong. Đệ nhất nhân trong thanh niên của Sinh Quỷ tộc bị người ta dùng một quyền đánh nát. Song kiệt của Đọa Vũ tộc bị người ta cắt đầu. Thiếu chủ Vương tộc Huyết Điện bị đạp chết.

Nguyên Cổ xuất kích, một đường đánh giết. Những người này đều rất cường đại tự phụ, từng khiêu khích uy nghiêm Hoàng giả của hắn, ngày này bị hắn đánh một đòn chết tươi, không lưu lại một ai.

Phụt!

Trong một ngọn núi hoang, một vùng mưa máu tung bay. Nguyên Cổ đánh chết cường giả thứ mười ba, khiến máu tươi đầy thân. Toàn thân hắn tràn ngập ma tính.

Mái tóc đen đậm, thân thể cao lớn, ánh mắt đáng sợ chăm chú nhìn về phương xa. Hắn lẩm bẩm:

- Chiến huyết của ta sắp sôi trào rồi. Thánh thể Nhân tộc, ta chờ ngươi.

Diệp Phàm đi ra khôi Thiên Chi Thôn, cầm một quyển sổ sinh tử trong tay, dựa theo trí nhớ mà tìm kiếm. Những nơi hắn đi qua đều có gió tanh mưa máu, giết người của Địa Ngục và Nhân Thế Gian, tạo nên một cơn sóng gió lớn.

Đại chiến sắp sửa bắt đầu lại có phong ba như vậy khiến không khí của Bắc Vực càng khẩn trương. Ai nấy cũng biết là hai vị diễn viên chính sắp sửa hành động.

- Ngươi là ai...

Một tòa cổ đạo trong một ngọn núi hoang, một lão sát thủ hai tay đầy máu chết không nhắm mắt. Bọn họ bồi dưỡng ra rất nhiều con cháu, ngày nay đã bị nhổ tận gốc rồi.

- Bần đạo Nguyên Thủy.

Lúc này Diệp Phàm hóa thành một đạo sĩ trẻ tuổi, cầm trường kiếm mà đại sát tứ phương.

Nửa ngày sau, ở trong một vùng lăng mộ cổ, Diệp Phàm một mình tiến vào, đi xuống lòng đất, bắt đầu đại khai sát giới. Nơi này là mật địa đã được chọn lựa. Diệp Phàm thi triển các loại bí thuật, khiến nơi này trở thành một thế giới nhuốm máu, thây chất đầy đất.

Địa Ngục, Nhân Thế Gian từng đánh giết đám người Đông Phương Dã, Lý Hắc Thủy lên trời không cửa, xuống đất không đường. Đến này Bàng Bác lưu lạc phương nào cũng không biết, thân thể Liễu Khấu nơi đâu chưa rõ. Trong lòng Diệp Phàm có một luồng lửa giận vẫn luôn luôn bị áp chế, sớm muốn sôi trào rồi.

Một trận chiến này Diệp Phàm đánh giết từ Bắc Vực tới Trung Vực, quả thực có thể dùng từ máu chảy thành sông để hình dung. Sát Thủ Thần Triều tổn thất thảm trọng, rất nhiều mật địa bị san bằng.

Bần đạo Nguyên Thủy. Bốn chữ này đại biểu cho tử vong, cầm trong tay một quyển sổ sinh tử, giết người khiến khắp Đông Hoang đại loạn.

Một thanh niên chuyên chém người của Sát Thủ Thần Triều viễn cổ, một đạo sĩ vận chuyển bánh xe sinh tử, tên là Nguyên Thủy, chấn nhiếp bát hoang.

Chỉ kém tên Vô Thủy Đại đế một chữ. Đạo sĩ tên Nguyên Thủy này dẫn động lốc tố, thế như chẻ tre, những nơi đi qua là máu rơi đầy đất, khó có người sống nổi.

- Tiểu Diệp Tử giết hứng khởi quá, đừng tới mức không dừng tay được đó.

Lý Hắc Thủy lo lắng.

Tề La nói:

- Không sao. Lần này sinh tử huyết chiến, thần thuật, cảnh giới cũng không phải thứ đáng trông cậy nhất. Hắn đã ý thức được điều này, vì vậy mới xem Thiên Đình sát kinh một lần, đang đi tìm loại bản năng tâm huyết này. Thành bại cũng rất đơn giản, chỉ là giữa sinh và tử mà thôi.

Nhân Thế Gian, Hồng Trần Vạn Trượng đều nhốn nháo, tức giận vô cùng. Một Sát Thủ Thần Triều cũng là đại biểu cho một loại ý cảnh, một khi để bọn họ bỏ lên được thì thế gian này giống như tới ngày tận thế rồi.

Mà điện phủ viễn cổ này được xưng là có thể do chín ngàn trượng hồng trần, lúc huy hoàng có thể đứng trên thiên hạ, lấy đầu lâu chư vương xây thành một tòa cung điện bất hủ.

Mà trong những ngày này, đệ tử của Nhân Thế Gian chết đi vô số. Đây là một sự đả kích rất lớn. Cái tên đạo nhân trẻ tuổi Nguyên Thủy giết khiến bọn họ không thể kìm nổi giận.

Cuối cùng Diệp Phàm cũng dừng tay. Ngày mai đã là ngày đại chiến với Nguyên Cổ rồi, mà hắn cũng đã tìm được loại cảm giác này.

Ở trên một ngọn núi tại Bắc Vực, Nguyên Cổ đứng đó, thân thể đẫm máu, ngay cả búi tóc cũng biết lại. Hắn nở nụ cười nanh ác, lạnh lùng lẩm bẩm:

- Thánh thể Nhân tộc, ta sắp tới rồi!

Hắn tràn ngập niềm tin tất thắng, chiến huyết trong cơ thể sôi trào, tin tưởng gấp trăm lần, chiến ý bùng lên. Trong sát nhiều kẻ địch nuôi dưỡng một loại khí thế vô địch cho hắn, muốn phải tắm thánh huyết.

Chỉ còn một ngày nữa là đại chiến bắt đầu. Thiên hạ phong vân tụ hội về Bắc Vực. Rất nhiều người đang chờ đợi, yên lặng ngóng trông.

Thần Thành là trung tâm của Bắc Vực, ngày nay tiếng động rầm rĩ vang lên tận trời cao. Người tới đây rất nhiều, cao thủ cũng lắm, ở bên trong thành cũng không ít người bắt đầu cá cược, các xem ai thắng.

Mỗi một thạch phường đều lặng ngắt, không có ai tới cắt đá. Tất cả mọi người đều được phán đoán thắng bại của trận chiến giữa Thánh thể Nhân tộc và Nguyên Cổ. Bất kể là trong quán trà hay nhà trọ lúc này đều kín người.

Ngoài ra thì nhiều đài trận đã được khắc tốt, chuẩn bị đưa vô số tu sĩ vào ngày mai vượt hư không tới trước Tê Hà Nguyên.

Không thể nghi ngờ gì nữa, trận đấu này dẫn tới rất nhiều tranh luận, đối chọi gay gắt, thậm chí xảy ra rất nhiều sự kiện đổ máu.

- Thánh thể Nhân tộc đã là gì, sao có thể so sánh với huyết mạch của Thái cổ Hoàng chứ? Lần này hắn chắc chắn phải chết.

Có thể nói ra lời này thì tất nhiên là một vị tu sĩ cổ tộc.

Một số tu sĩ Nhân tộc bác bỏ, nói:

- Nguyên Cổ không được đâu. Lần này nhất định Thánh thể Nhân tộc sẽ thắng. Ngay cả nguyền rủa hắn còn phá vỡ được, trừ phi là Đại đế thời thiếu niên sống lại, bằng không thì không ai có thể chống lại hắn.

- Đại đế cổ sao sánh nổi với Hoàng của thái cổ chứ? Là hậu nhân của bọn họ, Nguyên Cổ có thể bổ sống cháu con của Đại đế Nhân tộc, đừng nói tới chỉ là một Thánh thể.



Đây là trận tranh cãi lớn. Các nơi Bắc Vực đều như vậy, đã xảy ra không ít sự kiện đổ máu. Trận quyết đấu này của Diệp Phàm và Nguyên Cổ đã lan tới tầm cao thấp của Đại đế ổ và Thái cổ Hoàng.

Tiếng rầm rĩ lan khắp Bắc Vực, xao động lòng người. Không khí trước đại chiến khẩn trương tới cực hạn rồi. Trận chiến này ảnh hưởng quá sâu xa, liên quan tới rất nhiều việc, hơn phân nửa sẽ được ghi lại trong sử sách.

- Hoàng thuật kinh thế chắc chắn sẽ hơn huyền pháp Nhân tộc, trấn sát Thánh thể.

- Thái Cổ Hoàng đã mất từ sớm rồi. Đại đế Nhân tộc có thể có người còn sống, cao thấp sớm đã rõ rồi!



Lúc này đã không còn là quyết đấu giữa hai người mà liên lụy tới các thế lực phía sau bọn họ. Mọi người đều tranh luận, phần đông là đối chọi gay gắt.

Thiên Hoàng tử Nhân tộc và huyết mạch của Thái cổ Hoàng, ai yếu ai mạnh?

Bí thuật đỉnh cao của Thái cổ Hoàng, huyền pháp của Đại đế cổ. Lần này giao chiến, đối kháng chung cực, ai mới hơn ai đây?

Trong không trung Thần Thành tràn ngập mùi máu tươi. Vào trước trận chiến một ngày xảy ra bốn mươi mốt sự kiện đổ máu, chết rất nhiều người. Tất cả đều là mở màn cho trận chiến chung kết này.

- Ta cá một khối cửu thiên thần ngọc — Xích Ngọc Vương là Nguyên Cổ thắng.

Cá cược kinh thế bắt đầu. Cửu thiên thần ngọc cũng là tài liệu thần thánh, có thể chế thành Thánh binh truyền cho đời sau, quý hiếm vô giá, thánh giả cũng phải động tâm.

- Một khối Đại La Ngân Tinh.

Hầu tử tới, ra tay rộng rãi, cá cược với một tên cổ tộc kia. Hai thứ đều là tài liệu thần kỳ lớn như đầu người, bao nhiêu năm cũng khó gặp.

- Thánh Hoàng tử ngươi cá Thiên Hoàng tử Nhân tộc thắng à?

Một vị cường giả cổ tộc hơi bất mãn nhưng lại ngại thân phận của đối phương, không dám trực tiếp phát tác.

- Không được sao?

Hầu tử liếc xéo lại, vô cùng mạnh mẽ nói:

- Mỗi bộ tộc thái cổ chẳng lẽ đều phải quy về Nguyên Thủy Hồ sao?

Cá cược kinh thế, mọi người có thể theo vào. Đương nhiên cũng có người lén cá cược, cá báu vật hiếm có, người khác không lấy ra nổi.

Ở bên trong sòng bạc này, Đông Phương Dã, Khống Hồn Trận, Lệ Thiên cũng chia ra tiến hành. Tất cả đều cá Diệp Phàm thắng, chém đầu Nguyên Cổ.

Tuy nhiên bọn họ rất khó cá lớn như hầu tử bởi tài liệu như vậy rất hiếm thấy, dù là Cổ tộc cũng không có nhiều vậy được, ai mà muốn lấy ra chứ?

Ở trong một sòng bạc khác, Thiên Hoàng tử xuất hiện, khiến tất cả tu sĩ đều hồi hộp. Hắn lấy ra một quả điếu trụy (một loại trang sức đeo cổ cầu bình an) trong suốt, cũng không có ánh sáng tỏa ra bốn phía nhưng dẫn động lòng người.

Ngộ Đạo Cổ Trà Thụ tâm.

Có người nói ra lai lịch của điếu trụy này liền lập tức khiến mọi người chấn động. Rất nhiều người đều kinh hãi thất sắc. Đây là tài liệu trân quý vô giá, muốn đổi cũng không đổi được.

- Thật sự là tinh hạch của Ngộ Đạo Trà thụ.

Sòng bạc lập tức sôi trào. Đây là loại bảo bối nghịch thiên gì chứ? cầm nó trong tay tu luyện có thể nhanh hơn rất nhiều, có thể trợ giúp ngộ đạo, là tiên trân được mọi người thiết tha mơ ước.

- Là do Bất Tử Thiên Hoàng lưu lại...

Rất nhanh mọi người liền nghĩ tới bí ẩn năm xưa. Năm đó Bất Tử Thiên Hoàng chặt một cây ngộ đạo thụ, luyện thành một đạo quan, hoàn toàn là nơi chôn cất phô trương của Thần linh, từ xưa tới nay không ai sánh bằng.

Hiển nhiên Ngộ Đạo cổ Trà Thụ tâm này là thật, được luyện hóa từ lúc đó, để lại cho con cháu hắn, trên đời khó có được cái thứ hai, là tiên liệu cấp mộng ảo.

Thụ tâm trong suốt tuy chi lớn bằng quả long nhãn, mềm mại sáng bóng, tỏa ra từng luồng ánh sáng của đạo, tạo thành hoa văn thần bí huyền ảo, trời sinh có thể cộng hưởng với đạo.

Cả sòng bạc chấn động, tin tức lập tức truyền ra ngoài. Điếu trụy này rất quý giá, gần như không thể tính được giá trị.

- Ta cá Nguyên Cổ tất thắng, máu Thánh thể Nhân tộc sẽ đổ khắp Tê Hà Nguyên.

Phong thái Thiên Hoàng tử như ngọc, bình thản nói. Mái tóc đen mượt mà của hắn trông còn đẹp hơn nữ nhân, cơ thể trong suốt, gần như hoàn mỹ, có thể nói là nam nhân không sứt mẻ.

Tất cả Thần Thành đều biết, rất nhiều người đổ về nơi này.

- Ta cá với ngươi.

Một vị tu sĩ già cả Nhân tộc lấy ra một thanh Thánh binh không trọn vẹn.

Thiên Hoàng tử khinh thường lắc đầu nói:

- Còn kém xa. Muốn cược với ta thì tiền cược tối thiếu phải bằng một quyển cổ kinh của Đại đế.

- Bần đạo cược với ngươi.

Đoạn Đức xuất hiện. Tên trộm mộ này không thể bình tĩnh nổi, lấy ra hai cây Dược Vương, lập tức khiến đại chấn động nổ ra.

- Dược Vương đó. Một gốc cây có thể kéo dài sinh mạng mấy trăm năm. Hắn lập tức lấy ra hai cây. Lai lịch của tên mập chết tiệt này ra sao?

Thứ này đích xác khiến người ta rung động. Các tu sĩ tuổi thọ sắp hết đều gặp phải vấn đề. Một cây Dược Vương đều khó tìm trên đời này, huống chi lại lập tức xuất hiện tới hai cây.

Có người cá biệt biết thân phận Đoạn Đức, cảnh cáo người bên cạnh nói:

- Nhỏ giọng thôi, đừng có chửi bới hắn. Đây là một kẻ cực thù dài, cẩn thận không cả mộ tổ tiên của ngươi cũng bị trộm đi đấy.

- Hai cây Dược Vương cũng chưa thấm vào đâu. Ngươi có lấy thêm hạt giống thần dược kỳ lân ra thì còn được.

Thiên Hoàng tử cười lạnh liên tục.

Tới giờ phút này mọi người đều giật mình, nghĩ hóa ra kẻ này chuyên vì Bất Tử Dược trên người Diệp Phàm mà tới, muốn đánh cược vào trận đại chiến sinh tử này.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi