Chương 28: Chân tướng
Edit: Hiba
**
Cơn mưa đêm như trút nước lên chiếc ô, phát ra âm thanh lộp bộp vang vọng.
Thiếu niên đứng giữa màn đêm, vẻ mặt không thấy rõ, nhưng Ôn Noãn có thể cảm nhận được ánh bắt nóng bỏng của cậu… một giây cũng không rời khỏi người cô.
Ôn Noãn theo bản năng trốn ra sau cột đá cẩm thạch, đầu óc quay cuồng trống rỗng.
Xong con bò nó rồi.
Giang Trác đứng giữa trời mưa to, tay chân cứng đờ, trái tim như muốn nổ tung.
Người đang trốn sau cột là một cô gái… cậu chắc chắn trăm phần trăm.
Ôn Noãn cứ như một chú mèo nấp ở sau cột, rón rén liếc nhìn Giang Trác một cái, trong lòng thầm nghĩ đêm nay khẳng định không thể gạt được nữa rồi. Ngay tại thời điểm cô muốn mở lời, Giang Trác đột nhiên hỏi: “Anh trai của cậu đâu?”
“Anh tôi?”
“Cậu hẳn là em gái của Ôn Hàn.” Giang Trác trả lời: “Tôi có nghe cậu ấy kể qua.”
Ôn Noãn lập tức lấy lại tinh thần: “Phải phải phải! Tôi là em gái của anh ấy, ở đây đơn giản là vì… về nhà nghỉ đông thôi.”
Giang Trác nhìn cô gái cuối cùng cũng lề mà lề mề như mèo nhỏ bước ra, cánh tay mảnh khảnh mềm mại đặt trước ngực, có chút bảo thủ.
Con ngươi đen nhánh cẩn thận quét qua cậu một lượt liền dời đi, tựa như con thú nhỏ đang phòng bị, không dám nhìn thẳng cậu, thuận tay vuốt nhẹ phần tóc mềm mại bên tai.
Dưới ánh đèn, làn da của cô gái nhỏ trắng tựa màu tuyết, ngũ quan xinh đẹp, tóc ngắn nhẹ nhàng khoan khoái bay theo gió, không khác Ôn Hàn là bao.
Cô lúc này, trông mềm mại đáng yêu lại yếu ớt hơn mấy phần Ôn Hàn ngày thường.
“Anh của cậu đâu?” Giang Trác hỏi lại.
“À, anh ấy… anh ấy không có ở đây.” Đại não của Ôn Noãn vẫn chưa thể tìm lại trạng thái, ấp úng gạt người: “Anh ấy chưa về.”
“Phải không vậy, đã rất muộn rồi.” Giang Trác hình như có chút lo lắng, lấy điện thoại ra gọi cho Ôn Hàn.
“Không được!” Tay của Ôn Noãn chưa kịp ngăn đến, tiếng chuông điện thoại trong phòng đã vang lên.
Cô liền thuận tay che mặt.
Giang Trác thả tay xuống, thản nhiên nói: “Cậu ấy vẫn còn giận tôi?”
Ôn Noãn liên tục gật đầu: “Phải! Anh ấy vô cùng tức giận, căn bản không muốn gặp cậu, còn muốn tuyệt giao với cậu luôn!”
“Thật vậy sao.”
Ôn Noãn nhìn thấy ánh mắt Giang Trác có chút tổn thương, trong lòng liền dịu đi không ít.
“Cái kia… cũng không phải thật sự tuyệt giao, chỉ là giận dỗi nhảm nhí thôi.” Cô cười cười xấu hổ: “Nếu không lần sau cậu lại đến? Nói chuyện trực tiếp với anh ấy.”
Giang Trác cũng không miễn cưỡng, nói: “Vậy nhờ em gái chuyển lời giúp tôi nhé.”
Nghe được hai chữ “em gái”, Ôn Noãn cảm thấy tim mình đều muốn tan chảy luôn rồi, Giang Trác gọi tiếng “em gái” này lại dịu dàng không tưởng.
“Cậu nói đi!”
“Nói với cậu ấy, lần này cậu ấy thay tôi nhận lỗi, tôi rất cảm kích, nhưng tôi sẽ chứng minh cậu ấy trong sạch.”
Giang Trác nói xong liền quay người rời đi.
Hô hấp của Ôn Noãn trì trệ, không nghĩ thêm được gì liền xông vào màn mưa lớn, kéo tay cậu: “Dừng lại!”
Giang Trác cảm giác được cổ tay bị cô gái nhỏ siết chặt, kinh ngạc ngoái đầu: “Sao vậy?”
“Cậu, không được, đừng làm mấy việc điên rồ…” Ôn Noãn vội vàng nói: “Anh tôi đều đã nhận, cậu đừng làm mọi chuyện rối lên nữa!”
Giang Trác khẽ nhíu mày, không nghĩ tới đứa em gái này sẽ gấp gáp đến vậy.
Ôn Noãn ngay sau đó cũng ý thức được bản thân có lẽ đã biểu hiện quá mức, lập tức thu lại cảm xúc, nắm lấy đầu ngón tay của cậu lắc lắc —
“Cái đó… anh Giang Trác (*), nếu không thì vào nhà ngồi một chút đi, trong nhà không có người lớn, anh trai… có lẽ đang tắm, cậu ngồi chờ một chút, anh ấy hẳn là có lời muốn nói với cậu.
(*) Chỗ này đúng là “Giang Trác ca ca”, nên tuy Ôn Hàn Ôn Noãn là anh em sinh đôi (Ôn Noãn sẽ bằng tuổi Giang Trác) nhưng mọi người có thể hiểu chỗ này Ôn Noãn gọi ‘anh’ vì Giang Trác là bạn của anh trai Ôn Hàn nha :>
Tim của Giang Trác một lần nữa trúng đòn.
Anh… Giang Trác, đến tận bây giờ vẫn chưa có ai gọi cậu như vậy, lại càng chưa có đứa con gái nào gọi cậu như vậy… cột sống cảm nhận một trận tê dại.
“Vào nhà ngồi!” Ôn Noãn túm lấy ngón trỏ của cậu kéo vào sân: “Anh tôi chắc chắn muốn nói chuyện với cậu.”
Giang Trác không ngờ cô gái nhỏ này lại chẳng sợ người lạ, sức lực cũng không nhỏ, cậu nhất thời không thoát được, chỉ có thể mặc cô lôi kéo.
“Có tiện không vậy?”
“Tiện mà!” Ôn Noãn luôn miệng nói: “Ba mẹ cũng không ở đây, đêm nay cậu ngủ lại cũng chẳng có vấn đề gì!”
Giang Trác: ….
Chính vì ba mẹ còn không có ở nhà, nên cậu mới hỏi như vậy.
Cô nhóc này hình như đối với cậu không có chút phòng bị gì, cứ như đã quen biết rất lâu rồi vậy.
Giang Trác cứ thế để cô kéo vào trong nhà.
Lòng bàn tay của cô rất mềm, nhưng lại có một lớp chai sần mỏng, về điểm này, có chút giống với Ôn Hàn.
Giang Trác cúi đầu muốn nhìn kỹ, Ôn Noãn lại buông lỏng tay, đẩy cậu lên chiếc sô pha bên cạnh: “Cậu cứ ngồi đi, anh tôi chắc đang tắm trên lầu, tôi đi gọi anh ấy.”
Giang Trác bị cô đẩy ngã lên sô pha, quay đầu chỉ thấy cô nhóc vụt lên lầu như một cơn gió, vừa vào phòng liền đóng sầm cửa lại.
Cậu còn nghe được tiếng khóa cửa khe khẽ.
Bầu không khí lại trở về yên tĩnh.
Đầu ngón tay Giang Trác vẫn còn lưu lại cảm giác mềm mại của lòng bàn tay con gái.
Cậu đã từng tưởng tượng vô số lần, nếu Ôn Hàn là con gái thì sao…
Nếu là con gái, có lẽ Giang Trác sẽ không chút ngần ngại thích cô, sẽ thử theo đuổi cô, học cách chăm sóc cho cô gái nhỏ.
Trước giờ chưa từng có ý định yêu đương cái gì, bạn gái cái gì… nhưng chỉ tiếp xúc với Ôn Hàn mấy tháng ngắn ngủi, Giang Trác bỗng nhiên lại nghĩ đến việc này.
Nhưng mà, đối tượng của tất cả sự xao động không yên này… lại là con trai.
Như những gì cậu từng nói với chủ nhiệm lớp Trương Chí Minh, cậu không thích con trai, nhưng hiện tại cậu thích “Ôn Hàn”, không liên quan đến giới tính, cậu chỉ đơn giản là thích người này.
Trước đây “Ôn Hàn” cũng từng nói với cậu, có một em gái sinh đôi.
Giang Trác một mực không để tâm, nhưng vừa rồi nhìn thấy… cậu thật sự hoảng sợ.
Vậy mà có thể giống đến mức này, ngũ quan rõ ràng, đường nét chân mày, thậm chí là từng cử chỉ phong tình…
Giữa lúc Giang Trác đang trầm ngâm, cửa phòng ngủ đột ngột mở, Giang Trác ngẩng đầu, thấy Ôn Hàn bước ra.
“Cậu” mặc một chiếc áo sơ mi trắng để mở hai cúc áo ở trên, để lộ phần xương quai xanh thanh tú.
Mái tóc đen nhánh có chút ướt, gương mặt hơi ửng hồng, đuôi mắt nhếch đào hoa, mang theo vài phần lười nhác, nốt ruồi nhạt nơi khóe mắt như ẩn như hiện.
Giang Trác nhìn thấy “cậu”, nhất thời có chút thất thần.
“Cậu…”
Còn chưa mở miệng, ngón tay thon dài của Ôn Noãn đã đặt lên môi, nhẹ nhàng “Xuỵt” một tiếng: “Em gái tôi ngủ.”
Nói xong, cô đóng cửa phòng, cứ như bên trong thật sự có người đang ngủ.
“Cô ấy… ngủ sớm vậy sao?”
Trong lòng Giang Trác có chút nghi hoặc: “Em gái của cậu… giống hệt như cậu.”
“Bằng không chúng tôi sao có thể là sinh đôi.” Ôn Noãn chột dạ nói.
Giang Trác ngẫm lại, cảm thấy cũng không có chỗ nào không đúng.
“Đã trễ thế này, tìm tôi có việc?” Ôn Noãn điều chỉnh ngữ khí, đến tựa vào tay vịn cầu thang được chạm khắc tinh xảo, từ trên cao nhìn qua Giang Trác.
Vẻ mặt và ngữ khí của “Ôn Hàn” ngay lúc này, so với cô gái vừa nãy hoàn toàn khác biệt. Những ngờ vực trong đầu Giang Trác có chút tiêu tán, cậu đứng lên nói: “Tôi đã xem đoạn băng ghi hình.”
Ôn Noãn nheo mắt, tầm nhìn rơi xuống bên chân cậu.
Toàn bộ ống quần đều ướt sũng rồi.
Giang Trác vốn lười nhác chậm rãi ra sao, lúc này lại cứ thế đội mưa chạy tới, mà chắc chắn là chạy liên tục một mạch mới có thể ướt đến cả phần bắp chân.
Ôn Noãn nhìn bộ dạng này của cậu, cơn tức bị đè nén trong bụng đều sớm tan thành mây khói, ngược lại còn có chút đau lòng, chua chát không thể lý giải…
“Vì sao cậu lại không nói sự thật?” Giang Trác hỏi cô.
Ôn Noãn tức giận nói: “Tôi còn chưa hỏi cậu đêm đó vì sao lại xuất hiện ở trường, cậu ngược lại còn chạy đến tận nhà chất vấn tôi.”
Giang Trác dừng một chút, giải thích: “Đêm đó trời lạnh quá, chim vẫn còn ở trường, nếu tôi không quay lại, nó sẽ chết.”
Ôn Noãn bừng tỉnh, cho nên đêm đó tuyết lớn rơi ngập đường, Giang Trác lại đạp tuyết trở về trường, là để đem con chim nhỏ kia đi.
“Cho nên, cậu sợ chim bị đông chết mới làm trái nội quy trường học, mặc cho trời tuyết về trường à.”
“Không phải.”
Ôn Noãn ngẩng đầu, tay của Giang Trác để bên cạnh bàn, đầu ngón tay nhẹ nhàng gõ gõ: “Tôi sợ chim chết rồi, có người sẽ khóc.”
Trái tim Ôn Noãn run lên, còn chưa kịp lên tiếng đã nghe Giang Trác nói tiếp —
“Bây giờ tới lượt tôi hỏi cậu, vì sao ở văn phòng không nói thật.”
Ôn Noãn xoa xoa mũi, không trả lời ngay.
Con người đen nhánh của Giang Trác hướng nhìn cô, chằm chằm đến mức Ôn Noãn càng thêm chột dạ, chỉ ngượng ngùng nói: “Nói hay không thì cũng có khác gì đâu.”
Giang Trác không hiểu mạch não của tên này thế nào: “Sao mà không khác cho được.”
“Không khác nhau gì hết!” Ôn Noãn cố chấp nói: “Chúng ta không phải anh em tốt sao, cậu có chuyện nghĩa là tôi có chuyện, chẳng phải đều như nhau còn gì.”
“Anh em tốt…” Đầu lưỡi Giang Trác khẽ lướt qua cụm từ này, nhẹ giọng nói: “Đúng thật chỉ là anh em…”
“Có ý gì?”
Khóe miệng Giang Trác nhàn nhạt giương lên: “Thật vô vị.”
Hai người trong một chốc đồng thời trầm mặc, đều cảm thấy có lẽ không nên tiếp tục đề tài này.
Ôn Noãn bĩu môi, không so đo với cậu nữa, bước chân thong thả đến trước mặt cậu: “Lúc nãy gặp em gái tôi, thấy thế nào?”
Ánh mắt của Giang Trác không khỏi quét qua căn phòng đang đóng chặt cửa trên lầu, không trả lời.
Ôn Noãn lập tức đưa bàn tay ra trước mặt cậu, vỗ tay một cái, cười hỏi: “Có phải là cô gái xinh đẹp đáng yêu nhất mà đời này cậu được gặp không.”
Giang Trác thu lại ánh mắt, liếc cô một cái, cười lạnh: “Đúng rồi, đáng yêu giống như cậu.”
“Đương nhiên.” Ôn Noãn cười một tiếng, khóe miệng hiện lên lúm đồng tiền nhàn nhạt: “Tôi cảm thấy, em ấy còn đáng yêu hơn tôi nhiều, thật đó, Giang Trác cậu suy nghĩ một chút, em gái tôi vừa có văn vừa có võ, thân thủ hơn hẳn tôi đấy.”
Cô nói cực kỳ hào hứng, vỗ vỗ lồng ngực Giang Trác: “Cái thân này của cậu, em gái tôi hoàn toàn có thể bảo vệ được.”
Giang Trác suýt chút nữa bị tên này đánh nội thương, phải lùi ra phía sau hai bước, ghét bỏ đẩy tay của cô ra: “Không cần, ông đây không xem trọng.”
Ôn Noãn nhạy cảm lập tức hỏi: “Sao cơ? Mắc gì không xem trọng tôi hả.”
Giang Trác không thích cái kiểu uyên ương hỗn loạn (*) này của cô, chỉ nói: “Ông đây không muốn làm em rể của cậu.”
(*) Uyên ương là hình ảnh ẩn dụ cho vợ chồng, sự bất đồng của đôi nam nữ được gọi là uyên ương hỗn loạn á (loạn điểm uyên ương phổ)
“Vì sao?”
Giang Trác xoa mũi: “Một cô gái giống cậu như đúc, không xuống tay được.”
Vừa dứt lời, bàn tay của Ôn Noãn đã lao tới, mém chút đã chặt lên cổ cậu.
Giang Trác nhanh nhẹn xê dịch ra bên cạnh.
Gia hỏa này… đánh cũng không thể đánh, mắng cũng không xong, Ôn Noãn chỉ có thể cắn răng, dùng ánh mắt mà nhiệt tình “khiển trách” cậu—
“Tuyệt giao tuyệt giao! Cả đời này cũng không qua lại với nhau nữa!”
Nói rồi cô liền đẩy Giang Trác ra cửa, thuận tay mở dù, nhét vào tay Giang Trác: “Đi được rồi đi được rồi, đêm nay em gái tôi ngủ lại, không chứa chấp cậu qua đêm, bye bye! Ngày mai trở lại trường bớt sắm vai anh hùng, bằng không tôi sẽ không tha cho cậu.”
Ngay tại thời điểm Ôn Noãn rời đi, Giang Trác bỗng nhiên giữ cổ tay cô lại.
Ôn Noãn xoay người, nhìn cậu—
“Còn có việc gì sao?”
Môi mỏng của cậu mím lại, ba chữ kia đến bên miệng được một lúc cũng không tài nào nói thành lời.
Ôn Noãn nhìn khuôn mặt cậu hơi ửng hồng, biết đêm nay cậu đến để xin lỗi.
Thật ra cô đã sớm nguôi giận.
Nhân phẩm của anh hai trước giờ đều bày ra cho mọi người thấy, đột nhiên lại thi đứng đầu bảng, ai lại tin đây là thành tích tự tay đạt được chứ.
Nói cho cùng là do mong muốn được xếp cùng lớp với Giang Trác khiến cô chưa suy nghĩ thấu đáo, không cẩn thận nên bị lật xe.
“Được rồi.” Tay Ôn Noãn để lên mu bàn tay cậu, vỗ vỗ: “Nói không nên lời thì đừng miễn cưỡng.”
Tên Giang Trác này, Diệp Thanh trước kia từng nói, chính là loại người si tình, ngoài lạnh trong nóng, tất thảy cảm xúc đều chôn sâu trong lòng.
“Đi đi.” Cô đẩy cậu vào màn mưa: “Khai giảng gặp lại.”
Giang Trác đi được vài bước, liền ném dù đi, quay người lại dùng sức kéo cô vào ngực, ôm chặt lấy.
Ôn Noãn hiện tại chính là hồn lìa khỏi xác, cách một lớp quần áo, cảm nhận được thân thể cứng rắn, ấm áp của thiếu niên, không lâu sau đã thấy choáng váng.
Trên người cậu, có mùi thuốc đông y nhàn nhạt đã sớm ăn sâu qua nhiều năm.
Chỉ có một thoáng tình cảm không thể kìm hãm như vậy, Giang Trác lập tức buông cô ra, quay người chạy vào màn mưa to, bộ dáng rõ ràng là đang chạy trối chết.
Ôn Noãn ngây người tại chỗ, nhìn chiếc dù đen ở trên mặt đất.
Trên mặt tựa hồ vẫn còn lưu lại hơi ấm từ lồng ngực cậu, cả người cũng chưa tan cảm giác bị cậu ôm chặt vào…
Cô nhặt dù đen, đóng dù lại, quay người vào nhà.
Toàn bộ cột sống đều tê dại.
Cô nhảy lên giường, một mình ôm điện thoại cười thật lâu, sau đó gửi tin nhắn đến nhóm chat của các sư huynh—
Xin giúp đỡ: Nếu bạn bè tốt bỗng nhiên ôm bạn là có ý gì?
Nhị sư huynh hồi âm rất