GIẢ TRAI LẠI BỊ NAM THẦN COI TRỌNG

Một năm kia, Bắc Thành rơi một trận tuyết rất lớn.

Trong cô nhi viện, các bạn nhỏ đang hưng phấn ào ra cửa lớn, chạy nhanh trên nền tuyết.

“Bông tuyết có thể ăn không?”

- --ĐỌC FULL TẠI TRUYENFULL.VN---

“Không được đâu! Rất bẩn đó!”

“Đâu có bẩn, cậu xem, rõ ràng là rất sạch mà.”

Các bạn nhỏ giơ tay hứng những bông tuyết đang rơi lất phất từ trời xuống.

Bông tuyết mỏng mảnh nhẹ thổi qua chỗ rẽ của hành lang gấp khúc, rơi trên vai Giang Trác.

Cậu năm nay chỉ mới bảy tuổi, một mình lẻ loi đứng bên cây cột chỗ hành lang gấp khúc, nhìn các bạn nhỏ đuổi nhau trên sân tuyết trắng, không nói một lời.

Mùa hè năm ngoái, cậu hỏi dì viện trưởng cô nhi viện, khi nào mẹ mới đến viện thăm mình, dì viện trưởng nói, chờ khi nào mùa đông năm nay bắt đầu có tuyết rơi, mẹ sẽ đến.

Sau trận tuyết đầu tiên của mùa đông, cậu lại hỏi dì viện trưởng, khi nào mẹ mới đến thăm cậu.

- --ĐỌC FULL TẠI TRUYENFULL.VN---

Dì viện trưởng nói, chờ khi nào trên mặt đất, tuyết trắng phủ thật dày, mẹ nhất định sẽ đến thăm cậu.

Giang Trác giơ tay đón lấy một mảnh bông tuyết hình thoi dị thường, bông tuyết trong suốt dần dần tan chảy trong lòng bàn tay cậu, lạnh đến thấu xương.

Trần viện trưởng từ trong văn phòng đi ra, bị một đám bạn nhỏ bướng bỉnh kéo đến trong sân ngắm tuyết.

“Mẹ viện trưởng, chúng ta đi đắp người tuyết đi!”

“Đi ném tuyết!”

“Tớ muốn cùng một phe với mẹ viện trưởng.”

“Được rồi, tuổi của mẹ viện trưởng đã cao, các con tự mình chơi đi.” Trần viện trưởng cười sờ sờ đầu bọn nhỏ, để bọn chúng vui vẻ chạy trên nền tuyết.

Bà quay đầu lại, nhìn thấy Giang Trác đứng một mình bên hành lang gấp khúc, cúi đầu, nhìn bông tuyết đã sớm tan chảy trong lòng bàn tay, không biết đang suy nghĩ cái gì.

Trần viện trưởng khẽ thở dài một tiếng.

Bạn nhỏ trong cô nhi viện, đa số là cô nhi không có cha mẹ, nhưng Giang Trác thì không giống, cậu có mẹ.

Chỉ là...

Còn không bằng không có.

Bà quay trở lại văn phòng, lấy trong ngăn kéo ra một robot biến hình thủ công mới tinh.

Đây là khoảng thời gian trước bố mẹ nhận nuôi Chu Tiểu Minh cố ý quyên tặng cho bạn nhỏ, Trần viện trưởng cầm robot biến hình đi đến bên cạnh Giang Trác, gọi cậu –

“Tiểu Trác, con đang làm gì đó?”

Giang Trác quay đầu nhìn bà một cái, ánh mắt dần sáng lên: “Dì viện trưởng, mẹ con đến ạ?”

Trần viện trưởng không biết nên trả lời như thế nào, do dự vài giây, lấy robot biến hình giấu sau lưng ra, nói với cậu: “Hôm nay tuyết rơi, mẹ không đến được, đây là bà ấy nhờ người mang đến đây cho con, nói là hôm nào sẽ đến thăm con.”

Con ngươi Giang Trác dần dần ảm đạm, cậu nhận robot biến hình, mấp máy môi, không nói gì rồi thất vọng rời đi.

Trần viện trưởng nhìn bóng dáng cô độc của cậu bé, thở dài một hơi.



Lúc hoàng hôn, Giang Trác ngồi trên xích đu nhỏ trong vườn hoa, cầm cái tay con robot trong tay.

“Gạt mình...”

Cậu cúi đầu, lẩm bẩm nói: “Coi thường mình không biết sao!”

Bà ấy... mới không tặng quà cho cậu, mỗi lần bà ấy nhìn cậu nhiều thêm một cái đều sẽ nhíu mày, sao mà tặng quà cho cậu được.

Đúng lúc này, mấy cậu bé lớn tuổi lưu manh đi ngang qua vườn hoa, liếc mắt một cái liền nhìn trúng con robot biến hình màu đỏ mới tinh trong tay Giang Trác, bọn chúng đưa mắt ra hiệu với nhau, đi đến bao vây quanh cậu.

“Uây, tên nhóc con thối không ai cần, đưa đồ chơi của mày cho bọn tao chơi vài ngày đi!”

Giang Trác không thèm để ý đến bọn chúng, đứng lên lập tức rời đi.

“Đứng lại!”

Một thằng bé dáng cao cao giữ lấy vai cậu, lôi cậu lại, một thằng khác giơ tay giật lấy món đồ chơi trong lồ ng ngực cậu ra.

Giang Trác không những không cho cậu ta, còn tung chân đá tên đó một cái: “Cút đi!”

Cậu kịch liệt phản kháng đã chọc tức đám con trai kia, bọn chúng bao vây lấy Giang Trác, tay chân đấm đá dữ dội một trận.

Giang Trác cuộn tròn trên mặt đất, cố gắng ôm lấy con robot. Mấy tên kia ba chân bốn cẳng lôi kéo, nhưng kiểu gì cũng không lôi ra được.

“Đánh nó!”

“Đánh đến khi nào nó chịu buông tay thì thôi!”

Giang Trác cắn răng chịu chết, thân hình nhỏ gầy guộc phát ra năng lượng rất lớn, lăn tròn tránh né nắm đấm của mấy tên kia.

Chính ngay lúc này, một giọng nói thanh thúy vang lên - -

“Buông cậu ấy ra!”

Đám con trai quay đầu lại, nhìn thấy một bé gái thân hình còn nhỏ gầy hơn Giang Trác, đứng thẳng tắp trước mặt bọn chúng.

“Mày là ai?”

“Mày quan tâm tao là ai làm gì, không cho phép bọn mày ăn hiếp người khác!”

“Hơ, mắc mớ gì đến mày?”

Cô bé ổn định th ân dưới, thủ thế làm một động tác mời xuất chiêu, học giọng điệu của nữ hiệp trong phim, quát lớn: “Gặp chuyện bất bình, rút đao tương trợ!”

Giang Trác ngẩng đầu nhìn về phía cô. Cô bé mặc một chiếc áo đạo bào dài màu xám nhỏ, bọc trong quần áo mùa đông trông rất giống một con gấu nhỏ, tuy cô cột tóc đuôi ngựa, nhưng mặt mày thanh tú lại lộ ra vài phần anh dũng khí phách.

Mấy tên con trai bị khí thế của cô bé làm cho sợ hãi, do dự vài phút, nhưng con robot kia có sức mê hoặc quá lớn, bọn chúng cắn răng, vẫn kêu gào tấn công, đánh nhau với cô bé kia.

Vốn dĩ Giang Trác cho rằng, cô thoạt nhìn là người có thể đánh đấm, ít nhất cũng có mấy phần phong thái của nữ hiệp.

Không nghĩ đến cô lại bị đám con trai bao quanh, đánh đấm lung tung cho một trận tơi bời, một giây sau liền “tước vũ khí đầu hàng.”

Mấy tên con trai này còn lớn hơn Giang Trác mấy tuổi, sức lực cũng không nhỏ, đánh nhau là chuyện như cơm bữa.

Ôn Noãn học nghệ không tinh, mới nhập môn chỉ biết đứng tấn, đã muốn ra ngoài hành hiệp trượng nghĩa, kết quả là vừa xuất ngựa đã lĩnh hội được cái gọi là “giang hồ hiểm ác”.

Nhưng mà cô không muốn lần đầu làm “nữ hiệp” đã mặt xám mày tro chạy trốn, cho nên liền nhào tới, đè lên người Giang Trác, thay cậu đỡ nắm đấm như mưa từ trên tay đám con trai rơi xuống.

“Tránh ra.” Giang Trác nghẹn ngào la lên, tức giận nói: “Cậu là đồ ngốc sao?”

“Không!” Cô bé kiên trì kề sát lên người cậu: “Đây là lần đầu tiên tớ làm nữ hiệp! Tớ nhất định phải bảo vệ cậu!”

Mấy tên con trai đấm đá một hồi, chắc hẳn là đã đánh đến mệt mỏi, lại có mấy đứa nhỏ trong cô nhi viện chạy đi báo với giáo viên, bọn chúng cũng có chút sợ, cho nên một giây sau đều chạy tán loạn.

Ôn Noãn từ trên người Giang Trác đứng lên, thở hồng hộc, mặt mũi, quần áo đều dính đầy bùn đất.

Tuy rằng chịu đánh, nhưng thoạt nhìn dường như cô cũng không có việc gì, vặn vẹo cổ, đứng lên hoạt động gân cốt, không phục lầu bầu nói: “Lần này coi như bọn chúng may mắn, lần sau gặp lại, bổn cô nương nhất định sẽ xử đẹp bọn chúng!”

Thấy Giang Trác ngồi xổm trên mặt đất không nhúc nhích, cô tò mò hỏi: “Anh trai, cậu không sao chứ?”

Giang Trác lắc đầu, không nói gì.

“Tại sao bọn chúng lại đánh cậu vậy?”

Giang Trác vẫn không nói nói gì, trong lồng ngực lộ ra mô hình con robot.

“Woaaa!” Cô bé phát ra một tiếng cảm thán kinh ngạc: “Cậu cướp con robot của bọn họ hả?”

“Không phải!” Rốt cuộc cậu cũng giải thích nói: “Là mẹ tôi... à không... là dì tặng cho tôi.”

Cô bé như suy tư điều gì đó, gật đầu, chỉ vào con robot, cười hỏi: “Anh trai, có thể cho tớ chơi một chút không?”

Giang Trác đưa mô hình cho cô, cô bé cầm nó, đưa về phía hoàng hôn hét lớn: “Biến hình! Biến thành siêu anh hùng, đánh người xấu bỏ chạy!”

Giang Trác yên lặng nhìn cô, lúc cô cười rộ lên lộ ra hai lúm đồng tiền ngọt ngào nơi khóe miệng, thanh mỹ đáng yêu.

“Anh trai, vì sao bọn chúng đánh cậu vậy?”

“Không biết.”

“Ai da, tớ thật đần.” Cô bé thở dài: “Tớ mà nghe lời sư phụ, chăm chỉ luyện võ, không nghịch ngợm gây sự thì vừa rồi nhất định sẽ có thể đánh thắng bọn chúng.”

Giang Trác phủi phủi bụi đất trên người, chuẩn bị rời đi.

Ôn Noãn đuổi theo cậu: "Nè, con robot của cậu.”

“Cho cậu.”

Coi như là quà cảm ơn vừa rồi cô đã đỡ cho cậu mấy cú đấm.

“Thật sao? Thật sự cho tớ sao?” Cô bé giống như nhặt được bảo vật: “Thật sự cho tớ á!!!”

Giang Trác phát hiện, cô nhóc này nói có chút nhiều, ríu ra ríu rít như con chim sẻ nhỏ.

“Không phải dì cậu cho cậu sao? Thật sự cho tớ à? Tặng rồi thì không được đổi ý nha!”

Giang Trác dừng chân, nhíu mày nói: “Cậu còn nói thêm một chữ nữa, tôi lập tức đổi ý.”

“Tớ...” Ôn Noãn vội vàng che miệng lại, lắc đầu với cậu, tỏ vẻ mình không nói nữa.

Giang Trác rảo bước rời đi, cô bé kia một tay cầm con robot, tay kia vẫn luôn che miệng: “Ô... tớ... tớ tên...”

Cho đến lúc cậu bé kia đi xa, hai chữ kia, rốt cuộc vẫn nghẹn ở cổ, không nói ra.



Hơn hai mươi năm trôi qua, lúc Giang Trác đang dọn dẹp lại đồ đạc, từ búp bê Barbie trong rương đồ chơi của Ôn Noãn rơi ra một con robot cũ, cánh tay bên trái mô hình đã mất tung mất tích, cũ đến mức không thể “biến hình” được nữa.

Nhìn thấy nó, ký ức phủ đầy bụi của Giang Trác tràn ra ngoài, nhiều năm như vậy, cậu chưa từng hỏi Ôn Noãn, cô bé ngày đó rốt cuộc có phải là cô hay không?

Nhưng mà không cần hỏi, Giang Trác chưa từng quên cô, cho dù không nhớ được diện mạo của cô bé đó, nhưng cậu vẫn nhớ rõ đôi mắt xinh đẹp kia, còn có loại cảm giác được cô bé đó bảo vệ từ Ôn Noãn.

Buổi tối, Ôn Noãn tan làm về nhà, nhìn thấy Giang Trác ngồi bên bàn, dùng đinh ốc sửa lại mô hình con robot, còn con gái cưng Đường Đường đang kề sát bên cạnh bàn, nghiêm túc nhìn bố sửa món đồ chơi.

Chợt liếc mắt thấy mô hình con robot, Ôn Noãn sửng sốt một chút, thiếu chút nữa không kịp phản ứng –

“Cái này.. Không phải của em...”

“Bố lấy từ trong rương ra.” Tiểu Đường Đường nói: “Món đồ chơi đó cũ quá rồi, sửa được con cũng không cần.”

Giang Trác liếc mắt nhìn con bé một cái: “Con có muốn, bố cũng không cho.”

“Xì, bố là quỷ hẹp hòi.”

Ôn Noãn buông túi, đi đến chỗ Giang Trác, chống tay lên vai anh, cười cười: “Cái này là lúc nhỏ có một anh trai đã tặng cho mẹ.”

Tiểu Đường Đường tuy còn nhỏ mà lanh lợi, nghe câu này, ý thức được lúc trước có chuyện xảy ra, vội vàng hỏi: “Là anh trai nhỏ nào ạ?”

Ôn Noãn nhéo lỗ tai Giang Trác, cố ý nói: “Là một anh trai rất đẹp trai, còn đẹp trai hơn bố con.”

Khóe miệng Giang Trác cong cong: “Có đẹp trai như vậy sao?”

“Còn không phải sao!” Ôn Noãn từ từ thở dài: “Nhớ năm đó, bổn cô nương thiếu niên anh hùng, ra ngoài lang bạt giang hồ, nhìn thấy một cậu bé bị một đám người vạm vỡ vây quanh, muốn cướp robot đồ chơi của cậu ấy.”

Tiểu Đường Đường lập tức nhập vai, kéo tay áo của Ôn Noãn, vội vàng hỏi: “Sau đó thì sao ạ, sau đó thì sao ạ? Anh trai nhỏ đó thế nào?”

Ôn Noãn vỗ vỗ ngực: “Có bổn nữ hiệp ở đó, sao có thể dễ dàng tha thứ chuyện như vậy, mẹ liền xông lên phía trước, đánh một quyền vũ trụ hồng hoang đoạt mệnh siêu cấp vô địch, chỉ một giây đã chế phục hết mấy tên vạm vỡ kia, thay anh trai nhỏ lấy lại robot.”

“Woaaaa! Mẹ thật là lợi hại!”

“Đó là đương nhiên!”

Khóe miệng Giang Trác run rẩy, muốn cười, lại cố nén: “Xin hỏi nữ hiệp năm đó bao nhiêu tuổi?”

“Bổn cô nương năm đó chỉ có...” Ôn Noãn đếm đếm trên đầu ngón tay suy nghĩ một lát: “Bảy tám tuổi gì đó.”

“Một đám người vạm vỡ?”

“Đúng vậy.”

“Một quyền vũ trụ hồng hoang đoạt mệnh siêu cấp vô địch?”

“Cái đó là tất nhiên.”

Giang Trác lắc con robot trong tay: “Xem ra đây là chiến lợi phẩm của em.”

Ôn Noãn cầm lấy mô hình, cố ý nói: “Chiến lợi phẩm không quan trọng, quan trọng là, anh trai nhỏ đó, cậu ấy là mối tình đầu của em.”

“Mối tình đầu của em không phải là đại sư huynh, nhị sư huynh, tam sư huynh cùng với tiểu sư đệ sao?”

“Mới không phải nha.” Ôn Noãn nói: “Mối tình đầu của em là anh trai nhỏ đã tặng mô hình cho em, em liếc mắt một cái liền thích cậu ấy; sau đó mới đến phiên đại sư huynh, nhị sư huynh, tam sư huynh cùng với tiểu sư đệ.”

Đường Đường cười nói: “Woaaa, mẹ thật đào hoa.”

Ôn Noãn xoa đầu con gái: “Tuy là như vậy... cuối cùng vẫn là bố con vượt gió lướt sóng, đuổi đến vị trí thứ nhất.”

“Vẫn là bố lợi hại nhất!”

Ngoài cửa sổ một trận tuyết nhỏ bỗng nhiên lất phất rơi xuống, Đường Đường hưng phấn hét lên, nhảy dựng lên trong lòng Ôn Noãn, sau đó chạy ào ra sân: “Bố, mẹ, tuyết rơi!”

Giang Trác đi đến bên cửa sổ, nhìn những bông tuyết bay lả tả như lông ngỗng ở bên ngoài, cười nói với Ôn Noãn: “Kể cho anh nghe một chút về mối tình đầu của em đi."

“Anh thật sự thấy hứng thú với cậu ấy sao?”

“Đương nhiên.”

“Em cũng không hiểu cậu ấy lắm, chỉ mới gặp mặt một lần thôi.” Ôn Noãn đi đến bên cạnh cậu, dựa vào vai cậu: “Lúc ấy, em cảm thấy cậu ấy bị nhiều người vây quanh đánh như vậy, lại không rên tiếng nào, hung hăng cắn chặt răng, rất đáng thương... Lúc đó em liền cực kỳ muốn bảo vệ cậu ấy.”

Giang Trác nhìn biểu tình tha thiết chân thành của cô, trong lòng có chút xúc động mơ hồ dâng lên. Cậu bắt đầu tin, có lẽ trên thế giới này, thật sự sẽ có một người, vượt mọi chông gai, đạp bằng sóng gió, chỉ vì mình mà đến.

Cậu cúi đầu lẩm bẩm: “Cậu ta chỉ là một người xa lạ.”

“Ai bảo bổn cô nương là nữ hiệp chứ!” Ôn Noãn nhún vai, tiếp tục nói: “Nhưng em cũng chưa từng gặp lại cậu ấy, không biết hiện tại cậu ấy có tốt không, có điều tính tình của cậu ấy thật sự rất nóng nảy, có lẽ đã chết rồi.”

Giang Trác: “…”

“Ngại quá, cậu ấy chưa chết.”

“Làm sao anh biết?”

Giang Trác vòng tay ôm lấy cổ Ôn Noãn, kéo cô sát vào người mình, cúi đầu nhìn mặt cô: “Gọi thêm một tiếng anh trai đi, anh sẽ nói cho em biết.”



Đêm đó tuyết rơi, y như lần đầu gặp nhau.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi