GIẢ TRAI

Bạn gái cũ của Lục Dao họ Mạnh, tên Giai Lộ.

Là bạn học cấp Hai của Lục Dao, học sinh lớp Truyền Thông khu Hai.

Hồi cấp Hai hai người học chung trường nhưng khác lớp, Mạnh Giai Lộ đến tuổi biết yêu liền theo đuổi Lục Dao sát rạt.

Năm đó có đến phân nửa nữ sinh trong trường theo đuổi Lục Dao, cậu bị quấy rầy đến hết cách, đành xấu thì cho xấu luôn, tìm một người giống Dương Mịch nhất: Chiều đến đưa cô ta về nhà, ban ngày dùng cô ta cản ong chắn bướm.

Mạnh Giai Lộ trong miệng nữ sinh trường Trung học phụ thuộc chính là: Người được chọn.

Cô ta quả thật không phải nữ sinh xinh đẹp nhất trong tối ngoài sáng theo đuổi Lục Dao, cũng chẳng có tài cán gì xuất sắc, thành tích thường thường, ngực cũng thường thường, chỉ được mỗi cái tính tình cay nghiệt là nổi tiếng xưa giờ và đôi mắt to tròn sáng lấp lánh rất mê người.

Người được chọn đảo mắt một cái, tiếp tục nói, “Nếu anh cự tuyệt em thì em lại theo đuổi anh lần nữa được không?” Cô ta nói, “Lục Dao, giờ anh có bạn gái không?”

Lục Dao mở miệng, “Đừng theo đuổi tôi, tôi sẽ không chấp nhận đâu.”

Cậu luôn nói năng tùy tiện như thế, thiếu niên vốn sinh ra đã là cái rốn của vũ trụ đúng là có thừa tư cách để lớn lối.

Nhưng ba tên độc thân đứng cạnh Lục Dao đến giờ vẫn chưa biết cảm giác làm cái rốn vũ trụ bao giờ, nghe Lục Dao nói thế thì trong bụng như thể mất đi một chén máu, lạnh quá lạnh quá.

Mạnh Giai Lộ không chịu nghe, “Vì sao chứ? Anh thích ai rồi à?”

Lục Dao khựng lại, ho khan một tiếng, “……… Liên quan gì tới cô!”

Trái tim thiếu nữ nhạy cảm, bất ngờ nói, “Anh thật sự thích người khác?”

Lục Dao đứng lên, toan đi khỏi phòng học. Mạnh Giai Lộ phủi đồng phục rồi đuổi theo, “Lục Dao, đợi em với.”

Lục Dao quay đầu lại hờ hững nói: “Cô đừng đi theo tôi.”

Mạnh Giai Lộ lì lợm la liếm, “Trưa anh đi đâu ăn cơm? Mình tới nhà hàng Coco ăn được không?”

Thực ra Mạnh Giai Lộ rất hiểu Lục Dao, ông nội này chưa bao giờ chịu ăn ở căn tin, làm như cơm căn tin sẽ độc chết cậu không bằng.

Nhưng lần này Mạnh Giai Lộ đã tính sai, Lục Dao mà cô ta hiểu chỉ là Lục Dao trong quá khứ.

“Tôi tới căn tin, cô đừng đi theo tôi.”

Căn tin khu Một và khu Hai của Trường Trung học số Một khác nhau, nhưng mọi người có thể ăn đâu tùy thích, Mạnh Giai Lộ nhanh chóng đuổi kịp, “Không sao, em đi với mấy anh tới căn tin cũng được.”

Mạnh Giai Lộ ngạc nhiên hỏi, “Anh bắt đầu tới căn tin ăn cơm từ bao giờ thế?”

Lục Dao xoay người lại, “Cô đừng đi theo tôi được không vậy?”

Mạnh Giai Lộ mếu máo, “Anh trốn em làm gì, em đã nói em biết sai rồi, nếu em không theo đuổi anh nữa mà muốn làm bạn bè bình thường với anh cũng không được hả?”

Mạnh Giai Lộ vô cùng hạ mình, Lục Dao liếc cô ta một cái, thầm bực bội.

Nếu không có Lý Minh Châu, cậu sẽ không bực như vậy, nhưng cứ nghĩ tới Lý Minh Châu, nghĩ tới tính hướng lệch lạc của mình thì cậu lại thấy đau đầu.

Mạnh Giai Lộ thấy Lục Dao im lặng thì xem như cậu chấp nhận, rạo rực tiến tới.

Cô ta bám lấy cánh tay Lục Dao, bị Lục Dao liếc một cái đành sợ sệt buông ra.

Mạnh Giai Lộ thầm nghĩ: Không cho bám thì không bám, sớm muộn gì cũng có ngày em bám được.

Mà Lý Minh Châu đang khiến Lục Dao đau đầu vạn phần đã dọn dẹp xong bàn học.

Đỗ Vũ Hiên hỏi, “Ê? Sao Lục Dao không tới tìm cậu?”

Mấy hôm nay ngày nào Lục Dao cũng tới quấy rầy Lý Minh Châu, cứ đến giữa trưa là đúng giờ xuất hiện ở cửa, mặc kệ Lý Minh Châu có nguyện ý hay không cũng kéo Lý Minh Châu tới căn tin.

Hôm nay Lục Dao không tới nên Đỗ Vũ Hiên mới ngạc nhiên hỏi.

“Không biết.” Lý Minh Châu lấy hộp cơm thường ngày ra, bổ sung một câu, “Thích tới thì tới.”

Đỗ Vũ Hiên gãi đầu, không biết nói gì cho phải.

Lý Minh Châu ngoài miệng nói thế nhưng hai mắt lại nhìn chằm chằm lên cái đồng hồ treo trên bảng đen, đợi thêm năm phút thì mới đứng dậy đi về hướng sân thể dục.

Giờ ăn trưa qua đi, trong phòng dần đông người hơn. Cố Tiểu Phi là tên ăn cơm lề mề nhất lớp, cứ đến hết giờ nghỉ trưa mới lò dò vào lớp.

Cậu ta cứ như con khỉ loi nhoi cả ngày, nhảy nhót vào lớp.

Hôm nay dáng chạy của cậu ta lại càng làm đỏm hơn, vừa chạy vào vừa gào ầm lên, “Tin nóng!”

Vừa gào xong đã giẫm vào vết xe đổ lần trước, không ai ngó ngàng tới cậu ta.

Cố Tiểu Phi ây da một tiếng, lớn tiếng hơn, “Có liên quan tới Lục Dao!”

Một phần ba nữ sinh trong lớp ngẩng đầu lên, lông mi Lý Minh Châu cũng run rẩy.

“Lục Dao làm sao?” Dương Khả hỏi.

“Trưa nay!” Cố Tiểu Phi lau miệng một phen trông rất phô trường, “Lúc tôi tới căn tin thì thấy cậu ta đi chung với một nữ sinh khu Hai! Hai người họ ăn cơm với nhau!”

“Nữ sinh khu Hai?” Sắc mặt Dương Khả không tốt lắm, “Cậu chắc không? Không nhìn lầm chứ, từ lúc khai giảng đến giờ Lục Dao rất ít khi đi với nữ sinh nào.”

“Hừ, mắt tôi sao nhìn nhầm được! Nếu không cậu nghĩ tôi thi được điểm cao thế là vì sao!” Cố Tiểu Phi khinh thường.

“Bổ sung chút, điểm cậu không cao lắm.” Đỗ Vũ Hiên chém cậu ta một nhát.

Cố Tiểu Phi xua xua tay, “Tôi là nói so với lớp bình thường thành tích của anh đây rất ổn mà, đặt vào lớp bình thường chắc chắn đứng trong tốp ba.”

Đỗ Vũ Hiên bất đắc dĩ nói, “Được rồi được rồi, cứ sống trong giấc mơ tốp ba của cậu đi.”

Dương Khả ném cục giấy vào đầu cậu ta, “Cố Tiểu Phi, nói cho hết đi!”

Cố Tiểu Phi đá cục giấy ra sau lớp, “Do mấy cậu ngắt lời tôi đấy chứ!”

“Đâu ra.” Đỗ Vũ Hiên mở miệng.

Cố Tiểu Phi hừ một tiếng, lờ đi chuyện Đỗ Vũ Hiên cứ chém cậu ta, cậu ta uống một ngụm nước rồi bắt đầu kể lể.

“Là thật đấy, tôi thấy rõ ràng mà, nữ sinh khu Hai, tôi thấy hồi trước Phương Tiểu Thi theo đuổi cậu ta không phải Lục Dao từ chối rất kiên quyết sao, nói chung chắc đây là bạn gái rồi!”

“Bạn gái gì chứ, cậu đừng có mà bịa đặt!” Dương Khả liếc cậu ta.

“Cậu điên à, tôi với Lục Dao không thù không oán, tôi bịa chuyện cho cậu ta làm gì, mấy cậu lên diễn đàn trường mà xem, trên đó cũng phát điên rồi! Nữ sinh khu Hai kia chuyển từ trường Trung học phụ thuộc lên, từ hồi cấp Hai đã hẹn hò với Lục Dao.”

Dương Khả vẫn không tin, chần chờ hỏi, “Cậu nhìn đâu mà thấy họ hẹn hò?”

“Vậy mới nói cậu lên diễn đàn đi, trên đó đào ra đấy!”

“Vậy cậu nói xem, cô gái đó là ai?”

“Bạn gái đó!” Cố Tiểu Phi gào lên, “Chứ sao nữa!”

Đỗ Vũ Hiên cười một tiếng, quay lại nhìn Lý Minh Châu, “Tôi nói mà, thằng nhãi này sao trưa nay lại không tới tìm cậu, hóa ra là bận chạy theo bạn gái, đúng là trọng sắc khinh bạn!”

Lý Minh Châu ừ một tiếng, bỏ bút xuống.

Đỗ Vũ Hiên nói tiếp, “Sao thế? Viết xong rồi à?”

Lý Minh Châu lập tức ném tập tài liệu xuống thùng rác, chữ “Lục Dao” trên giấy trắng tức khắc bị nhòa đi.

Đỗ Vũ Hiên líu lưỡi, cứng ngắc ho khan một tiếng, Lý Minh Châu mở sách của mình ra, mí mắt cũng không nâng lên, “Cậu rảnh quá hả?”

Đỗ Vũ Hiên lập tức quay đầu lại.

Cậu ta lén lút nhìn ra phía sau, bất giác nói, “Nhưng cậu đã chỉnh lý cả buổi sáng……”

Lý Minh Châu lạnh lùng nhìn cậu ta một cái, Đỗ Vũ Hiên đột nhiên thấy mười dặm quanh mình cứ thế bỏ luôn mùa thu mà tiến vào mùa đông khắc nghiệt, sông băng xuất hiện bốn phía. Cậu nuốt nước miếng, thức thời vùi đầu vào học.

Điện thoại Lý Minh Châu cả buổi chiều đều không rung lần nào.

Điện thoại cô chỉ có hai người liên lạc, một người là bà Vương, người còn lại là Lục Dao.

Bà Vương đương nhiên sẽ không làm phiền cô suốt ngày, nếu mẹ cô có chuyện gì thì bà ấy mới gọi cho cô. Chỉ có thằng nhãi ranh Lục Dao là rảnh rỗi sinh nông nổi, ngày nào cũng khăng khăng đánh lén cô.

Nhưng hôm nay Lục Dao ngay cả đánh lén cũng không đánh.

Mãi đến chập tối, thầy chủ nhiệm lớp là lão La mới vào dặn dò một phen.

“Hôm nay ai trực nhật nhớ quét dọn sạch sẽ một chút, tối nay có đàn em lớp Mười tới lớp chúng ta học phụ đạo, tôi cảnh cáo mấy trò đừng để tôi bị mất mặt đấy.” Lão La cảnh cáo mọi người, “Người ta khen lớp Một của chúng ta có không khí học tập tốt, đừng để họ vừa vào lớp đã thấy cái lớp như bãi rác, đặc biệt là trò!”

Lão La thét, “Cố Tiểu Phi, trò dọn sách trên bàn cho tôi, chất cao như thế làm gì, muốn xây nhà chắc, đừng tưởng tôi không biết trò trốn sau đó để ngủ, đặt xuống đất cho tôi!”

“Rác rưởi mang xuống cuối lớp giục hết đi, còn tiếc cái gì nữa, ai biết thì hiểu đó là rác, không biết còn tưởng là kho báu của mấy trò đó.”

Lão La vào lớp mỉa mai một phen, nhìn chằm chằm học sinh mang rác chỗ mình tới cuối lớp giục, lại nhìn chằm chằm Cố Tiểu Phi đặt chồng sách xuống đất.

“Nhanh cái chân cái tay lên! Cứ lượn qua lượn lại suốt!” Lão La tiếp tục nói, “Đỗ Vũ Hiên, lát nữa trò coi chừng bọn họ một chút, tối nay phòng giáo vụ có cuộc họp, tiết Một tôi không ở đây.” Ông nói xong, lại lớn tiếng cảnh cáo, “Đừng cho là tôi không ở đây thì muốn làm gì cũng được, anh La của mấy đứa có thiên lý nhãn đó!”

“Dạ, biết rồi!” Giọng mọi người lần lượt vang lên.

Lão La không biết tuy mình đã dặn dò đủ thứ mà ông vừa mới đi đã có chuyện ngay khi hết tiết đầu.

Trường học phát động phong trào để học sinh lớp Mười Một phụ đạo cho học sinh lớp Nghệ Thuật vào thứ Hai, Tư, Sáu, đối với lớp Mười Một là: Kiểm tra lại và củng cố kiến thức, đối với lớp Mười là: Đạt được kết quả tốt.

Sau giờ học chính, đã có lác đác vài học sinh lớp Nghệ Thuật rề ra đi xuống.

Lúc này lại xảy ra chuyện.

Nam sinh lớp Mười Một khu Hai tới, cầm đầu là một tên cao to để quả đầu củ hành, ngông nghênh đứng ở cửa lớp Một gào lên.

“Lớp tụi mày ai ngồi ghế 45 khu C trong Đại hội thể thao?”

Trong lớp có người nghe hỏi thì ngơ ra, mấy người đứng ngoài cửa thật sự không giống người tốt, Đỗ Vũ Hiên là lớp trưởng, đứng lên, “Sao thế?”

“Sao thế?” Đầu Củ Hành cười một tiếng, đột nhiên lấy chân đá văng cái bàn đầu dãy.

Chủ nhân cái bàn đó là một tên bốn mắt nhỏ gầy, cậu ta sợ tới mức hét lên một tiếng rồi lăn đùng ra một bên.

Người tới không có ý tốt.

Đỗ Vũ Hiên điên máu lên, “Tụi mày làm gì đó!”

Đầu Củ Hành nói, “Bọn tao làm gì, phải hỏi tụi mày đã làm gì trước.”

Đỗ Vũ Hiên lười nói tiếp, người này vừa nhìn đã biết là đến để cãi cọ, còn cãi rất xung. Cãi còn chẳng thèm nói lý do, nói tới nói lui không rõ, rõ ràng không có ý tốt.

Cố Tiểu Phi hét, “Tụi mày nói rõ ra đi, chỗ này là lớp tụi tao, mày vừa tới đã đá thúng đụng nia, còn muốn đòi người trong lớp tụi tao, mày là thầy giám thị chắc!”

Dương Khả chạy tới, nâng cậu trai bốn mặt dậy, lẩm bẩm nói, “Đồ điên.”

Câu này tình cờ bị Đầu Củ Hành nghe thấy, “Mẹ nó mày lẩm bẩm gì đó?”

Dương Khả bị mắng, tức giận nói, “Đồ điên.”

Giọng cô sắc bén thành công kích hỏa, Đầu Củ Hành xông tới phía trước hai bước, Đỗ Vũ Hiên thấy có chuyện vội chạy lại ngăn, kết quả là hai người đánh nhau.

Bàn ghế bị va vào xô dịch hết, Lý Minh Châu ngồi phía trước, Đầu Củ Hành kéo cổ áo Đỗ Vũ Hiên vô tình đè lên bàn học của Lý Minh Châu, người vẫn luôn đứng ngoài cuộc là Lý Minh Châu rốt cuộc nhúc nhích.

Bàn của Lý Minh Châu bị xô ngã xuống đất, cô lạnh lùng đứng khỏi ghế, Đỗ Vũ Hiên bị Đầu Củ Hành đè xuống không nhúc nhích được.

Đúng lúc này, Lý Minh Châu nhặt được một cây gậy vừa tay, bất thình lình đập một phát thật mạnh lên lưng Đầu Củ Hành. Trong nháy mắt, cả lớp đều nghe thấy tiếng kêu rên thảm thiết của tên này, Đầu Củ Hành bị đau lăn sang một bên, chưa kịp đứng dậy đã bị Lý Minh Châu lạnh mặt nhanh chóng giẫm lên lưng.

Cô từ từ ngồi xổm xuống, chân càng dùng sức, yết hầu giật giật.

Đầu Củ Hành hét lên, “*** mẹ mày!”

Lý Minh Châu bóp miệng hắn, mặt trầm xuống, tay không ngừng vặn vẹo, cằm Đầu Củ Hành bị cô tháo khớp, nước miệng chảy ra từ khóe miệng.

“Muốn chết!” Cô mở miệng.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi