GIẢ TRAI

Từ Trình này có chút quan hệ với Lý Minh Châu.

Nhà Lý Minh Châu đang thuê chính là nhà của Từ Trình: Từ Trình là con trai chủ nhà trọ.

Trước kia Lý Minh Châu thỉnh thoảng lúc đi học đụng phải Từ Trình ở dưới lầu nên cũng coi như quen biết.

Học hết cấp Hai, cả hai đều thi đậu vào trường Trung học Số Một, Lý Minh Châu nhờ thành tích vượt trội mà được miễn toàn bộ học phí vào lớp Một, Từ Trình thiếu chút điểm nên vào lớp Hai Tự Nhiên.

Trường Trung học số Một có tổng cộng bốn loại lớp, lớp Một Tự Nhiên mỗi năm chỉ có một lớp duy nhất, sỉ số tầm ba mươi người, có thể nói là tập trung hết học sinh xuất sắc nhất cả tỉnh. Lớp Hai Tự Nhiên mỗi năm có bốn lớp, chỉ đứng sau lớp Một, ba người có thành tích đứng đầu lớp Hai hàng năm sẽ có cơ hội được chuyển sang lớp Một.

Hai loại lớp khác chính là lớp bình thường và lớp Nghệ Thuật, lớp bình thường gồm chín lớp, lớp Nghệ Thuật có hai lớp, cả trường có một ngàn ba trăm học sinh.

Từ Trình sau khi biết Lý Minh Châu thi đậu lớp Tự Nhiên trường Trung học số Một thì mới đi lại với cô.

Thường ngày nếu mẹ cậu làm gì ngon thì Từ Trình sẽ mang lên lầu năm một ít cho Lý Minh Châu. Hoàn cảnh của Lý Minh Châu Từ Trình cũng biết khá rõ.

Cậu cũng hiểu tính Lý Minh Châu, rất khâm phục nhân cách của cô, cho rằng cô có thể trở nên ưu tú trong hoàn cảnh gian nan như vậy thì mai sau nhất định sẽ thành công.

Lý Minh Châu cũng khá khách sáo với con trai chủ nhà, dù vẫn lạnh lùng nhưng không chối từ chuyện Từ Trình tiếp cận cô.

Dù sao cô cũng sống ở nhà người ta sao có thể không cúi đầu, Lý Minh Châu hiểu rõ đạo lý này.

Ở trườngm, Từ Trình hiếm khi tìm Lý Minh Châu, không hiểu sao trưa nay lại mặt mày đầy ủ ê cầm bài tới tìm cô.

Từ Trình đề nghị lên thư viện, Lý Minh Châu tạm thời để hộp cơm xuống, cô nghĩ bụng phải giải quyết chuyện này thật nhanh để còn ăn cơm, không ngờ lại mất hơn nửa tiếng.

Từ Trình ngồi cạnh cô, nghiêm túc ngẫm nghĩ những điều Lý Minh Châu giảng cho cậu, cậu thử giải bài tập theo cách Lý Minh Châu bày hai lần, quả nhiên đơn giản nhanh chóng hơn cách cậu thường dùng rất nhiều.

“Lý Minh, tôi nể cậu quá!” Từ Trình kinh ngạc nói.

“Ừ.” Lý Minh Châu không để tâm lắm, cô cầm đại một cuốn sách trên kệ, khi Từ Trình yên lặng giải đề thì cô ngồi bên cửa sổ lẳng lặng đọc sách.

Từ Trình nhìn chằm chằm mặt cô, bỗng bần thần, Lý Minh Châu cảm nhận được ánh mắt của cậu thì mắt vẫn nhìn sách nhưng bình thản nói, “Còn chuyện gì à?”

Từ Trình lấy lại tinh thần, ngượng ngùng ho khan một tiếng, “Không, không có gì!”

Cậu nghĩ: Làn da Lý Minh sao mà đẹp thế không biết, đây là da của con trai hả trời!

Từ Trình lại nghĩ lan man: Lý Minh đúng là có tố chất minh tinh bẩm sinh.

Tâm trí Từ Trình lượn lờ đến tận Thiên đình rồi về lại mặt đất, bỗng nhớ ra một chuyện, “Đúng rồi, cậu có muốn đi xem điểm thi giữa kỳ không, chiều nay chắc có điểm hết rồi đấy.”

Lý Minh Châu lật sang trang khác, “Tối xem.”

“Tối xem” thực ra là chờ giáo viên báo điểm cho.

Hàng năm, mấy tiết tự học tối sau khi thi giữa kỳ đều bị chủ nhiệm lớp chiếm dụng để sửa đề thi và báo điểm.

Nhưng hầu như những học sinh có tham vọng, đặc biệt là học sinh lớp Tự Nhiên đều vô cùng để bụng tới điểm số của mình, thường thường buổi chiều có kết quả thì mới sáng ra chúng đã sốt ruột chạy tới văn phòng mấy lần.

“Lớp tôi có người mới sáng đã chạy đi hỏi điểm.” Từ Trình mở miệng, “Lớp cậu có điểm chưa?”

“Điểm lớp tôi và cậu chấm riêng mà.” Lý Minh Châu ngạc nhiên.

Cô hơi nhướng mày, trông có vẻ rất ngạc nhiên nhìn Từ Trình, dường như Từ Trình không biết bao năm qua ở trường Trung học số Một điểm số của lớp Tự nhiên và lớp khác đều chấm riêng.

Cách chấm điểm của trường Trung học số Một khác với trường Trung học bình thường, lớp Một khu Một và lớp Một khu Hai sẽ xét chung, lớp Hai xét chung với lớp Hai, lớp bình thường xét chung với nhau, lớp Nghệ Thuật xét với lớp Nghệ Thuật.

Nói cách khác, điểm số của Lý Minh Châu chỉ tính trong lớp Một của bọn họ, nên chỉ có học sinh lớp Một khu Một và khu Hai là nên quan tâm tới điểm của cô, làm gì tới lượt học sinh lớp Hai quan tâm.

Từ Trình nghe vậy thì hiểu ý cô, cười nói, “Tôi tò mò thôi, tôi cũng muốn chuyển sang lớp Một.”

Lý Minh Châu gật đầu, “Cuối kỳ cố lên.”

Lớp Hai muốn chuyển sang lớp Một thì phải dựa vào điểm số giữa kỳ và cuối kỳ.

Từ Trình thấy mình lỡ miệng nói ra mong mỏi của bản thân thì lúng túng không biết nói gì nữa, Lý Minh Châu lại đột nhiên hỏi, “Chiều là có thể hỏi điểm?”

Từ Trình vội bổ sung, “Thật ra sáng là hỏi được rồi, lớp Một có điểm sớm nhất đấy.”

Lý Minh Châu ngừng trong chốc lát mới nói, “Lớp Nghệ Thuật thì sao?”

“Cái gì?” Từ Trình cho rằng mình nghe nhầm.

“Lớp Nghệ Thuật.” Lý Minh Châu vẫn lật sang trang khác nhưng rõ là tâm trí cô không đặt ở đó.

Từ Trình buồn bực: Lớp Nghệ Thuật liên quan gì đến cậu?

“Chuyện này tôi thật sự không biết, điểm của lớp Nghệ Thuật………. Thi hay không thi thì có gì khác nhau………..”

Từ Trình cười nói, “Thảm không nỡ nhìn.”

Lý Minh Châu đóng cuốn sách lại, “Điểm của lớp Nghệ Thuật có thể tra trên web trường không?”

“Chắc không đâu, hình như chỉ tra được điểm của bản thân thôi.” Từ Trình nói.

“Nếu tôi muốn tra điểm của người khác thì sao?” Lý Minh Châu hỏi.

“Phải biết họ tên và mã số học sinh mới được.” Từ Trình thành thật trả lời.

“Mã số học sinh?” Lý Minh Châu thầm cười khẩy, thằng nhãi Lục Dao mà biết mới lạ!

Từ Trình nói qua chuyện khác, hiển nhiên là cậu chẳng có chút hứng thú nào với cái lớp Nghệ Thuật toàn “yêu ma quỷ quái” đó.

“Phải rồi, Lý Minh Châu, tối nay cậu rảnh không, tôi muốn tới hiệu sách trung tâm mua tài liệu.” Từ Trình nói, “Tôi không biết phải mua gì, cậu chọn giúp với.”

Lý Minh Châu toan nói: Không rảnh……

“Không rảnh!” Lục Dao nói hộ cô.

Lý Minh Châu nghe tiếng cậu thì sợ tới nghệt ra, quay đầu lại nhìn, Lục Dao không biết chui từ đâu ra.

“Cậu đứng dậy.” Lục Dao ra lệnh cho Từ Trình.

Từ Trình là một học sinh thành thật, chưa từng gặp ai ngang ngược vô lý lại còn hung dữ như Lục Dao, đối mặt với đại ca trường học, cậu chợt thấy lúng túng, ngẩn ra rồi bất giác đứng lên.

Đợi Từ Trình đứng lên, Lục Dao hùng hổ kéo ghế cậu ta cà vào sàn nhà phát ra tiếng ken két………… Lục Dao kéo ghế cậu ta tới cuối bàn……… Thư viện có một bàn dài, Lý Minh Châu ngồi đầu bàn, giờ ghế Từ Trình bị đặt ở cuối bàn.

Giữa hai người đột nhiên cách nhau tới năm sáu mét.

Lục Dao chỉ huy, “Cậu ngồi đó đi, không được nhúc nhích!”

Từ Trình ngu mặt ra.

Lý Minh Châu nhíu mày, “Cậu có bệnh à! Lục Dao!”

Lục Dao không nghe, khoanh tay lại, ngồi lên chỗ trước đó Từ Trình ngồi, bắt đầu hỏi tội.

“Giữa trưa tôi tới tìm cậu đi ăn, sao cậu không ở trong lớp?”

Lý Minh Châu nói, “Tôi có việc, đương nhiên không ở đó.”

“Việc gì?” Lục Dao nghiến răng nghiến lợi, “Dạy tên bốn mặt âm hiểm này làm bài?”

Từ Trình “bốn mắt âm hiểm”: …………….

Lý Minh Châu bỏ cuốn sách xuống, “Cậu tới để kiếm chuyện?”

Tất nhiên Lục Dao không phải tới kiếm chuyện, cậu tới đi ăn với Lý Minh Châu.

Ngờ đâu cơm không được ăn mà ăn đầy một bụng tức.

Đặc biệt là khi cậu tới cửa thư viện, vừa liếc vào đã thấy Lý Minh Châu và Từ Trình ngồi sát nhau như vậy, đúng là không còn thể thống gì nữa!

Lục Dao hừ hừ hai tiếng, không chịu nói năng gì.

Lý Minh Châu nói, “Lưỡi cậu bị cắt rồi à?” Cô nói thêm, “Không có chuyện gì thì tránh xa tôi ra.”

Lục Dao ti hí một mắt, lấy đại một cuốn sách tham khảo trên kệ xuống, “Tôi cũng có vấn đề cần hỏi.”

“Cậu thì vấn đề cứt ấy!” Lý Minh Châu cầm cuốn sách đập cậu, “Đứng dậy đi, đừng quấy rối nữa!”

Lục Dao không chịu đứng lên, mở sách ra nghiêm túc nói, “Thật sự có vấn đề, vấn đề của tôi chắc chắn nghiêm trọng hơn của tên bốn mắt kia, cậu phải giải quyết cho tôi trước.”

Lý Minh Châu: ………….

Tên Lục Dao này hoàn toàn không hiểu cái gì gọi là thứ tự trước sau, cậu “đến sau” mà cứ thế chiếm lấy vị trí của người “đến trước.”

Từ Trình ngồi đằng xa lấy lại tinh thần, thấy hơi bực.

“Đó là sách của tôi.” Từ Trình chỉ cuốn sách trước mặt Lục Dao.

Từ Trình vốn định nhắc nhở cậu, đây là sách của cậu ta, cũng là vị trí của cậu ta, ý bảo Lục Dao thức thời một chút, đứng dậy trả lại vị trí cho cậu ta.

Nhưng Lục Dao nghĩ một lát rồi nói, “À, vậy cậu lấy đi.”

Cậu đẩy cuốn sách sang một bên, quang minh chính đại đặt sách của mình lên bàn, ngang nhiên làm tu hú chiếm tổ chim khách.

Từ Trình………… Từ Trình trước giờ chưa gặp người vô sỉ như thế bao giờ, sốc toàn tập trợn to mắt nhìn Lục Dao.

Lục Dao nhe răng, để lộ ra hai cái răng khểnh trông y hệt loài chó săn, “Nhìn cái gì mà nhìn, muốn chết hả?”

Lý Minh Châu mở miệng, “Từ Trình, cậu về lớp trước đi………..”

Lục Dao nghe vậy thì tâm tình thoải mái đến mức thấy trời cũng xanh hơn, cặp mắt hoa đào cong lên, “Nghe chưa? Bảo cậu cút đi kìa!”

Lý Minh Châu tiếp tục nói, “Đợi về nhà tôi sẽ đưa đáp án cho cậu.”

Thật ra Từ Trình cũng không muốn làm phiền Lý Minh Châu, cậu nói, “Để tôi đi lên được rồi, tối nay cậu ở cầu thang chờ tôi một lát, tiện thể tôi mang ít đồ cho cậu.”

Lục Dao bỗng đờ người ra, cậu nghe một hồi thấy có gì đó không ổn.

“Cậu ở chung chỗ với cậu ta?” Mặt Lục Dao rất khó coi.

Lý Minh Châu liếc cậu một cái, không nói gì, dọn đồ trên bàn chuẩn bị xuống lầu, bị Lục Dao phá đám như vậy có ngồi lại cũng không được gì.

Từ Trình không hiểu gì nhưng thấy Lục Dao bị phũ như thế thì tự nhiên thấy vui vui.

Cậu vừa vui lại vừa hơi bực: Hai người họ thoạt trông sao cứ như hai đứa con trai đang tranh giành tình nhân vậy? Lại còn vì một thằng con trai khác?

Đương nhiên, ý nghĩ này chợt lóe lên rồi biến mất ngay, giờ cậu thấy Lục Dao bị phũ thì thấy rất vui vẻ, vì thế còn nói thêm, “Sáng mai mình đi học chung đi Lý Minh, tôi lên lầu rủ cậu.”

Lục Dao vừa nghe thế thì chịu không nổi: Tên bốn mắt âm hiểm này hóa ra lại có quan hệ lầu trên lầu dưới với Lý Minh Châu! Hơn nữa ngày mai còn muốn cùng nhau…….. cùng nhau đi học?!

Từ Trình nói xong thì tâm trạng đầy phấn khởi như thể vừa báo được mối thù bị kéo ghế lúc nãy, không đợi Lý Minh Châu trả lời đã hừ một tiếng đi thẳng.

Lục Dao siết nắm đấm nhìn cậu ta đi khuất……… Vốn cậu muốn kéo cậu ta lại đập cho một trận, nhưng bây giờ Lý Minh Châu cũng định xuống lầu, cậu bỏ ý định xử lý Từ Trình, chặn Lý Minh Châu lại quan trọng hơn.

“Cậu có quan hệ gì với cái tên bốn mặt đó?”

“Không liên quan tới cậu.” Lý Minh Châu đi vòng qua Lục Dao.

Lại không liên quan tới cậu!

Lục Dao cắn răng, lại chặn đường cô, “Trừ mấy câu này cậu không còn gì khác để nói à?”

“Nhiều lắm, cậu muốn nghe không?” Lý Minh Châu lạnh lùng trợn mắt lên.

Lục Dao cũng biết thừa mấy lời Lý Minh Châu muốn nói cho cậu nghe chẳng có gì hay ho.

Trong lòng cậu mất bình tĩnh, nhất thời thấy vô cùng oan ức, khăng khăng phải ngăn Lý Minh Châu lại hỏi cho rõ ràng.

Từ nhỏ Lục Dao đã được nuông chiều, cái gì tốt nhất đều dành cho cậu, cậu sống mười mấy năm mới gặp phải một người dầu muối không ăn như Lý Minh Châu, cô vô cùng lạnh lùng với cậu.

Lúc học cấp Hai Lục Dao còn không hiểu tại sao cậu lại để bụng Lý Minh Châu như thế, sau này tìm thấy chút dấu vết: Thật ra rất đơn giản, vấn đề không phải do cậu mà là vì Lý Minh Châu.

Nếu Lý Minh Châu là một bình nước, đối với ai cùng dịu dàng nhiệt tình thì Lục Dao tuyệt đối sẽ không để ý tơi cô.

Mấu chốt là Lý Minh Châu lại như đóa hoa cao vời vợi trên đỉnh núi, lại còn là đóa hoa mọc trên vách đá cheo leo cách mặt đất xa hun hút, nếu muốn đến gần cô thì phải chịu đủ mọi hiểm nguy trắc trở.

Đóa hoa như thế, dù đến gần cô có khi phải trả giá bằng cả tính mạng nhưng vì nó rực rỡ quá mức, lớp lớp người muốn hái cô như tre già măng mọc, người này chết người khác tiến lên: Có chết cũng muốn giành bằng được.

Lý Minh Châu chính là đồ vật nguy hiểm mà hấp dẫn thế đó.

Lục Dao vô thức bị cô hấp dẫn, hơn nữa cậu cũng là một trong số những người không sợ chết đó, lại còn là người may mắn được trời chọn. Cậu không những có thể đến gần Lý Minh Châu, thậm chí lâu lâu còn được Lý Minh Châu niềm nở đối đãi, quả thật là khó hơn lên trời.

Lục Dao cảm thấy, ít nhất cậu không giống người thường, Lý Minh Châu cho phép cậu lượn lờ trong phạm vi năm mét quanh cô, còn quan tâm chuyện ăn, mặc, ở, đi lại của cậu, chỉ cần Lục Dao không ngốc thì có thể cảm thấy Lý Minh Châu đối xử với cậu đặc biệt hơn người khác.

Chuyện này giống như một vật nguy hiểm với tất cả mọi người trên thế giới, nhưng khi đối mặt với cậu thì nó lại giấu hết nọc độc đi, chỉ để lại mặt dịu dàng mềm mại.

Nhưng hôm nay Lục Dao nhận ra Lý Minh Châu không phải chỉ tốt với mỗi cậu, thậm chí cô còn có một người bạn “ở chung” chó má mà cậu chưa bao giờ biết!

Trong lòng Lục Dao như bị đổ nguyên một thùng “dung dịch” vị là lạ, cắn răng hỏi, “Sao cậu ta lại ở chung một chỗ với cậu?”

Lý Minh Châu nhìn dáng vẻ này của Lục Dao, biết cậu không hỏi cho rõ ràng thì không chịu bỏ cuộc, vì thế dứt khoát nói rõ cho cậu biết.

Lục Dao chần chờ nói, “Con trai chủ nhà?” Cậu chợt hiểu ra, “Cậu thuê nhà hả?”

Lý Minh Châu nghĩ: Nếu không thì sao, đúng là đại thiếu gia không biết khó khăn trần thế là gì.

Câu kế tiếp “đại thiếu gia” Lục Dao nói khiến Lý Minh Châu hộc máu, “Vậy cậu chuyển nhà đi.”

Lý Minh Châu nhíu chặt mày, cô cảm thấy nếu còn nói tiếp thì chắc cô sẽ giận tới rút gân mất, cô nói, “Cậu đừng có vô lý như thế.”

Lục Dao thầm nghĩ: Mẹ nó ai vô lý!

“Tên bốn mắt kia vừa nhìn đã biết không phải người tốt, cậu xem ánh mắt cậu ta nhìn cậu lạ lắm!” Lục Dao khó chịu nói, sở dĩ cậu tức giận như vậy là do thấy ánh mắt Từ Trình nhìn Lý Minh Châu: Thật sự rất kì lạ!

Lạ chỗ nào thì cậu không nói rõ được, nhưng linh cảm không lành khiến cậu thầm kết luận: Dù sao cậu ta không phải loại tốt lành gì!

“Lạ cái gì? Lạ chỗ nào?” Lý Minh Châu xụ mặt, “Bọn tôi đều là con trai, cậu ta làm sao có gì với tôi được.”

Lục Dao nói, “Sao cậu………” Cậu im miệng, nhưng chẳng im được mấy hồi lại chịu không nổi mà mở miệng, cố chấp lặp lại, “Cậu chuyển nhà đi.”

“Tào lao.” Lý Minh Châu mặc kệ cậu.

Lục Dao nói, “Không được, cậu cách xa tên bốn mắt kia một chút, chắc chắn cậu ta có ý với cậu.”

Lý Minh Châu nghe thế thì mặt là lạ, “Lục Dao, tôi là nam.”

Cô lặp lại lần nữa, dường như muốn nhấn mạnh chuyện này với Lục Dao.

Lục Dao cứng họng, nhanh chóng lấy lại tinh thần, “Nam thì sao chứ! Cậu trông giống con gái như thế, nhỡ may…….. Nhỡ may cậu ta xem cậu như con gái thì sao!”

Lý Minh Châu cạn lời, “Cậu hiểu chuyện chút đi!”

Lục Dao bực bội: Hiểu chuyện chút, lại bắt hiểu chuyện chút.

Lý Minh Châu luôn xem cậu như con nít khiến trong lòng cậu chồng chất mười tầng bực tức.

“Tôi mặc kệ, dù sao thì cậu cũng phải tránh xa cậu ta ra.” Lục Dao uy hiếp, “Nếu không tôi sẽ đánh cậu ta!”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi