GIẢ TRAI

Để tiện cho chuyện đi lại nên sau khi về nước, Lý Minh Châu đã mua một chiếc xe thay vì đi bộ.

Chuyện bằng lái chưa thu xếp xong nên Lý Sâm thuê một tài xế cho cô.

Lúc cô tới trung tâm thương mại, Quý Dao đang phơi cặp chân dài, đi đôi giày cao bảy tám phân đứng run bần bật ở đầu đường.

Lý Minh Châu mở cửa xuống xe, thuần thục lấy áo khoác thắt lên eo cô nàng.

“Chị thấy em hết muốn sống rồi thì phải.”

Quý Dao khóc lóc run rẩy nhào vào ngực cô, mặt dày kêu lên, “Tổng giám đốc ngang ngược ngàn dặm tới cứu mạng em, em đành nhào vào ngực chị để tỏ lòng cảm kích.”

Lý Minh Châu bất đắc dĩ, “Không phải chị đã dặn em đi ra ngoài phải mặc nhiều đồ một chút rồi à, em không nghe sao?”

“Phơi đùi ra kiểu đó có thấy lạnh không?”

Hai hàm răng của Quý Dao va vào nhau cầm cập, “Em thấy chuyện này khỏi cần đáp cũng rõ.”

Cô nàng ngụy biện, “Lúc em đi trời còn chưa lạnh, nhưng tối đến sao mà lạnh thế không biết. Chuyện này đâu phải tại em, là tại thời tiết thành phố S đấy chứ.”

Lý Minh Châu:…..

Quý Dao run bần bật nhưng vẫn quật cường nói, “Em biết chị muốn nói gì, em sẽ không đời nào mặc quần mùa thu đâu, đó là phát minh thất bại nhất lịch sử nhân loại!”

Lý Minh Châu mở cửa cho cô nàng, Quý Dao chui vào trong xe, máy sưởi khiến cô nàng thấy như được sống lại.

“Chị mua xe bao giờ thế? Không phải chị mới đi làm sao, lấy đâu ra tiền?”

Cô nàng Quý Dao này rất rành rẽ chuyện ăn chơi, song chuyện công việc lại chẳng ra sao.

Lý tưởng của cô nàng là kiếm được ai đó bao nuôi mình, mỗi ngày chỉ cần ở nhà ăn no chờ chết, để chồng nuôi.

Vậy nên Lý Minh Châu chẳng tốn chút công sức nào để đối phó với người đẹp não phẳng này. Cô không cần nói dối, vì Quý Dao hoàn toàn không có chút hứng thú nào với chuyện công việc của cô.

Quả nhiên, Lý Minh Châu chưa kịp trả lời thì Quý Dao đã tự chuyển qua chủ đề khác.

“Mình đi đâu ăn vậy chị? Em muốn ăn món Nhật. Này, ăn xong mình đi bar xíu đi, em đã độc thân hai tháng liền, không thể cứ kéo dài mãi được. Em muốn kiếm một cuộc tình để xoa dịu cuộc sống tẻ nhạt của em.”

Lý Minh Châu day ấn đường, “Chị không đi, ồn lắm.”

Quý Dao lẩm bẩm, “Minh Châu à, em không có ý gì đâu, nhưng chị nhìn chị đi, bây giờ chị mới hai mươi bốn chứ có phải ba mươi bốn đâu! Uống trà cũng bỏ cẩu kỷ vào, có khác gì người già đâu…”

Lý Minh Châu không ngó ngàng tới cô nàng nữa, dựa đầu vào lưng ghế, mắt nhìn ra con đường cái xa lạ.

Vì đường một chiều nên tài xế phải lái đường vòng để ra khỏi trung tâm thương mại. Khi đi ngang cổng chính, Lý Minh Châu thấy ở đó đang có một đám người tụ tập.

Cô không để tâm lắm, chỉ liếc mắt một cái rồi lướt sang chỗ khác.

Cùng lúc đó, Lục Dao đang đứng cửa trung tâm thương mại đã ý thức được mình vừa ra một quyết định sai lầm cỡ nào.

Đám fans xem live stream thấy cậu chạy như điên thì vừa thương vừa buồn cười.

Rốt cuộc Lục Dao cũng không được ăn tối.

Tin tìm kiếm đứng đầu Weibo buổi tối là: Lục Dao bị fan truy đuổi điên cuồng.

Quý Dao định ăn tối xong đi bar luôn nên Lý Minh Châu về chung cư một mình. Cô thay giày, bật ti-vi lên để không khí trong nhà bớt quạnh quẽ.

Cô hòa tô mì trứng ăn thay cơm, mở máy tính lên xem văn kiện Lý Sâm gửi cho cô.

Nhìn một lát thì điện thoại chợt hiện tin tức Weibo.

Trước giờ Lý Minh Châu không quan tâm tới tin tức Weibo, cô chỉ nhìn thoáng qua rồi lờ đi ngay.

Ai ngờ vừa liếc tới thì ánh mắt cô liền dính luôn vào điện thoại, không dứt ra được.

Tin tức trên Weibo đúng là về chuyện Lục Dao bị fan chạy theo trên đường.

Lý Minh Châu bỏ văn kiện xuống, cầm điện thoại lên, mở tin tức Weibo ra.

Trên đó còn có một đoạn video, có vẻ như được quay bởi người đi đường, tay người này run như bị Parkinson nên quay không rõ người.

Nhưng không hiểu sao cô vừa nhìn đã nhận ra Lục Dao.

Cái video mờ căm như thế mà cô xem đi xem lại những mười lần.

Lý Minh Châu nghĩ bụng: Mình không nên nhìn cậu ấy nữa.

Trong thâm tâm cô thì nghĩ vậy nhưng hành động lại trái ngược hẳn.

Lý Minh Châu tìm Weibo của Lục Dao trên thanh tìm kiếm.

Weibo đã có dấu theo dõi, lúc này Lý Minh Châu mới nhớ ra cái tài khoản ma này của cô hình như chỉ theo dõi mình Lục Dao, đây là chuyện từ năm năm trước.

Năm năm trước, cô ra đi rất dứt khoát. Lục Dao không tìm thấy cô ở sân bay, năm đó cũng giống bây giờ, cậu bị fan vây chặt, cuối cùng Phương Thiên phải chạy từ thành phố S tới đó đưa Lục Dao về câu lạc bộ.

Chuyện này ầm ĩ trên Weibo suốt một tuần mới hạ nhiệt.

Lý Minh Châu năm đó theo dõi cậu rất sát sao, chỉ cần chút gió thổi cỏ lay thì cô cũng là người đầu tiên biết được.

Vậy nên cô cũng biết: Lục Dao sống không tốt.

Cô ở nước ngoài nên tin tức cô biết về Lục Dao rất hạn chế, lần nào lén nghe ngóng được gì là cô đều xem đi xem lại suốt mấy ngày liền.

Hai năm đầu Lục Dao sống không tốt, lúc đầu Lý Minh Châu cứ tưởng do cậu chưa gặp cú sốc tình ái nào bao giờ nên mới chịu đả kích, hai ngày sau sẽ quên cô ngay rồi vui vẻ tìm một cô bạn gái mới.

Song Lục Dao không như thế, tình trạng của cậu rất tệ, độ hơn một năm mới khôi phục bình thường.

Lý Minh Châu vừa thầm vui sướng vì Lục Dao chưa quên cô, lại vừa lo lắng Lục Dao cứ sống được chăng hay chớ mãi như vậy. Sự áy náy và hối hận trong lòng cô liên tục tăng lên, năm đầu tiên ở nước ngoài, dường như tối nào cô cũng nghĩ tới chuyện: Nếu mình nói cho Lục Dao biết, nếu mình không rời xa cậu ấy thì mọi chuyện sẽ ra sao.

Nhưng khi ấy cô đã chọn cách ra đi. Cô không nên vì đoạn tình cảm này mà kéo Lục Dao vào vũng bùn. Lục Dao có con đường bằng phẳng xán lạn trải dưới chân, đâu nên đi chung đường với cô.

Trên đời không có thuốc hối hận, nên dù Lý Minh Châu có nghĩ ngược nghĩ xuôi thế nào đều không biết được kết quả nếu cô đưa ra một lựa chọn khác.

Đến năm thứ ba, như cô mong muốn, Lục Dao xốc lại tinh thần, rốt cuộc cũng tỉnh táo. Ngoài chơi game, cậu đã bắt đầu có chút hoạt động bình thường.

Có lẽ vì Lục Dao đã bình tĩnh lại sau cơn sốc Lý Minh Châu ra đi không lời từ biệt, cuộc sống của cậu dần đi vào quỹ đạo.

Chính vào lúc nào, Lý Minh Châu dần dần bớt để tâm tới Lục Dao hơn.

Dù sao đối phương đã buông xuống, cô không thể cứ canh cánh trong lòng mãi, cô đâu phải người như vậy.

Lý Minh Châu xem Weibo của Lục Dao mấy năm gần đây, cô nhận ra chẳng có mấy tin tức, có vẻ như đều là những tin chia sẻ cho có.

Lý Sâm nhắn tin đến khiến cô ngừng lại.

Lý Minh Châu vừa hay cũng đã xem tới tin cuối.

Tin nhắn của Lý Sâm rất đơn giản dễ hiểu, muốn cô tới công ty thực tập.

Cuộc sống của Lý Minh Châu mấy năm nay thuận lợi hơn trước kia rất nhiều. Lý Sâm giúp đỡ cô không ít, cô cũng không bo bo giữ mình như trước kia nữa, bắt đầu học được cách tiếp nhận một số người và chuyện mà trước kia cô chối bỏ.

Lý Văn Lâm qua đời nửa năm trước, cô cũng không táng tận lương tâm tới mức đốt hai hồi pháo thật, nhưng đêm đó ở bên kia đại dương, Lý Minh Châu phá lệ chủ động mời Quý Dao ăn cơm, cô uống chút rượu, rất vui sướng mà nói đời phải như thế chứ.

Lý Minh Châu mơ màng, nhưng Quý Dao lại nhớ rõ cô nói gì, cô khóc lóc thay Tô Thiên Du một hồi rồi mắng: Lão già kia chết thật tốt!

Chuyện cô về nước cũng do Lý Sâm yêu cầu, bệnh tình của Tô Thiên Du đã ổn định, bệnh viện và dược phẩm đắt đỏ đã kéo dài mạng sống cho bà, tiền đó một phần do cô chi trả, còn lại đều là của Lý Sâm. Để báo đáp anh, cô đồng ý vào hội đồng quản trị làm việc.

Lý Minh Châu không thích chịu ơn người khác, cô nợ Lý Sâm thì trước sau gì cũng phải trả lại.

Khoảng thời gian trước, Tằng Huy cũng gọi điện nói cho cô biết khu trồng trọt ở thôn Long Tương năm nay kiếm lời được bao nhiêu… Lúc Tằng Huy nói chuyện này thì cười muốn quên Tổ Quốc, có thể thấy là lời không ít.

Ông chuyển phần lớn tiền vào tài khoản Lý Minh Châu. Lý Minh Châu nhìn số tiền kia thì lại động tâm với cái dự án bị gác lại mấy năm trước.

Dự án này vẫn nằm trong tay Lý Sâm, cô về nước sớm muộn gì cũng bắt tay vào việc.

“Mình có rất nhiều chuyện phải hoàn thành, mình không nên nhớ tới cậu ấy.”

Lý Minh Châu khóa điện thoại, tiếp tục đọc văn kiện.

“Mình không có tư cách.”



Công ty truyền thông COL chuyên đầu tư vào các lĩnh vực: sản xuất phim điện ảnh và phim truyền hình, phát hành đĩa nhạc và tổ chức hoạt động giải trí marketing, phương diện sản xuất phim và quản lý nghệ sĩ tương đối hoàn thiện.

Công ty này là công ty con dưới trướng tập đoàn Lý thị, mấy năm nay vì lĩnh vực Esport phát triển nhanh chóng nên nghệ sĩ của công ty và tuyển thủ Esport nổi tiếng thường xuyên hợp tác để thu hút fan.

COL phát triển như vũ bão ở thành phố S, kết hợp với chiến đội hàng đầu Thương Thủy của thành phố S tổ chức nhiều hoạt động cho nghệ sĩ và tuyển thủ tham sự cùng lúc, vé vào cửa lúc nào cũng cháy sạch.

Lý Minh Châu dậy rất sớm, ngồi xe tới COL.

Lý Sâm sắp xếp cho cô làm ở phòng Truyền thông, cô chỉ cần làm ở đây một hai tuần rồi rất nhanh sẽ được Lý Sâm tìm cớ để điều tới phòng Truyền thông ở tổng công ty, sau đó sẽ được thăng chức tăng lương, một đường gia nhập hội đồng quản trị.

Mục đích của Lý Sâm là muốn cô tiến vào hội đồng quản trị một cách đường hoàng. Nếu không muốn bị người khác đàm tiếu thì cô phải lăn lộn một phen.

Cuộc đời Lý Minh Châu lăn lộn đã quen, nên cô không có ý kiến gì với sự sắp xếp của Lý Sâm.

Chủ yếu là vì tâm tư của cô hoàn toàn không đặt vào công ty này, cô nàng này vẫn một lòng thương nhớ cái dự án chưa hoàn thành trước khi mình xuất ngoại. Khi cô về nước, thông qua Tằng Huy, cô đã liên hệ không ít nhân vật trên thị trường dược liệu, dự định khởi động dự án này lần nữa.

Giám đốc phụ trách dẫn cô vào văn phòng không có mấy người chú ý.

Người trong văn phòng đều bận rộn ai làm việc nấy, Lý Minh Châu vừa tới đã bị ném cho một bộ ảnh quảng cáo về tổ hợp thần tượng mà công ty chuẩn bị ra mắt. Con người ai mà chẳng có khiếm khuyết, ý của giám đốc là muốn cô sửa lại bộ hình đó cho ra hình ra dáng.

Chuyên ngành của Lý Minh Châu là quản lý tài chính, đối với chỉnh sửa ảnh cô chỉ biết chút ít. Cũng may cô từng làm công việc về nhiếp ảnh, có theo thầy học một thời gian về Ps, chuyện này không tính là quá khó.

Cô chồng mười mấy layer, cố lắm mới biến một nghệ sĩ nam đen như than thành trắng được.

Tên đồng nghiệp ngồi cạnh cười nói, “Cạn lời luôn đúng không? Ngoại hình kiểu đó mà còn muốn làm nghệ sĩ, anh trông còn đẹp hơn anh ta.”

Lý Minh Châu liếc nhìn hắn, tên này mắt xiên miệng xẹo, đẹp chỗ nào chứ!

Tên kia tự giới thiệu, “Anh họ Vương, Vương Bân, trông em còn trẻ, cứ gọi anh là anh Vương được rồi.”

Lý Minh Châu mắt điếc tai ngơ.

Vương Bân bị xem như không khí, tuy mất mặt nhưng cũng không tức giận.

Phàm là đàn ông, hễ trông thấy khuôn mặt Lý Minh Châu thì không cách nào nổi nóng được.

Từ lúc Lý Minh Châu bước vào, Vương Bân đã để ý cô. Cô gái này không những xinh đẹp mà còn có khí chất thanh tao làm người ta mê mẩn. Đàn ông thường thích những cô nàng lạnh lùng xa cách như thế này, vì biết đâu cô ta lại phóng đãng trên giường thì sao.

Rõ ràng Lý Minh Châu quá mức lạnh lùng, Vương Bân ngồi cạnh cô líu lo suốt buổi sáng đến cạn nước miếng. Nếu là người bình thường thì cho dù có ghét bỏ cũng sẽ đáp lại một câu, hoặc à một tiếng, nhưng Lý Minh Châu chẳng ừ hử gì.

Cô luôn chăm chú chỉnh sửa ảnh suốt sáng. Cứ nói hoài nói mãi, Vương Bân dù thấy cô xinh đẹp thì cũng phát cáu.

“Anh nói này em gái, em bất lịch sự quá, chí ít cũng nên trả lời anh một câu chứ.”

Lý Minh Châu lạnh lùng nhìn hắn, thỏa mãn nguyện vọng của hắn ta.

“Ồn muốn chết.”

Vương Bân: “… Cô!”

Lý Minh Châu đứng dậy, đẩy ghế ra, nhìn đồng hồ rồi ra ngoài.

Giữa trưa cô có một tiếng ăn cơm, cô rời khỏi văn phòng trước vẻ mặt xanh lét của Vương Bân.

Vừa đi không lâu thì cô bị một cô gái xinh xắn chặn lại trên đường.

“Này! Đồng nghiệp mới tới! Cô trâu bò thật! Ha ha! Cô là người đầu tiên không nể mặt Vương Bân đấy!”

Lý Minh Châu nghe cô ta nói thì gật gật đầu coi như trả lời.

Cô ta nói tiếp, “Nhưng mà sau này cô nhớ cẩn thận một chút, chị gái của Vương Bân là vợ của Tổng giám đốc, hắn ỷ vào chuyện này mà chẳng coi mọi người trong văn phòng ra gì, ngay cả Giám đốc chúng ta còn phải nhịn hắn ba phần, tôi đã sớm ngứa mắt hắn ta!”

Lý Minh Châu thầm hiểu rõ: Hóa ra còn có một tầng quan hệ như vậy, khó trách lúc đi làm Vương Bân lại dám làm việc riêng.

Hết giờ cơm, Lý Minh Châu quay lại vị trí của mình tiếp tục sửa ảnh.

Không bao lâu, giám đốc phụ trách đột nhiên đẩy cửa đi vào, chỉ liên tiếp ba bốn người bảo họ cùng anh ta tới tầng sáu.

Lý Minh Châu là một người trong số đó, Vương Bân cũng thế.

Sáng nay Vương Bân mới bị mất mặt nên chiều đến cũng không nổi máu dê nữa, hắn nhìn Lý Minh Châu với vẻ khó chịu.

Sắc mặt hắn không tốt, liếc đểu Lý Minh Châu.

Giám đốc phụ trách dẫn họ tới tầng sáu, lúc vào thang máy, cô nàng tóc dài hỏi: “Giám đốc, chúng ta đang làm gì thế?”

“Tầng sáu có một buổi chụp ảnh tuyên truyền, nhiều người tới quá, nhân lực không đủ nên muốn mượn vài người bên phòng Truyền thông chúng ta. Tôi thấy đám các cô đều tương đối lanh lẹ, biết cái gì nên làm cái gì không nên mang bọn cô mở mang tầm mắt.”

Mấy từ “mở mang tầm mắt” của Giám đốc phụ trách, cô nàng này vừa nghe đã hiểu, bốn từ này quá nửa là ám chỉ nghệ sĩ nổi tiếng, nếu không cũng là ngôi sao lớn.

Đoàn người đều có chút hưng phấn.

Ở một đô thị quốc tế hóa như thành phố S, nếu muốn gặp ngôi sao cũng không phải chuyện khó, đặc biệt là công ty COL vì bọn họ còn tự đào tạo nghệ sĩ.

Nhưng đối với phòng Truyền thông mà nói thì nơi nhìn thấy nghệ sĩ nhiều nhất vẫn là màn hình máy tính, trên ảnh chưa chỉnh sửa, còn cơ hội gặp người thật lại không nhiều lắm.

Trong bốn người, tính cả Lý Minh Châu thì tổng cộng có ba cô gái, lúc này trừ cô ra thì hai cô nàng kia đều có chút kích động.

Vương Bân liếc nhìn Lý Minh Châu, hắn ta vì tiếp cận không thành công còn bị mất mặt nên sinh hận ý, bây giờ nhìn cô kiểu gì cũng thấy khó chịu, cho rằng Lý Minh Châu giả thanh cao.

Cửa thang máy mở ra, đã tới tầng sáu.

Đây là mặt bằng hơn bốn trăm mét vuông, bên trong người đến người đi, ai cũng như con quay xoay tròn, vội vã không thôi.

Trên mặt đất chằng chịt dây rợ máy ảnh, bên hông là giá treo trang phục, chính giữa là phông nền màu trắng, đây là khu vực quay chụp.

Đã có mấy nghệ sĩ tới khu vực trang điểm.

Hai cô nàng còn lại của phòng Truyền thông, một người tên Tiểu Dung, người kia là A Mai.

Lý Minh Châu nghe Giám đốc phụ trách gọi bọn họ như vậy.

Tiểu Dung khá nhỏ tuổi, cũng khá hưng phấn, nhìn đông nhìn tây nói: “Hình như trừ bọn mình thì bên Nhân sự cũng cử mấy người tới hỗ trợ.”

“Chắc thiếu người dữ lắm thì phòng Nhân sự mới phải cử người tới như thế.”

Giám đốc nói: “Đừng đứng một chỗ tám nhảm, mau đi phụ đi.”

Lý Minh Châu bước lên đầu tiên.

Bọn cô tới đây để làm lao động giá rẻ, hoàn toàn không có chuyện được mở mang tầm mắt như giám đốc nói.

Nhưng đối với hai cô nàng kia mà nói thì đi xem mấy ngôi sao hình như là một chuyện rất thú vị, cho dù ngôi sao trông như Gorilla ném quần áo tới thì bọn họ vẫn hết sức nhiệt tình.

Lý Minh Châu hiển nhiên không có hứng thú gì với mấy ngôi sao trông như Gorilla, song cô cũng không từ chối mà bận rộn gấp đống quần áo bị ném ở sô pha tầng sáu.

Quần áo ở đây dường như xếp mãi không xong, một đám nghệ sĩ vừa đi thì sau đó lại một đám khác tới.

Bận tới sẩm tối thì một người phụ nữ mặc bộ đồ màu tím, trang điểm đậm, thoạt trông hình như là người đứng đầu nơi này.

“Chờ chút, bọn họ sắp tới rồi, chụp xong bộ ảnh tuyên truyền cho giải đấu mùa đông hãy đi.”

Lý Minh Châu không nghe thấy câu này, cô đang vội vàng xếp quần áo.

Tiểu Dung nghe vậy bèn hỏi nhiếp ảnh gia bên cạnh: “Vẫn còn người tới sao?”

“Đợt cuối.” Nhiếp ảnh gia đáp.

“Ngôi sao nào thế?”

“Không phải ngôi sao, hình như là chiến đội chuyên nghiệp, chơi game, tôi cũng không rõ lắm… Trước giờ họ vẫn luôn chụp ảnh tuyên truyền ở đây, đôi lúc ảnh quảng cáo cũng do bên mình giúp một tay.”

Quan hệ trong ngành truyền thông thành phố S rất gần gũi, chuyện này không có gì lạ.

Tiểu Mai kinh ngạc hỏi, “Chiến đội chuyên nghiệp, thành phố của chúng ta có chiến đội chuyên nghiệp nào thế?!”

Tiểu Dung bịt miệng, “Đừng nói là Thương Thủy chứ!”

Xem ra cô nàng cũng quan tâm tới giới Esport.

Hai cô nàng liếc nhìn nhau, cố dằn lòng xuống.

Chiến đội Thương Thủy… Vậy trong số mấy người tới chẳng phải là sẽ có…

Cửa thang máy mở rất đúng lúc. Cửa vừa mở thì Phương Thiên đi từ trong ra, lễ độ chào hỏi người phụ nữ trang điểm đậm lúc nãy, “Chào chị Dương, lại phiền bên chị rồii!”

Chị Dương cười nói, “Sau này chúng ta còn hợp tác mà, cậu nói năng khách sáo như thế là muốn tôi đuổi cậu đi à.”

Sau Phương Thiên, những thành viên chủ chốt của chiến đội cũng ra khỏi thang máy.

Lý Minh Châu đứng dậy, xoay người đi.

“Tôi muốn đi vệ sinh.” Cô đưa đống quần áo cho Giám đốc.

Lục Dao vừa vào, đúng lúc lỡ mất cô.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi