GIÁ TRỊ KHÁC LOẠI

Lê Sầm ôm cậu, đau lòng liếm khô nước mắt, "Em làm tốt lắm, tôi rất hài lòng."

Đường Gian khóc nấc lên, "Ngài... hức.. Bỏ em xuống... hức... Em... hức... Bẩn lắm..."

Hai mắt đẫm nước mơ hồ trông thấy khuôn mặt nhịn cười của tiên snh, cậu chợt thấy tủi thân khó nói, "Ngài vậy mà... Hức... Cười em..."

Rốt cuộc Lê Sầm cũng không nhịn được nữa, bật cười thành tiếng.

Bầu không khí hoàn toàn bị phát hủy, Đường Gian muốn khóc cũng khóc không được, cũng không còn lo lắng cơ thể mình có bẩn hay không, đơn giản nằm trong lòng hắn nấc lên nấc xuống.

Quên đi quên đi, ngài cười đi... Ngài vui là được...

Lê Sầm vừa cười vừa không quên giúp cậu hít thở, đợi đến khi cậu không còn nấc nữa mới tháo hai kẹp vú vẫn còn ting ting tang tang ra, ôm người vào phòng tắm.

Đường Gian quỳ trên đất mặc hắn vệ sinh, dương vật vốn dễ dàng cương cứng nay lại ủ rũ, yếu ớt cúi đầu.

Sau khi rửa sạch sẽ, Lê Sầm vươn tay khảy nó mấy cái, nó vẫn im lặng ngủ yên như cũ, ngoan ngoãn rũ xuống.

Đường Gian bị hành động này dọa sợ, cậu nghĩ tiên sinh còn muốn tiếp tục bèn cố nén cơn khát tình, nhỏ giọng cầu xin tha thứ, "Tiên sinh, em thật sự không bắn được nữa, ngài tha cho em được không?"

Lê Sầm thu tay, có chút nuối tiếc, "Thật sự không muốn bắn? Bỏ qua cơ hội ngày hôm nay sẽ không biết bao lâu nữa em mới được xuất tinh."

"Không muốn!" Còn bắn nữa thì thứ này sẽ tàn phế mất.

"Được, tha em." Hắn không chọc cậu nữa, ôm người quay về phòng ngủ.

Trong khoảng thời gian tắm rửa Kim đã dọn dẹp phòng điều giáo, hơn nữa còn cầm khóa của cậu trả về phòng ngủ.

Lê Sầm ném cậu lên giường, đối diện với ánh nhìn chăm chú ngóng trông từ cậu.

Hắn tát cậu một cái, không mạnh nhưng ý tứ nhục nhã vô cùng rõ ràng, "Nhìn cái gì? Quỳ xuống."

Đường Gian khẽ thở hổn hển, vội vàng quỳ trên giường, "Nhìn ngài ~"

Hôm nay hắn không muốn gây sức ép cho cậu nữa bèn bỏ qua cái miệng của cậu, cầm khóa trinh tiết khóa "cạch" vào dương vật.

Cậu thầm thở dài, vạn phần thỏa mãn. Cậu nhích về trước mấy bước, cúi người, dùng mặt cọ vào đũng quần hắn.

Nơi đó đã nổi lên phản ứng từ lúc chà đạp cậu. Lúc bấy giờ thứ đó đã cương cứng, phồng lên một khối trên chiếc quần tây.

Lê Sầm bóp cổ xách cậu lên, cười nói: "Hôm nay không làm."

Đường Gian có hơi bất ngờ, bắt đầu làm nũng, "Tiên sinh, em giúp ngài khẩu giao được không?"

Hắn tiếp tục lắc đầu, "Không."

Cậu suy nghĩ một chút rồi tiếp tục đề nghị: "Xin ngài sử dụng em, dùng bất cứ hình thức nào ngài thích."

Hắn từ chối một lần nữa.

Đường Gian bất chợt hoảng sợ, chật vật bò xuống đất, ngẩng đầu nhìn hắn, "Là em làm ngài thất vọng sao? Ngài trừng phạt em được không?"

Lê Sầm bất đắc dĩ ôm lấy cậu, hôn nhẹ an ủi, "Em làm tốt lắm, tôi rất hài lòng. Có điều hôm nay tôi không muốn làm tình với em, cũng không muốn sử dụng em. Hiểu chưa?"

Cậu gật đầu, cái hiểu cái không đáp: "Vậy ngài có không thoải mái không?"

"Không. Khoái cảm của tôi hiếm khi đến từ việc làm tình."

Cuối cùng Đường Gian cũng có thể thả lỏng để hắn đẩy ngã xuống giường. Hắn nằm đè lên cậu, liếm cắn đầu vú bị hai món đồ chơi kia hành hạ đến tróc da.

Đầu vú dần dần cương cứng trong miệng hắn, Đường Gian rên rỉ, ôm ngực dâng tặng đầu vú mình vào miệng đối phương.

Đến khi Lê Sầm nhả núm vú ra thì nó đã sưng to, lấp lánh nước.

Cậu thở hổn hển cầu xin hắn, "Tiên sinh... Còn có bên này..."

Hắn cười khẽ, móng tay dùng sức cấu mạnh.

Đường Gian hét thảm một tiếng, lấy lại tinh thần giữa cơn đắm say vì tình.

"Tiên sinh, em chợt nhớ đến một câu nói cũ..."

"Câu gì?"

"Họa phúc trăm bề, tùy quân vương ý*."

Lê Sầm suy nghĩ về ý nghĩa của tám từ đó trong hay giây, khích lệ nói: "Tôi rất vui vì em nhận ra điều này."

Dứt lời, hắn lấy hai phần dịch dinh dưỡng, một đút cho cậu, một tự mình uống, "Được rồi, chuẩn bị ngủ thôi."

Hai người trần truồng ôm nhau nằm trên giường, đèn trong phòng đã tắt, ngoài trời tối đen. Bỗng nhiên Lê Sầm lại mở miệng hỏi: "Lúc bắn nước tiểu em có cảm giác gì?"

Đường Gian thở nhẹ, chậm rãi nhớ lại cảm giác lúc đó, "Giống như bị hủy trong tay ngài, hạnh phúc đến tan vỡ."

"Sợ ngài chê em bẩn."

"Còn có, mỗi giây mỗi phút đều yêu ngài hơn trước."

– Còn tiếp –

*Họa phúc trăm bề, tùy quân vương ý (雷霆雨露, 皆是君恩): Tác giả viết dựa vào thơ của Bạch Cư Dị. Nghĩa là sung sướng hay khổ tủi đều do ý vua mà nên.

君恩若雨露,君威若雷霆。退不苟免难,进不曲求荣。和答诗十首·和思归乐【作者】白居易Bản QT của tám từ này là "Lôi đình mưa móc, đều là quân ân", bản dịch và cách giải thích nhận được sự góp ý của bạn Mộc Mộc

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi