GIÁ TRỊ KHÁC LOẠI

Lê Sầm tìm được máy trị liệu trên xe, vừa chữa trị vết thương trên mặt cậu, vừa nói: "Chút nữa cậu phải về trường nên tôi để cậu dùng máy trị liệu. Trong tình huống bình thường, tôi thích trên mặt cậu có vết thương hơn."

Đôi mắt Đường Gian sáng lấp lánh, bị tiên sinh đánh, không được phép sử dụng máy trị liệu sẽ khiến vết thương lưu lại lâu hơn, thân thể cũng vì thế mà cảm thụ đau đớn, từ đó luôn luôn bị tiên sinh khống chế... Nghĩ đến tương lai có khả năng sẽ thành như vậy, cậu gấp gáp đến độ không chờ nổi đến ngày mai, hận không thể giao bản thân cho hắn ngay lập tức.

Nhưng rõ ràng, Lê Sầm không thích cậu tự chủ trương hay vi phạm sắp xếp, do đó cậu buộc phải chờ.

Một đêm mà thôi, chớp mắt sẽ qua.

Xe đến trường cũng vừa khéo là lúc quá trình trị liệu kết thúc. Máy móc hoạt động rất tốt, trên mặt cậu không còn chút dấu vết nào của trận ngược đãi trước đó.

Đường Gian nói lời tạm biệt với Lê Sầm, đang lúc cậu chuẩn bị xuống xe thì đối phương ném áo khoác của mình sang, đồng thời chỉ vào vết cà phê dính trên áo cậu, nói: "Mặc áo khoác vào. Ngày mai gói nó đến cho tôi."

Để cậu... mặc áo khoác của hắn, gói gọn đến gặp sao? Đường Gian bị sự tưởng tưởng của mình dọa đến đỏ bừng mặt, vội vàng nói lời cảm ơn rồi rời đi.

Lê Sầm nhìn cậu đi vào cổng trường, ngón trỏ niết nhẹ môi dưới. Hừm, dễ mắc cỡ lại dâm đãng, đúng là sự mâu thuẫn khiến người khác yêu thương.

Thật muốn, tra tấn cậu ấy.

Khi Đường Gian trở lại ký túc xá thì bạn cùng phòng của cậu – Cornell – đang sử dụng quang não trong phòng khách, thấy áo vest trong tay cậu bèn sáng mắt, hỏi: "Đường à, cậu đi gặp đối tượng ghép đôi hả? Người đó thế nào? Cao không? Đẹp trai không? Cậu có thích không?"

Cậu dừng bước, "Ừ, thích lắm." Đáp xong, cậu trở về phòng của mình, đóng cửa nhốt cậu bạn Cornell vẫn đang kêu to gọi nhỏ ngoài cửa.

Cậu treo áo khoác của hắn lên, đang lúc chuẩn bị đi tắm thay quần áo thì quang não lóe sáng, là tin nhắn của hắn gửi đến. "Đã đặt đồ ăn cho cậu, chú ý kiểm tra và nhận."

Đường Gian mím môi, có chút buồn cười, rốt cuộc cũng nhớ tới hai người chưa ăn cơm tối sao?

Cậu hồi âm: "Vâng, Lê tiên sinh."

Buổi sáng ngày hôm sau, Lê Sầm tới đón cậu. Tối hôm qua cậu không ngủ ngon, tâm trạng nửa hồi hộp nửa chờ mong, đến gần sáng mới mơ mơ màng màng ngủ một chốc.

Lê Sầm đặt điểm đến rồi quay đầu nhìn cậu, vừa khéo đúng lúc cậu đang khép hờ mắt ngáp một cái.

"Ngủ đi, bổ sung chút tinh thần."

Đường Gian ngoan ngoãn nghe lời, ngồi trong lãnh địa của hắn nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.

Nơi Lê Sầm sống ở bên kia thành phố, mất khoảng một giờ mới đến nơi. Đó là một ngôi nhà hai tầng với mảnh sân nhỏ riêng biệt, xung quanh rất ít người sinh sống.

Khi Đường Gian bị đánh thức vẫn còn chút mơ màng, Lê Sầm nhéo nhéo khuôn mặt không có bao nhiêu thịt của cậu, nói: "Tỉnh nào, đến nhà của tôi rồi."

"Ừm." Cậu nhìn qua cửa kính xe, trước mắt là nhà của Lê Sầm, ngôi nhà theo phong cách đơn giản, trong sân có rất nhiều cây xanh mà cậu không biết tên, trông rất thoải mái, giống như con người hắn vậy.

Cậu nhìn hắn dò hỏi: "Chúng ta không xuống xe sao?"

Lê Sầm lắc đầu, "Trước khi vào nhà chúng ta cần nói chuyện một chút."

Đường Gian tinh tường cảm nhận được sự nghiêm túc trong giọng nói của hắn, đáp: "Vâng."

"Tôi có ham muốn kiểm soát cực kì mạnh và sở thích ngược đãi ở mức độ nhất định." Hắn nhấn mạnh, "Một khi bước vào nhà tôi cậu sẽ bước vào sự kiểm soát hoàn toàn của tôi. Cậu đã thật sự hiểu những gì cậu sắp phải nhận chưa?"

"Cậu thật sự tự nguyện bước vào? Hơn nữa không hối hận?"

"Vâng, thưa ngài. Đường Gian em hiểu rõ bản thân sắp phải thừa nhận điều gì. Đồng thời, em hoàn toàn chấp nhận dâng cho ngài mọi thứ. Đây chính là khát vọng chân thật nhất của em."

"Tốt. Trò chơi sẽ bắt đầu và kết thúc vào tám giờ tối, trong khoảng thời gian đó cậu phải tuyệt đối vâng theo ý muốn của tôi và trở thành một phần trong nó. Cậu không có tư cách từ chối yêu cầu của tôi, trừ khi cậu quyết định chấm dứt quan hệ của chúng ta triệt để."

"Chào mừng đến với không gian dục vọng đen tối của Lê Sầm."

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi