GIÁ TRỊ KHÁC LOẠI

Đường Gian khó khăn nhẫn nhịn, từng giọt mồ hôi chảy dài trên trán.

Lê Sầm nhìn chằm chằm hệ thống giám sát trong phòng ngủ, căn cứ vào phản ứng của cậu để tính xem cậu có thể chịu được bao lâu.

Khi Đường Gian nghe được tiếng mở cửa, cơ thể không khỏi thở phào một tiếng. Cậu thật sự sắp không nhịn nổi nữa, cậu không biết hậu quả nếu mình không bài tiết là gì, nhưng chắc chắn sẽ rất thảm.

Lê Sầm bước đến bên giường, tháo bỏ dây xích trên đầu giường, hỏi: "Tỉnh rồi?"

Cậu không dám phát ra tiếng, gật đầu thay cho lời đáp.

Hắn sờ mái tóc đẫm mồ hôi của cậu, phát lòng từ bi, "Có thể nói chuyện."

Đường Gian khẽ mở miệng, tuy rằng có chút ngại nhưng cậu vẫn muốn thẳng thắn: "Đã tỉnh. Lê tiên sinh, em muốn đi vệ sinh."

Hắn cầm dây xích trong tay, dắt đi, "Có thể, xuống giường đuổi kịp."

Đợi đến khi cậu xuống giường, hắn bèn bổ sung một câu: "Bò đuổi theo."

Đường Gian nghe lời quỳ xuống, lưng cúi, ý bảo mình đã sẵn sàng. Hắn siết chặt sợi dây trong tay, dẫn cậu bò vào phòng tắm. Tình huống hiện tại của cậu thật sự rất khó khăn, nước tiểu nhịn quá lâu khiến cậu khó chịu, bây giờ còn phải bò đuổi theo bước chân đối phương. Hơn nữa, đây là lần đầu tiên cậu bị dắt đi, chưa cảm nhận được tốc độ, dọc đường đi không biết đã va vào bao nhiêu thứ, đụng trúng hắn không ít lần.

Lê Sầm cũng không so đo với cậu, nhét sợi dây xích trong tay vào miệng để cậu tự giữ, sau đó cởi mảnh vải đen che mắt cậu ra.

"Đừng vội mở mắt, thích ứng từ từ. Giải quyết xong thì ra tìm tôi." Nói xong, hắn ra khỏi phòng tắm, thuận tay đóng cửa lại.

Đường Gian từ trên mặt đất đứng dậy, mở mắt ra, nhìn thấy ánh sáng đã mất từ ​​lâu.

Lê Sầm vẫn không muốn nhìn thấy thân thể của cậu. Cậu có hơi mệt mỏi ấn huyệt thái dương một hồi, trong lòng không thể nói rõ là thỏa mãn hay thất vọng.

Cậu thích nguyên tắc của Lê Sầm, điều đó khiến cậu nguyện ý giao lòng tin của mình cho hắn. Nhưng đồng thời cậu cũng thất vọng khi sức hấp dẫn của mình quá tệ, không thể dụ dỗ dục vọng của hắn thức dậy.

Cậu cho rằng từ lúc bắt đầu đến trước tám giờ tối sẽ không nhìn thấy được ánh sáng, nào ngờ Lê Sầm lại vì cậu muốn đi vệ sinh mà cởi mảnh vải kia.

Từ góc độ bán chuyên nghiệp của cậu, động thái này ảnh hưởng đến chất lượng điều giáo ngày hôm nay của hắn. Dẫu vậy, cậu vẫn càng ngày càng mê luyến người đàn ông này.

Sau khi Đường Gian giải quyết xong vấn đề bài tiết liền rời phòng tắm. Lê Sầm đang ở ngoài cửa chờ cậu, thấy thế cậu lập tức quỳ xuống, bò về phía hắn.

Cậu ngẩng đầu, đưa dây xích trong miệng mình vào tay Lê Sầm. Đợi sau khi hắn nhận lấy bèn dụi mặt vào quần đối phương, nhưng lại không ngửi thấy mùi tin tức tố hắn, thứ duy nhất ngửi được là mùi da thuộc từ vòng cổ truyền đến.

"Lê tiên sinh, Lê tiên sinh..."

Lê Sầm không chút để ý đáp: "Làm sao vậy?"

Đường Gian cười khẽ một tiếng, "Em muốn moi trái tim mình ra cho ngài xem."

"Chậc chậc." Lê Sầm cân nhắc lời nói của cậu, ra lệnh, "Ngẩng đầu."

Đường Gian cũng tự biết câu nói ấy có bao nhiêu điên cuồng, cậu ngẩng đầu, động tác còn có chút do dự.

Cậu mím môi nhìn hắn, muốn tìm ra chút manh mối nào đó trong mắt hắn.

Lê Sầm mỉm cười giơ tay phải lên, ngón cái liên tục niết cánh môi quyến rũ kia. Nhân lúc cậu không để ý, hắn giơ cao tay phải, tát thẳng xuống mặt cậu.

Khác với lần trừng phạt trước, lần này hắn dùng sức rất mạnh, tát một cái, nửa khuôn mặt Đường Gian còn sưng hơn lần chịu mười cái tát trước.

Bàn tay hắn di chuyển đè xuống ngực cậu, tiếng tim đập xuyên qua quần áo truyền đến tay hắn. "Có móc ra hay không, khi nào móc đều không phải chuyện cậu quyết định. Hiểu chưa?"

"Dạ hiểu, Lê tiên sinh."

Lê Sầm gật đầu, không nhịn được bổ sung một câu: "Cái mạng này của cậu có thể thành thành thật thật giao cho tôi không? Đừng có việc gì cũng đi tìm đường chết?"

Đường Gian bật cười, "Dạ, Lê tiên sinh. Như ngài mong muốn."

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi