GIẢ VỜ KẾT HÔN - KHUYỂN THĂNG

“Trạch, mai em được nghỉ phải không?” Sau bữa tối, cả nhà ngồi trong phòng khách vừa ăn hoa quả vừa trò chuyện. Chị gái Thường Trạch, Thường Chi Hạ, nói với hắn: “Ngày mai trường của Hạo Hạo tổ chức hoạt động bán hàng từ thiện đầu năm. Dạo này chị và anh rể em đều không có thời gian rảnh, nên em đi thay chị một chuyến nhé.”

“Được ạ.” Thường Trạch lập tức đồng ý, quay đầu nhìn cháu trai nhỏ đang ngồi bên cạnh chơi đùa. “Cháu định mang gì đi tham gia bán hàng từ thiện?”

Thường Chi Hạ vội đáp thay con trai: “Hạo Hạo chẳng có gì nhiều ngoài đồ chơi. Lát nữa chị sẽ tìm một cái thùng để gom mấy món đồ chơi cũ của nó, ngày mai đem đến trường luôn.”

Thường Hạo đang chăm chú chơi game, bất ngờ không vui, lớn tiếng phản đối: “Không được, con không muốn!”

“Sao lại không được?” Thường Trạch duỗi tay đẩy nhẹ nó một cái.

“Những món đồ chơi đó là của con, tại sao cháu phải mang đi bán từ thiện chứ?”

“Cháu thử nhìn xem đồ chơi của cháu đã chất đầy đến mức nào rồi. Một phòng đồ chơi cũng không đủ chỗ để nữa, còn phải làm trống thêm một phòng chứa đồ nữa mới chứa hết, chiếm chỗ lắm.”

“Cháu không bán! Cháu không bán!” Thường Hạo bướng bỉnh phản kháng, ngồi trên ghế sofa lắc đầu nguầy nguậy.

“Cháu đúng là đồ có mới nới cũ, tháng nào cũng kêu muốn mua đồ chơi mới, nhưng mỗi lần mua về chỉ chơi chưa đầy một tuần đã bỏ xó, càng tích càng nhiều, có ích gì đâu?”

Hai cậu cháu bắt đầu vì chuyện đồ chơi mà cãi nhau trong phòng khách. Đừng nhìn Thường Hạo còn nhỏ, nhưng một khi đã ngang bướng thì rất dữ, có thể làm ầm cả nhà.

Rốt cuộc Thường Hạo là cháu cưng của nhà họ Thường. Nếu là bình thường, Khương Thành sẽ không can thiệp vào chuyện giáo dục trẻ con. Tối qua cậu ngủ không ngon, cả ngày hôm nay lại bị đau nửa đầu, giờ bị tiếng ồn làm cho khó chịu, nên đành phải đứng ra khuyên ngăn.

“Hạo Hạo” Rõ ràng giọng của Khương Thành dịu dàng hơn nhiều so với cách nói năng của Thường Trạch: “Em xem bây giờ em đã có rất nhiều đồ chơi như vậy, nhưng nhiều món cũ cũng đã chán rồi, cứ để ở đó chẳng thể phát huy giá trị vốn có của chúng, có phải hơi lãng phí không?”

Thường Hạo im lặng.

Khương Thành thừa cơ tiếp tục thuyết phục: “Con người cần phải học được cách buông bỏ những thứ cũ, như vậy mới có thể đón nhận thêm nhiều điều mới mẻ. Em mang tiền bán đồ chơi cũ đi quyên góp cho các bạn nhỏ ở vùng núi nghèo khó, giúp đỡ các bạn một chút, chẳng phải rất tốt hay sao? Vài ngày nữa Lego sẽ có một bộ robot mới ra mắt, nghe lời anh Thành, dọn dẹp bớt những món đồ chơi trong phòng, đến lúc đó anh sẽ mua cho em món mới.”

Cuối cùng,Thường Hạo cũng chịu nhượng bộ, ngoan ngoãn nghe lời, cùng Khương Thành quay vào phòng thu dọn.

Thường Vũ Hồng vẫn luôn ngồi bên cạnh nhìn từ đầu đến giờ, hài lòng gật đầu, cười nói với cháu trai: “Cu Trạch, xem ra trong việc dạy trẻ anh còn thiếu chút kinh nghiệm đấy.”

Thường Trạch thản nhiên đáp: “Cháu có nuôi con đâu, làm sao cháu biết phải dạy thế nào.”

“Thế nhưng bé Thành cũng đâu có kinh nghiệm gì, người ta vẫn làm rất tốt đấy thôi.”

“Ông nội, sao cháu cứ có cảm giác ông thích khen em ấy trước mặt cháu vậy?”

“Người đáng khen thì tất nhiên ông phải khen cho đàng hoàng. Ông không nói anh không giỏi, nhưng bé Thành thực sự rất có nhiều điểm đáng để anh học hỏi, anh nên lấy đó làm gương.”

“Cháu biết rồi, khụ… Hạo Hạo có nhiều đồ chơi như thế, không biết phải dọn đến bao giờ. Cháu vào giúp bọn họ một tay đây.” Để tránh bị ông cụ giáo huấn, Thường Trạch vội vàng tìm cớ chạy vào phòng.

Hoạt động bán hàng từ thiện như của trường Thường Hạo là một sự kiện được tổ chức mỗi học kỳ, nhằm khuyến khích học sinh và phụ huynh cùng hành động vì cộng đồng, cũng là một hình thức giáo dục ngoại khóa phổ biến hiện nay.

Các gian hàng trong chợ từ thiện rất đa dạng, có phụ huynh mang bánh ngọt tự làm, có người mang đồ trang sức thủ công, cũng có rất nhiều người giống Thường Hạo, mang những món đồ chơi cũ của mình ra bán.

Thường Trạch với tư cách là phụ huynh đại diện, từ sáng sớm đã kéo Khương Thành cùng đi, chở theo cháu trai và năm thùng lớn đựng đầy đồ chơi đến trường dựng quầy.

“Sao tôi cũng phải theo anh đến đây?!” Khương Thành vừa đánh ngáp vừa lau nước mắt ở khóe mắt, dáng vẻ mơ màng như còn chưa tỉnh ngủ.

“Cậu quên hôm qua chính miệng đã đồng ý giúp Hạo Hạo bán hàng từ thiện rồi sao? Đừng có mà ngủ gật, mau giúp tôi lấy đồ ra bày, tranh thủ bán xong sớm rồi dẹp hàng về sớm.”

Thường Trạch bắt đầu mời chào các học sinh và phụ huynh đi ngang qua: “Các bạn nhỏ ơi, có muốn bố mẹ mua cho một khẩu súng đồ chơi không? Chỉ ba mươi đồng một khẩu, có kèm hiệu ứng âm thanh mở cốt. Còn đây là xe mô hình McLaren điều khiển từ xa, còn mới đến chín mươi phần trăm, chỉ cần năm mươi đồng, sale sập sàn. Tự do xem, tự do chọn, nhưng không mua thì đừng chạm vào nhé.”

Khương Thành: “…”

“Đồ chơi giá vài trăm đến vài ngàn tệ sale sập sàn, nhiều lời ít lỗ! Các phụ huynh muốn thanh toán có thể quét mã QR để thêm WeChat của tôi. Sau khi điền xong một bảng khảo sát và gửi đánh giá tốt, có thể mang ảnh chụp màn hình đến tầng ba của Quảng trường Hồng Phong để nhận một ly giữ nhiệt tinh xảo!”

Theo Khương Thành biết, toàn bộ tầng ba của Quảng trường Hồng Phong đều do một người bạn làm ăn của Thường Trạch thuê, chuyên mở các lớp học và huấn luyện kỹ năng. Đến khi các phụ huynh điền xong khảo sát và đến nhận ly giữ nhiệt, chắc chắn sẽ bị nhân viên bán hàng mời gọi tham gia các lớp học, Thường Trạch lại từ đó mà thu về một khoản hoa hồng.

Kế hoạch này của Thường Trạch phải nói là tính toán vô cùng kỹ lưỡng, nắm bắt được tâm lý chung của nhiều bậc phụ huynh hiện đại. Chỉ cần liên quan đến chuyện con cái, bọn họ sẵn sàng chi tiêu không tiếc tay.

Màn dàn xếp này Thường Trạch nghĩ ra vào lúc trước khi đi ngủ tối qua, Khương Thành cũng không biết, lúc đó cậu bước ra khỏi phòng chỉ để đi vệ sinh, nhưng vô tình nghe được con Gà này đang gọi điện bàn bạc trong phòng khách…

Người này thật sự quá đáng sợ.

Nói thì nói vậy nhưng Khương Thành phải thừa nhận, Thường Trạch thực sự là một thiên tài sở hữu đầu óc nhanh nhạy trong chuyện kinh doanh. Từ lúc bắt đầu mở sạp đến giờ chưa đến hai tiếng, họ đã bán sạch năm thùng đồ chơi của Hạo Hạo.

Ba người thu dọn sạp sớm, rời khỏi trường học rồi ra ngoài ăn một bữa. Ban đầu Thường Trạch định đưa Hạo Hạo về nhà, nhưng thằng bé cứ nằng nặc đòi đi dạo phố. Không cưỡng lại được, hắn đành đưa đứa nhỏ đi vòng quanh khu CBD gần đó.

“Cậu, cậu!” Hạo Hạo nắm tay Thường Trạch lắc mạnh, nhảy cẫng lên vì phấn khích, chỉ vào chiếc vòng đu quay cao chọc trời mới xây phía trước: “Nhìn cái đó kìa!”

“Gọi một tiếng thôi, đừng lặp lại.”

“Cậu, cháu muốn chơi vòng đu quay!”

Thường Trạch miệng thì nói được, nhưng khi đến quầy bán vé nhìn giá cả: vé người lớn 100 tệ, vé trẻ em 50 tệ, một chuyến đi kéo dài mười phút, hắn lập tức đổi ý: “Thứ lừa bịp thế này đừng ngồi làm gì, phí tiền.”

Hắn định kéo Hạo Hạo rời đi, nhưng thằng bé không chịu, đứng lì tại chỗ không nhúc nhích: “Lúc nãy cậu hứa với cháu, sao giờ lại nói không giữ lời?”

Khương Thành cố tình hùa theo: “Đúng vậy, rõ ràng anh đã hứa với cháu rồi lại nuốt lời, không giữ chữ tín.”

Thường Trạch chỉ vào chiếc vòng đu quay phía trên, nói với hai người: “Cả hai nhìn cái vòng đu quay kia mà xem, tốc độ quay nhanh kinh khủng! Đây là đu quay à? Đu nhanh như tàu lượn siêu tốc ấy chứ, bảo mười phút một vòng, tôi thấy ba phút là hết rồi.”

Khương Thành: “…”

“Cậu đúng là đồ ki bo bủn xỉn!” Hạo Hạo tức đến dậm chân, dùng tiếng Quảng mới học được từ bạn trong lớp để mắng: “Ki bo bủn xỉn, ki bo bủn xỉn!”

Thường Trạch không mảy may để ý, nhún vai, đã quyết thì không thay đổi: “Mi có mắng cũng vô ích, không đáng là không đáng.”

“Anh mời em đi vòng đu quay, đừng để ý đến anh ta nữa.” Khương Thành không buồn mắng tên keo kiệt này nữa, dứt khoát nắm tay Hạo Hạo, dẫn cậu nhóc đến quầy bán vé.

Thường Trạch vẫy tay với hai người, đặc biệt nhấn mạnh: “Ba phút sau gặp lại.”

Khương Thành lười đáp lại, lườm hắn một cái rồi cũng học theo Hạo Hạo mắng: “Ki bo bủn xỉn!”

Nhìn hai người rời đi, Thường Trạch ngồi xuống băng ghế ven đường, ngả lưng ra sau, vắt chéo chân, lấy điếu thuốc lá từ túi, ngậm vào miệng. Đang định tìm bật lửa thì Khương Thành và Hạo Hạo đã quay lại.

“Cuối cùng cũng đổi ý không đi nữa à?”

“Người bán vé bảo hôm nay hai người lớn dẫn theo trẻ em, có thể miễn phí một vé người lớn. Anh đi cùng bọn tôi, nhưng vé 150 tệ thì phải chia đôi, mỗi người 75 tệ. Nếu không muốn chia thì coi như tôi chưa hỏi, tôi và Hạo Hạo ngồi thôi.”

Câu nói “gần mực thì đen gần đèn thì rạng” quả không sai, Khương Thành cảm thấy mình ở gần tên keo kiệt này nhiều quá nên giờ cũng bị lây cái tính bủn xỉn của hắn, cái gì cũng tính toán chi li, cố gắng không để mình bị thiệt, haiz.

Lần đầu tiên ngồi vòng đu quay, Hạo Hạo không giấu nổi sự phấn khích, nhảy nhót khắp nơi.

“Ngồi yên cho cậu, còn nhảy nhót nữa thì cả cabin này rớt xuống đó.” Thường Trạch dọa.

Hạo Hạo hừ một tiếng, lè lưỡi chọc hắn.

Khương Thành bị nó chọc cười, lấy điện thoại ra chụp vài tấm hình của hai cậu cháu hay đấu khẩu này, rồi gửi vào nhóm chat gia đình trên WeChat.

“Anh Thành, để em chụp hình cho anh với cậu!” Hạo Hạo đi qua, lấy điện thoại từ tay Khương Thành, ngồi xuống đối diện hai người, giống hệt một nhiếp ảnh gia nhí, tập trung tìm góc chụp lý tưởng.

Hai người trước ống kính tự động nhập vai, bắt đầu diễn cảnh đôi vợ chồng ân ái, như mọi khi, nắm tay nhau thật chặt, ngồi sát bên nhau, đầu tựa đầu, vẻ mặt ngọt ngào không chút ngại ngùng.

Chẳng biết Khương Thành dùng dầu gội gì mà tóc thơm phức, Thường Trạch không kìm được, ghé mũi ngửi vài lần, vẫn chưa thỏa mãn, hắn vô thức hít một hơi sâu.

“Anh làm gì vậy?” Khương Thành bị hành động kỳ lạ của hắn làm cho giật mình, không biết hắn muốn làm gì.

“Không có gì…” Thường Trạch không tiện giải thích ý đồ ban nãy của mình, bèn đổi chủ đề, đột nhiên nhớ ra một chuyện, hắn nói với Khương Thành: “Chẳng phải trước đây đánh rắm thối lắm sao? Cô tôi nói đó là do cơ thể có độc ẩm, cô đặc biệt nấu trà thanh nhiệt cho cậu, tối nay về nhớ uống hai cốc đấy.”

Khương Thành: …

Má nó, nhờ ơn con Gà này mà giờ cả nhà họ Thường đều biết cậu đánh rắm thối.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi