GIẢ VỜ KẾT HÔN - KHUYỂN THĂNG

Thường Trạch ngồi một mình trên bậc thềm ngoài nhà. Mỗi khi tâm trạng rối bời là hắn lại thích hút thuốc, đã hút thì chẳng thể dừng lại được.

Điếu thuốc trên tay cháy gần hết, hắn rướn cổ, phả làn khói trắng từ trong miệng ra, định châm thêm điếu nữa thì chợt phát hiện hộp thuốc đã rỗng, chỉ còn lại những tàn thuốc vương vãi đầy đất.

Bụng sôi ùng ục, tuy nhiên lúc này hắn chẳng ăn nổi gì hết, thực sự không có khẩu vị.

Bắt đầu từ cuộc gọi video chiều qua cho đến bây giờ, Thường Trạch cảm thấy đầu óc mình chưa tỉnh táo hẳn.

Trong suy nghĩ của hắn, Momo-chan và Khương Thành luôn là hai cá thể hoàn toàn độc lập, không hề liên quan đến nhau, bất kể tên tuổi, giới tính hay tính cách đều cách nhau một trời một vực.

Cho dù sự thực hiển nhiên đã bày ra trước mắt, thậm chí chính miệng Khương Thành còn tự thừa nhận bản thân là Momo-chan, song hắn vẫn khó lòng móc nối hai người lại với nhau.

Mọi thứ đến quá đột ngột, khiến hắn hoàn toàn chưa thể tiếp nhận hết.

Giống như Khương Thành vừa nói, từ đầu đến cuối đều là hắn tự nguyện tặng quà cho streamer, thông tin chứng thực về việc giả gái luôn treo trong phòng livestream, là do chính hắn không rõ giới tính của streamer, không thể trách người khác được.

Điều này khiến hắn bỗng nhiên nhớ đến một chuyện từng xảy ra, ngày nọ hắn đến bến xe khách chờ xe, một bà cô vì chuyện riêng mà lỡ chuyến, khi ra quầy vé yêu cầu hoàn tiền lại bị từ chối, kết quả là cãi nhau ầm ĩ với nhân viên.

Giờ ngẫm lại, hành vi vừa rồi của hắn cũng chẳng khác gì bà cô vô lý đòi trả vé đó.

Hắn vốn muốn hỏi Khương Thành rất nhiều, nhưng khi đến bên miệng, tất cả những câu hỏi ấy đều bị dằn về. Cuối cùng, thứ duy nhất giúp hắn duy trì được suy nghĩ bình thường như mọi khi chỉ có “tiền” mà thôi.

Ngoài ra, hắn thực sự không biết phải nói gì với Khương Thành nữa.

Thêm cả…

Hắn vẫn chưa nghĩ thông suốt, còn rất nhiều chuyện hắn vẫn chưa hiểu rõ ràng.

“Streamer nữ” mà hắn thích lại chính là đối tượng kết hôn giả của hắn, sau này hắn nên tiếp tục sống chung với Khương Thành kiểu nào đây?

Hắn bực bội “chậc” một tiếng, vò đầu bứt tai, sau đó dùng chân đá loạn xạ mấy tàn thuốc dưới đất.

Trong nhà liên tục vang lên tiếng chửi rủa đầy kích động của Khương Thành, lúc này đầu óc Thường Trạch mới dần tỉnh táo, bắt đầu tự hỏi liệu hành động trước đó của mình có hơi quá đáng không.

Nếu không bây giờ vào trong thả người ra…

Ngay khi hắn đang mải miết suy nghĩ, bỗng nhiên có người gọi hắn một tiếng.

“Cu Trạch? Anh ngồi đây làm gì?”

Thường Trạch ngẩng đầu nhìn lên, thấy Thường Vũ Hồng đang dắt chó đi về phía nhà mình.

“Sao không vào nhà? Không có chìa khóa hả?” Thường Vũ Hồng hỏi.

Thường Trạch đứng dậy khỏi bậc thềm, phủi bụi trên quần: “Ông nội, sao ông lại đến đây?”

“Chẳng phải mấy bữa nay bé Thành đi du lịch sao, anh thì đi công tác chẳng biết bao giờ về, hôm nay ông đi dạo, thuận tiện qua đây xem nhà anh, kiểm tra điện nước cửa sổ các thứ.”

Dứt lời, Thường Vũ Hồng móc chìa khóa dự phòng từ túi ra, chuẩn bị mở cửa vào nhà.

Thường Trạch giật thót: “Ông nội, chìa khóa này từ đâu ra thế?”

“À, bé Thành đưa cho ông trước khi đi, phòng khi cần dùng.”

Nếu giờ ông Thường vào trong, vậy chẳng phải mọi chuyện sẽ lộ hết sao?

Không ổn!

Thường Trạch nhanh chân bước lên, dùng thân mình chắn trước cửa: “Ông nội, đừng vào vội, nhà cháu đang rất lộn xộn, còn chưa dọn dẹp xong đâu.”

Thường Vũ Hồng nheo mắt nhìn hắn, vẻ mặt nghi ngờ, cảm thấy hôm nay thằng cháu có gì đó khác thường: “Cu Trạch, anh bị làm sao đấy?”

“Cháu không sao ạ, ông đợi cháu chút, cháu dọn dẹp xong sẽ…”

Hắn còn nói hết câu đã bị Thường Vũ Hồng ngắt lời: “Có phải anh nhân lúc bé Thành không có nhà nên đưa tình nhân về không?”

“Chậc… Ông nghĩ đi đâu vậy chứ?!”

“Vậy thì tại sao anh lại hoảng hốt như vậy? Định che giấu chuyện gì đấy?”

Thường Vũ Hồng đẩy hắn sang một bên, tự mình cầm chìa khóa mở cửa. Bên trong, tiếng chửi rủa vừa lắng xuống giờ lại vang lên.

“Bé Thành?” Thường Vũ Hồng lập tức nhận ra giọng của người chửi: “Không phải thằng bé đi du lịch rồi sao?”

Thường Trạch: “…”

“Chờ lát nữa ông hỏi anh!” Thường Vũ Hồng lườm hắn một cái, vội vàng mở cửa bước vào.

Tiếng mắng chửi vọng ra từ phòng ngủ bên trái hành lang, Khương Thành đang bị một con gián biết bay dọa cho khiếp vía, muốn ra mà không được, ra sức đá vào cửa phòng, lớn tiếng chửi: “Thường Trạch, má nó đồ chết tiệt khốn kiếp! Đợi đấy cho ông, đợi khi ra được xem ông có đánh chết mẹ mi không!”

Tay nắm cửa đột nhiên bị người bên ngoài vặn xoay một cái, cuối cùng cửa phòng đang khóa chặt cũng mở ra.

Điều Khương Thành không kịp chuẩn bị, không ngờ người đứng trước cửa không phải Thường Trạch mà khuôn mặt giận dữ của ông cụ Thường.

Vừa mới giây trước còn to mồm đòi đánh con Gà ỉa cứt sắt kia, giây sau Khương Thành lập tức tịt ngòi, ngơ ngác chớp mắt.

“Bé Thành, không phải con đi du lịch rồi sao? Sao lại bị nhốt trong này?”

Khương Thành ấp úng, nhất thời không biết phải đối phó với tình huống hiện tại kiểu nào.

Thường Vũ Hồng quay người, chỉ vào thằng cháu cao hơn mình nửa cái đầu, nghiêm khắc chất vấn: “Là anh nhốt bé Thành trong đó phải không?”

“Bọn cháu có chút mâu thuẫn.” Thường Trạch không trả lời đúng hay không, nhưng câu trả lời ấy đã ngầm thừa nhận hành động của mình.

“Có mâu thuẫn thì có thể tùy tiện nhốt người ta trong phòng à? Anh quá đáng hết sức luôn!”

Đối mặt với lời răn dạy của Thường Vũ Hồng, Thường Trạch không phản bác.

“Bé Thành, con nói thật với ông đi, rốt cuộc chuyện này là thế nào?”

“Chuyện này…” Khương Thành có vẻ khó xử.

“Có gì con cứ nói thẳng với ông, nếu thật sự là lỗi của Thường Trạch thì ông nhất định sẽ đòi lại công bằng cho con.”

Khương Thành chưa kịp trả lời, Thường Vũ Hồng lập tức phát hiện chuyện khác, so với phòng tân hôn giữa hành lang được dọn dẹp gọn gàng thì hai phòng ngủ khác đầy đồ dùng cá nhân, mang hơi thở sinh hoạt hơn rõ ràng hơn.

Thường Vũ Hồng đột nhiên thay đổi giọng điệu: “Hai đứa đã chia phòng ngủ từ khi nào hả?”

Lần này tiêu rồi, ban nãy chỉ lo nghĩ cách giải thích chuyện nhốt Khương Thành, giờ lại phải nghĩ cách lấp liếm chuyện ngủ riêng.

Khương Thành lén đứng sau lưng Thường Vũ Hồng, nhép miệng nói với Thường Trạch: “Trừ khi anh đồng ý không truy cứu chuyện donate nữa, bằng không tôi sẽ kể sạch mọi chuyện với ông anh, thử xem đứa nào chết thảm hơn.”

Nói thật, quen Khương Thành lâu vậy rồi mà đến giờ hắn vẫn chưa thể hiểu hết tính cách của cậu. Chẳng biết cậu có làm vậy thật không, nếu không nắm chắc phần thắng tuyệt đối, hắn không muốn mạo hiểm như vậy.

Nếu chuyện kết hôn giả của họ bị lộ, Khương Thành chỉ mất ba mươi triệu chưa vào tay, nhưng hắn thì khác, cái giá phải trả sẽ đắt hơn nhiều.

Từ nhỏ đến lớn Thường Trạch không sợ ai, chỉ kính sợ duy nhất ông Thường. Nếu để Thường Vũ Hồng biết cháu trai mình vì muốn thừa kế gia sản mà lừa dối ông, chẳng biết có khiến ông giận đến đột quỵ tại chỗ không nữa.

Là kẻ làm ăn, cân nhắc nặng nhẹ vẫn hắn vẫn rõ. Tiền mất rồi có thể kiếm lại, không thể vì cái nhỏ mà mất cái lớn.

Sau khi cân nhắc lợi hại một phen, Thường Trạch buộc phải nhượng bộ, nhẹ nhàng nhếch môi, khẽ gật đầu, tỏ vẻ đồng ý với thỏa thuận của Khương Thành.

“Ông nội.” Khương Thành bước đến bên cạnh Thường Vũ Hồng, nhẹ nhàng vỗ lên tay ông, bắt đầu bịa ra kịch bản vừa nghĩ: “Thật ra chuyện là thế này, gần đây A Trạch nhận được vài đơn hàng lớn, trước khi hợp đồng được ký, vì muốn lấy lòng khách hàng nên anh ấy thường xuyên đi cùng họ đến mấy chỗ như nhà tắm hơi hay trung tâm mát-xa, kết quả không may bị lây nấm chân, khá nặng.”

Ai bị lây nấm chân cơ???

Thường Trạch đứng đó nghe mà nghệt cả mặt, cảm thấy vô cùng khâm phục khả năng bịa chuyện của tên nhóc kia.

Khương Thành nói tiếp: “Vì để tránh lây bệnh nên bọn con mới ngủ riêng.”

“Thế tại sao nó lại nhốt con trong phòng?” Thường Vũ Hồng hỏi.

“Con nghe anh ấy nói đi công tác về, nhớ anh ấy quá nên cũng về sớm.

“Vì dạo này hai đứa con ngủ riêng, không thể làm chuyện phòng the, thế nên lúc trông thấy con anh ấy kích động quá, không kiềm chế được, muốn… nhưng con không đồng ý…”

“Ừm… Thế là hai đứa bọn con cãi nhau, có lẽ lúc đó con nói hơi nặng lời, anh ấy nghe xong cả giận nên đã nhốt con trong phòng.”

“Không sao đâu ông, con hiểu tính anh ấy lắm, chỉ là nóng máu nhất thời thôi, chẳng mấy là hết giận rồi.”

Thường Vũ Hồng hừ mũi: “Nếu không phải ông đến đúng lúc thì biết đến khi nào nó mới hết giận đâu.”

Đoạn, ông quay sang chỉ vào Thường Trạch, nói: “Anh xem anh đi, suốt ngày chỉ biết tìm vui ở mấy chỗ đó, giờ thì hay rồi, bị thối chân rồi đấy.”

“Gì mà tìm vui chứ…” Thường Trạch tỏ ra bất lực: “Chẳng phải còn vì khách hàng hay sao.”

“Tôi quản lý công ty bao nhiêu năm, sao không thấy tôi vì đi xã giao với khách mà ngày nào cũng ra ra vào vào nhà tắm hơi hay quán mát-xa? Đấy chẳng phải tự anh chuốc lấy à! Bị nấm chân không lo chữa đi, còn muốn lây cho bé Thành, rồi còn nhốt thằng bé nữa, chậc chậc… Xem anh giỏi chưa kìa, sao anh không tự nhốt mình lại đi.”

Nói nhiều sai nhiều, tốt nhất là không nói, ngậm miệng nghe mắng là xong. Sau khi Thường Vũ Hồng mắng xong, Thường Trạch tuân theo ý ông nội, xin lỗi Khương Thành, trong mắt Thường Vũ Hồng, chuyện này coi như đã qua.

Khương Thành sợ sau khi Thường Vũ Hồng đi Thường Trạch sẽ tính sổ với mình, vội vàng thừa thắng xông lên, đáng thương kéo tay Thường Vũ Hồng, cầu cứu: “Ông nội, con có thể về ở với ông một thời gian được không? Thỉnh thoảng anh Trạch lại kích động muốn dùng sức ép, con sợ không kìm nổi…”

“!!!” Thường Trạch lườm cậu một cái sắc lẻm, Khương Tiểu Thành, cậu hay lắm, đầu tiên là vu oan cho tôi bị nấm chân còn muốn cưỡng ép cậu, giờ lại tìm ông tôi làm chỗ dựa.

Khương Thành không thèm để ý tới hắn, giả vờ không thấy, tiếp tục đóng vai cháu dâu ngoan thảo trước mặt Thường Vũ Hồng.

“Không sao, con cứ qua ở, nhà mình thiếu gì phòng trống, con thích ở bao lâu thì ở, đợi khi nào chân nó khỏi rồi thì con hẵng về.” Dứt lời, Thường Vũ Hồng liếc mắt đầy ẩn ý về phía Thường Trạch: “Để nó một mình ở nhà mà suy ngẫm.”

Thường Trạch: …

Trước khi đi, Khương Thành kéo va li đi ngang qua Thường Trạch, cố ý dẫm mạnh vào chân hắn một cái.

Lực này rõ ràng là trả thù trắng trợn, đau chết đi được, nhưng lại không thể làm gì cậu được, Thường Trạch tức mức có cảm giác như người câm nuốt phải thuốc đắng.

Hai người rời đi, căn nhà rộng lớn chỉ còn lại mình Thường Trạch.

Hắn ngả lưng xuống, cơ thể đổ dài lên ghế sofa, ngơ ngác nhìn đèn chùm trên trần nhà, chẳng hiểu sao mỗi khi nhắm mắt, khuôn mặt của Momo-chan lại vô thức hiện lên trong đầu.

Hồi lâu sau, hắn tự nhủ một câu: “Rốt cuộc bị làm sao vậy?”

Trong lúc mơ hồ, một vật thể đen thùi lùi liên tục bay lượn trên không, lao thẳng về phía mặt hắn.

Khi nhận ra đó là gì, Thường Trạch giật bắn người, ngồi bật dậy từ sofa, tiện tay chộp lấy gối ôm bên cạnh, vừa né trái né phải, vừa đánh loạn xạ.

Mẹ kiếp…

Có gián!

Nó biết bay!

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi