GIẢ VỜ KẾT HÔN - KHUYỂN THĂNG

“Bây giờ trông con có vẻ hơi khác so với lần trước ghé rồi.” Tằng Toàn cẩn thận quan sát Khương Thành  ngồi phía đối diện.

Đã hơn một tháng trôi qua kể từ cuối cậu thăm trại giam. Sau khi trở về từ Nhật Bản, trời đã chính thức sang thu, thời tiết lạnh đi rất nhiều. Lần này, Khương Thành mang cho Tằng Toàn vài tấm chăn dày và quần áo để chống lạnh.

“Sao lại khác ạ?” Khương Thành  hỏi.

“Cảm giác trông con có vẻ vui vẻ hơn trước rất nhiều. Hy vọng đó không phải là ảo giác của ba.”

“À, dạo này mọi chuyện khá ổn ạ.” Nói xong, Khương Thành nhấc một túi khác ở dưới chân lên, đặt trên mặt bàn: “Ở đây có vài cuốn tiểu thuyết, là mấy hôm trước con ra hiệu sách mua. Lúc rảnh rỗi trong tù ba có thể đọc để giết thời gian. Ngoài ra chỗ này còn một ít tiền.”

“Được rồi, ba biết.” Tằng Toàn gật đầu. “À phải, lần trước con chưa nói xong chuyện con kết hôn….”

Trông ông khá bình thản, dường như sau hơn một tháng suy nghĩ, cuối cùng ông đã chấp nhận sự thật Khương Thành kết hôn cùng một người đàn ông.

“Bé Thành, con bắt đầu thích đàn ông từ khi nào?”

Khương Thành  suy nghĩ một lát rồi đáp: “Lần đầu tiên con nhận ra xu hướng tính dục của mình chắc là năm lớp 7.”

Đúng là từ nhỏ đến lớn Khương Thành chưa từng quen bạn gái nào. Trước đây, Tằng Toàn chỉ nghĩ con trai mình chuyên tâm vào việc học hành nên không yêu đương.

Hôm nay nghe cậu nói vậy, Tằng Toàn nhớ lại một chuyện.

Ông nhớ Khương Thành có một người bạn rất thân tên Hứa Huy.

Từ thời cấp ba đến đại học, cả hai luôn rất gần gũi. Khương Thành thường xuyên dẫn Hứa Huy về nhà qua đêm. Khi đó Tằng Toàn chỉ nghĩ họ là bạn thân, cho dù đôi lúc nhìn thấy hai người có những cử chỉ quá thân mật ông cũng chẳng mảy may nghĩ ngợi nhiều, chỉ coi đó là tình cảm giữa anh em bạn bè với nhau.

Cho đến hôm nay, Tằng Toàn mới nhận ra, hóa ra ông chẳng hiểu gì về con trai hết.

“Vậy… chẳng lẽ con với Hứa Huy từng có mối quan hệ đó?”

“Đã từng, nhưng sau này chúng con mỗi người một ngả.” Khương Thành nhún vai như thể chẳng quan tâm.

“Vậy à…” Tằng Toàn khẽ gật đầu. Nếu là trước đây, biết được chuyện này chắc chắn ông sẽ phản đối kịch liệt, nhưng giờ bản thân ông đã rơi vào hoàn cảnh thế này, trải qua bao nhiêu thăng trầm, điều ông mong muốn duy nhất chỉ là con trai mình có thể sống vui vẻ. Ngoài ra, ông không có mong cầu gì khác xa vời.

“Vậy kể cho ba nghe về người con kết hôn đi, hai đứa quen nhau thế nào?” Tằng Toàn tò mò hỏi.

Khương Thành không nhắc đến chuyện hôn nhân hợp đồng, chỉ nói: “Anh ấy tên là Thường Trạch, chữ ‘Thường’ trong bình thường, chữ ‘Trạch’ trong ân trạch. Chúng con quen nhau qua một buổi xem mắt.”

“Xem mắt?”

“Trước khi gia đình gặp chuyện, chẳng phải ba từng đăng ký cho con gói thành viên thường niên ở trung tâm mai mối à, nhưng con chưa đi bao giờ. Sau này con thử gọi điện hỏi thăm, nhân viên ở đó nói họ có tổ chức hoạt động xem mắt dành riêng cho người đồng tính. Lúc đó con cũng muốn tìm một người bạn đời, vậy nên đã đăng ký tham gia.”

“Con với Thường Trạch khá hợp nhau. Nói ra cũng là duyên phận, ông ngoại con và ông anh ấy từng là đồng đội thất lạc nhiều năm. Ông của Thường Trạch rất hài lòng về con, sau khi biết chuyện, ông càng vui mừng khôn xiết. Thêm vào đó, con và Thường Trạch cũng hợp tính, thế là mọi thứ diễn ra vô cùng suôn sẻ.”

Khương Thành còn nói với ba: “Ngoài ra, khoản nợ của gia đình mình cũng được ông Thường Trạch trả giúp mà không yêu cầu gì hết. Cả nhà họ rất bao dung với con, không coi thường hoàn cảnh của con. Bây giờ con rất hài lòng với cuộc sống của mình.”

Tằng Toàn vừa nghe vừa gật đầu, miệng lẩm bẩm: “Vậy thì tốt… vậy thì tốt…”

Đồng hồ bấm giờ trên bàn biểu thị chỉ còn ba phút nữa là hết giờ ghé thăm.

Khương Thành đứng dậy chuẩn bị rời đi. Trước khi đi, cậu nói với ba: “Ba nhớ bảo trọng. Lần sau con lại đến thăm.”

“Bé Thành!” Tằng Toàn bất ngờ vươn tay nắm lấy tay cậu, im lặng vài giây, ông khẽ cất giọng khàn khàn: “Xin lỗi, ba đã không chăm sóc con thay mẹ và ông ngoại đã mất của con.”

Khương Thành khựng lại, sững sờ chớp mắt, song chẳng mấy chốc đã lấy lại vẻ bình tĩnh như thường: “Chuyện đã qua rồi, hối hận cũng chẳng có ích gì nữa. Ba hãy cố gắng cải tạo tốt trong tù, tranh thủ được giảm án. Con sẽ tiếp tục sống tốt cuộc sống của mình, như vậy là đủ rồi.”

Ngồi trong xe, Thường Trạch đang chơi điện thoại, bỗng nghe tiếng mở cửa xe từ bên trái. Khương Thành đã từ trại giam bước ra, ngồi vào ghế phụ.

“Hết giờ thăm hỏi rồi à? Về luôn nhé?”

“Ừ.” Khương Thành với tay cầm dây an toàn, nhưng giây sau lại thả ra. “Khoan đã, đợi chút, tôi muốn ở đây thêm lúc nữa.”

Thường Trạch tắt động cơ vừa khởi động, định mở miệng hỏi thì bỗng nghe thấy tiếng khịt mũi rõ ràng từ người bên cạnh.

Thường Trạch quay đầu, đúng lúc Khương Thành cũng ngoảnh mặt sang một bên, cố tình nhìn ra ngoài cửa.

“Sao thế? Có chuyện gì à?” Như thể hỏi thăm bình thường, Thường Trạch hạ giọng, âm lượng nhỏ hơn trước nhiều.

Sau một hồi im lặng, Khương Thành cảm thấy tâm trạng mình đã ổn định hơn chút, đoạn từ tốn nói: “Lúc nãy nói chuyện với ba, trước khi đi, ông ấy nói xin lỗi tôi. Đây là lần đầu tiên tôi nghe thấy ông ấy nói lời xin lỗi.”

Thường Trạch không ngắt lời, tiếp tục lắng nghe.

“Kể từ ngày nhà họ Khương xảy ra chuyện, thật ra tôi luôn oán hận ông ấy. Nếu không phải vì ông ấy, nhà tôi cũng chẳng đến mức rơi vào cảnh này.”

“Hôm nay tôi đến nhà tù thăm nom, phát hiện ông ấy gầy hơn rất nhiều so với lần trước tôi đến. Trên mu bàn tay, cánh tay đều có vết bầm và chỗ kết vảy. Những vết thương này lần trước cũng có, nhưng mỗi lần tôi hỏi ông ấy làm sao vậy, ông ấy đều bảo là vô tình bị thương lúc lao động. Nhưng tôi cảm thấy ông ấy không nói sự thật với tôi. Có lẽ những vết thương trên tay ông ấy là do mấy người trong tù gây ra, chỉ là ông ấy giấu tôi sự thật để tôi không lo lắng nữa.”

“Mặc dù rơi vào cảnh này là do ông ấy đáng đời, nhưng khi thấy ông ấy như bây giờ, tôi lại không nhịn được cảm thấy xót xa. Cuối cùng tôi vẫn không thể căm hận ông ấy, chỉ vì ông ấy là ba của tôi…”

“Bỏ qua những tội danh tài chính trước đây của ông ấy, với tư cách một người ba, ông ấy đối với tôi rất tốt…”

Cậu nói một mạch rất nhiều, càng nói giọng mũi càng nghẹt hơn.

Cậu không khóc thành tiếng, nhưng giọng nói lạc đi ấy khiến người nghe rất khó chịu, nhiều lần khiến Thường Trạch có cảm giác cậu đang khóc.

Thường Trạch không kìm được kéo ngăn đựng đồ phía trước, rút ra một tờ khăn giấy ra, đưa đến trước mặt Khương Thành.

“Tôi không khóc.” Khương Thành nhấn mạnh: “Tôi sẽ ổn ngay thôi, chỉ là nhất thời xúc động mà thôi.”

Dù rằng nói vậy, cậu vẫn nhận lấy ý tốt của đối phương, cầm tờ khăn giấy, năm ngón tay khẽ siết lại, nắm nó thật chật.

Khoảnh khắc ấy, Thường Trạch bỗng thấy hơi may mắn vì hôm nay đã đi thăm tù cùng Khương Thành.

Buổi sáng, khi hắn vừa thức dậy bước ra từ phòng ngủ bỗng thấy Khương Thành xách khá nhiều đồ chuẩn bị ra ngoài. Thế là hắn thuận miệng hỏi, biết được Khương Thành tính sang Phong Thành bên cạnh để thăm tù, Thường Trạch không nghĩ ngợi gì liền đề nghị lái xe đưa cậu đi.

Những việc tốn thời gian mà chẳng đem lại lợi ích kiểu này vốn không phải phong cách của hắn, nếu là trước đây, lúc này hắn đã đến phòng tập gym từ lâu để sale sản phẩm tài chính cho vài thành viên rồi.

Chẳng biết từ khi nào, dường như thái độ và cách đối xử của hắn với Khương Thành đã âm thầm thay đổi.

Khoảng thời gian này hắn vẫn chưa thể hiểu rõ điều đó.

Hừm…

Không hiểu được thì không nghĩ nữa, như Nhậm Vĩnh Hiên từng nói, cứ để mọi thứ thuận theo tự nhiên.

Có lẽ vì cảnh ngộ của Khương Thành đã khơi dậy sự đồng cảm trong hắn, khiến Thường Trạch bất giác nhớ lại năm tháng thơ ấu của mình.

Đột nhiên hắn rất muốn nói gì đó với Khương Thành, và hắn đã làm vậy.

“Hồi trước lúc ba mẹ tôi bất ngờ rời bỏ tôi vì tai nạn, ông từng nói với tôi rằng, bất kể chúng ta đã trải qua chuyện gì hoặc mất mát những gì, cuộc đời vẫn phải tiếp tục. Mọi thứ khi đến cuối đường ắt sẽ như ý.”

Nói xong, hắn lại kéo ngăn đựng đồ phía trước, lấy một cây kẹo que hình chó Pompompurin đưa cho Khương Thành.

“Cái này là gì?”

“Kẹo que đấy, nhìn không ra à? Ngốc.”

Khương Thành mím môi, nhận cây kẹo que: “Anh mua hả?”

“Hôm qua đến trạm xăng đổ xăng, thấy trong cửa hàng.”

“Anh không thích ăn kẹo thì mua làm gì?”

“Đúng vậy, tôi mua làm cái gì nhỉ?” Thường Trạch cũng cảm thấy lạ, nghĩ ngợi một chút rồi nói: “Có lẽ là vì thấy nó giống cậu.”

“Giống chỗ nào chứ?!”

“Hỏi nhiều quá, cậu có ăn không? Không ăn thì trả cho tôi.”

“Tôi có nói không ăn đâu…”

Khương Thành cố giấu nụ cười nơi khóe miệng, xé lớp vỏ kẹo, đưa chú chó Pompompurin vào miệng.

Âm nhạc nhẹ nhàng vang lên, máy phát nhạc trong điện thoại đang phát bài “Chua Cay Ngọt Bùi” của La Văn.

Chua chua ngọt ngọt đắng cay, tất cả đều sẽ sâu sắc

Ai cũng có lúc ngã lòng, hoặc lúc đắc ý thăng hoa

Cuộc đời buồn vui sao đo lường được





Con người muốn vui vẻ thì phải lạc quan, nhìn mọi thứ theo hướng tốt đẹp

Nếu có ánh mắt minh mẫn, càng nên lỗi lạc

Nếm trải sự đời lạnh lẽo và gian khổ, cuối cùng sẽ trở thành người đàn ông mạnh mẽ





Trên đường về, Khương Thành không ngừng nghĩ lại những lời Thường Trạch vừa nói với mình.

Bất kể chúng ta đã trải qua chuyện gì hoặc mất mát những gì, cuộc đời vẫn phải tiếp tục, mọi thứ khi đến cuối đường ắt sẽ như ý.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi