GIẢ VỜ KẾT HÔN - KHUYỂN THĂNG

“Chiếc điện thoại này là mẫu mới vừa ra mắt tháng trước, bất kể hệ điều hành, camera hay các tính năng khác đều rất tốt. Nếu muốn một chiếc điện thoại có hiệu năng cao mà giá thành phải chăng, đây chắc chắn là lựa chọn hàng đầu.”

“Vậy lấy chiếc này đi, phiền cài giúp tôi cấu hình cao nhất nhé.” Khương Thành nhờ nhân viên cửa hàng điện thoại đóng gói giúp, sau đó bước đến quầy thu ngân quét mã thanh toán.

Thấy vậy, Thường Vũ Hồng vội đi theo: “Bé Thành, con đừng làm vậy! Ông nhờ con đi cùng xem điện thoại chứ đâu bảo con trả tiền!”

“Ôi không sao đâu ạ!” Khương Thành cười xua tay: “Người trong nhà cả tính toán làm gì. Hơn nữa, chỉ là một chiếc điện thoại, coi như món quà con tặng ông thôi.”

Rời khỏi cửa hàng điện thoại, Thường Vũ Hồng lấy cớ đi dạo phố, bảo Khương Thành đi cùng thêm một đoạn.

Hai người, một già một trẻ sóng vai đi trên phố, thoạt nhìn cũng khiến nhiều người tưởng nhầm họ là ông cháu ruột.

“Bé Thành, dạo này cu Trạch có bận lắm không?” Thường Vũ Hồng giả vờ lơ đãng hỏi thăm tình hình của Thường Trạch qua Khương Thành.

“Khoảng hơn một tháng này anh ấy không đi công tác, nhưng phải thường xuyên phải gặp gỡ khách hàng, tiệc tối cũng đi khá nhiều.”

“Vậy à…” Thường Vũ Hồng cúi đầu, trầm ngâm một lúc, rồi đột nhiên đổi chủ đề: “Bé Thành này, hai đứa có dự tính gì về chuyện con cái không?”

“Ơ?” Khương Thành sững lại: “Ông… sao ông lại hỏi vậy ạ?”

“Mặc dù con và cu Trạch đều là con trai, nhưng nếu thật sự thích trẻ con thì hai đứa có thể nhận nuôi một đứa. Ông tuy tuổi tác cũng cao, nhưng không phải loại cổ hủ nhất định phải có con cháu nối dõi. Nhận một đứa con nuôi rồi coi như con ruột mình chăm sóc, vả lại có con nhỏ rồi, hôn nhân của hai đứa cũng gắn kết và ổn định hơn.”

Gắn kết? Ổn định?

Khương Thành hoàn toàn không hiểu được dụng ý của Thường Vũ Hồng qua câu nói ấy. Lời này khiến cậu có chút khó xử, từ chối thẳng cũng không tiện, nên cậu chỉ đành đáp khéo: “Con với anh Trạch hiện tại chưa tính đến chuyện này ạ.”

“Vậy nghĩ một chút cũng được.”

“Khụ… lần tới con sẽ hỏi ý kiến của anh ấy ạ.”

Trên đường về nhà, Khương Thành cứ nghĩ mãi về vấn đề Thường Vũ Hồng vừa hỏi mình.

Bản thân cậu không ghét trẻ con, từ rất lâu về trước khi nhận ra mình thích con trai, cậu đã hiểu rằng cả đời này mình sẽ không thể lập gia đình với một người phụ nữ, tự nhiên cũng không nghĩ đến việc có máu mủ thuộc về mình. Dù là con nuôi cậu cũng chưa từng nghĩ đến.

Đi ngang một cửa hàng thú cưng, cậu dừng lại trước cửa kính, đăm chiêu ngắm nhìn đám chó mèo con bên trong.

Nhân viên trong cửa hàng vui vẻ bước ra chào hỏi: “Chào anh, nếu thích thì anh có thể vào xem thử ạ.”

Đám chó mèo con chỉ mới hai, ba tháng tuổi trông rất đáng yêu, chúng gần như không sợ người lạ, thấy Khương Thành bước đến gần, bọn chúng lập tức nhào tới, vừa kêu vừa dùng móng vuốt nhỏ xinh bám vào người Khương Thành làm nũng.

Khương Thành chụp vài bức ảnh, gửi cho Thường Trạch trên WeChat.

【Khương Thành】: Chụp ở cửa hàng thú cưng, đáng yêu không?

【Gà】: Ngắm cho vui thôi, đừng tự mình chăm, phiền lắm.

【Khương Thành】: Tôi hỏi anh là có đáng yêu không, anh vẫn chưa trả lời đấy.

【Gà】: Đáng yêu, nhưng tuyệt đối không nuôi.

Có vẻ Thường Trạch tưởng rằng Khương Thành nhìn thấy chó con mèo con bỗng động lòng, muốn nuôi một con làm thú cưng, thế là gửi thêm lời nhắc.

【Gà】: Đừng quên chúng ta đã giao ước, trong nhà không được nuôi thú cưng.

【Khương Thành】: Tôi đâu có nói là muốn nuôi.

【Gà】: Không phải thì tốt, nuôi thú cưng với nuôi con nít chẳng khác gì nhau, ngày nào phải cung phụng như ông hoàng bà chúa, phiền chết đi được.

【Khương Thành】: Anh thấy nuôi con phiền à?

【Gà】: Lẽ nào không phiền phức sao? Cậu xem cái thằng gấu con Thường Hạo ấy, đấy chẳng phải minh chứng sống động sao?

Khương Thành suy nghĩ một lát, sau đó lại gõ chữ nhập vào khung chat.

【Khương Thành】: Vậy sau này anh không định có con à? Dù gì chúng ta cũng chỉ giả bộ kết hôn, về sau nếu anh tìm được người thích hợp, lập gia đình với cô ấy, chẳng phải chuyện có một đứa con là bình thường sao? Dù phiền vẫn phải nuôi mà.

【Gà】: Chuyện sau này tính sau, tôi bận đây, không nói nữa.

Lấy cớ bận rộn, Thường Trạch kết thúc cuộc trò chuyện với Khương Thành.

Hắn ném mạnh chiếc điện thoại lên bàn, từ khi nghe Khương Thành nhắc đến chuyện tái hôn trong tương lai, lòng hắn bỗng thấy bực bội khó hiểu.

Vừa đặt điện thoại xuống lại có cuộc gọi đến, Thường Trạch đành cầm máy lên lần nữa.

Ấn nghe, giọng hắn pha chút bực bội: “Gì vậy?”

“Bạn à, tối nay có rảnh không?” Nhậm Vĩnh Hiên hỏi trong điện thoại: “Corgi từ Hàng Châu về rồi, tối tụ tập một bữa nhé!”

Ra ngoài xã hội làm ăn biết bao năm nay, Thường Trạch vẫn thường gặp mặt Lưu Kha và Nhậm Vĩnh Hiên, nhưng vì lịch làm việc không đồng nhất, ba người hiếm khi có dịp tụ lại cùng lúc.

Ăn tối xong, cả ba chuyển qua quán bar, nói rằng phải chơi cho đã.

Mãi đến hôm nay Lưu Kha mới biết chuyện Thường Trạch và Khương Thành giả kết hôn, nén không được bật câu chửi thề: “Mẹ kiếp! Thường Trạch, ông còn coi tôi là anh em nữa không?! Sao chỉ nói cho mình lão Hiên biết mà không bảo tôi?!”

“Hồi đó ông đâu có ở đây.”

“Thế ông không thể nhắn WeChat cho tôi à?”

“Chuyện này khó nói rõ ràng được qua Wechat, với lại chẳng phải bây giờ ông cũng biết hết rồi sao.”

“Vậy không giống nhau!” Lưu Kha cầm lấy chai rượu, rót đầy ly cho Thường Trạch: “Ly này ông phải uống hết cho tôi! Đây là hình phạt vì ông không chơi đẹp đấy!”

Thường Trạch cười bất đắc dĩ, đành phải uống cạn cả ly.

Ba người tiếp tục uống rượu tán gẫu. Một cô gái tóc dài chạm eo, ăn mặc gợi cảm, thân hình bốc lửa lấy cớ mượn bật lửa để đến bắt chuyện.

“Tối nay chỉ có ba anh thôi à?” Cô gái ngửa cổ nhả một làn khói trắng lên không trung, đoạn chỉ tay về phía dãy ghế sau lưng: “Em và mấy đứa bạn cùng đi chơi, hay là chúng ta ngồi chung một bàn nhé?”

Lưu Kha và Nhậm Vĩnh Hiên đều còn độc thân nên rất thoải mái kết thân với mấy cô nàng, vừa nói cười vừa thi thoảng làm vài cử chỉ thân mật xúc tiến tình cảm, đúng là bậc thầy tán gái.

Theo một khía cạnh nào đó, Thường Trạch cũng được xem là người độc thân, nhưng so với hai đứa bạn đang chơi vui vẻ quên đất trời với mấy cô gái thì thái độ của hắn lại có phần lạnh nhạt, mang đến cảm giác lạnh lùng khó gần.

Cô gái mượn bật lửa có vẻ rất hứng thú với mẫu đàn ông như hắn, thế là chủ động ngồi xuống bên cạnh, giả vờ vô tình chạm vào tay hắn.

“Hai người bạn của anh đều ra sàn nhảy rồi, hay là chúng mình cũng ra nhảy nhé?”

Thường Trạch không muốn di chuyển, tìm bừa một cái cớ từ chối: “Tôi không biết nhảy.”

“Không sao, chỉ cần theo nhịp rồi nhảy đại là được mà.” Cô nắm cổ tay hắn, giọng điệu có chút nũng nịu.

“Thôi, tối nay mệt quá, tôi chuẩn bị về ngủ sớm đây.”

“Giờ mới chưa đến mười giờ, sao anh lại đi ngủ sớm vậy chứ?”

“Ngủ sớm dậy sớm mới tốt cho sức khỏe, đừng ỷ còn trẻ mà thức khuya hoài.” Thường Trạch khẽ gỡ tay cô ra: “Tôi đi trước đây, cô cứ vui vẻ chơi với họ nhé.”

Hắn đã đặt xe công nghệ từ trước, nhưng trên đường đến xảy ra trục trặc nên tài xế đã hủy chuyến, thế là Thường Trạch đổi ý, quyết định gọi taxi về nhà.

Trên đường về, ngồi ở ghế sau, hắn nhìn cảnh vật lướt qua bên ngoài cửa sổ, đáy lòng thấy có chút nhàm chán.

Ban nãy trong lúc trò chuyện với mấy cô gái, chẳng hiểu sao hắn cứ có một ý nghĩ lạ lùng, mong muốn mau chóng rời khỏi nơi đó, đi về nhà sớm một chút.

Không phải vì hắn quá mệt mỏi, có lẽ chỉ đơn giản là hắn mong được gặp ai đó sớm hơn.

Khi còn cách nhà khoảng hai, ba trăm mét, chiếc taxi đột ngột dừng lại. Tài xế quay đầu nói với Thường Trạch: “Anh ơi, phía trước đang sửa đường, xe không qua được. Anh muốn xuống đây hay tôi đi đường vòng chở anh qua?”

“Xuống đây được rồi, tôi đi bộ về cũng được.”

Gió đêm lạnh lẽo thổi tới, Thường Trạch kéo chặt áo khoác, châm một điếu thuốc, lặng lẽ bước trên con đường vắng vẻ.

Cách đó không xa phía trước, một bóng dáng quen thuộc từ xa tiến đến gần, người ấy mặc một bộ đồ liền thân hình gấu ngộ nghĩnh, trông khá vụng về mỗi khi bước đi.

“Sao muộn thế này còn ra ngoài làm gì?” Nhìn thấy người kia xuất hiện trước mặt, đáy lòng Thường Trạch dâng lên niềm vui khó tả.

“Đói quá nên ra ngoài mua đồ ăn. Anh thì sao? Sao không lái xe?”

“Tối nay uống rượu, mới ngồi taxi về.” Thường Trạch ngậm điếu thuốc, mỉm cười nhìn người kia: “Tôi không mang tiền mặt, điện thoại lại hết pin, cậu có ngại bao tôi một bữa khuya không?”

Khương Thành học theo giọng điệu con buôn ngày xưa của hắn, trêu lại: “Không được, hay để tôi cho anh mượn tiền?”

Thường Trạch khẽ nhếch khóe môi, từng bước tiến tới trước mặt cậu, khẽ nhếch miệng, mang theo một mùi khói nhàn nhạt, nói: “Được thôi, không vấn đề.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi