GIẢ VỜ KHÔNG QUAN TÂM

“Làm trâu làm ngựa còn không được ạ?” Đào Túy nhìn Lý Dịch buông cô ra, vòng qua đầu xe ngồi lên ghế lái.

Lý Dịch khởi động xe rồi liếc nhìn cô, không có phản ứng.

Đào Túy dựa vào lưng ghế, ngừng lại một chút, sau đó cô thấy mấy người mà bên Lý Dịch mang đến lần lượt đều lên xe.

Mấy người này đều là mượn của anh em nhà họ Văn, là dùng để trong trường hợp người bên phía Tần Tư Tư phản kháng, ngoài ra cũng là vì Lý Dịch không thèm động tay.

Chiếc xe quay đầu hất bụi đất lên, ánh mắt của Đào Túy giữa không trung đối diện với Tần Tư Tư, sự dịu dàng trước đây của Tần Tư Tư bây giờ đã hoàn toàn thay đổi, trong mắt toàn là sự căm ghét.

Lộ rồi.

Đây mới là vẻ mặt vốn dĩ nên hiện ra của cô ta, trước đây cô ta luôn che giấu.

Sáu năm trước.

Bởi vì Đào Hinh bàn chuyện với một khách hàng nên dẫn Đào Túy đến Lê Thành, mẹ con họ ở nhà cô Lý một đêm. Đào Túy và Đào Hinh đi dạo ở công viên trong tiểu khu thì đụng phải Tần Hải Chi đang dẫn theo Tần Tư Tư và mẹ của Tần Tư Tư là Vu Nhàn. Bên trái Tần Hải Chi là con gái, bên phải là vợ, có thể nói trông có vẻ rất đắc chí về cuộc sống.

Lúc ấy Đào Túy vẫn còn có ảo tưởng với bố, gọi lớn một tiếng bố.

Lập tức bị Tần Tư Tư ngắt lời: “Ông ấy không phải là bố của mày, ông ấy là bố của tao.”

Lúc đang nói thì Tần Tư Tư càng ôm chặt lấy cánh tay của Tần Hải Chi, mẹ của cô ta cũng ngoan ngoãn nghe lời, dịu dàng đứng bên chồng.

Khi nhìn thấy điều đó, khóe mắt của Đào Túy ửng đỏ, cô nắm cánh tay của Đào Hinh.

Đào Hinh vỗ tay cô, nói: “Chúng ta đi qua bên kia dạo đi, chẳng phải con muốn đi ngắm hoa sen à?”

Lúc đi lướt ngang qua, Tần Tư Tư nói bên tai Đào Túy: “Tao có bố, mày không có.”

Đào Túy lặng người.

Đào Hinh tóm lấy cánh tay của Tần Tư Tư, giọng nói lạnh lùng: “Đào Túy của chúng tôi không cần bố.”

Tần Tư Tư thật sự sợ hãi, trong khoảnh khắc đó liền rơi nước mắt. Tần Hải Chi và Vu Nhàn đi qua, có lý chẳng sợ mà chỉ Đào Hinh rồi nói:

“Trẻ con có sai gì chứ, con nít không hiểu chuyện, cô là người lớn sao có thể đi ức hiếp trẻ con.” Mặt Vu Nhàn đầy nước mắt, Đào Hinh giống như là nhân vật phản diện lớn nhất.

Đào Túy chắn ở trước mặt Đào Hinh, Vu Nhàn khóc ngã vào lòng Tần Hải Chi, nói: “Em danh chính ngôn thuận gả cho anh, cô ta là vợ trước thì có tư cách gì mà đối xử với con như vậy chứ.”

Khi đó Tần Hải Chi bị kích động, tiến lên trước đẩy ngã Đào Hinh xuống đất.

Đào Túy nhảy cẫng lên muốn cắn Tần Hải Chi, lại bị Tần Hải Chi kéo ra, giữa lúc xô xô đẩy đẩy Đào Túy cũng bị đẩy ngã xuống đất, ngã vào lòng Đào Hinh.

Biểu cảm của ba người họ khi đó, Đào Túy có thể ghi nhớ cả đời này.

Nhưng lúc đó cô hoàn toàn không biết Vu Nhàn là kẻ thứ ba, cô còn hơi có cảm giác áy náy vì mình đã làm sai. Mãi đến sau khi bọn họ rời đi, Đào Túy nhặt một tờ giấy xếp ở dưới đất.

Mở ra xem.

Là một tờ giấy giám định.

Bố ruột là Tần Hải Chi, con gái là Tần Tư Tư, mà ngày sinh của Tần Tư Tư còn lớn hơn Đào Túy một tuổi, Đào Hinh xem xong bỗng nhiên bật cười khinh thường.

Đào Túy mới hiểu ra, Vu Nhàn và Tần Tư Tư, một người là kẻ thứ ba, một người là con gái của kẻ thứ ba, lại nhớ đến câu nói “Tao có bố, mày không có” kia của Tần Tư Tư.

Còn có cái câu “danh chính ngôn thuận về nhà” kia của Vu Nhàn.

Cô ghê tởm.

Sau đó cô cũng điều tra quá khứ của Tần Tư Tư và Vu Nhàn, rất tiếc Tần Hải Chi giấu giếm rất kỹ, Đào Túy hoàn toàn không tra được. Mà lúc đó công việc của Đào Hinh cũng gặp khó khăn, hai mẹ con họ về quê, chuyện này cũng không có ai nói đến nữa, sau này cái tờ giấy giám định cha con kia cũng không biết sao mà mất, bởi vì công việc của Đào Hinh nên họ đã chuyển nhà mấy lần.

Mỗi lần Đào Túy nhớ đến chuyện này liền hối hận không thôi, nếu giữ lại tờ giấy đó thì đây chính là chứng cứ.

Mà trên hot search của weibo hôm nay, tờ giấy giám định cha còn này cũng là một trong những chứng cứ sẽ được lấy ra, tất cả tài liệu đều là Lý Dịch bảo người mang đến.

Nghĩ đến đây.

Đào Túy liếc nhìn Lý Dịch.

Sau đó cô nói nhỏ: “Anh, em muốn mời mấy anh trai vừa nãy kia đi ăn đêm.”

Lý Dịch ngậm điếu thuốc trong miệng: “Được.”

“Nhưng em phải về nghỉ ngơi, tối nay sẽ có rất nhiều phóng viên đấy.”

Đào Túy gật đầu: “Vâng ạ.”

Đang nói thì cô cầm điện thoại ra chuyển cho Lý Dịch mấy ngàn tệ.

Tinh tinh tinh.

Tin Alipay* đến.

*Alipay: nền tảng thanh toán trực tiếp.

Lý Dịch cầm điện thoại lên liếc nhìn, khói thuốc lan ra ở khóe môi, anh liếc nhìn Đào Túy, Đào Túy cười híp mắt, đôi mắt hồ ly cong lên, Lý Dịch xùy cười một tiếng, lại đặt điện thoại trở về.

“Cảm ơn bà chủ.”

Mặt Đào Túy đỏ lên: “Không có chi.”

Lý Dịch gác tay lên cửa sổ chống bên khóe môi, xe dừng ở phía trước đèn đỏ, hai chiếc xe khác ở bên cạnh lái qua, ngón tay của Lý Dịch gõ xuống cửa xe.

Người đàn ông ở ghế phụ bên kia nhìn qua.

Giọng điệu của Lý Dịch hờ hững: “Đi ăn đêm.”

“Cô gái nhà tôi mời khách.”

Cái gì mà cô gái nhà anh. Mặt Đào Túy lại đỏ, đang muốn nói chuyện thì bên kia vang lên tiếng của mấy người đàn ông:

“Cảm ơn bà Lý.”

Đào Túy sững sờ: “…”

Lý Dịch nghe xong thì cười khẽ một tiếng, quay đầu nhìn Đào Túy. Đào Túy kéo dây an toàn, nói thầm:

“Cấp dưới của các anh đều không biết nói chuyện.”

“Chỉ có anh Giang Sách là giống người.”

Lý Dịch: “???”

Hở?

Giang Sách hở?

Đi đến khách sạn mới phát hiện thật sự có phóng viên, từng người một quanh quẩn ở bên ngoài khách sạn, còn có mấy người đang ngồi đợi trong xe, bọn họ thật sự nhanh như thế đã biết nơi Đào Túy ở.

Người bình thường gặp phải loại chuyện ngoại tình với kẻ thứ ba này còn đều dấy lên sự quan tâm nhất định, càng đừng nói đến nhà họ Tần ở Lê Thành, còn là sự thật che đậy lâu như thế.

Đào Túy là con gái của vợ trước, là con gái do người vợ đầu tiên của Tần Hải Chi sinh, lại thêm vào việc là chủ kênh livestream có một lượng người quan tâm nhất định, mọi người nhìn chằm chằm vào cô cũng là chuyện bình thường.

Nhưng mà Lý Dịch không thích phỏng vấn cũng không thích cái này, vì vậy không hề xuống xe ở cửa mà lái về hướng lối thoát hiểm của khách sạn rồi dừng ở bên đó.

Dẫn Đào Túy lên lầu.

Đào Túy cũng không muốn đối mặt với mấy người phóng viên kia, chứng cứ và dư luận đã ở trên hot search rồi còn hỏi nhiều thế làm gì chứ.

Sau khi lên lầu, Đào Túy mới thở phào một hơi, cầm thẻ quẹt cửa lại phát hiện Lý Dịch đứng ở sau cô, đang cúi đầu bấm điện thoại, động tác quẹt thẻ của Đào Túy trở nên chậm chạp.

Cô đang muốn nói thì tay Lý Dịch từ phía sau đã vươn đến, nhẹ nhàng nhấc mu bàn tay của cô đặt lên trên.

Tích.

Chào mừng quý khách đến phòng Diamond 601*.

* phòng Diamond 601:

Nguyên gốc – “钻石601套间” – “suite room” là dạng phòng cao cấp và đẹp nhất trong khách sạn, thường sẽ được thiết kế bao gồm 1 phòng ngủ, 1 phòng khách, 2 phòng vệ sinh riêng biệt, có ban công nhìn ra hướng đẹp nhất. Các khách sạn đặt tên các phòng VIP này như kiểu phòng Tổng thống, phòng Hoàng Gia… trong truyện mình là phòng Diamond.

Đào Túy: “…”

Chào mừng tôi thì đúng rồi.

Anh ấy thì không cần.

Cảm ơn.

Nhưng cô không dám phản kháng, sau khi bước vào phòng, có hơi ngượng mà gãi đầu nhìn Lý Dịch:

“Anh, anh không định đi tắm ạ?”

Lý Dịch đi đến ban công nghe điện thoại, dựa trên cửa nói: “Anh gọi đồ ăn rồi, đợi lát nữa cùng ăn đi.”

Đào Túy: “Ồ.”

Hơi trễ rồi mà vẫn chưa tắm. Đào Túy ngồi trên ghế sofa, bấm mở điện thoại xem, trong điện thoại là một màn gió tanh mưa máu.

Tin tức đã đầy ắp trong nhóm ký túc xá rồi.

Tôi là Khâu Viện nha: [Túy Túy, ôm cậu.]

Tôi là Lâm Lâm nha: [Trời ạ, Tần Tư Tư với cậu thế mà lại là chị em, còn là con gái của kẻ thứ ba, thật sự quá sốc rồi, trước đây tớ còn ở trước mặt cậu khen cô ta, tớ đáng chết mà.]

Tôi là Tiếu Ai nha: [Tớ vừa đến ký túc xá, bây giờ cả trường đều đang bàn luận chuyện của Đào Túy cậu đó. Đúng rồi, bạn học của tớ ở bên khu thương mại kia, cậu ấy nói bên đó phóng viên đã đông nghẹt rồi, nghe nói bên biệt thự của nhà họ Tần còn cãi nhau nữa đó, ồn ào kinh khủng. Bạn học của tớ còn chạy vào muốn xem thử mặt mũi của bà là kẻ thứ ba kia thế nào nữa đó, có phải là giống Tần Tư Tư lắm không.]

Tôi là Đào Túy nha: [Có hơi giống.]

Tôi là Đào Túy nha: [Tớ không sao, yêu các cậu.]

Cô cùng bạn bè ở ký túc xá nói chuyện một lúc mới đi xem các tin tức khác.

Cô Tần và chị Tô lần lượt gửi tin nhắn cho cô, bốn người chị em cũng gửi tin. Đào Túy trả lời từng cái một, cuối cùng mới lên weibo.

Trước đây cô không chơi weibo nhiều vì vậy không đóng tin nhắn cá nhân lại, bây giờ tin cá nhân đã đầy nghẹt, đa số đều là người an ủi cô, còn có người lên nói chuyện nhà của cô giống như cũng là dạng người ở vị trí của kẻ thứ ba.

Đào Túy chỉ trả lời hai người sau đó đóng phần tin nhắn cá nhân lại, đi xem cái khác, có một trang weibo chính thức chuyên đưa tin nhanh của Lê Thành, cập nhật tức thời động thái của nhà họ Tần.

Tin thứ nhất, phóng viên đông nghẹt ở cửa lớn của nhà họ Tần, bên cạnh còn có một cái loa phát thanh, hình như là chủ nhà ở biệt thự không xa phát, đọc tin:

“Nhà số 00025 là nhà của kẻ thứ ba.”

Cái giọng nói này, sao Đào Túy nghe quen thế nhỉ, cô bấm mở xem, lờ mờ thấy là cô Lý đang đứng ở lầu hai.

Đào Túy: “…”

Cô nhìn về phía Lý Dịch.

Đoán chừng Lý Dịch cũng nghe thấy rồi, anh nhướng mày, mỉm cười. Sau đó tiếp tục nói chuyện điện thoại.

Tin thứ hai, nhà họ Tần dường như thật sự có người cãi nhau, trong clip ở lầu hai có tiếng loảng xoảng, còn có người vươn tay kéo rèm cửa sổ lại, loáng thoáng trông thấy dáng vẻ của Vu Nhàn, đầu tóc rối bời đang mặc đầm ngủ.

Tin thứ ba, phỏng vấn em trai Tần Hải Yến của Tần Hải Chi, đối với người cầm lái vẫn đang tham gia vào hoạt động kinh doanh của nhà họ Tần bây giờ mà nói, Tần Hải Yến liên tục đẩy micro ra, cúi đầu nói:

“Không có gì để nói cả.”

Nhưng quay đầu thì người khác lại có thể nghe thấy ông ta gọi điện thoại, giọng điệu không vừa lòng bảo Tần Hải Chi ra mặt giải quyết. Tần Hải Chi bên kia lại nói, Tần Tư Tư tự mình gây sự thì tự mình xử lý, Vu Nhàn chạy qua dường như là cướp điện thoại, lại bắt đầu cãi nhau, một mớ hỗn loạn.

Thậm chí phóng viên còn bị Tần Hải Yên đẩy ra.

Ba tin tức nhanh này có thể nói rõ ra trước mắt nhà họ Tần đã rối như canh hẹ.

Tiếp theo, mấy cậu chủ ở trong vòng tròn các gia đình quý tộc cũng không ngoại lệ, đều gặp phải phóng viên. Ví dụ như Chu Dương vừa xuống máy bay, về đến cổng lớn của công ty thì bị bắt lại, anh ấy đứng trước ống kính chững chạc đàng hoàng nói:

“Chuyện này là thật.”

Tất cả mọi người có mặt xôn xao.

Ví dụ như Hứa Điện vừa chuẩn bị đi tham gia tiệc rượu cùng Mạnh Oánh, vừa đến trước cửa tiệc rượu thì phóng viên lập tức tiến lên gây khó dễ, anh ấy dễ như trở bàn tay ôm chặt lấy Mạnh Oánh trong lòng, đeo mắt kính lạnh nhạt nhìn người phóng viên kia, sau khi phóng viên hỏi xong, anh ấy nhướng mày nói:

“Chuyện này là thật, chúng tôi vẫn luôn biết.”

Mạnh Oánh ở trong lòng anh ấy ngẩng đầu lên, cười nhìn về hướng ống kính gật đầu.

Nhóm phóng viên kinh ngạc.

Ví dụ như Giang Úc chuẩn bị đi ngủ thì nhận được sự thẩm vấn đến từ một người bạn thân phóng viên, anh ấy đứng thẳng người nói:

“Chuyện này là thật, năm đó Vương Nhàn thừa dịp sinh nhật Tần Hải Chi bò lên giường ông ta, đây không phải là bí mật gì ở trong vòng tròn này cả.”

Còn về người đứng đầu bây giờ của nhà họ Liễu, Liễu Yên thì thẳng thừng treo biểu ngữ “Kẻ thứ ba và chó không được vào trong” ở nơi kinh doanh, vô cùng bắt mắt, nhìn phát là thấy rõ ngay.

Vì để đăng ở tuyến đầu nên tất cả phóng viên lập tức viết bản thảo.

Tin tức lớn đây.

Kẻ thứ ba tiến vào hào môn.

Mặc sức chà đạp những cậu chủ, cô chủ của gia đình quý tộc. Nhân duyên của nhà họ Tần quá tệ.

Trong mắt Đào Túy tràn ngập sự kinh ngạc, trông thấy sự giúp đỡ của bọn họ cũng bởi vì lời nói của bọn họ nên chuyện này mới lên men như một cơn lốc. Lòng cô được lấp đầy, cực kỳ cảm động. Đào Hinh cũng gửi tin nhắn cho Đào Túy, Đào Hinh chỉ hỏi một câu:

“Có bị ấm ức không?”

Đào Túy nhấn vào tin nhắn thoại, vừa muốn khóc lại vừa muốn cười. Cô nhìn người đàn ông ngón tay đang kẹp điếu thuốc, vẫn đang thong thả ung dung gọi điện thoại ở ngoài ban công.

Cô nói nhỏ: “Mẹ ơi, con không có đâu, một tí ấm ức cũng không có, chỉ là ồn ào hơi lớn chút, mẹ có bị ảnh hưởng gì không ạ?”

Đào Hinh mỉm cười: “Không có, mẹ đang ở vùng núi, tín hiệu rất tệ.”

Đào Túy cười rộ lên: “Không có thì tốt ạ.”

Đào Hinh lại cười, giọng nói bên phía bà ấy có hơi trống rỗng, có thể là do môi trường, bà ấy nói:

“Phải bảo vệ mình tốt nhé, lúc cần thì nhớ đi tìm giúp đỡ.”

“Dạ, anh trai đã giúp con rất nhiều.”

Đào Hinh “chà” một tiếng rồi nói: “Gọi thân thiết thế cơ à, được rồi, mẹ tắt đây, ngủ sớm đi nhé.”

“Mẹ ngủ ngon nhé.” Đào Túy nói xong thì thoát wechat.

Có âm thanh ngoài cửa truyền tới, đồ ăn đêm đã đến, cô vội vàng đứng lên đi ra mở cửa, trong xe đẩy phục vụ đồ ăn có rất nhiều món ăn đêm tinh tế, Đào Túy nhận lấy cảm ơn nhân viên phục vụ.

Rồi đẩy xe phục vụ đồ ăn trở về thì thấy Lý Dịch đã nói chuyện điện thoại xong, đang cúi xuống dụi tắt đầu thuốc, trong nháy mắt Đào Túy thấy hơi xấu hổ:

“Anh, đồ ăn đêm đến rồi.”

Lý Dịch “ừ” một tiếng, anh ngồi trên ghế sofa, bởi vì lúc nãy làm cổ áo có hơi lộn xộn nên lờ mờ lộ ra vết sẹo. Sau khi Đào Túy bưng đồ ăn lên bàn trà thì Lý Dịch liếc nhìn cô rồi nói:

“Ngồi xuống ăn đi em.”

Đào Túy lau tay nhìn bộ dạng hờ hững của người đàn ông này, anh chắc chắn không biết rằng sự giúp đỡ của anh làm cô hoàn toàn không ngờ đến mình có thể có một ngày như thế này.

Một ngày sảng khoái như thế.

Cô đã vô số lần nghĩ đến chuyện làm sao vạch trần mẹ con Tần Tư Tư, để mọi người chửi bới họ, để Tần Hải Chi bị chửi đến mức không thể ra đường, thậm chí còn ảo tưởng Tần Hải Chi điêu đứng đến đường cùng.

Con người có lúc cần phải bỏ đi một vài điều trăn trở, xem như đó là một trong những điều trăn trở của Đào Túy. Nhưng theo tuổi tác ngày càng lớn cô cũng dần hiểu rõ, có một vài chuyện không đơn giản như thế.

Đặc biệt là cực kỳ khó khi muốn bỏ chuyện của Tần Hải Chi đi, vì vậy sau đó cô chỉ nghĩ có cơ hội nhưng không nghĩ là chắc chắn có.

Bây giờ.

Nguyện vọng này lại thực hiện được.

Hai tiếng trước cô còn đang mông lung, hối hận vì sự nông nổi của mình nhưng lại không muốn cúi đầu đi xin lỗi Tần Tư Tư. Hai tiếng sau, tình hình thay đổi hoàn toàn, ảo tưởng của cô đã thành sự thật rồi.

Đào Túy nghĩ rồi lại nghĩ, không nhịn được mà bật cười.

Giọng nói trầm thấp hờ hững của người đàn ông truyền đến: “Cười gì thế?”

Đào Túy hoàn hồn đối diện với đôi mắt của Lý Dịch, cô ho khan sau đó đi qua ngồi xếp bằng ở trên thảm, nắm chặt tay rồi đấm nhẹ vào đùi của anh giống như người hầu:

“Anh, anh bận cả ngày chắc mệt rồi nhỉ?”

“Em giúp anh đấm bóp cơ bắp, anh thả lỏng tí đi.” Đào Túy nghiêng đầu cười híp mắt nói, chiếc cằm xinh xắn ngước lên, đôi mắt hồ ly cong cong, tóc xõa ngang vai.

Bàn tay đang cầm đũa của Lý Dịch chợt ngừng, anh cúi đầu nhìn cô.

Rất lâu sau, anh gắp một miếng sườn, lóc thịt ra rồi cho vào miệng cô: “Cảm ơn em.”

“Mạnh thêm tí nữa.” Anh ra lệnh.

Trong miệng Đào Túy còn mùi vị thơm ngọt của miếng thịt sườn, “ui” một tiếng rồi ra sức đấm bóp, dáng vẻ vô cùng chuyên nghiệp. Lý Dịch bưng cháo lên, cầm muôi lên múc một muỗng thổi rồi đút cho cô. Đào Túy ngừng lại mở miệng ra, vị cháo thịt nạc tràn đầy trong miệng, ngon vô cùng, cô cười híp cả mắt.

Nắm bắt tiết tấu rất tốt.

Đào Túy ăn xong một muỗng, lại ăn tiếp thêm một muỗng khác, nửa chén cháo đầu là Lý Dịch ăn, nửa chén còn lại đã vào bụng của Đào Túy, còn có mấy con tôm lớn.

Lý Dịch bóc vỏ tôm rồi nhét thịt tôm vào miệng cô, Đào Túy nói: “Ngon lắm á.”

Lý Dịch không trả lời, cũng không có biểu cảm gì.

Anh cầm khăn giấy lên lau đầu ngón tay, ung dung thỏng thả, tay áo được xắn lên lộ ra đường nét của cánh tay rõ ràng. Anh lau chùi ngón tay xong lại rút một tờ khăn giấy lau khóe môi của cô.

Tiếp đó, ném khăn giấy bẩn đi rồi liếc nhìn người con gái đang cẩn thận đấm bóp đùi cho anh, anh hỏi:

“Bây giờ em là người hầu đấy à?”

Nắm tay của Đào Túy đã hơi tê rồi, cô chớp mắt lập tức gật đầu: “Vâng ạ.”

Ngón tay Lý Dịch nhẹ nhàng cởi cổ áo, trầm giọng nói bên tai cô: “Ngoài việc hầu hạ ra, người hầu còn phải làm ấm giường nữa.”

Trán Đào Túy “ầm”.

Nắm tay bất động, giây tiếp theo cô nhanh chóng đứng dậy, khuôn mặt ửng đỏ khó che giấu được, cô choáng váng nói:

“Đại Thanh đã diệt vong lâu như thế rồi…”

“Em cùng lắm chỉ là một cô gái massage.”

“Em phải đi tắm rồi, anh trai, anh đi thong thả.” Nói xong cô trốn vào trong phòng, sẵn tiện đóng luôn cửa vào.

Ầm một tiếng.

Lý Dịch nghiêng người về phía trước, gác tay lên đầu gối sau đó liếc nhìn đùi của mình rồi mỉm cười.

Anh đứng lên thu dọn bàn trà.

Còn chưa dọn xong thì wechat nhảy ra một tin nhắn.

Tôi là Đào Túy nha: [Anh, hộp cơm cứ để trên bàn trà đi, đợi tí em dọn cho.]

Lý Dịch cầm lên, nhấn vào tin nhắn thoại, giọng nói rất trầm.

“Vậy giờ em ra đi.”

Tôi là Đào Túy nha: [Em không ra.]

Lý Dịch nhướng mày, mang theo ý cười tiếp tục thu dọn. Sau đó gọi điện cho lầu một bảo người đến đẩy đi, anh vơ lấy áo khoác vest ở trên ghế sofa rồi rời khỏi phòng Đào Túy.

Vừa ra ngoài đã đụng phải Giang Sách đi tiệc xã giao về, Giang Sách đã uống một ít rượu nhưng vẫn coi như là tỉnh táo, trông thấy Lý Dịch bước ra từ phòng của Đào Túy thì một lời khó mà nói hết.

“Chào buổi tối sếp Lý.”

Lý Dịch quẹt thẻ, đáp lại một tiếng.

Giang Sách liếc nhìn phòng của Đào Túy, do dự hỏi: “Sếp Lý ơi, Đào Túy… đồng ý với anh chưa?”

Tích.

Cửa đã mở.

Động tác của Lý Dịch dừng lại.

Giang Sách thấy cảnh này, thở dài: “Còn chưa đồng ý anh mà anh đã đi rồi.”

“Dù thế nào… phải xác nhận lại quan hệ một chút chứ ạ?”

Lý Dịch: “…”

“Tôi nói đúng không ạ? Sếp Lý.”

Lý Dịch không nhìn Giang Sách, đẩy cửa ra bước vào trong, một giây sau anh lại đi ra dựa vào cửa, híp mắt nhìn Giang Sách.

Tay Giang Sách run một phát làm rơi thẻ.

Anh ấy cũng nhìn Lý Dịch, khuôn mặt tràn đầy dấu chấm hỏi.

Lý Dịch: “Bây giờ chúng tôi như thế này có gì không tốt?”

Giang Sách: “Không có gì không tốt cả.”

“Nếu có người theo đuổi Đào Túy, anh cũng không có tư cách ghen tuông tức giận đâu ạ.”

Lý Dịch: “…”

Giang Sách: “Nhưng mà tôi cảm thấy sếp Lý chắc sẽ không ghen, chuyện đó không phù hợp với cảm xúc của anh.”

“Chỉ là Đào Túy còn trẻ, chắc là có nhiều người thích lắm.”

Lý Dịch lạnh lùng nhìn anh ấy hồi lâu, sau đó, lại đóng cửa vào lần nữa.

Giang Sách: “…”

Nói cũng nói không được.

Phải chịu thiệt thôi.

Sắp đến 12 giờ rồi, Đào Túy cầm quần áo ngủ đi tắm, lại đi ra chuẩn bị thu dọn thì phát hiện bàn trà đã dọn dẹp sạch sẽ rồi, vừa đúng lúc nhân viên phục vụ cũng đến lấy xe đẩy thức ăn. Đào Túy đưa xe đẩy thức ăn cho cô ấy xong thì liếc nhìn hai cánh cửa ở phía đối diện, ngáp một cái rồi quay về phòng.

Cô đi đến ban công nhìn xuống.

Phía dưới còn rất nhiều phóng viên, nhìn xe là biết ngay.

Cô cũng không ngờ một chủ kênh livestream nhỏ bình thường như mình, hôm nay sẽ trải qua loại chuyện phiền não chỉ minh tinh mới có này. Cô đóng cửa ban công rồi trở về phòng đi ngủ.

Giấc này ngủ đến sáng hôm sau, cũng không tỉnh dậy giữa giấc.

Sau khi dậy thì cô nhận được tin nhắn của Lý Dịch gửi đến lúc bảy giờ sáng.

Lý Dịch: [Hôm nay trước tiên đừng đi ra ngoài, anh đi gặp một người, sẽ quay về ăn cơm trưa cùng em.]

Đào Túy vội vàng trả lời: [Dạ.]

Dự là phóng viên vẫn còn ở dưới lầu, cô lại nằm trên giường một lúc, chậm rì rì xem tin nhắn của cô Đằng và cô Tần gửi đến.

Cô Tần gửi tin đến nói: [Chị Tô bị sa thải rồi, em có suy nghĩ gì?]

Soạt, Đào Túy bỗng chốc lật người ngồi dậy, cô nắm chặt điện thoại gọi một cuộc video, cô Tần nhanh chóng nghe máy. Cả đêm cô ấy không về nhà, đôi mắt đã đỏ ngầu, khi nhìn thấy tinh thần của Đào Túy khá tốt rồi cô ấy mới thở phào:

“Tối qua bên trên gửi quyết định nghỉ việc xuống.”

“Bảo chị Tô rời đi trong đêm.”

Đào Túy dựa ở đầu giường nhìn tinh thần tiều tụy của cô Tần có hơi đau lòng:

“Tôi xin lỗi, đều tại tôi lúc đầu quá bốc đồng.”

“Thật ra chị Tô không sai, chuyện này đều trách tôi không hiểu chuyện.”

Cô Tần mỉm cười nét mặt càng giãn ra hơn: “Tính cách của coi vốn dĩ là như thế, lúc tôi hơn 20 tuổi còn không bằng cô nữa đấy. Ít nhất cô dám làm dám chịu, không sao cả, con người đều sẽ trưởng thành. Còn về chị Tô, tôi cảm thấy cô ấy… có lẽ vẫn luôn không trao đổi ổn thỏa với cô.”

Đào Túy: “Trước đây quan hệ của tôi với chị ấy rất tốt nhưng từ sau chuyện lần trước thì hai người liền có ngăn cách.”

“Tôi tìm chị ấy nói chuyện.”

Cô Tần: “Được.”

“Nhưng mà không biết hôm nay cô có dám livestream không, rất nhiều khán giả muốn nghe cô nói vài câu, bởi vì cục diện hiện nay cô cũng chẳng nói gì trên weibo, vì vậy, cô thấy sao?”

Cái màn gió tanh mưa máu trước khi tắt livestream tối qua làm lúc này, khi Đào Túy nhớ lại thì da đầu cũng tê dại nhưng cô không thể trốn tránh được nha, cô “khụ” một tiếng rồi nói:

“Được ạ, đợi tí nữa tôi chọn thời gian lên livestream.”

Cô Tần cười: “Đào Túy, cô trưởng thành rồi.”

Sau đó hai người tắt video. Đào Túy lật tìm wechat của chị Tô rồi gửi một dòng tin nhắn cho chị ấy:

[Chị Tô, chị có thể nói chuyện với em một chút không?]

Tin gửi xong thì bên kia không trả lời.

Đào Túy cũng không dám truy hỏi quá gắt.

Cô đứng dậy đi đánh răng rửa mặt, sau đó ra ngoài xuống lầu mang bữa sáng lên. Đào Túy ngồi trên ghế sofa ăn, ăn xong thì chơi vài ván Pubg để thả lỏng tâm trạng. Bởi vì nhớ đến chuyện Lý Dịch muốn quay lại ăn cơm trưa nên cô vội vàng livestream trước, bình thường cô đi đâu cũng sẽ mang theo thiết bị livestream.

Sau khi sắp xếp thiết bị xong, Đào Túy đứng dậy vươn eo giãn cơ, cảm thấy cả người thoải mái rồi cô mới mở thiết bị livestream.

Màn hình vừa sáng.

Đào Túy ngồi ổn định ở trên thảm, mở to mắt nhìn vào ống kính.

Vừa vào mấy giây.

Rất nhiều người tuôn vào, cảnh tượng trong một khoảnh khắc chợt im lặng, Đào Túy có hơi căng thẳng, sau đó cô vẫy tay:

“Hi, chào mọi người, tôi là Đào Túy.”

[Đào Túy? Cuối cùng cô cũng xuất hiện rồi.]

[Tối qua đã vất vả cho chị.]

Thái độ của bọn họ làm Đào Túy thở phào, lúc này cửa phòng mở ra, Đào Túy vừa ngẩng đầu lia qua thì thấy cánh tay của Lý Dịch đang nhấc áo khoác đi vào.

Người đàn ông cầm điếu thuốc từ trong miệng xuống liếc nhìn cô, dụi tắt thuốc vào gạt tàn thuốc ở kế bên, sau đó nhìn thiết bị ở phía trước Đào Túy, Đào Túy dùng khẩu hình nói với anh.

“Livestream.”

Lý Dịch nhướng mày, đã hiểu.

Anh ngồi xuống sofa bên này.

Đào Túy tiếp tục nhìn về phía ống kính xem bình luận.

[Đào Túy, chúng em rất đau lòng cho chị.]

[Túy Túy, tối qua xin lỗi cô nha, chưa làm rõ sự việc đã đi mắng cô.]

Đào Túy cười xua tay: “Không sao mà, thật ra tôi cũng có chỗ không đúng, lúc đó nông nổi quá nhưng mà tôi không hối hận.”

Một đám người ở lầu dưới cười phá lên.

[Đào Túy vẫn là cái tính cách này, cô đã cho một lời phản hồi chính xác.]

[Túy Túy rất dũng cảm.]

[Tối qua mới xảy ra chuyện buồn như thế, hôm nay đã lên livestream, là muốn cho chúng ta một lời giải thích chăng?]

Đào Túy cười gật đầu: “Đúng vậy, tôi nghĩ không thể để mọi người suy đoán mãi được nên lên đây nói chuyện với mọi người, tôi cũng sợ các bạn mắng tôi lắm, cũng không dám xem màn hình luôn.”

[Ha ha ha, sẽ không, sẽ không đâu, chúng tôi biết mình sai rồi.]

[Chị sẽ thành công hơn Tần Tư Tư, chị rất giỏi.]

Lúc này, có một ID tên “Tôi yêu Đào Túy” cương quyết quét một món quà ở màn hình cho Đào Túy.

Đồng thời hét to “Đào Túy nhìn tớ.”

Đào Túy kinh ngạc.

“Cảm ơn bạn khán giả có ID ‘Tôi yêu Đào Túy” đã quét quà nhưng hi vọng bạn đừng tốn kém nha.”

Lý Dịch ngồi ở trên ghế sofa đơn, đôi chân dài bắt chéo đang xem điện thoại nghe thấy câu này, anh ngước mắt lên thẳng thắn nhìn qua. Một giây sau, anh cúi người xuống cầm thiết bị livestream ở bên cạnh lên, liếc nhìn màn hình kia ở trên điện thoại.

“Quý ông ‘Tôi yêu Đào Túy’ gửi tặng 108 trái tim.”

Lý Dịch: “…”

Gan lớn thật đấy.

Quý ông tôi yêu Đào Túy: [Đào Túy ơi, tớ là bạn học đại học của cậu đấy, tớ thích cậu.]

Lý Dịch: “…”

Giang Sách, cái tên miệng quạ đen này.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi