GIẢ VỜ KHÔNG QUAN TÂM

Đào Túy sắp bị tin chúc mừng của wechat nhấn chìm luôn rồi, lúc đầu cô còn có tâm trạng trả lời mọi người, sau đó liền giả vờ như không thấy mấy tin nhắn đó, tiến vào trò chơi.

Chơi pubg cả một buổi chiều, Đào Túy có chút xây xẩm mặt mày đi ra khỏi trong, đi xuống cầu thang: “Dì Lưu, tối nay ăn gì thế ạ…”

Vừa nói xong, liền nhìn thấy Lý Dịch ngồi ở ghế sô pha, đôi chân dài vắt chéo lên nhau, lật tạp chí. Cô lập tức có tinh thần, có chút tức giận mà rẽ qua góc cầu thang, không thèm nhìn Lý Dịch, trực tiếp chạy vào phòng bếp.

Lý Dịch nâng mắt lên nhìn cô gái đang bĩu môi chạy qua mặt anh như một cơn gió.

Vậy mà đổi bộ đồ ở nhà rồi.

Váy bông màu hạnh.

Lý Dịch thu hồi tầm mắt, ngả lưng tựa vào ghế sô pha phía sau, tiếp tục xem tạp chí.

Trong bếp truyền ra tiếng mềm mại của nữ sinh.

“Oa, thật là ngon quá đi, cháu ăn thêm một miếng được không?”

“Dì Lưu à, tay nghề của dì tốt như thế, có thể đi làm đầu bếp rồi đấy ạ.”

“Cháu cũng muốn học nấu ăn với dì được không ạ?”

Được không ạ.

Đúng là biết cách làm nũng mà.

Chiếc điện thoại bên cạnh reo lên, Lý Dịch cầm điện thoại lên nhìn.

Lý Trung Huyền: [Tối ngày mai về nhà chính ăn bữa cơm?]

Lí Dịch: [Được.]

Thức ăn đều đã xong xuôi bày lên trên bàn, Đào Túy nhìn phía sô pha, người đàn ông hiện đang nghe điện thoại, đầu ngón tay như có như không chơi đùa chiếc hộp bên cạnh, cô bĩu môi, ngồi xuống bàn ăn. Dì Lưu từ phòng bếp đi ra, nhìn Đào Túy rồi nhẹ giọng hỏi cô: “Đi gọi cậu ấy không?”

Đào Túy vân vê đôi đũa, lắc đầu.

Dì Lưu nhìn qua cô, cười cười, cởi tạp dề xuống, đi gọi Lý Dịch.

Đào Túy cúi thấp đầu bỏ cơm vào miệng, chiếc ghế đối diện bị kéo ra, Lý Dịch ngồi xuống ghế, Đào Túy ngước mắt lên, lặng lẽ nhìn anh.

Lý Dịch cầm thìa lên múc canh, giọng điệu nhàn nhạt: “Vẫn còn giận dỗi ư?”

Đào Túy không đáp lời.

Lý Dịch đặt bát xuống, nhìn qua cô.

Đào Túy bị ánh mắt của anh bắt lại, trầm mặc hai giây, nói: “Giận.”

Nói xong, buồn bã mà cúi đầu tiếp tục ăn cơm.

Lý Dịch nắm chặt đôi đũa, không động đậy, mất một lúc anh mới bắt đầu ăn cơm.

Lúc này trên bàn ăn chỉ còn tiếng nhai thức ăn.

Đào Túy gắp tôm, bóc vỏ, bỗng nhiên cảm thấy có chút tủi thân, cô nhìn chằm chằm vào vỏ tôm, nói: “Anh và chị Yên, có phải đang yêu nhau không?”

Nếu không tại sao hộp thuốc đó lại ở trong nhà chứ, còn ở trên bàn sách.

Đầu ngón tay của cô nhỏ, bóc vỏ tôm rất chậm, có lúc vỏ đều không đứt xuống. Một cánh tay từ phía trước vươn tới, cầm đi con tôm đó, Đào Túy ngẩng đầu nhìn theo, Lý Dịch đang bóc tôm cho cô, tay áo được vén lên, đường nét cánh tay rõ ràng, anh bóc xong một con, đặt vào trong đĩa xì dầu, nói: “Không phải.”

Đào Túy mím môi: “ Ồ.”

Trong lòng dâng lên cảm giác vui mừng khôn xiết.

Lý Dịch lại nhìn cô một cái: “Nhưng mà, em không nên hỏi mấy vấn đề này.”

Đào Túy chẹp miệng.

Cúi đầu gẩy gẩy cơm.

Búi tóc trên đầu cô lắc lư, những sợi tóc lon con che đi cái ót xinh đẹp cùng cái tai nhỏ nhắn của cô. Lý Dịch lại cầm một con tôm lên, hai ba lượt lột xong vỏ tôm, đặt vào trong đĩa.

Chiếc đĩa trước mặt càng ngày càng đầy, Đào Túy nhìn chằm chằm vào chiếc đĩa đó, đầu ngón tay anh chấm vào nước tương, có thể liếm nước tương đó đi… cô do dự nhích về phía trước, một giây sau đó, cô tỉnh táo một chút, ngước đầu lên.

Chỉ nhìn thấy anh cầm khăn giấy lau ngón tay, híp mắt nhìn cô.

“Làm cái gì vậy?”

Đào Túy duy trì tư thế gượng gạo, vài giây sau, cô tức tối nói: “Không có gì.”

Nói xong, cô vùi đầu vào trong bát cơm, gắng sức ăn cơm.

Lý Dịch nhàn nhạt nhìn cô.

Cũng nhìn mất một lúc, anh mới nhấc đũa lên, trước lúc chuẩn bị ăn, tầm mắt anh hời hợt nhìn qua ngón tay bị dính nước tương vừa nãy.

Ăn xong bữa tối.

Dì Lưu đi qua dọn dẹp bàn ăn.

Đào Túy dựa vào trên tủ nhìn lên phòng khách, Lý Dịch rửa tay xong, sửa sang lại cổ áo sơ mi, cầm thuốc lá bên cạnh lên miệng ngậm lấy điếu thuốc, lại cầm chìa khóa, nói: “Anh đi ra ngoài một chuyến.”

Anh nói với Đào Túy.

Đào Túy đứng thẳng người lên, hỏi: “Em có thể đi cùng anh không?”

Lý Dịch cắn điếu thuốc, nhìn cô.

Tay của Đào Túy vốn dĩ giấu ở phía sau từ từ bóp lấy eo, một mặt như thể là đương nhiên: “Em ở nhà có chút buồn chán, anh đi đâu thế? Không thể dẫn em đi cùng ư?”

Bộ dáng kiếm chuyện đó của cô, anh nhìn mà buồn cười. Anh ngồi lên chỗ để tay của ghế sô pha, gật đầu: “Đi thay quần áo đi, anh cho em mười phút đấy.”

Đào Túy còn tưởng anh sẽ từ chối cô, không nghĩ rằng anh lại đồng ý cơ đấy, khoé môi Đào Túy lặng lẽ kéo ra một nụ cười: “ Dạ được.”

Nói xong, liền nhanh chóng chạy lên cầu thang, thật nhanh đấy, lại còn nhấc váy nữa, hận không thể chắp cánh bay lên trên. Tiếng đàn ông trầm thấp ở phía dưới lại vọng lên.

“Đừng có mặc đồ lộ quá đấy nhé.”

Đào Túy quay đầu liếc nhìn anh, cô bĩu môi, đẩy cửa đi vào phòng.

Không mặc đồ quá lộ ư, được thôi.

Nhưng nhất định phải đẹp, không được trẻ con quá, nhưng cũng không thể quá già dặn, quá trải đời không phù hợp với cô, hôm nay cô đánh một lớp kem nền, lại phủ thêm một lớp phấn phủ, đánh chút son là được rồi, tóc thì tết sang một bên.

Sau khi làm xong tất cả, cô đeo túi điện thoại lên đi ra ngoài.

Biệt thự không mở đèn lớn, chỉ mở đèn chiếu sáng cầu thang mà thôi, có chút lờ mờ. Lý Dịch ngẩng đầu lên liền nhìn thấy cô gái đang từ trên đi xuống, tỉ lệ vóng dáng thật là hoàn mỹ, eo nhỏ như thể có thể dùng một tay bóp gãy. Anh cúi người, dập tắt điếu thuốc, dẫn trước đi hướng ra cửa, Đào Túy nhanh chóng đuổi theo, đầu tóc anh cắt ngắn như vậy, nhìn rất hoang dã.

Xe ô tô dừng ở trước cửa.

Lý Dịch mở cửa sau của xe, tay đút vào túi quần để cô lên xe.

Chân Đào Túy hơi chậm lại, tầm mắt nhìn về chỗ ghế phụ.

Đó là vị trí chuyên dụng của bạn gái đấy.

Cô hơi mở miệng.

Giọng của người đàn ông thản nhiên vang lên: “Ghế sau an toàn.”

Đào Túy lướt qua nhìn hướng anh, sau đó hừ một tiếng rồi tiến vào xe. Lướt qua người anh, một mùi hương thoang thoảng nhè nhẹ lan ra trong không khí, cũng bay vào mũi của Lý Dịch.

Anh nhìn Đào Túy rồi đóng cửa xe lại, đi khởi động xe.

Gầm xe của SUV cao, tầm mắt cũng đủ, trong xe có mùi đàn hương nhàn nhạt và hương thơm dịu nhẹ của Đào Túy, cả hai hòa vào nhau vô cùng hoàn hảo.

Sau khi anh lên xe, còn nhận một cuộc điện thoại.

Trong giọng nói còn mang theo tiếng cười.

Đào Túy không tự chủ mà dựa gần về phía trước, muốn nghe thử xem đối phương kia là người nào?

Tiếc là chẳng nghe được gì cả, đổi lại một cái liếc mắt của anh, Đào Túy bĩu môi, dựa vào phía sau, cúi đầu cầm điện thoại lên chơi, đám Lâm Lâm ở trong nhóm đang nói tới chuyện đi học lại sẽ giúp cô ăn mừng  như thế nào.

Đào Túy lại không muốn đi học lại, đi học có gì hay ho chứ, lại phải về kí túc xá rồi.

Tiêu Mục: “Oa, chúc mừng chúc mừng, có phải nên chuẩn bị cho em một chút quà gì đó không nhỉ?”

Giọng của nam sinh nhẹ nhàng, còn mang theo ý cười, như tắm mưa xuân.

Trong chiếc xe yên tĩnh, rất đột ngột, cũng rất rõ ràng.

Mắt của Đào Túy cong cong, cầm điện thoại lên nhấn gửi ghi âm: “Anh nói xem, anh xem buổi livestream chưa?”

Lần nữa truyền đến tiếng của nam sinh.

“Xem rồi, em đoán xem anh đóng góp hết bao nhiêu?”

Đào Túy: “Oa, anh giúp em gian lận hả.”

Hai chữ gian lận làm cho Lý Dịch hơi ngước mắt lên, nhìn kính ở trong xe, cô làm ổ ở ghế sau, cười giống hồ ly, nghiêng cái gáy, nhỏ nhắn trắng ngần.

Tướng ngồi không đàng hoàng gì cả

Bộ dáng lười biếng.

Lý Dịch cười nhẹ, thu hồi lại tầm mắt, xem tình huống xe cộ.

Phía sau, tiếng của nam sinh vẫn đang tiếp tục, chọc cho cô cười, nghe có vẻ hai người rất thân quen với nhau, là một người đàn ông trẻ tuổi.

Đầu ngón tay của Lý Dịch ở trên vô lăng gõ mấy cái, anh hạ thấp cửa xe xuống, cầm thuốc lá lên, đốt thuốc, chậm rãi hút thuốc, chiếc xe lao nhanh vượt qua đèn giao thông.

Lần này là đi tới khu bắn súng ở khu ngoại ô, tối hôm nay có một cuộc thi đấu.

Chiếc xe ô tô dừng lại, ở bên trong chiếc lưới sắt đong đưa tiếng người nói ồn ào, cực kỳ náo nhiệt, Đào Túy xuống xe, nhìn có chút ngây người, cô nhìn cả sân tập luyện.

Đều là xe ô tô, tuy là đều đỗ xe quy củ nhưng mà ở đây cũng quá nhiều xe rồi.

Lý Dịch hút xong một điếu thuốc, đè tắt thuốc lá ở trên thùng rác xong, dẫn theo Đào Túy đi qua.

Vừa đẩy cửa mở ra.

Một tiếng oa, bên trong có không ít đàn ông và phụ nữ nhìn qua.

Đàn ông thì cà lơ phất phơ hoặc lạnh lùng, hoặc là lịch lãm.

Nữ thì từng người từng người đều có dáng vẻ không phải tầm thường, mặc trên người cũng đủ loại phong cách, có không ít ánh mắt dừng trên người Lý Dịch một lúc lâu lại còn châu đầu ghé tai mà cười nữa.

Cặp mắt đó giống như dán lên người Lý Dịch vậy.

Đài Túy: “…”

Sau đó, mọi người nhìn thấy Đào Túy, cùng lúc nhìn thấy khuôn mặt của cô có vài người huýt sáo lên. Lý Dịch quay người nhìn cô, anh cười chỉ một chỗ ngồi bên kia: “Em qua bên kia đi, bên này anh còn phải bận một chút.”

Bên kia, chính là Châu Dương, còn có một người đàn ông đeo kính viền bạc, hai người ngồi tựa vào tường, trong tay cầm một khẩu súng. Châu Dương dựa vào phía sau, vẫy tay, cứ như mèo chiêu tài vậy.

“Anh Châu Dương.” Cô ngoan ngoãn gọi một tiếng, ngồi ở trên ghế. Châu Dương ai da một tiếng, chọc vào người đàn ông bên cạnh, hỏi Đào Túy: “Còn anh này thì sao?”

Đào Túy quét mắt qua.

Người đàn ông đeo kính viền bạc cong môi cười, lười biếng phủ lấy lấy đầu gối: “Túy Túy.”

Trong nháy mắt Đào Túy nhớ ra.

“Anh trai Hứa Điện!”

Châu Dương cả kinh: “Không phải chứ, em gọi cậu ấy là anh trai Hứa điện, gọi anh là anh Châu Dương???”

Đào Túy trợn mắt nhìn anh ấy.

Sau đó cô nhìn Hứa Điện, Hứa Điện híp mắt, cười hỏi: “Nhìn cái gì? Em muốn hỏi cái gì?”

“Anh… là đồ cặn bã.” Đào Túy nghi ngờ nói.

Hứa Điện: “…”

Châu Dương liền đứng hình, một giây sau anh ấy bật cười: “Ha ha ha ha ha ha ha ha… được, hay lắm.”

“Đúng là một tên cặn bã.”

Hứa Điện cười như không cười nhìn Đào Túy mấy lần.

Đào Túy vội vàng cầm điện thoại lên, giả ngu.

Lúc cô rảnh rỗi đã xem qua.

Câu chuyện của chị Mạnh Bảo, đối ứng chính là Hứa Điện đó. Mạnh Bảo rất được ưa thích, phim của chị ấy diễn quá đạt rồi. Có rất nhiều người thích chị ấy, bao gồm cả cô.

Đám cậu ấm của Lê Thành, tương đối nổi tiếng chính là Hứa Điện.

Tùy ý xoay điện thoại, Đào Túy bỗng nhiên nhớ lại, hỏi: “Anh trai Giang Đô đâu?”

Châu Dương bê một ly nước ép trái cây cho cô, nói: “Hôm nay cậu ấy bận rồi.”

“Ồ.”

Đào Túy không hỏi nữa, cô quay người, nhìn về hướng của Lý Dịch.

Anh mặc một chiếc áo sơ mi màu xanh nhạt cùng chiếc quần dài màu đen, đứng ở bên cạnh người tham gia đua xe của cuộc thi, đang hút thuốc lá, trầm mặc nhìn đối phương chơi.

Đó là người của đội anh.

Người đó còn chưa chơi xong, Lý Dịch hung ác đá một cái, không hề nương tay.

Đầu gối của người đó liền cong, suýt chút nữa thì quỳ xuống, Đào Túy cảm thấy đau thay người đó.

Anh vẫn luôn im lặng.

Đứng ở đó như giám khảo, mặt mũi lạnh băng, cực kỳ có tính áp bức.

Trong miệng Đào Túy cắn lấy ống hút, nằm bò lên lưng ghế, mắt không hề di chuyển mà nhìn anh.

Châu Dương nhìn thấy bóng lưng của Đào Túy, nghiêng đầu cùng Hứa Điện đối mặt, cả hai liền bật cười.

Uống nước ép hoa quả đã nhiều, nhưng nhìn thấy không ít nữ sinh đang nhìn chằm chằm vào Lý Dịch, Châu Dương, Hứa Điện, Đào Túy là nữ sinh ở giữa ba người cũng trở thành tiêu điểm. Những cô gái dám đi qua bắt chuyện với Châu Dương, nhưng lại không dám bắt chuyện với Lý Dịch, làm kiểu này kiểu kia mà vây ở xung quanh anh ấy.

Thỉnh thoảng Lý Dịch ngẩng đầu lên, liếc nhìn, còn cùng một người phụ nữ trong đó nhìn nhau.

Đào Túy suýt chút cắn đứt ống hút, người phụ nữ đó cười nhìn Lý Dịch, Lý Dịch cắn điếu thuốc thu hồi lại tầm mắt, nhưng dường như Đào Túy nhìn thấy khóe môi của anh hạ xuống một chút.

Mẹ nó.

Cô lại hung ác mà cắn ống hút.

Người phụ nữ đó dáng vẻ kiểu nhẹ nhàng lễ độ, tóc dài phủ lên vai, đang cầm một bình nước. Tựa như nữ sinh đưa nước lúc đi học, Đào Túy uống hết nước hoa quả trong ly, để ly nước xuống, kêu lên: “Anh trai ơi.”

Trong chốc lát tiếng anh trai nhẹ nhàng yêu kiều này hấp dẫn rất nhiều ánh nhìn của người khác, Lý Dịch nhìn qua, chân giẫm lên bàn ghế: “Chuyện gì thế?”

Đào Túy ôm lấy lưng ghế, cười híp mắt: “Anh dạy em đi.”

Lý Dịch dập tắt thuốc, nhìn đám người tham gia cuộc thi ở bên này rồi nói: “Bây giờ ư?”

Đào Túy: “Ngay bây giờ.”

Lý Dịch nhếch mày.

Một giây sau, anh đi qua một bên, đem đám cậu ấm đang chiếm đoạt đài bắn súng lôi xuống, hô lên: “Tới đây.”

Mặt mày Đào Túy vui vẻ, soàn soạt đứng dậy, đi qua đó. Đài bắn súng màu xám, loang lổ, còn có chút giống vết đạn bắn lưu lại.

Đào Túy đứng ở đó, nhìn Lý Dịch.

Lý Dịch cầm lấy một hộp đạn ở bên cạnh bỏ lên trên đài, nhấc súng lên, lắp đạn, cánh tay vén ống tay áo lên nhìn thấy cơ bắp đều đặn.

Đào Túy nhìn tới mức ngây người.

Sau đó anh đưa súng qua cho cô, Đào Túy nhận lấy súng.

Hơi nặng một chút.

Có chút lành lạnh.

Cô có hơi không nhấc lên nổi,nhưng bên cạnh có rất nhiều người nhìn vào, có lẽ bao gồm cả cô gái mềm mại kia nữa. Cô lập tức không chịu thua, nắm chặt, nhìn vào hồng tâm của bia ngắm phía xa.

Ngón tay nhỏ nhắn trắng ngần ấn trên cái súng toàn thân đen đến phát sáng, có một loại mỹ cảm của sự mềm yếu. Lý Dịch yên tĩnh nhìn cô một lúc, có thể nhìn ra cổ tay của cô đang run.

Anh nhẹ nhàng cười, đi vòng qua, từ phía sau lưng nâng lấy cổ tay cô, ngón tay thon dài của người đàn ông đặt lên đầu ngón tay nhỏ nhắn, ánh mắt của Lý Dịch hờ hững, nói: “Như thế này, cổ tay dùng lực một chút.”

Ngay giây phút tay anh đặt lên, Đào Túy chớp mắt thất thần, sau đó nghe thấy giọng nói của anh, cô vội vàng cong đầu ngón tay, móc vào cò súng.

Móc thì móc trúng rồi, nhưng vẫn còn yếu. Lý Dịch gỡ đầu ngón tay cô ra, nói: “Không phải như thế này, là như thế này này.” Anh ép chặt đầu ngón tay của cô, ấn chặt lần nữa.

Mùi hương trên người anh và mùi đàn hương trên xe là như nhau, còn có mùi thuốc lá nhàn nhạt.

Đào Túy mím chặt môi, chăm chú học bắn.

Ở bên cạnh đã có quá nhiều người nhìn rồi, muốn xem xem cô có bắn được hay không?

Cô cũng chẳng có tâm trạng đi nghĩ chuyện khác nữa, chỉ muốn ở trước mặt người phụ nữ kia thể hiện mình cũng có thể làm được.

“Sau đó thì sao? Anh trai.” Cô giơ xong động tác, giọng nói trong đêm lại càng thêm mềm mại, hỏi.

Lý Dịch nâng lấy tay cô, một tay ấn bàn của đài bắn súng, nói: “Nhắm kỹ tâm của bia bắn, cái điểm ở giữa đó, sau đó ấn xuống, tay nhớ dùng lực nắm lại.”

Đào Túy gật đầu.

Sau ót của cô có rất nhiều tóc con, có sợi xoăn, có sợi vểnh lên, nhè nhẹ quét lên cằm của Lý Dịch, cổ áo. Lý Dịch nhẹ nhàng xích ra một chút, sợi tóc lại cùng đi theo, chọc vào làn da của anh.

Anh dùng lực nắm chặt tay của cô, nói: “Bắn.”

Đào Túy cũng đang tìm cảm giác nhắm chuẩn, dùng lực, ấn chặt, pằng.

Cái gì cũng không có, im hơi lặng tiếng.

Đào Túy kêu lên một tiếng, nằm bò trên mặt bàn: “Không phải chứ, cái này cũng không bắn trúng.”

Lý Dịch cúi đầu nhìn cô, trong khoang mũi đều là mùi hương thơm mát đó, anh bật cười: “Nếu mà em có thể bắn trúng, vậy thì có quỷ đó.”

Đào Túy quay đầu trợn mắt với anh.

Ánh mắt Lý Dịch quét tới những sợi tóc con của cô, chúng thấp thoáng nằm trên cần cổ thon trắng của cô.

Anh lùi về sau một bước, nhận lấy nước mà Châu Dương đưa qua, hỏi cô: “Còn bắn nữa không?”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi