GIẢ VƯƠNG BÌNH THIÊN HẠ



Nói sao tại Hoàng Cung này hắn cũng cần một người trung thành hết mực như Nguyễn Chính vậy thì mới an tâm được.

Lâu ngày sử dụng Nguyễn Chính hắn cũng có thói quen, đổi người không dễ.

Hơn nữa hắn nhìn ra được Nguyễn Chính trong lòng chỉ có một chấp niệm bảo vệ Hoàng gia, công danh lợi lộc y là không quá để ý cho lắm.

"Bệ Hạ.

.

! Nếu như được đề cử.

.

! Vi thần xin đề cử Bình Điền Thụy tướng quân.

.

!" Nguyễn Chính phải suy nghĩ thật lâu mới đưa ra cái tên này.

"Bình Điền Thụy.

.

?"
Nguyễn Văn Chương nhắm mắt lại, đem trong đầu cái tên này nhớ lại, một lúc sau hắn cũng nhớ ra Bình Điền Thụy là người nào.

Bình Điền Thụy năm nay hơn năm mươi tuổi, trước đây là Đại Tướng Quân rất có tài năng của Đại Thành Quốc.

Nhưng từ sau trận chiến tranh với Đại Nghê Quốc mười mấy năm trước, Bình Điền Thụy lãnh binh thất bại bị thua.

Không giữ được Nguyên Quận, làm hại Đại Thành Quốc phải từ bỏ kinh đô Nguyên Thành, trở về lại Mễ Thành nơi đây.

Bình Điền Thụy không thể nào trốn tránh trách nhiệm của mình, tự mình đứng ra gánh lấy tất cả.

Sau cùng Tiên Đế vì nghĩ đến công lao trước đó của Bình Điền Thụy, tha cho Bình Điền Thụy một mạng, tuy nhiên tước bỏ mọi tước vị cũng như quan chức, làm một người bình thường chính hiệu.

Nếu như hồ sơ nói không sai, hiện tại Bình Điền Thụy đang sống tại một căn nhà nghèo nàn tại phía Tây Mễ Thành thì phải.

"Bệ Hạ.

! Xin thứ cho vi thần nói thẳng.

.

! Trận chiến Nguyên Quận năm xưa thất bại, hoàn toàn không có lỗi của Bình Điền Thụy tướng quân, ngài ấy chỉ là vì bị các quan lại của triều đình đưa ra làm dê thế tội mà thôi.

.

!" Trong đó Tào gia cũng là gia tộc góp công không nhỏ.

Bọn chúng không chỉ bao che cho nhau, thêm vào sự giúp sức của Phan Đình Phong, thành ra Nguyên Quận mới bại trận.

Nếu không có đám gian thần đó, Nguyên Quận sẽ không mất, Bình Điền Thụy hiện tại cũng là trụ cột của quốc gia, mà không phải về hưu sớm đến như vậy.

"Khanh lui ra trước đi.


.

! Trẫm tự có tính toán.

.

!"
Bình Điền Thụy hồ sơ của người này hắn đã xem qua, y đúng là một vị tướng quân tài năng, nhưng điểm yếu của người này lại là!
!
"Điền Tiến.

.

! Những gì ta vừa nói ngươi đã hiểu rõ được chưa.

.

?"
— QUẢNG CÁO —
Event
"Phụ thân.

.

! Ngài vừa rồi là nói cái gì.

.

?".

"Cốc.

.

! A.

.

!"
"Ngươi.

.

! Bùn nhão không thể trét tường.

.

!" Chiến thuật đơn giản như thế kia.

Đem Nguyên Thành vây quanh, tự khắc những quân đoàn từ các nơi khác sẽ phải kéo về Cần Vương, như vậy nguy cơ của Mễ Thành cũng sẽ được hóa giải.

Đây là chiêu Vây Ngụy Cứu Triệu rất thường thấy trong binh pháp, đâu có gì khó hiểu đâu mà thằng con mình không rõ.

Thật sự.

.


! Nếu như hắn không phải chỉ có một đứa con này thắp hương đưa tiễn khi về trời, hắn thật muốn vặn cổ cho nó chết cho xong, đỡ phải nhìn thấy làm gì cho tức giận.

"Phụ thân.

.

! Ngài đừng tức giận, tức giận sẽ không có lợi cho sức khỏe, sẽ không sống lâu được.

.

!"
"Ngươi.

.

!" Bình Điền Thụy thật khó thở, chút nữa đã đứt hơi, trên đời này làm gì có đứa con nào lại đi trù cha mình chết sớm như vậy kia chứ.

"Haiz.

.

!"
"Nói đi.

.

! Vừa rồi ngươi đang suy nghĩ đến chuyện gì.

.

?"
"Phụ thân.

.

! Ngài đúng là tuệ nhãn như đuốc, biết con đang có tâm sự.

.

!".

"Phí lời.

.

! Có chuyện gì nói nhanh đi.

.

!"
Bên ngoài tuy chê bai Bình Điền Tiến, nhưng hắn biết thằng nhóc này cũng không đến nổi quá tệ cho lắm.


Hai mươi tám tuổi làm chức Thập Trưởng bên trong quân đội phòng vệ của Mễ Thành, so với lại hắn lúc trước kém quá xa, nhưng cũng không đến nổi thua kém đồng lứa.

Nhất là thằng bé này chỉ dựa vào bản lĩnh của mình làm được đến vị trí này, cũng không có dựa dẫm vào ai cả.

"Phụ thân.

.

! Con đang nghĩ đến chuyện của ngài.

.

!"
— QUẢNG CÁO —
Event
"Chuyện của ta.

.

? Ta thì có chuyện gì.

.

?"
"Phụ thân.

.

! Ngài không nghĩ tình hình Đại Thành Quốc hiện nay đối với ngài là một cơ hội lớn hay sao.

.

?"
Bình Điền Tiến biết lão tía nhà mình tuy đã về quê, nhưng hùng tâm vẫn luôn còn đó, chưa bao giờ mất đi ngọn lửa cầm quân ra sa trường giết địch hộ dân.

Bằng chứng là bao lâu nay ngoài chuyện dạy dỗ binh pháp cho hắn ra, ông ta vẫn luôn ra bên ngoài ngóng trông.

Ngóng trông cái gì.

.

? Người thông minh đều nhìn ra được nha.

"Ta đã bị tước quan tước từ lâu, đối với chuyện triều đình ta đã không còn có hứng thú nữa rồi.

.

!" Bình Điền Thụy lắc đầu.

Những năm đầu hắn bị tước quan chức, hắn cũng từng ra bên ngoài xem xét, khi Đại Thành mất Hắc Giang Quận, hắn cũng đã ra bên ngoài xem xét, cũng đứng bên ngoài chờ mong.

Hắn mong có một ngày người nào đó sẽ gọi hắn lại, làm hắn lãnh binh thêm một lần nữa, không thì tham gia quân ngũ với tư cách một tên lính bình thường cũng được.

Nhưng đáng tiếc hy vọng càng lớn, thật vọng càng lớn.

Mười mấy trời chờ đợi, đã ma diệt đi ngọn lửa báo quốc của hắn, giờ hắn cũng không có quan tâm đến nhiều chuyện chính sự nữa.

"Phụ thân.

.

! Hôm nay con nghe được một cái tin tức, nói là Đại Hoàng Tử Nguyễn Văn Vũ làm giả chiếu thư, liên kết với lại người của Đại Mao Quốc, tổng cộng binh lực bọn chúng hơn hai vạn người, không lâu sẽ tiến đánh Mễ Thành.

.

!"

Bình Điền Tiến mới chẳng có quan tâm lão tía của mình cảm khái cái gì, vẫn như mọi ngày, hắn là nói ra sự kiện quan trọng xảy ra của Đại Thành Quốc trong thời gian gần đây.

"Hồ đồ.

.

! Vũ Vương sao có thể hồ đồ như vậy.

.

!" Dẫn rắn cắn gà nhà a, là dẫn rắn cắn gà nhà a.

Một khi thả cho đám người Đại Mao Quốc kia vào lãnh thổ Đại Thành, muốn đuổi bọn chúng đi là điều hết sức khó khăn, Vũ Vương làm như vậy không khác gì dâng giang sơn ít ỏi còn lại của Đại Thành cho Đại Mao Quốc cả.

Một người sáng suốt như Đại Hoàng Tử, sao lại hành động một cách thiếu suy nghĩ như vậy kia chứ.

"Rầm.

!"
"Thì đó.

.

! Không ai ngờ được.

.

!" Bình Điền Tiến cũng cực kỳ bất bình.

Tân Nha Thành là bức thành lũy kiên cố cuối cùng ngăn cách Mễ Quận cùng Hắc Giang Quận.

— QUẢNG CÁO —
Event
Một khi Tân Nha Thành không có, Đại Thành Quốc sẽ phải chịu sự uy hiếp lớn lao đến từ Đại Mao Quốc, như cái cách Đại Nghê Quốc mất đi Tử Hàm Quan, ngày đêm lo sợ sự tấn công của Đại Ngu Quốc một dạng.

Hành vi của Đại Hoàng Tử khó có thể tha thứ được, dù y có dành được chiến thắng đi chăng nữa, thiết nghĩ có một điều chắc chắn là người dân của Đại Thành Quốc không ai sẽ đi chấp nhận một tên Hoàng Đế như thế.

Xem ra Bệ Hạ đã bắt đầu ra tay.

.

! Bình Điền Thụy không phải là người tầm thường, suy nghĩ của hắn vượt xa Bình Điền Tiến có thể nghĩ.

Như hắn đoán không sai mà nói, tờ chiếu thư trong tay của Nguyễn Văn Vũ một trăm phần trăm là thật, nó chính là chiếu thư chính cống mà Tiên Đế trước khi chết làm ra.

Không chỉ một mình hắn, chắc toàn bộ những tên đại thần của triều đình cũng có chung suy nghĩ như vậy.

Nhưng đáng tiếc Nguyễn Văn Vũ lại đi phạm một sai lầm, sai lầm chí mạng đó là đi liên minh cùng với lại Đại Mao Quốc, mượn binh lực của bọn chúng giúp đỡ y khôi phục vị trí Hoàng Đế.

Ai cũng biết Đại Mao cùng Đại Thành trước nay luôn thù cao tựa biển, Nguyễn Văn Vũ lại nhờ người địch quốc giúp mình, dù những Quý Tộc đang căm ghét Bệ Hạ, muốn ủng hộ Nguyễn Vân Vũ, cũng không giám ra mặt trong lúc này.

Còn về phía Bệ Hạ thì đang thỏa thuê đắc ý bố cục.

Hắn tin chắc rằng những tin tức bất lợi về Nguyễn Văn Vũ mà thằng con mình vừa nghe là do Bệ Hạ cho người truyền ra.

Mục đích là muốn tạo nên căm phẫn trong lòng dân chúng cùng quân đội.

Giờ đây cho dù tờ di chiếu kia là thật thì cũng không ai dám ủng hộ Nguyễn Văn Vũ nữa.

Bệ Hạ chỉ để Kê Khá lan truyền chút chuyện, đã không tốn bao nhiêu sức đã đem bất lợi lớn nhất của mình là chiếu thư thật của Tiên Đế xóa đi.

Vũ Vương ngay từ đầu đã đi một nước cờ sai lầm thái quá, giờ đây đã không con người nào có thể giúp Vũ Vương nỗi nữa rồi.

.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi