GIẢ YÊU THÀNH THẬT

Phó Nhiễm nghe được âm thanh trong điện thoại, mí mắt lập tức mở ra, hai con mắt trợn tròn, xoay người nhìn thấy Minh Thành Hữu nghe chuyện vẫn đang bàng hoàng chưa tỉnh.

Mày kiếm người đàn ông nhíu chặt, cũng không biết tên Huống Dịch này phát ra cái tin thần kinh gì, con mắt nhẹ nhắm hờ, cánh tay phải tiện tay vơ vào lòng 'ôn hương nhuyễn ngọc'.

Phó Nhiễm ghé vào lỗ tai hắn quát nhẹ "Thả tôi ra."

Huống Dịch cười đến mức càng lúc càng gian trá.

Minh Thành Hữu khẽ nguyền rủa. "Chết đi, sáng sớm không có gì lại tìm việc."

"A, cậu mau mở ti vi ra xem một chút."

Phó Nhiễm rụt cổ một cái chuyển ra hướng bên cạnh, Minh Thành Hữu cảm thấy trong ngực có cảm giác rất tốt, tự nhiên không chịu dễ dàng buông ra, tay kia cầm lấy điều khiển từ xa, đầu áp vào cần cổ Phó Nhiễm, vểnh tai nghe âm thanh, cũng không ngẩng đầu "Tin tức gì?"

Còn không đợi Huống Dịch trả lời, âm thanh quen thuộc kia đã truyền lọt vào trong tai.

" Anh ấy thời điểm cao trào, cô là không gặp cái mặt trương yêu mị tận xương kia..."

Là Thẩm Ninh!

Trong ánh mắt Minh Thành Hữu trông mông lung như mặt trời hé mở, đám sương dường như tản đi. Hai tròng mắt hắn trong nháy mắt sáng lên. Sau khi buông thắt lưng Phó Nhiễm ra, nhanh chóng đứng dậy, hình ảnh rõ ràng cho thấy bị chụp trộm. Trên trang đầu Tạp chí giải trí kia dòng chữ cực lớn: Bí mật chuyện Minh Tam thiếu tiêu hồn thực cốt ôn nhu.

"Ta chửi con mẹ nó chứ!"

Minh Thành Hữu nặng nề ném điện thoại di động trên giường, bên trong truyền đến tiếng Huống Dịch nghe như có chút cười hả hê, hắn cầm lấy điều khiển từ xa ngay cạnh đổi vài kênh, mỗi lần chuyển đều là tin tức kia, mặt Minh Thành Hữu xem ra nổi tiếng.

Di động của Phó Nhiễm không đúng lúc vang lên, cô liếc mắt thấy là Tống Chức, chắc là cho rằng cô không thoải mái.

" Alô, Xèo Xèo?"

"Người đàn ông của cậu đủ mạnh mẽ nha, Tiểu Nhiễm, cậu nói tấm hình kia nhất định phải cho tớ xem một chút. Wow, mỹ nam cao trào là hình dáng gì đây, hiếu kỳ chết..."

Đây là người bị nện vỡ đầu hôm qua sao?

Mà bên cạnh, Minh Thành Hữu sắc mặt xanh mét đang nhào tới, Phó Nhiễm vội vàng muốn né tránh.

"Chuyện không liên quan đến tôi."

"Cô có hình của tôi? Cô thật sự là càng ngày mặt càng dài..."

Phó Nhiễm cắt đứt điện thoại, nửa người trên mới ngồi thẳng lại bị hắn làm té nhào vào mép giường.

"May mắn là tôi nói như vậy, bằng không ai cũng biết chúng ta hữu danh vô thực càng khó nói hơn."

"Rầm rầm rầm - - "

"Tam thiếu!"

"Cút cho ta!"

Tiêu quản gia tiếp tục gõ cửa.

"Vừa rồi Lão gia gọi điện thoại đến, bảo ngài cùng thiếu phu nhân lập tức sang đó một chuyến."

Minh Thành Hữu mặc chỉnh tề tựa ở trươc lan can màu ngọc trắng. Phó Nhiễm liếc một cái liền nhìn ra hắn lại đang kéo dài thời gian, hắn hai chân trước sau đứng thẳng, đầu ngón tay khói bay như lưỡi rắn, đám sương lượn lờ. Thấy Phó Nhiễm đi tới, hắn cũng không để ý, khẽ nhấp điếu thuốc.

"Có thể đi rồi chưa?"

"Ngược lại, cô còn gấp gáp hơn so với tôi."

Phó Nhiễm nhìn thấy mặt của hắn, có chút buồn cười.

"Tôi cho là anh không sợ trời không sợ đất đấy, chuyện như vậy cũng không phải anh không có ứng phó xong, nhiều lắm là cho cha mẹ mắng một trận."

Minh Thành Hữu nhéo tắt tàn thuốc, đầu ngón tay không cẩn thận bị phỏng. Phó Nhiễm đứng cách một đoạn chứng kiến thần sắc hắn, Minh Thành Hữu lúc đi qua bên người cô nói lạnh nhạt.

"Đi."

Dọc đường đi, Minh Thành Hữu giống như không có mở miệng.

Thường ngày hắn luôn có tư thái lười biếng, Phó Nhiễm rất ít khi nhìn thấy bộ dạng hắn như vậy, hắn ở trong xe hút điếu thuốc, khuỷu tay trái tựa ngoài cửa xe, từng đợt gió đong đưa sương mù xem ra vài phần yếu đuối. Phó Nhiễm tường tận tỉ mỉ xem xét hình dáng hắn, cũng không nói thêm lời nào.

Xe đi vào khu biệt thự Nam Đường, nơi này nghe nói trước đây là đại viện Quân khu chuyển ra ngoài. Phó Nhiễm đi theo Minh Thành Hữu tiến vào vườn, biệt thự thiết kế kiểu thế hệ trước, dáng vẻ cổ kính giàu có.

Minh Thành Hữu đi đến phòng khách, Lý Vận Linh cúi đầu nhìn xem tờ báo, còn chưa ngẩng đầu liền nghe tới cửa truyền đến âm thanh.

"Mẹ."

Phó Nhiễm nhìn về bốn phía bên cạnh, dựa lưng vào tổ hợp ghế sô pha chính là một bộ giá sách thực mộc toàn bộ, ngay chính giữa là một thanh quân đao dài khoảng một mét, vỏ đao lau sáng soi rõ bóng người, cả bố cục làm cho người ta dùng cảm giác nghiêm túc cùng trang nghiêm để cảm nhận, thật là có vài phần kính trọng.

Lý Vận Linh để tờ báo xuống, trên trang đầu trang báo, Minh Thành Hữu không cần nhìn cũng biết nội dung.

"Tên tiểu tử đáng chết này!"

Lý Vận Linh khẩu khí tức giận, bình thường lời mắng cũng chỉ có một câu như vậy.

Má Ngô vừa vặn đi qua phòng khách.

"Lão gia phân phó nói cho ngài là nếu đến nơi thì liền đi lên."

"Biết rồi."

Minh Thành Hữu khẽ nhấc tay Phó Nhiễm.

"Em trước theo giúp mẹ đã, tôi đi một chút sẽ trở lại."

Khóe môi hắn mân thành một đường, nhìn không ra chút nào vui buồn hay tức giận, cả khuôn mặt yên lặng tựa như một bức vẽ mặt phẳng lặng. Vừa rồi Phó Nhiễm thấy vẻ mặt cô đơn đúng là một chút đều tìm không ra.

Minh Thành Hữu đi lên lầu hai, Lý Vận Linh thân mật kéo tay Phó Nhiễm qua.

"Mau ngồi đi."

Thấy ánh mắt cô vẫn còn chăm chú vào chỗ rẽ trên lầu, Lý Vận Linh không khỏi vỗ nhẹ mu bàn tay Phó Nhiễm.

"Yên tâm không có chuyện gì, nhiều lắm là lần lượt nghe mắng, da mặt nó dày,còn không phải là so với ăn cơm đều là chuyện tầm thường sao?"

"Mẹ, cha khẳng định rất tức giận đi?"

Lý Vận Linh tựa hồ cũng không muốn nói về việc này, dù sao cũng là Minh Thành Hữu sai, bà tiện tay chỉ vào tờ báo kia.

"Tiểu Nhiễm, ở quán cà phê con nói được lời nói kia thật tốt, đối phó bên ngoài cái loại phụ nữ không danh không phận thì phải trấn áp được bọn họ, Thành Hữu cũng là hồ đồ, nhưng cuối cùng thì ta và con cũng yên tâm."

Lý Vận Linh đem lời nói nhẹ nhàng nói về chuyện này, thông minh như Phó Nhiễm, tự nhiên biết rõ đề tài này nên kết thúc. Lúc Minh Thành Hữu đi xuống, thần sắc khẽ biến đổi, Minh Vân Phong xanh mặt ngồi vào trước bàn ăn, Lý Vận Linh không ngừng gắp thức ăn cho Phó Nhiễm cùng Minh Thành Hữu, trong phòng khách không khí nhất thời ngột ngạt, như phảng phất chất chứa các tầng mây qua nhiều năm.

Phó Nhiễm ngẩng đầu lên nhìn về phía người đàn ông bên cạnh, hắn từ từ nhai thức ăn, chỗ thái dương rỉ ra mồ hôi lạnh mỏng manh, tướng ăn hắn vẫn ưu nhã cao quý, nhưng nếu nhìn kỹ, vẫn có thể phát hiện ra Minh Thành Hữu khóe miệng co rúm rất nhỏ. Trên mu bàn tay cầm chiếc đũa lại thấy có mấy sợi gân xanh màu sắc tĩnh mịch.

"Lần sau còn dám làm chuyện như vậy, không chừng ta cắt đứt chân của con!"

Minh Vân Phong mang thói quen nhà binh, tính khí táo bạo kia là nổi danh, Lý Vận Linh trừng mắt nhìn ông.

"Được rồi được rồi, Thành Hữu tự có chừng mực."

"Nó có chừng mực cái rắm!"

"Nhìn xem ông cũng không sợ người chê cười."

"Trở về xin lỗi Tiểu Nhiễm, đổi lại tự mình đi Phó gia một chuyến, nói cho con biết lại đang tưởng mình tai điếc phải không?"

Ánh mắt Minh Thành Hữu ngó qua hướng Phó Nhiễm, chiếc đũa chọc nhẹ.

"Biết rồi."

Trên thái dương hắn mồ hôi rịn hội tụ thành một chỗ như đầy hạt châu, sắc mặt trắng bệch không bình thường. Phó Nhiễm dùng qua cơm trưa, thừa dịp Minh Vân Phong lên lầu liền đi đến bên Minh Thành Hữu.

"Về nhà đi?"

"Không."

Sau giờ trưa, Minh Thành Hữu cùng Lý Vận Linh ở vườn hoa trong vườn đảo cổ nửa ngày, lúc mặt trời lặn phía tây, hoàng hôn, hắn mới cùng Phó Nhiễm rời đi.

Hắn cầm tay lái, đốt ngón tay lồi ra, sức lực toàn thân phụ thuộc vào hai cánh tay, Phó Nhiễm thấy vậy mở miệng nói.

"Anh không sao chớ?"

"Cha tôi để cho tôi mau chóng xử lý sạch chuyện Thẩm Ninh, cô vui vẻ chứ?"

"Lời này khẳng định cũng không phải là cha anh lần đầu nói đi?"

Gò má Minh Thành Hữu góc cạnh rõ ràng chuyển hướng Phó Nhiễm, bọn họ ở trong không gian nhỏ hẹp đối mặt, hai bên bên tai chỉ nghe thấy từng tiếng hít thở của đối phương, Minh Thành Hữu cười, trong mắt không còn bình tĩnh nữa, lại lần nữa phủ nhận.

"Cô biết là tốt rồi."

Phó Nhiễm cũng không giận, lúc xe cua cô nhìn thấy Minh Thành Hữu khẽ nhăn lại mày, trong miệng bật ra tiếng kêu rên. Ánh mắt cô từ quanh người hắn quan sát, sau đó rơi xuống phần lưng hắn.

Minh Thành Hữu mặc một bộ trang phục màu đen, mà khi lái xe lưng lại thẳng tắp, hoàn toàn không giống phong cách hắn lười biếng.

Phó Nhiễm đưa tay dò xét đến sau lưng của hắn, chỉ nghe Minh Thành Hữu giống như hít một hơi lạnh, cô có ý tốt hỏi thăm.

" Anh có phải bị đánh hay không?"

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi