GIẢ YÊU THÀNH THẬT

Phó Nhiễm đứng ở đầu hẻm, nếu như cô chưa trở về Phó gia, vậy giờ này đứng ở bên cạnh Minh Thành Hữu không phải là Vưu Ứng Nhụy sao?

Hai tay cô cắm vào trong túi áo khoác ngoài, đứng tại đầu hẻm đó, Minh Thành Hữu đứng quay lưng lại, Phó Nhiễm thấy không rõ thần sắc hắn lúc này, chỉ nghe hai người lờ mờ nói chuyện mấy câu.

Đúng lúc đó Vưu Ứng Nhụy phát hiện ra Phó Nhiễm đứng cách đó không xa, cô vẫy vẫy tay. Sắc mặt trong đêm tối như nở rộ.

"Hi! Tiểu Nhiễm."

Minh Thành Hữu vứt bỏ điếu thuốc đang kẹp ở ngón giữa, theo tầm mắt của cô nhìn Phó Nhiễm.

Phó Nhiễm đứng ở dưới cột đèn đường, trong mắt chợt thấy đau nhói. Ánh sáng đen tối hẹp hòi, chỉ chứa được một thân ảnh nhỏ của cô, nhìn kỹ dường như còn có thể phát hiện ra đám sương hiu quạnh cô độc. Phó Nhiễm bước vài bước đi đến trước xe, mở cửa xe, người cũng chưa lập tức ngồi vào.

"Làm sao anh tới đây?"

"Xe anh là cho Huống Tử mượn về nhà."

Phó Nhiễm quay mặt ra hướng Vưu Ứng Nhụy.

"Mẹ thấy cô không nói tiếng nào liền chạy đi, bà rất lo lắng."

"Lo lắng tôi chạy đến Phó gia sao? Cô nói cho bà yên tâm, tôi có thể tự mình biết rõ."

Những câu nói đả thương người này lại không bận tâm nặng nhẹ nói ra được, Phó Nhiễm cảm thấy may mắn là Thẩm Tố Phân sẽ không nghe thấy.

"Nếu cô đã biết rõ như vậy thì tốt."

Vưu Ứng Nhụy thấy hai người ngồi vào trong xe, chiếc xe Audi màu đỏ cho dù ở ánh sáng ban đêm không đủ chiếu sáng vẫn có thể nhìn thấy rõ ràng sắc cạnh tinh tế. Lúc thấy đuôi xe chậm rãi rời đi đi về phía trước, Vưu Ứng Nhụy nhớ tới khi còn ở Phó gia, Phó Tụng Đình đã từng nói là khi nào cô kết hôn sẽ tặng cho cô chiếc xe Audi thích nhất. Nhưng lúc này tất cả đã đều không giống nhau.

Con mắt Minh Thành Hữu nhìn chằm chằm thân ảnh ở kính chiếu hậu.

"Chậc chậc, công chúa biến thành cô bé lọ lem."

"Không phải vừa vặn sao? Cô bé lọ lem mới có thể đợi đến khi hoàng tử tới cứu chuộc."

"Ý của em là, anh không phải là hoàng tử của em?"

Phó Nhiễm lái xe đến đường lớn, cô quay đầu lại chế nhạo.

"Anh tình nguyện vì tôi treo cổ trên một thân cây?"

"Đủ độc rồi à, chờ anh đem cả cánh rừng chém sạch sẽ tới nhổ hết em gốc cây cổ thụ lệch nghiêng này."

Phó Nhiễm chỉ là cười cười, bất hòa với Minh Thành Hữu thật là...

"Ăn xong cơm tối sao?"

Phó Nhiễm lắc đầu.

"Đi, anh dẫn em đi ăn."

"Không muốn đi."

Phó Nhiễm mới cự tuyệt, một cái tay tùy tiện rơi xuống trên đùi cô, trong lòng cô cả kinh, trong miệng đã ra phản ứng.

"Ở đâu?"

Minh Thành Hữu đi ra ngoài tuyệt đối phải là ở chỗ tốt nhất thị trấn Nghênh An, Mê Tính, tên như ý nghĩa, bởi vì đam mê nhất thời vui thích mà đúc thành tính xác thực mỗi ngày đều không sợ người khác làm phiền. Ngồi ở trước sân khấu có thể chứa gần chừng hai mươi người, Phó Nhiễm đẩy tay Minh Thành Hữu đưa tới chén rượu ra.

"Tôi uống rượu rất kém."

"Kém nhiều không? Anh không sợ!"

Uống rượu Whiskey rất nóng, đầu lưỡi như bị phỏng lại, Phó Nhiễm nhẹ nheo mắt lại, vẻ mặt khó coi.

"Làm sao anh sẽ tới Vưu gia đi?"

"Nhớ em, phải đi đón em."

Minh Thành Hữu quay đầu hướng lên tầm mắt của cô.

"Đừng dùng loại ánh mắt này nhìn anh, anh nghiêm chỉnh lại thì đều quân tử so với người khác."

Trong lòng Phó Nhiễm buồn phiền, coi rượu như nước uống theo Minh Thành Hữu, một hơi uống hết, quả thật cô không uống được nhiều, trong miệng có ý muốn la hét. Nghe thấy chuông điện thoại di động vang lên, tìm mấy lần mới cầm được điện thoại lên.

"Cái người chết tiệt kia, đang lêu lổng ở đâu? Lão nương gọi cậu bao nhiêu cuộc điện thoại mà không nhận, alô, alô - - "

Phó Nhiễm đổi điện thoại sang tai bên kia.

"Xèo xèo, tớ ở Mê Tính."

"Cái gì? Có chuyện tốt như vậy lại không kêu chị em đi cùng, ngươi có lương tâm sao? Mau nói cho ta biết căn phòng được bao kia ở đâu, tớ liền qua ngay - - "

Phải, sau đó sẽ đến thêm một người càng không biết uống rượu.

Minh Thành Hữu đi ra khỏi phòng lúc Phó Nhiễm uống không say lắm, hắn nghe được tiếng bước chân dồn dập từ hành lang đầu kia truyền đến. Minh Thành Hữu đẩy cửa mở ra một gian phòng cũng tầm thường đi vào, rồi quay người đóng cửa lại.

"Huống Tử."

"Tam thiếu, an toàn sao?"

Người đàn ông từ xa bước đến, từng động tác tuyệt đối không giống với bô dạng ướt át bẩn thỉu trong ngày thường, cái bộ dạng phóng đãng không kềm chế được, tưởng như là hai người. Ở trong phòng bình thường này, Minh Thành Hữu một tay cắm vào trong túi quần, đứng lại ở trước cửa sổ

"Tôi mang theo Phó Nhiễm tới, không có người hoài nghi."

"Hai ngày trước nhập hàng có chút ít vấn đề xảy ra, ta ra mặt đi tìm Vương Thể ăn bữa cơm, ngược lại hắn lại dễ nói chuyện, bày tỏ sẽ gấp rút đi thăm dò giúp, chỉ là việc này phát sinh kỳ quặc, rõ ràng cho thấy có người nghĩ muốn tiến đến dành miếng cơm của chúng ta. Vốn việc này không cần phải kinh động đến cậu, nhưng liên quan đến rất nhiều chuyện, tôi chỉ sợ không làm được."

Hôm nay Minh Thành Hữu mặc tây trang màu đen toàn thân, màu sắc mê hoặc như là thiên sứ hắc ám, ma mị mà toát ra gợi cảm. Hắn cầm điếu thuốc thong thả ung dung đến ngồi trên ghế sofa. Hai chân hắn thon dài bắt chéo, môi mỏng nhấp nhẹ ra vòng khói thuốc.

"Vương Thể là người nổi danh là lão hồ ly, may mà sinh mạng hắn nằm trong tay chúng ta, như vậy, buổi tối sau khi trở về, cậu hãy gọi điện thoại bức hắn, nhưng muốn có chừng có mực, tôi cũng không tin trong miệng hắn phun không ra cái chữ. Đến lúc đó, tôi đem hàm răng hắn nhổ sạch, muốn thử cạy ra xem một chút đầu lưỡi của hắn là làm bằng cái gì!"

"Thực mẹ nó, máu tanh!"

"Ông đây lại thích máu tanh!"

Cánh tay Minh Thành Hữu đưa thuốc lá bóp tắt.

"Việc này tôi sẽ không ra mặt, quy củ cũ, giao cho cậu."

Minh Thành Hữu chỉ ngồi trong phòng một lúc, sau đó hắn rời đi trước, đặc biệt, một tiếng đồng hồ sau Huống Dịch mới ra khỏi phòng.

Trong phòng VIP Thiên Tự, Tống Chức mới đến không tới một giờ mà cũng đã say mất hết hình tượng, Phó Nhiễm cũng không khá hơn chút nào, chỉ ôm bả vai đối phương đang cao giọng hát.

"Sai sai sai, là lỗi của em..."

Tống Chức hát theo liên khúc.

"Anh luôn nói là lỗi của em, có thể chính anh luôn quá mức mình..."

Minh Thành Hữu nghe được đau đầu, thế này đến tận cùng là cái gì?

Tống Chức ôm lấy micro đang cao giọng bão tố, nhìn thấy mỹ nam xuất hiện, lúc này bão tố liền dừng lại, một cánh tay ôm lấy cổ Phó Nhiễm, một tay khác cầm micro gõ thẳng trên đầu cô.

"Đàn ông của cậu thật yêu nghiệt như vậy, so với trên ti vi đã hơn nhiều, thành thật khai báo, phương diện kia được chưa, nói một chút, nói - - "

Phó Nhiễm bị siết nên thở hắt ra, mở to mắt không biết nên nói gì, xem ra cũng say không nhẹ. Tống Chức uống nhiều rượu sau đó chính là nói nhiều.

"Cao trào mỹ nam, mỹ nam cao trào, oa oa - "

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi