GIẤC MƠ NGỌT NGÀO

Hôm sau, Đại Vị Hi thức dậy tương đối sớm, tối qua cô không hỏi Tống Tinh Trần ở lầu mấy, cho nên chỉ có thể ngồi trong phòng chờ anh.

Không lâu sau, chuông cửa liền vang lên, Đại Vị Hi chạy nhanh ra mở cửa.

Tống Tinh Trần nhìn cửa nhanh chóng được mở ra, anh sửng sốt một chút nói: “Dậy sớm như vậy à? Đang đợi tôi?”

“Ừ.” Đại Vị Hi gật đầu, nghiêng người sang một bên để cho Tống Tinh Trần vào.

Trong phòng sạch sẽ, Tống Tinh Trần đi về phía ghế sô pha, đối diện Đại Vị Hi nói: “Tôi có mua đồ ăn, ăn sáng xong rồi đi đến đoàn phim.”

“Được.” Đại Vị Hi đi đến ghế sô pha ngồi xuống, giữ khoảng cách lớn với Tống Tinh Trần.

Đại Vị Hi ăn không được nhiều, mới ăn mấy miếng đã no, rồi cô ngồi chờ Tống Tinh Trần ăn xong.

Tống Tinh Trần ngẩng đầu hỏi: “Ăn ít như vậy sao?” Trước mặt Đại Vị Hi còn phân nửa bữa sáng chưa ăn, Tống Tinh Trần nghi ngờ, sức ăn của con gái đều nhỏ như vậy sao?

“Tôi buổi sáng không ăn được quá nhiều.” Đại Vị Hi trả lời.

Tống Tinh Trần nhìn cơ thể nhỏ bé gầy yếu của cô, không tự chủ được nói: “Ăn thêm đi, con gái béo một chút thì mới dễ thương, không cho phép lãng phí thức ăn.”

Đại Vị Hi nghe câu trước còn đang định phản bác, nhưng suy nghĩ một chút thì cảm thấy đúng thật không nên lãng phí thức ăn được, chỉ đành phải cầm đũa lên tiếp tục ăn.

Tống Tinh Trần ăn xong, nhìn cái miệng nhỏ của Đại Vị Hi vẫn còn đang ăn, có thể là ăn không vô, nhưng cô thật sự quá gầy. Dù sao thời gian cũng không gấp, anh ngồi chờ cô ăn xong.

Thấy Tống Tinh Trần nhìn chằm chằm mình ăn, Đại Vị Hi có chút không được tự nhiên, đỏ mặt, nhỏ giọng hỏi: “Cái đó, anh có thể đừng nhìn tôi nữa được không?”

Tống Tinh Trần nghe thấy thế thì không nhịn được mà nở một nụ cười, anh gật đầu một cái, nói: “Được.” Sau đó quay đầu đi lấy điện thoại ra xem.

Đại Vị Hi lặng lẽ ngẩng đầu, cô không biết Tống Tinh Trần đang xem cái gì trên điện, dáng vẻ còn rất nghiêm túc, nhưng cũng may là không tiếp tục nhìn cô chằm chằm.

Đại Vị Hi sợ Tống Tinh Trần chờ lâu nên tăng tốc độ ăn cơm, trong chốc lát liền ăn xong.

Lấy tờ giấy ăn lau sạch miệng, nói: “Tôi ăn xong rồi, có thể đi đến đoàn phim.”

Tống Tinh Trần để điện thoại xuống nhìn một cái, thật sự đã ăn xong rồi, trong lòng âm thầm suy nghĩ, không phải là không thể ăn nữa sao.

Tống Tinh Trần đứng lên, cười với Đại Vị Hi một tiếng nói: “Vậy đi thôi.”

Thời điểm bọn họ đến đoàn phim vừa vặn lúc Mã Kỳ Nhuận đang quay hình. Đạo diễn Mã nhìn thấy Đại Vị Hi đến thì vội vàng kéo Đại Vị Hi đến bên cạnh.

“Vị Hi, cháu nhìn đoạn này một chút, bác cứ luôn cảm thấy không ổn, nhưng lại không biết chỗ nào.” Mã Vệ Quân chiếu lại đoạn phim cho Đại Vị Hi xem, Mã Kỳ Nhuận cũng đứng một bên nhìn.

Đại Vị Hi sau khi xem xong, chân mày hơi nhíu lại với nhau, nói: “Mã Kỳ Nhuận đoạn này diễn rất được, nhưng ánh mắt lại không đúng. Ánh mắt nam chính không có hung ác, lạnh như băng như vậy, diễn thế thì có hơi bệnh hoạn. Nam chính có đôi mắt tràn đầy hy vọng, anh ấy không hề oán hận thế giới này, cho nên ánh mắt phải chứa nhiều sự mong đợi hơn, sự oán hận phải ít đi.”

Mã Kỳ Nhuận nghe xong, nhất thời tỉnh ngộ, chả trách anh làm sao cũng không tìm được cảm giác, hóa ra anh đã hiểu sai tâm tính của nam chính.

Mã Vệ Quân cũng cảm thấy Đại Vị Hi nói không sai, cô đã chỉ ra được lỗi sai mấy hôm nay của ông, đạo diễn Mã không kiềm được mà khen Đại Vị Hi vài câu.

Sau khi quay đi quay lại đoạn đó nhiều lần, hiệu quả đem đến vô cùng thuận lợi cho Mã Vệ Quân.

“Không tệ, không tệ, biểu hiện rất xuất sắc, đoạn này nhất định sẽ trở thành kinh điển.” Mã Vệ Quân cười nói, thật sự vừa lòng với đoạn diễn này.

Đại Vị Hi cũng rất cao hứng, khóe miệng khẽ nâng lên.

Cách đó không xa Tống Tinh Trần đang nghịch điện thoại, ngẩng đầu một cái vừa vặn nhìn thấy nụ cười ngọt ngào của Đại Vị Hi, khóe miệng cũng vẽ ra một nụ cười. Bé fan của anh, thật sự đáng yêu.

Mã Kỳ Nhuận quay xong, đi đến ngồi cạnh Tống Tinh Trần, Tống Tinh Trần tắt điện thoại, cười trêu trọc nói: “Anh Mã diễn xuất không tệ, có thể đạt giải ảnh đế rồi đấy.”

Mã Kỳ Nhuận cũng không sợ xấu hổ, cùng anh đùa giỡn, cười trả lời: “Khiêm tốn một chút, nhưng mà kỹ thuật diễn đáng chết này muốn giấu mà giấu chẳng được.” Nói xong làm ra điệu bộ vì thế mà biểu tình phiền não.

Tống Tinh Trần cười cười, lười vạch trần anh ta.

“Nhân vật đã chọn xong?” Mã Kỳ Nhuận hỏi.

“Ừ, buổi chiều quay.” Tống Tinh Trần gật đầu trả lời.

Mã Kỳ Nhuận gật đầu, không tiếp tục nói.

Buổi chiều bố trí xong trường quay, Tống Tinh Trần bị kêu qua, khi đi ngang thì thấy Đại Vị Hi đang dời cái ghế nhỏ ra ngồi sau lưng đạo diễn Mã.

Cảnh diễn của Tống Tinh Trần không nhiều, trong chốc lát đã xong việc.

Tống Tinh Trần quay xong thì đi đến chỗ Mã Vệ Quân, hỏi: “Đạo diễn Mã, tôi diễn ổn chứ?”

Mã Vệ Quân gật đầu nói: “Không tệ không tệ.”

Tống Tinh Trần lộ ra nụ cười, sau đó quay đầu về phía Đại Vị Hi: “Cô Đại cảm thấy thế nào?”

Đại Vị Hi đột nhiên bị gọi tên, sững sốt một hồi, suy nghĩ một chút rồi nặn ra hai chữ: “Rất tốt.”

Nụ cười trên mặt Tống Tinh Trần lại sâu hơn một chút, vui vẻ một cách khó hiểu.

Mã Vệ Quân không muốn quấy rầy những người trẻ tuổi bọn họ nói chuyện, nói vài câu thì đi giám sát diễn viên quay phim.

“Cô Đại hôm nay còn có việc sao? Cùng nhau đi ra ngoài ăn cơm không?” Tống Tinh Trần hỏi.

“Không cần đi, lát nữa tôi ăn cơm cùng với Giai Giai.” Đại Vị Hi từ chối, cô nghĩ lại buổi sáng ăn cơm bị giám sát như vậy, vô cùng xấu hổ.

“Vậy được, buổi tối tôi đón cô về khách sạn.” Tống Tinh Trần nói.

“Thật ra thì…” Đại Vị Hi còn chưa nói hết lời, thì bị Tống Tinh Trần cắt lời.

“Số điện thoại của cô Đại là gì nhỉ, để thuận tiện liên lạc.” Tống Tinh Trần hỏi.

Đại Vị Hi do dự một chút, nói: “147…56.”

“Được, vậy tôi đi trước, buổi tối tôi tới đón cô, tạm biệt.” Tống Tinh Trần nói xong thì lập tức đi không quay đầu lại.

Đại Vị Hi đứng tại chỗ, có chút ngẩn ngơ, thật ra thì vừa rồi cô muốn nói không cần phiền phức như vậy, buổi tối cô có thể tự mình trở về khách sạn.

Sau khi Tô Giai Giai quay xong, trời đã tối hết rồi, lúc ăn cơm Tô Giai Giai nói: Vị Hi, lần sau chị đói thì đi ăn trước đi, không cần chờ em đâu, công việc của em có lúc sẽ xong rất trễ.”

“Không có sao, ăn cơm một mình thì chán lắm.” Đại Vị Hi nói.

“Một lát ăn cơm xong sẽ khá trễ, lỡ không có xe về khách sạn thì sao?” Tô Giai Giai hỏi, “Nếu không thì tối nay chị ở lại cùng em đi, một mình chị trở về khách sạn thì không an toàn.”

“Không cần, lát nữa có người đến đón chị.”

“Trợ lý Tần sao?”

Đại Vị Hi lắc đầu một cái.

“Vậy là ai?” Tô Giai Giai nghi ngờ.

“Ừm, là Tống Tinh Trần.” Đại Vị Hi vừa nói, trên mặt hiện lên một chút hồng.

“Ta đi, chị với Tống Tinh Trần quen nhau sao?” Tô Giai Giai có chút kinh ngạc.

“Không có, làm sao có thể được! Anh ấy ở cùng một khách sạn với chị. Tối hôm qua chị không gọi xe được nên gặp anh ấy, anh ấy nói sau này nhân tiện đưa chị về khách sạn mà thôi, em nghĩ đi đâu vậy.” Đại Vị Hi giải thích.

Tô Giai Giai có chút thất vọng, nếu có thì tốt biết bao. Cô cảm thấy hai người bọn họ rất xứng đôi. Đột nhiên cô nghĩ đến cái gì đó, cười nói: “Mỗi ngày cùng nhau tan làm cũng có thể bồi đắp được tình cảm mà, chỉ cần mục tiêu đủ kiên định, thần tượng cũng có thể biến thành chồng, có phải không chị Vị Hi?”

Đại Vị Hi không đồng ý, cô giải thích, “Chị thích anh ấy nhưng chị chưa bao giờ nghĩ đến việc ở bên anh ấy, chỉ là động lực của chị thôi, em đừng có suy nghĩ nhiều như vậy.”

Tô Giai Giai bĩu môi một cái, cô mới không tin.

Hết chương 8.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi