GIẤC MỘNG CŨ - TIỂU THẤT TỂ TỬ

Ánh mắt ta vô tình dừng lại trên cuốn sổ tay, ta ngây người nhìn chằm chằm vào cái tên "Thẩm Kinh Mặc", nhưng suy nghĩ lại không thể tập trung.
"Tiểu thư, người nên nghỉ ngơi sớm đi, sắc mặt không được tốt lắm."
"Các ngươi đọc thoại bản, có nhớ được tên nhân vật không?"
Các nàng liếc nhìn nhau, rồi gật đầu.
Sắc mặt ta càng thêm tệ.
Ta có vấn đề rồi, khi nhìn lại vài tháng qua, trong đầu hoàn toàn trống rỗng.
Ta cố gắng suy nghĩ rõ ràng một mạch.
Ta là con gái duy nhất của nhà họ Bạch, mẹ vì sinh ra ta mà tổn thương thân thể, không thể sinh thêm.
Cha ta muốn nạp thiếp, nhưng mẹ ta sống c.h.ế.t không chịu, hơn nữa nhà ngoại là danh môn vọng tộc, cha ta không thể chống đối, đành bỏ cuộc.
Vì thế, trách nhiệm chấn hưng gia tộc họ Bạch rơi lên vai ta, tìm được lang quân như ý trở thành bốn chữ ám ảnh ta đến mức tai chai sạn.
Bất cứ điều gì không vừa ý cha mẹ, đều sẽ dẫn đến một trận đòn roi.
Năm ta mười bốn tuổi, ta chặn ngựa giữa đường, quen biết Lộ Trạch Khiêm.
Cha ta nói, đây là cơ hội tốt, ép ta nhiều lần chặn hắn.
Lộ Trạch Khiêm nhờ vậy mà quen biết ta, đối xử với ta rất tốt, hai nhà thuận theo tự nhiên mà định hôn, thoáng chốc đã mười năm.
Theo lý, ta sớm nên gả cho hắn, nhưng phụ thân ta cứ muốn chờ, chờ Lộ Trạch Khiêm đạt được công danh lợi lộc cao hơn, đưa ra sính lễ cao hơn.
Lần lữa một hồi, tuổi ta cũng lớn. Kinh thành sẵn lòng lấy ta, chỉ có mỗi Lộ Trạch Khiêm.
Phụ thân ta càng ngày càng mất trí, sợ rằng Lộ Trạch Khiêm mất hứng thú với ta, nhiều lần lấy cớ đẩy ta đến ở nhà Lộ gia.
Sau đó về quê tế tổ, rơi xuống vách núi, khi tỉnh lại, ký ức sao lại trở nên mơ hồ như vậy?
Lộ Thu Nguyệt xuất giá, ta lại gây rối trong hôn lễ của nàng, ta vì sao phải gây rối? Chỉ vì chuyện tranh bát canh với nàng trước kia sao?
Ở Tùng Tử Sơn gặp nạn, ta lại không nhớ được gương mặt ân nhân cứu mạng, ta cùng hắn ở chung mấy ngày, đã nói gì, làm gì, tất cả đều không nhớ.
Ta nắm tay nha hoàn, "Ngươi đi hỏi thử, ở Tùng Tử Sơn ai đã cứu ta!"
Nhân lúc các nàng rời đi, ta gấp gáp lật lại cuốn sổ tay, tất cả câu chuyện nối lại, lại xuất hiện một đường nét khác.
Nói ra thật hoang đường, năm ta mười bốn tuổi, người ta gặp là Thẩm Kinh Mặc, người ta lấy cũng là Thẩm Kinh Mặc, thậm chí hai năm sau, Thiết Vân Đài c.h.ế.t trận, Thẩm Kinh Mặc được phong hầu, ta trở thành hầu phu nhân...
Những điều này đều là sau khi ta rơi xuống vách núi tỉnh lại, mơ thấy gì, thì viết đó, nét chữ nguệch ngoạc hỗn loạn.
Vết sẹo trên tay, gây rối trong hôn lễ Lộ Thu Nguyệt, đều là vì ta tin rằng mình là phu nhân của Thẩm Kinh Mặc.
Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗
Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^
Truyện CHỈ đăng trên Fanpage "Xoăn dịch truyện" và web MonkeyD. Vui lòng KHÔNG reup.
Nha hoàn bên ngoài vội vã quay lại, "Tiểu thư, cứu người là Thẩm tướng quân."
Lại là Thẩm Kinh Mặc.
Ta ôm đầu gối, chậm rãi cúi đầu, hồi lâu không nói gì.
"Lộ công tử."
Một đôi giày thêu đen dừng trước mặt, bóng đen phủ xuống, che khuất ta.
Hắn cúi người, bàn tay trắng nõn thon dài nhặt cuốn sổ rơi trên đất, "Viên Hương, Thẩm Kinh Mặc... đã dùng cổ thuật với nàng."
"Lúc đó nàng... rất đau khổ. Ta không muốn nói với nàng."
Ta từ từ ôm lấy Lộ Trạch Khiêm,
"Ta biết. Ta chưa từng quen Thẩm Kinh Mặc, không lý nào chỉ một giấc mộng lại khiến ta mê muội đuổi theo hắn."
Lộ Trạch Khiêm vuốt ve tóc ta, cuốn sổ bị hắn ném vào lò lửa, nhìn nó bị ngọn lửa nuốt chửng, cháy thành tro.
"Hắn muốn làm gì?" Ta hỏi.
"Hủy diệt Lộ gia." Lộ Trạch Khiêm ngồi xổm trước mặt ta, ánh mắt dịu dàng, "Không sao, Thu Nguyệt đang theo dõi hắn, muội ấy sẽ không gặp nguy hiểm."
"Thu Nguyệt? Chẳng lẽ nàng gả qua đó là vì..."
"Viên Hương, ta và Thu Nguyệt đã trải qua rất nhiều khó khăn, cho nên chúng ta sẽ bất chấp tất cả để bảo vệ những gì đã đạt được."
Lộ Trạch Khiêm mỉm cười dịu dàng, "Với Thu Nguyệt, ta sống sót là chỗ dựa lớn nhất của muội ấy."
Lộ Thu Nguyệt gả vào tướng quân phủ, là để giám sát Thẩm Kinh Mặc.
Ta kinh ngạc trước sự sắp đặt và mưu tính của Lộ Trạch Khiêm, lúc này mới thực sự thấy rõ con người sau vỏ bọc dịu dàng.
Giọng nói của Lộ Trạch Khiêm rất khẽ, như thì thầm bên tai: "Viên Hương, đừng sợ ta. Nàng là thê tử của ta, ta sẽ bảo vệ nàng bằng cả mạng sống."
Ở cái kinh đô ăn thịt người này, không giấu mặt sau lớp ngụy trang từng lớp, làm sao mà tồn tại được?
Lộ Trạch Khiêm không sai.
***
Mười ngày thoáng chốc đã qua.
Tối nay, Bạch phủ treo đèn kết hoa.
Lộ phủ gửi đến bộ hỉ phục rất đẹp, ngọc trai đông đầy tay áo và vạt trước, dưới ánh nến, lấp lánh rực rỡ.
"Tiểu thư, tối nay nô tỳ làm giường cho người, nghỉ một chút đi, ngày mai đại hôn, có nhiều việc phải làm."

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi