GIÁC NGỘ



Đám người lạ mặt kia trên thân mặc y phục giống nhau, trên tay cầm kiếm, có lẽ là đệ tử của một môn phái nào đó.

Vừa nghe thiếu niên nọ nói xong, liền có vô số ánh mắt hướng về phía Vân Ngạo Phong mà nhìn. Từng trận xôn xao to nhỏ, hết thảy đều lọt vào tai hắn.

"Vị công tử này có lẽ là nhầm lẫn rồi đi? Thời gian gần đây hai chúng ta ở gần nhau, hoàn toàn không đi ra khỏi núi, làm sao có chuyện hắn là kẻ sát nhân chứ." Bước ra khỏi kết giới, Trắc Từ liền nghi kỵ hướng ánh mắt nhìn thiếu niên nọ.

"Tuyệt đối không thể lầm được, ta chính mắt nhìn thấy hắn giết người. Hơn nữa, còn là giết một nhà cô cô của ta." Bị nhìn, thiếu niên cũng không có cảm thấy sợ hãi. Ngược lại, lại càng hùng hùng hổ hổ khẳng định.

Trong âm điệu còn mang theo bi thương, khiến cho rất nhiều người đều đồng cảm với thiếu niên.


Trước mắt có hai vấn đề quan trọng, Đoàn Lễ cũng phần nào khó xử. Cuối cùng, vẫn là quyết định làm sáng tỏ sự việc gần hơn.

"Công tử luôn khăng khăng khẳng định hắn là kẻ giết người. Vậy xin hỏi, ngươi có chứng cứ gì không?" Liếc nhìn Trắc Từ một cái đầy thán trách. Một phần là bởi vì thanh danh của toàn phái, một phần xuất phát từ lòng khó hiểu, Đoàn Lễ liền quay sang hỏi thiếu niên nọ.

"Ta..." Bị hỏi như vậy, dường như không thể tiếp lời nổi. Thiếu niên ấp a ấp úng một hồi, sau đó giống như nhớ ra cái gì đó, thò tay mò từ đai lưng ra một vật.

"Đây là chứng cứ." Thiếu niên giơ lên ba cái phi tiêu, lại nói: "Hôm đó Mã Liên cũng nhìn thấy, một gia đình ba người chỉ trong một động tác chớp nhoáng của hắn liền đã ngã xuống đất. Chúng ta không kịp ngăn cản, nhưng cho dù ra mặt, thực lực chênh lệnh quá lớn, kết cục của chúng ta cũng chỉ có một con đường chết mà thôi."

Lúc này, ở bên cạnh thiếu niên đã bước lên một nam tử. Người này nhìn ngoại hình giống như trẻ hơn thiếu niên kia vài tuổi, Mã Liên gật đầu: "Đúng là như vậy! Những lời Bách Xuyên sư huynh nói đều là sự thật."

Đám đông người qua người lại, tụm năm tụm bảy xúm đầu vào nhau mà bàn tán vô cùng sôi nổi.

"Chỉ bằng một hai câu nói không rõ thực hư của các ngươi, đã muốn kết tội người khác. Cầm lên một ám khí, liền nói người ta là kẻ sát nhân. Điều này, ta e là cần suy sét, tra hỏi rõ ràng hơn."

Người vừa nói, không ai khác chính là Đàm Quân Thư. Y cũng là người hiện đại, đối với những loại hình kết tội vu oan này, trong phim kiếm hiệp giang hồ hay học sinh vườn trường, đều phải có một tình huống như thế.

Mà đại đa số đều xuất phát từ lòng đố kỵ, hoặc là chướng mắt. Khi còn ở hiện đại, y thích nhất là ngồi xem phim rồi suy luận này nọ, những tình tiết giống vậy y chỉ liếc mắt một cái là nhìn thấu được.


"Vậy xin hỏi công tử, chuyện này xảy ra cách đây bao lâu rồi? Địa điểm là nơi nào?" Nghe lời Đàm Quân Thư nói thật sự rất có lý, Đoàn Lễ liền quay sang, tiếp tục tra khảo thiếu niên tên Bách Xuyên kia.

"Chuyện xảy ra ở Thê Tam thành, đã được năm ngày!" Người trả lời không phải Bách Xuyên, mà là Mã Liên: "Vốn chúng ta chưa bẩm báo ngay, là bởi vì lúc đó người vẫn chưa chết."

"Nhưng trong phi tiêu này hiển nhiên là có độc. Lưỡi tiêu chỉ xẹt nhẹ qua yết hầu, vốn không thể lấy mạng người, lúc đó chỉ là đánh ngất bọn họ. Nhưng độc tố trong này phát tác chậm, năm ngày sau khi chất độc đã ngấm vào xương tủy mới cùng lúc bùng lên, trực tiếp đoạt mạng người."

Đưa tay cầm lấy ba phi tiêu từ tay Bách Xuyên, Mã Liên một bên nói, một bên lại giơ tay thật cao, đem đồ vật bên trong đều lọt vào tầm nhìn của đám người.

Trong giây lát nghe Mã Liên nói, Trắc Từ không khỏi nhíu mày. Trong lòng dường như ngờ ngợ ra điều gì đó, nhưng nhất thời lại nghĩ không ra.

Bầu không khí trở nên nặng nề, Đoàn Lễ quay người xoa xoa huyệt thái dương, hỏi Vân Ngạo Phong: "Cách đây năm ngày, ngươi từng xuống núi sao?"

"Có xuống!" Dường như không chút do dự nào, Vân Ngạo Phong liền đã không nhanh không chậm, thành thật trả lời.

Mặc dù đã mơ hồ nhìn thấy được chân tướng, chỉ là trước mắt còn có một tầng sương mù dày đặc, che đi câu trả lời mấu chốt nhất, gió thổi cũng khó tan đi. Khiến người ta đã ngờ ngợ đáp án, nhất thời lại không dám suy đoán lung tung.

"Ta đúng thật đã đến Thê Tam thành vào năm ngày trước, vào buổi tối!" Trái lại với sự xôn xao náo động của mọi người, Vân Ngạo Phong lại rất bình tĩnh, điềm nhiên mà khai báo mọi chuyện.


Nghe hắn thừa nhận, Bách Xuyên liền giống như muốn đổ thêm dầu vào lửa, thừa cơ chen mồm vào: "Chính miệng hắn cũng đã thừa nhận rồi. Đoàn chưởng môn, tội đồ ở ngay trước mắt, ngài tốt nhất nên nhốt người vào ngục giam, tránh cho sau này hắn lại đi gây họa, giết người vô tội khắp nơi."

"Chưởng môn sư bá, lời của người ngoài không thể tin bừa. Đệ tử vẫn là xin người tra xét rõ ràng." Đàm Quân Thư nhất quyết không chịu lép vế, hướng Đoàn Lễ cúi người khom lưng.

Đoàn Lễ nhắm mắt gật gật đầu, tỏ vẻ đã hiểu. Nào ngờ, còn chưa có người nào lên tiếng, lại nghe Vân Ngạo Phong nói: "Ta đích thực đã đến Thê Tam thành vào năm ngày trước. Nhưng, tất cả những lời bọn họ vừa nói, đều là ngậm máu phun người!"

Những người ở đây, đầu óc đã quay mòng mòng, khó hiểu vô cùng tận. Người thì nói giúp Vân Ngạo Phong, kẻ thì không ngừng hắt nước bẩn lên người hắn. Nghe đi nghe lại, vẫn là im lặng tiếp tục lắng nghe.

Vô tình, ánh mắt của Vân Ngạo Phong lướt qua một nơi, phát hiện một bóng hình ngày đêm hắn mong nhớ. Nhưng chỉ là vô tình lướt qua, hắn liền đã giả vờ như chưa từng phát giác, lặng lẽ quay đầu lại.






Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi