GIÁC NGỘ



"Vương Thần!" Cùng với tiếng gọi lo lắng của Ý Hiên, Ma nhân xung quanh quảng trường cũng đồng loạt kinh hô.

Ngay khi Biên Á ngã xuống, thế nhưng thân thể lại rơi vào một vòng tay ấm áp, quen thuộc. Y thở dốc đè nén, mi tâm chau lại, ôn nhu nhìn gương mặt đã lâu không thấy trước mặt: "Ý Hiên ca ca..."

"Đệ... đúng là một tên ngốc tử, chỉ vì một chút hiểu lầm mà đã bỏ đi, bây giờ... không thể quay đầu rồi!" Ý Hiên đưa tay vuốt ve sườn mặt tái xanh của Biên Á, ngữ điệu mang theo trách móc cưng chiều.

Bàn tay bịt chặt miệng vết thương trên bụng, huyết tinh trào ra không ngừng, Biên Á nhắm mắt lại, chậm rãi nói: "Ý Hiên ca ca, huynh... có phải rất hận ta hay không?"

Ý Hiên rất muốn nói lên hai chữ: Không có. Nhưng nghẹn nửa ngày, cuối cùng vẫn không thể nói ra.


Thấy y không có phản ứng, Biên Á thở dài, ôn nhu cười: "Vậy huynh có lo lắng cho ta không?"

Dường như suy nghĩ rất lâu, Ý Hiên mới trầm mặc gật đầu.

"Huynh... nếu lo lắng cho ta. Vậy thì... cùng chết đi!" Dứt lời, chỉ thấy trong tay Biên Á lóe lên tinh quang. Ngay lập tức liền đã xuất hiện một chiếc phi tiêu vô cùng mảnh. Nhưng còn chưa kịp hạ thủ, đã bị một lực lượng vô hình nào đó ngăn cản lại.

Trong lòng thầm hô không ổn, Ý Hiên ngay tức khắc ly khai thân thể của Biên Á, trầm thấp nói": "Đệ... thay đổi rồi. Nếu là đệ trước kia, nhất định sẽ không chọn làm ra hành động như thế này."

"Đúng vậy, ta thay đổi rồi! Ta không còn là đứa trẻ ngây thơ trước kia nữa, hành động tất nhiên... sẽ khác thôi!" Không nằm ngoài dự liệu, Biên Á bật người dậy, loạng choạng ôm bụng lùi về phía sau vài bước, rất thản nhiên nói.

Kiếm vẫn còn cắm trên bụng, Biên Á liền giống như không biết đau đớn là gì, một tay rút nó ra.

Hơi mở lớn mắt, nhưng rất nhanh Ý Hiên liền đã bình phục tinh thần. Mặc dù có lo lắng, theo thói quen muốn che chở Biên Á, Ý Hiên lại không thể bán đứng bên mình, chỉ đành nhịn xuống khát vọng.

Biên Á vừa lùi lại, Ma nhân đã chạy vào vây quanh người y. Đối diện với từng mũi kiếm bén nhọn, Ý Hiên cũng không chút dao động.

Đúng lúc này, một chiếc phi tiêu vụt tới, lại vẫn như cũ bị đồ vật ngăn chặn. Chỉ là lần này, trong lúc hai vật thể va chạm liền phát ra một âm thanh chói tai, quả thực rất khó nghe.

Mà khi nghe đến tiếng vang này, Thiên Minh cùng Đoàn Lễ liền dừng tay lại, đồng loạt nhìn hướng nguồn căn của thanh âm.

"Là ngươi! Hừ. Kiếp này ta tìm ngươi quả thật rất khó khăn a." Vừa hạ người tiếp đất, Thiên Minh cũng không có dừng lại, mà trên tay rất nhanh kết ấn, đánh vào bên cạnh Ý Hiên.


Một chưởng này xé gió lao tới, đến giữa chừng lại bị dội trở về, Thiên Minh nghiêng người né tránh.

Đến lúc này rồi, hành động kì lạ như vậy tất nhiên sẽ dẫn đến sự chú ý của mọi người.

Lúc này, Vân Ngạo Phong vẫn đang ẩn thân, không có người nào có thể nhìn thấy hắn, tự nhiên cũng sẽ không có ai biết vị trí mà hắn đang đứng là ở nơi nào.

Từ đầu chí cuối, hắn đều im lặng không nói tiếng nào. Nhưng khi nghe Thiên Minh nói, trong lòng thế mà bất giác chấn động. Kẻ này dường như quen biết hắn, trong đầu hắn cũng rất mơ màng, sinh ra một loại cảm giác vừa thù hận, vừa quen thuộc.

"Lén lén lút lút, ngươi có giỏi thì lộ diện đi!" Vươn tay đánh ra một chưởng ma lực, Thiên Minh liền quát lớn. Xoay người mấy vòng, giống như muốn tận mắt nhìn thấy Vân Ngạo Phong.

Mà hắn, cũng không còn tâm tình lẩn trốn nữa, vung tay hóa giải thuật ẩn thân.

Sau khi xác định mắt của mình không có nhìn lầm, tất cả mọi người đều chấn động. Ở phía bên trong Cổng Tự Loan, Vân Tuân Vũ cũng hơi lộ vẻ kinh ngạc, tuy vậy đáy mắt vẫn hàm chứa nồng ý lo lắng.

Thấy người đã xuất hiện, Thiên Minh ngay tức khắc tụ lại ma lực, ở thế chuẩn bị tấn công bất cứ lúc nào: "Đệ đệ của ta a, lâu rồi không gặp!"

Khi nhắc hai từ đệ đệ, Thiên Minh nhấn giọng thật mạnh. Tỏ rõ hắn ta là đang rất tức giận, kèm theo một phần mỉa mai.

Vân Ngạo Phong đứng lặng thinh, tay cầm Vân Tú Vô Ảnh, chỉ có thể di chuyển tầm mắt. Không phải hắn không muốn động, mà căn bản là động không được.

Thân thể của hắn tự nhiên truyền đến một cỗ nặng nề, đem hắn trói buộc. Cổ họng phát ra tiếng hít thở đè nén, đầu ong ong đau nhức.


Đoàn Lễ nhíu mày, Quân Diễn Chi vừa nghe đến Thiên Minh gọi Vân Ngạo Phong là đệ đệ, trong lòng lại dâng lên một cỗ nghẹn khí, siết chặt nắm tay.

Các vị trưởng bối ai ai cũng biết Thiên Minh có một người đệ đệ, hai người họ, một người là Tam Tôn Ma Đế của Ma giới, một người là kẻ sát nhân, thế nhân mỗi khi nghe đến chữ sát liền sợ hãi, người người khinh bỉ.

Lại nói, cái chết của Trắc Từ chính là do kẻ sát nhân này ban cho, và cũng là... do hắn cứu sống. Nếu là như vậy, liền có thể kết luận rằng, một nhà cô cô của Bách Xuyên, khả năng rất cao thật sự là do Vân Ngạo Phong giết hại.

Thân phận đệ đệ của Thiên Minh, hồi sinh chuyển thế vạn kiếp, vẫn bị ca ca ruột sát hại, cũng thói nào tật nấy, giết người vô tội, máu lạnh tàn nhẫn.

Nhưng có một điều mà Đoàn Lễ không thể nào hiểu nổi, những lần hắn chuyển sinh quay về thế giới này, đều sẽ xuất hiện trấn động hoặc tai họa, đó cũng coi như là một lời cảnh báo đối với đại lục này.

Nhưng lần này lại khác, cho dù chỉ là một cơn gió, hoặc là một trận bão vũ cũng không hề xảy ra.






Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi