GIÁC NGỘ



Hôm nay, phong chủ Thanh Nguyệt phong rốt cuộc dẫn về một tên đồ đệ mới.

Trắc Từ vốn là người không ưa thích cầu kỳ, náo nhiệt.

Người được hắn nhìn trúng cũng không cần bái lạy nhận sư, chỉ đơn giản là đem về, để đó. Các đồ đệ cũ sẽ sắp xếp chỗ ở cho tân đệ tử.

Nhưng lần này có ngoại lệ, Trắc Từ mang về một tên... điên à?! Chắc là không điên cũng khùng đi!?

Nói chung, người kia nhìn thân hình là nam tử thuộc dạng thư sinh. Đầu tóc có chút rối bời, che đi dung mạo. Một thân từ đầu tới chân... đen như đít nồi... khụ khụ...

Không quan trọng, điểm quan trọng là... trên người hắn hiện giờ đang bị Khốn Tiên Tác trói chặt.

Nguyên lai sự việc là như thế nào, không ai biết.


Trắc Từ vài ngày trước đó ở trong Hàn Băng động, nhận ra động tĩnh bên ngoài thất thường. Đặc biệt, còn có ma lực từ phía Kiếm phong truyền đến.

Nghĩ là có chuyện không hay xảy ra. Vốn Trắc Từ không mấy quan tâm chuyện này. Nhưng ma khí nồng đậm, trong lòng không thể trấn định.

Tu vi của Trắc Từ cao ngang ngửa với Đoàn Lễ, lúc đó không bị ảnh hưởng bởi thứ dược khí kia, linh lực liền không bị phong bế.

Trắc Từ còn có thể cách không dùng Truyền Tống phù, lúc trước một đám đệ tử tự nhiên biến mất, nguyên lai là như vậy!

Hôm đó, Trắc Từ lần theo dấu hiệu đi đến Ngọc Hồi điện. Phát hiện một cảnh tượng khủng bố.

Về sau lại gặp người của Ma giới, còn có... một tên bị tẩu hỏa nhập ma.

Nói cách khác, lão giả tóc hoa râm kia không ai khác chính là Trắc Từ, còn tại sao lại là một tên khó coi già nua thì về sau sẽ rõ ràng.

Sau khi áp chế được Vân Ngạo Phong, Vân Tuân Vũ hôn mê bất tỉnh được đưa đến Nhược Khê phong.

Lúc đó, Vân Ngạo Phong trên người vẫn vướng đầy ma khí. Tiểu Cửu cùng Trắc Từ liên hợp lại, đến ba ngày đêm mới có thể áp chế xuống mức thấp nhất.

Chắc chắn chủ nhân an toàn, Tiểu Cửu liền trở về Linh Sơn. Làm Yêu Vương, giới yêu tộc một ngày không có người ngự trị, thì cũng một ngày càng náo loạn. Cho dù muốn ở bên chủ nhân, nhưng cũng lo lắng cho tộc nhân, Tiểu Cửu không còn cách khác, đành phải trở về.

Trắc Từ và Yêu Vương có thể nói... thế nào nhỉ? Trước đây không thân không thích, không súc phạm đối phương, nói chung là... miễn cưỡng có thể làm bằng hữu.

Ma tính trên người Vân Ngạo Phong đã giảm bớt không ít. Nhưng vẫn chung thủy một lòng bầu bạn với Khốn Tiên Tác.

Vân Ngạo Phong từ ba hôm trước hôn mê đến giờ vẫn chưa tỉnh, Trắc Từ đem hắn vứt ở trước Toạ Chính viện, tiện tay lột bỏ tấm da nhăn nheo trên mặt, lộ ra một gương mặt tái nhợt, xanh xao.


Trước khi Trắc Từ rời đi, hắn còn nói thêm: "Hắn tỉnh lại thì báo cho ta."

Sau đó liền biến mất vô tung vô ảnh. Để lại bốn người nào đó mắt to nhìn mắt nhỏ, ngơ ngác kinh ngạc.

Khai Tri tuy có điều hơi khó hiểu, nhưng với thân phận đại sư tỷ, nàng rất chi là nhiệt tình, phân phó công việc: "Ba người các đệ, khiêng người này vào phòng bên kia đi!"

Nhìn theo hướng Khai Tri chỉ, chỉ thấy phía đối diện là một căn phòng, đơn sơ giản dị.

Ngay lập tức, Phương Dược Nghi và Mạc Thủy liền giành trước, đem thân thể vô lực của Vân Ngạo Phong đỡ lên.

Người tên Mạc Thủy tươi cười nói: "Thư Thư, huynh không cần động, cứ để bọn ta làm là được rồi!"

Người gọi Phương Dược Nghi cũng phụ họa: "Đúng đúng, Thư Thư, thân thể huynh còn chưa khoẻ, nghỉ ngơi cho tốt đi nha."

Nghe lời của hai người này, Thư Thư, tên đầy đủ là Đàm Quân Thư tức đến nổi đom đóm, trừng mắt nhìn hai tên ảo tưởng sức mạnh kia, y run run quát tháo.

"Hai người các ngươi có thôi đi không hả?!"

Khai Tri ở bên cạnh bị nhét đầy một bụng cẩu lương, tự coi bản thân là một cây cột, không lên tiếng cũng không động đậy.

Mạc Thủy và Phương Dược Nghi lúc này đã kéo theo người mới chạy hấp tấp, đi tới căn phòng đối diện, hai người đột nhiên dừng lại, quay đầu đồng loạt hô lớn: "Thư Thư đừng nóng giận, không tốt cho sức khỏe đâu, coi trừng sảy thai a."

Đàm Quân Thư hít sâu lấy khí lực, tiếp theo, cây cột Khai Tri bỗng cử động, che kín hai lỗ tai.

Và ngay sau đó, một tiếng hét mang theo uy lực dời núi lấp biển vang lên: "Các ngươi mới có thai! Nhớ cho kỹ! Lão! Tử! Đây! Là! Nam! Nhân!"


Mấy câu từ cuối cùng đặc biệt được nhấn mạnh. Cách đó không xa, một đàn chim trên cây bị dọa cho kinh hồn táng đảm, khiếp sợ vỗ cánh bay vút đi, trong lòng đang âm thầm chửi rủa thứ thanh âm nhọn hơn cả mũi kiếm kia.

Sau cùng là một vấn đề không biết phải giải quyết như thế nào.

Nhìn người bất tỉnh nhân sự nằm trên giường, động tác trên tay cũng không ngừng, Mạc Thủy thở dài nói: "Rốt cuộc có cởi hay không a?"

Đàm Quân Thư ngồi trên chiếc ghế gỗ duy nhất có trong phòng, cao giọng nói: "Ta nói, cởi đi!"

Phương Dược Nghi đang bóp vai cho Đàm Quân Thư, lập tức tán thành: "Được, nếu như Thư Thư đã nói như vậy thì,... Khai Tri sư tỷ à, hay là cởi đi. Giằng co mãi cũng không có kết quả đâu!"

Người ta nói, đa số luôn thắng tiểu số. Nhưng là Khai Tri vẫn có chút canh cánh trong lòng, nhíu mày nói: "Nhưng nếu có chuyện gì không hay xảy ra, ta, ta... Tóm lại, ta là đại sư tỷ, các đệ phải nghe lời của ta, không cởi chính là không cởi, nhất là khi chưa có quyết định của sư phụ!"

Ngữ điệu này, quả thực quá kiên quyết rồi đi?!

Lúc này, Phương Dược Nghi và Mạc Thủy lại đồng dạng đưa mắt nhìn Đàm Quân Thư, như thể chờ xem y nói thế nào. Nhưng là người nên bóp vai thì vẫn bóp vai, người nên bóp chân thì vẫn bóp chân.

Đàm Quân Thư thập phần hài lòng với hai tên đệ đệ này, tay nghề massage càng ngày càng không tệ, y tựa vào thành ghế, nhắm mắt hưởng thụ lực đạo ôn nhu của hai người Phương - Mạc. Trong miệng thì nói: "Vẫn là cởi đi, không cởi thực sự có chút không tốt a. Nhìn xem, người ta huống hồ còn là tân binh, đãi ngộ cũng phải tốt một chút chứ!"






Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi