GIAI NHÂN VÀ LUẬT SƯ

Sau khi lên xe, sắc mặt Vạn Đại Bằng liền trầm xuống.

Nhiều năm không gặp, miệng của tên Lục Nhĩ này càng ngày càng lớn!

Chiếc xe rẽ một cái, vòng qua một rừng cậy, phía trước là một khu vực trống trải.

Lái xe của Vạn Đại Bằng nhíu mày nhìn về phía trước: "Vạn tổng, đằng trước có người cản đường."

Ông ta cau mày nhìn về phía trước, đôi mắt trở nên lấp lánh sáng ngời.

"Nhanh dừng xe!"

Cơ thể mập mạp bước xuống xe từ ghế sau, thái độ mang theo một chút kính cẩn bước sát tới gần đến phía chiếc xe màu đen.

Ngón tay gõ gõ lên cửa sổ, một lát sau cửa sổ xe được kéo xuống, lộ rõ một khuôn mặt.

Thịt trên mặt Vạn Đại Bằng dồn chung vào một chỗ, nặn thành một nụ cười: "Thẩm tổng, để ngài đợi lâu!"

"Không sao, Thẩm mỗ có một cuộc làm ăn muốn bàn cùng Vạn tổng, Vạn tổng thấy thế nào?" Biểu hiện của Thẩm Lãng vẫn lạnh nhạt như cũ, lời nói vẫn cao cao tại thượng, hoàn toàn không giống như đang vì không có nguồn cung cấp mà trở nên vô cùng lo lắng.

Trong lòng Vạn Đại Bằng thầm mắng một câu con cáo già, còn yên lặng đốt cho Lục Nhĩ một ngọn nến vì không biết mình đang âm thầm bị phản bội.

Không phải người anh em này không nghĩ cho cậu mà là cậu gặp phải một đối thủ quá giảo hoạt.

Trong lòng suy nghĩ dồn dập, trên mặt mang một nụ cười nịnh nọt cùng đắc ý: "Đương nhiên, không biết lúc nào Thẩm tổng có thời gian, chúng ta tìm một chỗ ăn cơm, tôi mời!”

"Tối nay thì thế nào?” Thẩm Lãng nói.

"Vậy thì tối nay tôi sẽ sắp xếp một gian phòng riêng.” Vạn Đại Bằng cũng cần gấp rút giải quyết xong mọi việc trước khi Lục Nhĩ trở lại.

Thẩm Lãng không nói chuyện, đóng cửa sổ xe lên.

Vạn Đại Bằng cũng không thèm quan tâm, cho tài xế lái xe về phía trước.

Thẩm Lãng tựa lưng trên ghế ngồi thoải mái, ánh mắt lóe sáng.

"Ông chủ, chúng ta thật sự không quan tâm chuyện ở đây à?” Trợ lý thân tín bên cạnh Thẩm Lãng hỏi.

Thẩm Lãng nhẹ nhàng cười một tiếng: "Ân tình của Lục Trình Thiên cũng không phải dễ mắc nợ như vậy, chuyện này đương nhiên là phải xen vào, không chỉ xen vào thôi đâu mà còn phải quản lý thật tốt.”

Trợ lý suy nghĩ một lúc, trong nháy mắt trở nên rõ ràng, lập tức phục Thẩm Lãng sát đất.

Lực lượng sau lưng Lục Trình Thiên rất mạnh mẽ, người khác có thể không biết nhưng Thẩm Lãng với tư cách là người nắm quyền ở nhà họ Thẩm không có khả năng một chút gió thổi cũng không biết.

Thẩm Lãng vì một nhân vật nhỏ bé như Lục Nhĩ mà lại đi đụng vào nhà họ Lục, trừ phi đầu óc của anh ta bị con lừa đá trúng.

Nhưng nếu như trước mặt bọn họ làm sạch sẽ, đằng sau rút lui sạch sẽ, khiến cho người ta không tra ra được bất kỳ dấu vết nào để lại, vậy thì chuyện này đối với nhà họ Thẩm cũng không có bất kỳ mối quan hệ nào.

Ngược lại, nếu như chủ động cung cấp một chút đầu mối, nói...

Đây chính là để cho cậu chủ nhà họ Lục một ân huệ lớn nha!

"Vậy người lưu lại bên chỗ Lục Nhĩ…” Trợ lý ý tứ sâu xa hỏi.

Thẩm Lãng vung tay: "Tên này còn có lúc cần dùng đến, cho những người kia bảo vệ, không để Lục Trình Thiên bắt được, nếu thật sự không thể cũng phải biết cách diệt khẩu, hiểu không?”

Về phần Lục Nhĩ có thể khiến Lục Trình Thiên trả giá đắt hay không đó cũng không phải chuyện anh ta cần quan tâm.

"Vâng! Tôi đã hiểu.” Một lần nữa trong lòng trợ lý ngưỡng mộ ông chủ của mình.

Thẩm Lãng tâm trạng đang rất tốt nhìn ra cửa sổ.

Những tòa nhà cao tầng chọc trời đang đứng vững kia, là hướng của tòa nhà nhà họ Thẩm.

Những người dám uy hiếp Thẩm Lãng cũng nên cho một bài học mới có thể biết cách nghe lời hơn.

...

Cái gọi là ăn cơm của Lục Trình Thiên thực ra chính là ăn cơm ở phòng ăn cạnh bệnh viện, hai con người tàn tật không nên di chuyển quá nhiều.

Cho rằng bây giờ vết thương của Đan Diễn Vy là nhẹ nhất nên Lục Trình Thiên không chút khách khí để cô giúp đẩy xe lăn.

Đan Diễn Vy hướng về sau né tránh, rất không tình nguyện: "Không phải anh muốn đi một mình sao?”

Tự mình đẩy xe lăn bộ dángkhí thế hừng hực, đây là lần đầu tiên cô tận mắt nhìn thấy.

Đôi mắt đen của Lục Trình Thiên xen lẫn mỉm cười, sâu trong đó là sự chế nhạo hời hợt.

"Một bữa cơm còn không đổi được việc em đẩy tôi ra ngoài?”

Ngón tay Đan Diễn Vy hơi ngừng lại, thiếu chút nữa nhịn không được mà thật sự đứng ra ngoài.

Lại tiếp tục mở lời, mạnh miệng nói: "Anh muốn mời khách, tôi cũng không ép buộc anh.”

"Cháo loãng dưa cải giống như đồ ăn cho nộ lệ, tôi sẽ không để Du Du ăn mấy phần đồ ăn rẻ tiền không sạch sẽ đó.” Lục Trình Thiên châm chọc nói.

Đan Diễn Vy bất bình: "Cháo loãng dưa cải thì thế nào? Anh xem thường? Tôi làm cháo loãng dưa cải cho anh ăn không ít lần nha.”

Tay nghề của cô rất tốt, lúc Lục Trình Thiên bận rộn cô đã chăm sóc cái dạ dày cho anh, cô làm cháo loãng dưa cải cũng không ít lần.

Lục Trình Thiên hơi nhíu mày: "Quên, chuyện này xảy ra đã bao lâu rồi, đều đã sớm quên.

Tâm trạng Đan Diễn Vy có chút chát chát.

Là anh từ trước đến giờ chưa từng nhớ đến.Đọc nhanh tai Viet writer

Lục Trình Thiên nhìn thấy sắc mặt của cô, trong lòng xẹt qua một chút bất đắc dĩ.

Nếu không phải nhìn thấy những thứ mà cô đã trải qua trước đó, anh sợ rằng minh đã hiểu nhầm biểu cảm cô.

Nhưng cô nhất định phải nghĩ nhiều như vậy sao?

Bàn tày rộng lớn xoay hai vòng, xe lăn được đẩy đến trước mặt cô: “Có thời gian xuống bếp nấu cho tôi xem cháo loãng dưa cải hương vị thế nào, bây giờ chuyện quan trọng nhất chính là đi ăn cơm trước.”

Đan Diễn Vy do dự một chút sau đó đi ra đằng sau đẩy xe lăn của anh, không cho anh nhìn thấy nét mặt của cô.

"Tôi không phải chiều theo ý của anh, chỉ là tốc độ của anh quá chậm, tôi còn muốn trở về cho Du Du cho ăn cơm." Đan Diễn Vy mạnh miệng tìm cho mình một cái cớ.

Sắc mặt Lục Trình Thiên thản nhiên giống như không nghe thấy những lời nói này của cô.

Chân Đan Diễn Vy cũng bất tiện, đi cũng không được bao xa, ra đến cửa bệnh viện rẽ một cái đến một phòng ăn không tệ.

"Chọn nơi này đi."

Nhân viên phục vụ đang đón tiếp, hai người nhanh chóng được sắp xếp ở một vị trí gần của sổ, có thể trông thấy khung cảnh bên ngoài, chung quanh lại có cây cối che chắn, là một nơi tương đối kín đáo.

"Mời hai vị xem một chút, đây là thực đơn của chúng tôi!” Một nhân viên phục vụ dáng vẻ duyên dáng mang theo thái độ lễ phép nói, khóe mắt nhìn chăm chú lên người Lục Trình Thiên.

Nếu cô nhìn không lầm, đây chính là vị luật sư nổi tiếng của thành phố Cẩm An.

Không ngờ hôm nay may mắn nhìn thấy luật sư Lục mang bạn gái tới dùng cơm.

"Muốn ăn gì?" Lục Trình Thiên lại hỏi câu hỏi lúc trong phòng bệnh vẫn chưa thảo luận xong.

Đan Diễn Vy tiếp nhận menu liếc nhìn đồ ăn, âm thầm líu lưỡi.

Từ lúc nào giá cả của thành phố Cẩm An trở nên đắt như vậy?

"Cua?" Những con cua tươi sống rơi vào trong mắt của anh, khiến anh bỗng dưng nhớ lại dáng vẻ trước đó Hà Cảnh Quân bóc cua cho cô ăn, lúc đó gọi cái gì mà anh anh em em…

Chậc chậc!

Đan Diễn Vy khinh bỉ nhìn anh một cái: "Hải sản là thức ăn kích thích."

Ba bệnh nhân đang bị thương còn ăn cua cái gì?

"Vậy em húp cháo đi." Lục Trình Thiên ném menu lên trên mặt bàn.

Không đợi Đan Diễn Vy nói chuyện, quay đầu nhìn về phía nhân viên phục vụ: "Cho một xuất thịt bò fillet, chín năm phần.”

"Đừng nghe anh ta, anh ta nói đùa." Đan Diễn Vy nhanh tay vội vàng ngăn cản nhân viên phục vụ viết danh sách.

Quay đầu nhìn về phía Lục Trình Thiên, ánh mắt không thể tin được: "Anh có phải bị điên rồi không, bây giờ anh có thể ăn thịt bò sao? Anh có chút kiến thức thông thường nào hay không?”

Lục Trình Thiên nhíu mày, đôi mắt thâm thúy nhàn nhạt lườm cô một cái, lập tức khiến cô không nói nên lời.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi