GIAM CẦM, BỎ TRỐN!

Cửa bị mở ra, người đi vào không ngờ lại là Trình Nghị Chử, nhưng kỳ lạ ở chỗ ánh mắt của y tăm tối, không còn sự vui vẻ lẫn kiên nghị của ngày xưa, thân hình cũng gầy gò đi rất nhiều.

Y lạnh lùng nhìn gã đàn ông anh tuấn, “Không phải anh không có hứng thú với anh ấy sao?”

Gã đàn ông anh tuấn cười: “Tôi đâu có làm gì cậu ta!”

Trình Nghị Chử không nói tiếp, y mím môi bước lên kéo ghế ngồi xuống lẳng lặng chờ Lăng Tiêu tỉnh lại.

Gã đàn ông anh tuấn thấy thế thì vòng hai tay trước ngực, tựa vào tường hứng thú hỏi: “Cậu tính làm gì tiếp theo?”

Trình Nghị Chử không nói gì nhưng ánh mắt trở nên phức tạp. Sau khi y bỏ trốn từ Maldives thì muốn bí mật về nhà nhưng không dám xuất hiện, chỉ có thể lặng lẽ ẩn nấp ở xung quanh. Nhưng không được mấy ngày thì cấp trên gửi lệnh nói Trình Nghị Chử lợi dụng chức vụ để thực hiện hành vi phạm pháp, người nhà bị liên lụy, bị cảnh sát giám thị suốt ngày, ánh mắt người xung quanh nhìn họ đều rất quái dị. Chuyện này với người nhà Trình Nghị Chử mà nói là một tai họa lớn, đặc biệt là khi vẫn chưa rõ tung tích của Trình Nghị Chử. Đối mặt với tất cả chuyện này, Trình Nghị Chử càng không thể ra mặt, có cắn nghiến răng cũng vô ích. Y biết những chuyện này đều do Lăng Thần làm nhằm ép y lộ diện, nếu y lộ diện thì chắc chắn sẽ phải chết!

Khi Trình Nghị Chử cùng đường mạt lộ thì gã đàn ông anh tuấn Phong Ký đến tìm y. Phong Ký thuộc bộ phận thực thi pháp luật, có thể tính là cấp trên Trịnh Nghị Chử. Vốn dĩ y muốn bỏ trốn nhưng một câu nói của Phong Ký đã dỡ bỏ hết mọi phòng bị của y.

“Tôi biết cậu bị hãm hại, tôi có thể giúp cậu.”

Thế là y kể tất cả mọi chuyện cho Phong Ký, Phong Ký cử người lẻn vào biệt thự Lăng gia, dùng mọi cách để gợi ý cho Lăng Tiêu, cuối cùng bắt anh về.

Y rất cảm ơn những ngày qua Phong Ký che chở cho mình, song không có nghĩa là y mù quáng trung thành tận tụy với Phong Ký. Phong Ký có mục đích riêng, y nhìn ra được. Nhưng mục đích là gì thì y đoán không ra.

Lúc này Lăng Tiêu nằm trên giường khẽ hừ một tiếng, anh nhíu mày từ từ mở mắt, mơ màng đảo qua trần nhà, nhìn xuống bốn phía xung quanh, khi thấy Trình Nghị Chử thì tức thời tỉnh táo, anh ngạc nhiên ngồi bật dậy, “Trình Nghị Chử? Sao cậu ở đây?” Lúc ở Maldives vẫn chưa chào tạm biệt nhau tử tế!

Trình Nghị Chử nhìn thẳng anh, Phong Ký đứng sau nhếch môi, yên lặng mở cửa rời đi.

Lăng Tiêu thấy Trình Nghị Chử không nói lời nào thì quan sát xung quanh, anh cau mày, “Đây là đâu?”

Trong trí nhớ của anh, anh đang trên đường về nhà thì lốp xe bỗng dưng có vấn đề, vệ sĩ xuống xe kiểm tra, tiếp theo nghe thấy âm thanh hỗn loạn. Anh ngồi trong xe không hiểu gì, bỗng có người xông vào, anh bị một bàn tay cầm khăn tay bịt mũi rồi bất tỉnh.

“Là tôi sai người dẫn anh về đây.” Trình Nghị Chử nói chậm rãi.

“Sao cậu làm vậy? Muốn gặp tôi có thể trực tiếp đến nhà tìm tôi mà.” Lăng Tiêu khá không vui.

Bất kể là ai bị tiếp đón bằng cách thức bắt cóc thế này chắc chắn đều sẽ không vui.

Trình Nghị Chử đột nhiên cười trào phúng, “Tôi đi đâu cũng chỉ có đường chết.” Trong mắt y tích tụ đầy sự thù hận.

“Tôi không hiểu, không phải cậu là bạn của Lôi sao?” Lăng Tiêu rất thắc mắc.

“Bạn?” Trình Nghị Chử cười lạnh, “Tôi chỉ là một tên tù nhân mà thôi, không có giờ khắc nào là Lăng Thần không muốn tôi chết.”

Lăng Tiêu nghe thấy hai chữ Lăng Thần thì trong lòng dâng lên nỗi bất an. Trực giác nói với anh rằng những gì Trình Nghị Chử sắp nói có thể vạch trần một bí mật lớn.

“Anh biết vì sao anh lại mất trí nhớ không?”

Lăng Tiêu giật mình, lập tức nhìn Trình Nghị Chử, “…Cậu biết?”

Trình Nghị Chử thờ ơ đứng lên, “Tôi nghĩ tôi cho anh xem vài thứ xong anh sẽ biết ngay thôi.” Nói xong y xoay người bước đến chiếc bàn, mở ngăn hộc ra lấy một tập tài liệu, quay về giường đưa cho Lăng Tiêu.

Lăng Tiêu hơi do dự, chưa nhận nó, “Đây là…”

“Anh mở ra xem sẽ biết.”

Lăng Tiêu ngẩng đầu Trình Nghị Chử, thấy đối phương lạnh nhạt thì cụp mắt, vươn tay nhận nó. Tập tài liệu không nặng nhưng không hiểu sao Lăng Tiêu cảm thấy tay mình rất nặng, tâm cũng rất bất an. Anh hít một hơi thật sâu rồi mở nó ra.

Đập vào mắt là mấy tấm hình, Lăng Tiêu rất quen thuộc với nhân vật trong hình, là anh, Lăng Thần, cha mẹ anh! Đó là ảnh chụp chung của bọn họ trước một ngôi biệt thự xa lạ, trông ấm cúng hòa hợp nhưng theo bộ dạng của họ thì Lăng Thần và Lăng Tiêu chỉ khoảng mười mấy tuổi.

Lăng Tiêu hơi mịt mờ, anh nhớ Lăng Thần từng nói cả hai đi ra mắt rồi mới quen biết và yêu nhau, nghĩa là không phải quen lúc còn nhỏ, vậy vì sao lại có tấm hình này?

Lăng Tiêu chợt không dám xem tiếp, nhưng có một giọng nói vang lên trong đầu: Xem tiếp đi, xem tiếp thì mới hiểu mọi chuyện.

Anh nhìn tấm hình tiếp theo, một đống hoang tàn, khung cảnh tòa nhà sau khi bị lửa lớn nuốt chửng, xem cấu trúc thì rất giống ngôi biệt thự trong tấm hình đầu tiên. Nhìn thêm nữa, là tin tức cắt từ tờ báo, ngày tháng đã rất lâu, hơn 2 năm trước, mỗi một chữ trên đó đều khiến Lăng Tiêu hô hấp bất ổn: Ngày XX tháng XX năm XX, biệt thự Lăng gia phát sinh hỏa hoạn, trừ cậu bé Lăng Thần ở bên ngoài thì ba người còn lại đều chôn thây trong biển lửa. Dưới góc phải có một tấm ảnh nhỏ, bên trên có ba thi thể bị vải trắng trùm lên, không cần đoán, là Lăng Tiêu và cha mẹ của anh.

Không thể… Không phải anh vẫn còn sống rất khỏe sao? Vì sao báo chí lại nói anh chết rồi? Hơn nữa không phải trước kia cha mẹ anh, anh và Lăng Thần vẫn chưa gặp mặt sao? Sao lại biết nhau?

Tim Lăng Tiêu như bị nện một cú, sự bất lực mãnh liệt ùa đến.

“Rất khó hiểu hả?” Giọng Trình Nghị Chử vang lên, Lăng Tiêu cuống cuồng ngẩng lên nhìn y, ánh mắt có phần bất lực.

“Xem nữa đi.”

Lăng Tiêu chỉ đành xem tiếp, tấm hình tiếp theo là cách đây không lâu, Lăng Tiêu nhìn mà suýt nữa ném tập tài liệu trong tay, vì trên hình là một xác chết với tử trạng cực thê thảm, hai mắt đã bị đào khoét chỉ còn lại hai cái hang rỗng, từ cổ họng có một vết dao sâu kéo dài đến tận rốn như bị xẻ làm đôi khiến người ta khiếp đảm vô cùng.

Lăng Tiêu cố gắng kìm nén nỗi sợ trong lòng, “Vì sao lại có loại hình ảnh thế này?”

Trình Nghị Chử nhìn Lăng Tiêu, cẩn thận quan sát sắc mặt của anh, “Được phát hiện trước đồn cảnh sát, lúc đó người đàn ông này được người ta cứu từ bờ sông lên, theo khẩu cung của anh ta thì là bị kẻ khác nhốt giam lẫn bức hại. Qua ngày hôm sau, anh ta chết trước cửa đồn.”

Lăng Tiêu lướt qua nó, không xem tấm hình nữa, tuy không nhìn nhưng vẫn không thoải mái, “Này có liên quan gì đến chuyện cậu muốn nói với tôi?” Trọng điểm là có liên quan gì đến trí nhớ của anh?

Trình Nghị Chử rất bình thản, “Sau khi phát hiện thi thể này thì cảnh sát bắt đầu can thiệp điều tra, sau đó sai một viên cảnh sát trà trộn bên cạnh kẻ tình nghi, bất ngờ phát hiện một người ở trong tấm hình đầu tiên. Anh đoán là ai?”

Lăng Tiêu lặng thinh một lúc, “…Là tôi.”

Ngữ điệu của anh chắc nịch, anh đã đoán được đại khái…

“Phải, là anh.” Trình Nghị Chử gật đầu.

Lăng Tiêu cúi đầu, tâm trạng đặc biệt phức tạp. Rõ ràng một người đã chết trong biển lửa lại vẫn còn sống, dù là ai cũng khó có thể chấp nhận đúng không? Huống chi nhân vật chính còn là anh.

“Anh biết anh sống trong đó như thế nào không?” Trình Nghị Chử tiếp tục hỏi.

Lăng Tiêu chầm chậm lắc đầu. Hiện tại anh không có ký ức gì, không tài nào biết được.

“Lúc đó anh bị xích trong phòng bằng một sợi xích được chế tạo tinh xảo.” Trình Nghị Chử nhìn Lăng Tiêu đăm đăm, nói ra từng chữ một.

Đúng như dự đoán, Lăng Tiêu khiếp sợ ngẩng đầu nhìn y, “Cậu… nói gì? Tôi bị…”

Ánh mắt của Trình Nghị Chử trở nên âm u, “Rất khó tin? Nhưng đây là sự thật! Anh của lúc đó bị giam cầm, nửa bước cũng không thể rời căn phòng ấy.”

“Không… Không thể…” Lăng Tiêu kích động ngắt lời Trình Nghị Chử, nhưng sự bàng hoàng và hoảng sợ trên gương mặt đã bán rẻ tâm trạng của anh. Anh tâm loạn như ma xiết chặt tập tài liệu trong tay, “Tôi… không có ấn tượng nào…” Không thể, nếu anh bị xích lại thì sao bây giờ có thể tự do hoạt động? Nỗi sợ với sự thật làm anh chọn cách trốn tránh giống như đà điểu, nếu nói anh bị giam cầm thì chỉ có một người…

Thái độ kỳ quặc trước đó của Lăng Thần, vẻ không hài lòng khi anh đi xuống căn phòng dưới tầng hầm…

Lăng Tiêu cảm giác hít thở cũng trở nên khó khăn. Anh chỉ biết căn phòng dưới tầng hầm có liên quan đến ký ức của mình, nhìn thái độ của Lăng Thần thì em ấy không hi vọng anh nhớ ra, thế nhưng vì sao lại hi vọng anh không nhớ ra?

Trình Nghị Chử nắm chặt tay anh, ánh mắt thâm sâu, “Xem tiếp anh sẽ hiểu thôi.”

Lăng Tiêu nhìn y, “Cậu là ai?”

Trình Nghị Chử không trả lời mà hỏi ngược lại: “Chắc anh đoán ra rồi?”

Lăng Tiêu im lặng nhìn thẳng vào hắn, chốc sau, anh cười buồn bã, “Cậu chính là viên cảnh sát kia đúng không?”

Trình Nghị Chử lặng thinh. Chỉ nhìn anh.

Lăng Tiêu không nhìn y nữa, cúi đầu nhìn tập tài liệu, cuối cùng vẫn lật ra xem tiếp.



Hết 16.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi