GIAM CẦM, BỎ TRỐN!

Khi Lăng Thần tỉnh lại thì phát hiện hai tay bị còng vào cột giường, hắn thở phì phò, mặt vặn vẹo vì phẫn nộ.

Phong Ký chó đẻ!

Một giây sau hắn sực nghĩ đến Lăng Tiêu, cố gắng lôi kéo còng tay.

Tiêu rơi vào tay thằng điên Phong Ký chắc hẳn sẽ không được yên thân, hắn biết Phong Ký cùng một loại người với hắn, những việc hắn nghĩ và muốn làm thì Phong Ký cũng sẽ muốn làm…

Nhưng cho dù ra sức thế nào cũng chỉ vô ích, còn làm vết thương trên tay nặng thêm, cạnh còng tay sắc bén cắt vào cổ tay của hắn, mùi máu hơi nồng mũi. Càng vô ích Lăng Thần càng cáu kỉnh lẫn tức giận, nỗi lo về Lăng Tiêu khiến hắn thở dồn dập, “Đệt mẹ!” Lăng Thần chửi thề.

Lúc này cửa phòng bị mở ra, Phong Ký đút tay trong túi sung sướng đi vào.

“Em tỉnh rồi à?” Gã ngồi xuống giường, mỉm cười nhìn Lăng Thần.

Lăng Thần hung tợn nhìn gã như một con sói, “Thả tao ra!”

“Không được, thả ra lỡ em chạy thì sao.” Phong Ký lắc đầu, rồi lại cười, “Em từng dùng trò này với anh trai của em rồi còn gì, chắc cũng dễ chấp nhận nó lắm đúng không?”

“Cút!” Lăng Thần giận dữ, hắn vung chân đá, Phong Ký lập tức né, thấy Lăng Thần tức đến mức lồng ngực phập phồng thì ánh mắt lạnh lẽo âm u, “Tôi quên mất, vẫn chưa mài mòn móng vuốt của em.”

Lăng Thần hung hăng trừng gã.

“Người đâu!” Phong Ký gọi người vào, Lăng Thần bị xích luôn hai chân.

Lăng Thần tức muốn nổ phổi, nhưng hắn cố nuốt cơn giận xuống, nếu bây giờ lại khiêu khích thằng điên này thì có thể bị đè lên bàn phanh thây.

Hắn cố nhịn… nhịn một chút là được…

Hắn đã mê man một thời gian, rồi sẽ ổn ngay thôi…

Phong Ký thấy thế nhíu mày ngồi xuống giường, thậm chí giơ tay nâng cằm Lăng Thần lên, “Sao không chửi nữa?”

Không lẽ chịu khuất phục? Không, không thể nào, gã hiểu con người em ấy hơn bất cứ ai, dù em ấy có chết cũng không thể khuất phục. Vậy em ấy tính làm gì?

Lăng Thần nhắm mắt, chốc sau mở ra, thành công kìm lửa giận xuống, “Rốt cuộc mày muốn làm gì?”

“Em biết mà, tôi muốn em.” Phong Ký cười, ánh mắt càn rỡ lướt qua cơ thể hoàn hảo bị khống chế trên giường của Lăng Thần. Lăng Thần kìm chế cơn gầm gừ giận dữ nơi cổ họng và sự ghê tởm đang dâng trào, “Lên giường với tao là được đúng không?”

“Sao có thể?” Phong Ký ám muội vỗ về mặt hắn, đôi con ngươi sáng bừng vì giận dữ ấy cuốn hút gã, mắt gã nhuốm vẻ si mê, “Một lần sao đủ? Tôi hận không thể giam cầm em bên tôi cả đời, chiếm giữ em mãi mãi…” Gã cúi người áp lên môi Lăng Thần.

Mắt Lăng Thần sắp phun lửa, hắn thề, nếu Phong Ký thật sự hôn hắn chắc chắn hắn sẽ cắn nát đầu lưỡi của gã. Trừ anh hai ra, hắn không muốn chạm vào một ai.

“Anh, anh đâu rồi?”

Trong tình thế ngàn cân treo sợi tóc, ngoài cửa vang lên giọng ai đó gọi to, hai đôi môi chỉ cách nhau trong gang tấc. Phong Ký hằn học nhíu mày, còn Lăng Thần thì thở phào.

Cuối cùng cũng đến…

Phong Ký không vui đứng dậy, không phải Kình nhi đang ở nước ngoài sao? Không thể để em ấy phát hiện mình bắt bạn thân của em ấy về dự định giở trò cưỡng hiếp được.

Gã mở cửa, sau khi đi ra lập tức đóng lại, Phong Kình quái lạ nhìn Phong Ký đang rất tức tối, “Sao em về nước mà không báo tiếng nào?”

“Không báo tiếng nào?” Phong Kình nghe vậy còn mất hứng hơn cả gã, “Em gửi mail cho anh mà anh không đọc đúng không?”

Phong Ký xoa huyệt thái dương, “Anh không để ý…” Gã đột nhiên ngừng lời, vì trong mắt Phong Kình toát ra sự trách móc mãnh liệt, “Anh không để ý mà bảo là em về không báo tiếng nào, đã không đi đón em thì thôi, đằng này…”

Phong Ký vội vàng ngắt lời em trai yêu dấu của gã, “Rồi rồi rồi, là anh sai, anh xin lỗi, anh hai sai rồi.”

Cả đời này gã chỉ biết bó tay trước đứa em trai yêu dấu.

Phong Kình hừ một tiếng, xoay người về phòng, Phong Ký thở hắt ra, liếc căn phòng phía sau, xem ra phải chờ Kình nhi đi rồi mới có thể ra tay.

Đến tối, Phong Ký và Phong Kỳ ăn tối, gã hỏi lý do vì sao Phong Kình đột nhiên trở về.

“Vì có việc đột xuất.” Phong Kình tao nhã đặt nĩa xuống, cần khăn lau miệng.

Phong Ký hơi chau mày, Phong Kình nhìn thoáng quá, cố tình bỏ khăn xuống trợn mắt với Phong Ký, “Anh hai không muốn em về?”

Phong Ký chối ngay: “Sao vậy được? Anh hai còn muốn em ở nhà đừng cứ chạy khắp nơi.”

“Thế vẻ mặt đó của anh là sao?” “Thầy” Phong Kình rất ương ngạnh và ngạo kiều.

Phong Ký nhẹ nhàng dỗ: “Chỉ là anh lo có phải em gặp chuyện gì nên mới chạy về nhà đột xuất không.”

“Không hề.” Phong Kình lườm gã xong đứng lên, “Em no rồi.”

Phong Ký thở phào nhìn Phong Kình đi lên lầu, sau đó nhỏ giọng dặn người đứng bên cạnh chuẩn bị một phần ăn tối, gã vẫn chưa quên Lăng Thần ở trong phòng sẽ bị đói!

Gã lặng lẽ bưng mâm đồ ăn đi vào, Lăng Thần không thèm đếm xỉa. Phong Ký cũng không để tâm, gã đặt mâm xuống, cầm bát lên múc một muỗng cơm đưa đến bên miệng Lăng Thần, “Ăn đi, đói bụng không tốt đâu.”

Lăng Thần nhắm mắt mặc kệ.

Phong Ký thấy vậy thì cười, “Em không muốn anh trai của em cũng đói bụng chứ?” Đối với Lăng Thần, gã có thừa biện pháp khiến em ấy phải khuất phục.

Lăng Thần lập tức mở mắt ra, sừng sộ liếc gã. Phong Ký càng cười vui vẻ, “Nghe lời, không muốn cậu ta đói thì em phải ngoan ngoãn ăn cơm.”

Lăng Thần cắn răng, rốt cuộc há miệng ăn, nhưng vẻ mặt của hắn như thể đang nhai cắn máu thịt của Phong Ký.

Phong Ký không thèm để ý, đút từng muỗng từng muỗng cơm rồi thân mật lau miệng cho hắn. Lăng Thần nhắm mắt phớt lờ.

Đến tận khi Phong Ký đi ra khỏi phòng, Lăng Thần mới mở mắt, đôi mắt sâu thẳm nhìn ra ngoài cửa.

May mắn khi hắn đến đây thì đã liên lạc với Phong Kình, nếu không hiện tại thật sự chỉ đành để mặc bản thân bị ăn tươi nuốt sống. Hiện tại chỉ có thể dựa vào Phong Kình…

Khuya, Phong Ký bất ngờ bị một cuộc điện thoại gọi ra ngoài, trước khi đi gã đặc biệt cho Lăng Thần uống thuốc ngủ, dặn dò tay sai trông coi cẩn thận đừng để Phong Kình phát hiện Lăng Thần ở đây rồi mới vội vã đi ra ngoài.

Đến tận khi trong phòng tĩnh lặng như tờ, Lăng Thần vốn dĩ hôn mê chợt mở mắt ra, bên môi nhếch lên nụ cười lạnh. Từ trước kia hắn đã mất ngủ vô số lần vì Lăng Tiêu, dùng bao nhiêu thuốc ngủ cũng vô dụng thì chút thuốc của Phong Ký sao có tác dụng nổi?

Có lẽ Phong Kình đã ra tay rồi?

Quả nhiên một chốc sau, cửa phòng bị mở ra, Phong Kình nghênh ngang đi vào, thấy tay chân Lăng Thần bị còng khóa lại thì nghiêng đầu vai run bần bật.

Lăng Thần đen mặt, “Cậu cười cái gì?”

Phong Kình quay đầu lại, ra vẻ nghiêm túc, “Ai nói cậu mình cười?”

“Nhanh mở còng ra giúp mình.” Lăng Thần bực tức nói.

Phong Kình bước lên, móc chìa khóa ra mở còng, “Mọi người trong nhà đều bị mình sai đi hết rồi, anh cậu chắc ở trong nhà kho, cậu đi tìm anh ấy thì chuồn lẹ chứ anh mình mà phát hiện cú điện thoại là do mình giở trò, chắc chắn anh ấy sẽ quay về ngay.” Phong Kình dặn dò.

Lăng Thần vừa được tháo còng tay thì lập tức xoa xoa cổ tay.

“Nhanh đi tìm anh cậu đi, chắc trong nhà kho đó, tìm ra thì nhớ chuồn lẹ, mình sẽ nghĩ cách cản anh mình lại.” Phong Kình kín đáo đưa mấy cái chìa khóa cho hắn, giục giã. Lăng Thần cười với Phong Kình, vươn tay đè lên vai anh ta, “Cảm ơn người anh em!”

“Cảm ơn cái gì?” Phong Kình lườm, “Đừng nói nhảm, đi nhanh đi.”

Lăng Thần không dông dài, hắn đứng dậy xông thẳng ra ngoài, nhờ có phúc của Phong Kình mà dọc đường không có bóng người. Lăng Thần chạy thẳng ra sân không lãng phí thời gian. Hắn mở cửa nhà kho, Lăng Tiêu bị xích trên một cái ghế, vì là ban đêm nên khá lạnh lẽo, bộ quần áo màu trắng phong phanh trên người không chống chọi được cơn lạnh, anh run lẩy bẩy. Lăng Thần đau thắt lòng, hắn chạy xộc lên, “Tiêu…”

Lăng Tiêu đang nhắm mắt, nghe tiếng gọi anh mở choàng mắt ra, thấy Lăng Thần thì sửng sốt, “Thần…?”

Lăng Thần mở còng cho Lăng Tiêu, ôm chầm anh vào lòng, cảm giác đánh mất nhưng có lại được làm hắn hơi kích động, “Tiêu… Tiêu… Theo em về nhà nhé?”

Được ủ trong lồng ngực ấm áp của Lăng Thần, Lăng Tiêu vô thức chua xót, anh gật đầu chầm chậm. Hiện giờ anh không còn muốn nghĩ xem có phải Lăng Thần đã lừa gạt gì mình không, tất thảy đều không còn quan trọng…

Lăng Thần nhanh chóng bế ngang anh lên lao ra ngoài nhà kho, nhưng vừa đi ra cửa thì tức thời dừng bước.

Phong Ký đang đứng trước nhà kho cùng với một đám người đứng sau gã. Vừa thấy Lăng Thần đi ra, gã cười rồi vỗ tay, “Không hổ là người mà tôi vừa ý, còn biết cách trốn ra nữa chứ. Nhưng điều làm tôi thất vọng đó là người em trai đáng yêu lại trở thành đồng lõa.” Gã cười cực kỳ mỉa mai cũng cực kỳ nguy hiểm.

Khi Phong Kình trở về đột xuất gã đã mơ hồ thấy bất thường, quả đúng như gã dự đoán.

Lăng Tiêu níu chặt áo Lăng Thần, Lăng Thần siết ôm anh ơn như thể đang nói “Không cần lo”, Lăng Thần bình thản nhìn Phong Ký, “Tránh ra.”

Phong Ký nhíu mày, “Em thấy có khả thi không? Nếu để em đi thì tôi sẽ không ở đây ôm cây đợi thỏ…”

Xoảng! (kuroneko3026.wordpress.com)

Âm thanh đột ngột vang lên, một bình hoa lao vút đến đập vào gáy Phong Ký, mọi người thảng thốt, Phong Ký choáng váng, sau đó mắt tối sầm bất tỉnh, ai nấy nhốn nháo sợ hãi vội đỡ gã.

Ở phía sau cách đó không xa, Phong Kình thấy Phong Ký ngã xuống thì vứt bình hoa khác trong tay xuống. Lăng Thần thấy vậy lật đật bế Lăng Tiêu bỏ chạy, có người muốn đuổi theo bị Phong Kình hô lớn, “Đứng lại đó, để họ đi đi.”

Kẻ đó dù không cam lòng cách mấy cũng không dám ngỗ nghịch.

Dưới sự trợ giúp của Phong Kình, Lăng Thần thành công trốn thoát, hắn nhìn thấy một chiếc xe đậu ở trước cổng biệt thự, không nói hai lời lập tức bế Lăng Tiêu lên xe, may mắn là trên xe có chìa khóa.

“Ngồi vững.” Lăng Thần dặn vội Lăng Tiêu một câu xong phóng xe như bay ra ngoài. Lăng Thần chạy tốc độ rất nhanh, biệt thự của Phong gia cũng nằm ở giữa sườn núi giống biệt thự Lăng gia, phong cảnh xung quanh lướt qua vun vút dưới tốc độ chạy của Lăng Thần làm Lăng Tiêu gần như suýt nôn ra. Mặt anh trắng bệch, kiên trì được một lúc thì không nhịn nổi nữa che miệng nôn khan. Lăng Thần hoảng hốt, nhìn ra phía sau thấy không có ai đuổi theo thì tính dừng xe lại, nhưng đến khi giẫm phanh xe mặt Lăng Thần biến sắc.

Xe… bị người động tay…

Một giây sau, mặt Lăng Thần càng thêm méo xệch, hắn ngửi thấy mùi xăng.

“Mau nhảy khỏi xe!” Lăng Thần quát to với Lăng Tiêu, hắn xoay tay lái, xe bị Lăng Thần cố chuyển hướng tựa vào thân vách núi, thân xe ma sát với vách phát ra âm thanh chói tai, cơ thể cả hai cũng nghiêng vẹo theo. Lăng Tiêu biến sắc, anh cũng ngửi thấy mùi xăng. Anh vô thức nắm lấy tay Lăng Thần, “Chúng ta cùng đi!”

Vì động tác của Lăng Tiêu mà tay Lăng Thần bị kéo đi, tay lái xoay theo, xe mất kiểm soát phóng về phía dốc núi. Lăng Thần cố hết sức đánh vòng tay lái quay xe lại, hai cánh tay không gánh nổi động tác mạnh như vậy, cơ bắp ở cánh tay đau đớn siết chặt như muốn chia lìa với xác thịt, “Không cần lo cho em, anh mau nhảy đi. Chắc Phong Kình đã liên lạc với chú Kỳ, chú ấy sẽ đến đây ngay thôi.” Lăng Thần buông một tay ra, cố gắng khống chế tay lái rồi nghiêng người mở cửa xe bên phía Lăng Tiêu.

Lăng Tiêu trắng bệch mặt, “Thần…”

Lăng Thần cười với anh, cười đặc biệt dịu dàng, “Anh hai, anh phải nhớ là em yêu anh.” Tâm Lăng Thần đau nhói. Một giây sau, Lăng Thần gỡ tay Lăng Tiêu đẩy anh ra khỏi xe. Lăng Tiêu theo bản năng muốn với tay bắt lấy tay Lăng Thần nhưng Lăng Thần rút tay về trước, cả hai đều bỏ lỡ cơ hội, Lăng Tiêu trợn lớn mắt ngã xuống mặt đất, lăn lộn mấy vòng do quán tính, da thịt bị đá sắc nhọn cắt để lại rất nhiều thương tích. Còn Lăng Thần sau khi đẩy Lăng Tiêu xuống xe thì đánh tay lái nhằm vào thân vách núi. Nếu không làm vậy, khi xe nổ chắc chắn sẽ làm Lăng Tiêu bị thương.

Lăng Tiêu chật vật ghìm người lại để không lăn nữa, anh vội vã chống người ngẩng đầu lên thì nhìn thấy hình ảnh cả đời này cũng không thể quên được, chiếc xe đâm sầm vào vách núi, lật ngửa lên, vài giây sau tiếng nổ vừa lớn vừa mạnh phát ra, bén lửa phừng phừng trông cực kỳ rực rỡ trong đêm tối.

Đầu Lăng Tiêu nổ tung, anh ngơ ngẩn nhìn hướng đó, cả môi lẫn người đều run rẩy: “Thần…” Kế tiếp anh ngã vật xuống đất hôn mê bất tỉnh, trước khi mất đi ý thức, anh nhìn thấy bầu trời lấp lánh những vì sao tựa như đang mỉm cười rất tươi.

Cười cái gì chứ? Là vì hài lòng ư? Vì sao lại hài lòng? Vì người giày vò mình cuối cùng cũng biến mất… Nhưng tim anh đau quá, bởi vì cái người đối xử rất rất tốt với anh, rất rất cố chấp với anh, còn chấp nhận chịu thiệt vì anh cũng biến mất rồi…

Hết 19.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi