GIAM CẦM, BỎ TRỐN!

Lăng Thần si ngốc nhìn Lăng Tiêu, tay liên tục vỗ về mặt anh, cởi bỏ sự lạnh lùng tàn nhẫn của thường ngày mà trở nên đau thương tuyệt vọng.

Hắn nên làm gì? Nên làm thế nào mới có thể để anh trở về với trạng thái lúc trước?

Trình Nghị Chử đứng bên không nhịn được vùng thoát khỏi Lôi, giận dữ mắng: “Nhìn đi, đây đều là kiệt tác của mày! Mới bao lâu thôi mà anh ta bị mày bức điên rồi… Á…”

Lôi lật đật che miệng Trình Nghị Chử lại, ánh mắt sa sầm.

Lăng Thần khựng người, hắn run rẩy.

Trình Nghị Chử nổi nóng gạt tay Lôi ra, phát điên quát Lôi: “Mi làm gì thế? Hắn dám làm mà không dám cho tôi nói à?”

Lôi vô thức nhíu mày, y có biết y làm vậy là đang bứt lông hổ không?

“Tao bức?” Lăng Thần nhỏ giọng lầu bầu, chợt ngẩng đầu lên gương mặt tuấn tú trở nên dữ tợn, ngữ điệu cũng dồn dập kích động, “Là lỗi của mày, đều tại mày, nếu không phải mày xen vào việc của người khác lẻn vào nơi này ý đồ dẫn anh ấy đi thì anh ấy sẽ không biến thành thế này…”

Mắt hắn đỏ ngầu, phẫn nộ, ghen ghét, oán hận dồn nén cùng lúc làm vẻ mặt của hắn vặn vẹo, ánh mắt sục sôi sát khí, trong lòng liên tục gào thét: Giết nó, giết nó…

Trình Nghị Chử cứng người, Lăng Thần là tên điên, y không chọc nổi!

Nhưng y liếc sang Lăng Tiêu đang hôn mê, giận không chỗ xả nên không kiềm chế được phản bác: “Rõ ràng là mày sai, tụi mày là anh em ruột vốn dĩ không thể như thế, mày không những giam cầm anh ta mà còn làm nhiều việc điên cuồng khác, mày làm vậy chỉ có đẩy anh ta từng bước đến với cái chết thôi!”

“Cái chết?” Lăng Thần cười lạnh, “Không có lệnh của tao, Diêm Vương cũng không được phép cướp anh ấy!” Hắn nén kích động mãnh liệt muốn chém Trình Nghị Chử thành ngàn mảnh xuống, ôm Lăng Tiêu bước nhanh ra ngoài phòng.

Sau này còn có nhiều thời gian xử lý Trình Nghị chử, hiện tại quan trọng là Tiêu, Tiêu của hắn…

Trình Nghị Chử nhìn hắn rời đi, tức điên người phập phồng lồng ngực, “Thằng điên…”

Lôi không vui liếc y, lấy còng tay ra còng y lại, một tiếng cạch vang lên làm y phản ứng, cúi đầu thấy nó thì phẫn nộ, “Mi làm gì đó?”

Lôi không biểu cảm, “Xong chuyện của anh rồi thì phải tiếp tục còng tay.”

Trình Nghị Chử hận không thể giẫm lên mu bàn chân gã, “Mi cũng là thằng điên!”

Quá vâng lời tên biến thái kia…

Lôi không đáp lại, chỉ lạnh nhạt nhắc nhở: “Muốn sống thì không cần nói vớ vẩn nữa.”

“Chẳng lẽ tôi nói sai?” Trình Nghị Chử lập tức vặn lại.

Lôi thờ ơ nhìn y, kéo y đang còn bực tức đi ra ngoài.

Lăng Thần ôm Lăng Tiêu đi nhanh xuống lầu, chú Kỳ vội bước đến, “Cậu chủ?”

“Chuẩn bị xe cho tôi.”

“Vâng.”

Ngay lập tức, Lăng Thần ôm Lăng Tiêu lên xe, đánh lái cua ngoặt lại, vội vã chạy về hướng khác.

Đến trung tâm thành phố, chiếc xe không kiêng dè chạy thẳng vào một ngôi biệt thự, những người giúp việc bên trong cung kính nghênh đón, Lăng Thần ôm Lăng Tiêu xuống xe, ánh mắt sắc nhọn quét một vòng xung quanh rồi đi vào nhà.

Vừa vào cửa thì thấy một người đàn ông thoải mái ngồi trên sofa trong đại sảnh rộng rãi sáng sủa, anh ta nhắm mắt thưởng thức khúc dương cầm.

“Cậu chủ, Lăng thiếu gia đến rồi.” Người giúp việc nhắc.

Anh ta nghe thế thì mở mắt nghiêng đầu qua, tươi cười, “Lăng Thần? Sao rảnh rỗi đến đây?” Hạ tầm mắt, ngạc nhiên, “Anh của cậu?”

Lăng Thần trầm giọng nói: “Mình cần cậu giúp mình một việc.”

Người đàn ông chậm rãi nhìn về phía hắn, “Giúp?”

Lăng Thần điềm tĩnh gật đầu.

Lát sau, Lăng Tiêu bị ôm vào một căn phòng trống, trong đó toàn một màu trắng và có duy nhất chiếc giường màu trắng đặt ở chính giữa.

Lăng Thần cẩn thận thả Lăng Tiêu xuống giường, trìu mến hôn lên tóc anh.

Người đàn ông đứng sau yên lặng quan sát, hồi lâu chợt lên tiếng: “Cậu thật sự quyết định?”

Lăng Thần thâm tình ngắm Lăng Tiêu thật lâu rồi mới ngồi thẳng lên, “Mình quyết định.”

Anh ta cau mày, “Cậu có nghĩ đến hậu quả chưa? Nếu một ngày nào đó anh ta nhớ ra thì sẽ tạo thành thương tổn với thần kinh não bộ của anh ta. Vả lại chắc chắn anh ta sẽ càng hận cậu.”

Lăng Thần cười, cười đến thê lương, “Mình chỉ có thể làm như vậy, nếu anh ấy có chuyện gì mình sẽ ở bên chăm sóc, mình thấy giờ đây anh ấy còn đau đớn hơn so với giết mình, mình thà rằng anh ấy hận mình chứ không muốn anh trở thành thế này.”

Anh ta thở dài, “Tại sao không lựa chọn từ bỏ chứ?”

Lăng Thần nhìn Lăng Tiêu, tay nắm siết lại chậm rãi lắc đầu, giọng nói khàn khàn, “Mình không làm được, có chết cũng không làm được…”

Không có anh ấy, hắn không sống nổi…

Anh ta lắc đầu, “Chỉ mong cậu có thể được toại nguyện.”

Gương mặt tái nhợt của Lăng Thần nở nụ cười, hắn vươn tay xoa mặt Lăng Tiêu, lát sau kiên quyết ra khỏi phòng.

Hắn chỉ có thể làm như vậy…

Chỉ có thể…

Ngày hôm sau Lăng Tiêu tỉnh dậy sau giấc ngủ mê man, anh mơ màng nhìn lồng ngực trước mắt, từ từ ngước đầu lên thì thấy một gương mặt tuấn tú nhưng mệt mỏi, nhíu mày nhắm nghiền mắt.

Cảm giác quái lạ thoáng qua tâm trí.

Cậu ta là ai?

Lăng Tiêu cử động người thì nhận ra mình bị đôi tay vây chặt, anh kéo đôi tay đó ra, mò mẫm xuống giường nhưng cơ thể còn suy yếu nên suýt ngã sấp.

Lăng Tiêu vịn tường, nhìn mọi thứ xa lạ trong phòng, anh mịt mờ lẫn bất an, đầu óc trống rỗng.

Cậu ta là ai? Đây là đâu? Người trên giường là gì?

“Tiêu?”

Lăng Tiêu nghe thấy tiếng gọi khẽ từ phía sau, kế tiếp một đôi tay ôm lấy anh, cơ thể ấm áp dán sát vào lưng anh, đặt cằm lên vai anh hơi thở nóng bỏng phả bên tai làm anh cứng đờ.

Cái cảm giác này…

Rất thân thuộc…

“Anh tỉnh rồi? Cảm thấy thế nào? Có chỗ nào không khỏe không?” Người sau lưng thấp giọng hỏi.

Lăng Tiêu không phản ứng quá kích động, chỉ thoát khỏi tay Lăng Thần xoay người đối mặt với hắn, “Cậu có biết không? Tôi là ai? Cậu là ai?”

Vẻ mặt anh khá nghiêm túc.

Lăng Thần mỉm cười dịu dàng, nói ra lời nói dối đã được thêu dệt trước: “Anh là Lăng Tiêu, em là Lăng Thần, em là người yêu của anh, nơi này là nhà của chúng ta.”

Lăng Tiêu? Lăng Thần? Người yêu? Nhà? Lăng Tiêu nghiền ngẫm mấy chữ đó, ngẩng đầu hoang mang, “Chúng ta đều là đàn ông…”

“Phải, nhưng chúng ta yêu nhau, Tiêu, em yêu anh.” Lăng Thần nghiêng người muốn ôm Lăng Tiêu nhưng Lăng Tiêu vô thức lùi về sau làm tay Lăng Thần cô đơn dừng ở khoảng không.

“Tiêu?”

“Vì sao tôi không có ký ức?” Lăng Tiêu nhìn chằm chằm Lăng Thần, kẻ xưng là người yêu của anh!

Lăng Thần tái mặt cười, “Anh gặp tai nạn giao thông, não bộ bị thương tổn nên bị mất ký ức.” Thật ra là hắn nhờ người thôi miên Lăng Tiêu để anh quên tất cả.

Lăng Tiêu nghe, tâm thoáng qua cảm giác kỳ dị.

Tai nạn giao thông?

Lăng Thần xuống giường, kéo Lăng Tiêu ôm siết vào ngực, “Em sợ lắm Tiêu, em sợ anh rời khỏi em, em sợ anh bỏ em lại… Tiêu… Tiêu…” Hắn gọi tên Lăng Tiêu không ngớt, ngữ điệu run rẩy vô tình tiết lộ sự sợ hãi và yếu đuối.

Lăng Tiêu hơi cuống, anh có thể tin lời hắn nói không? Nhưng nghe giọng hắn thật sự đau đớn…

Lăng Tiêu do dự một hồi rồi giơ tay vỗ nhẹ lưng Lăng Thần, tâm trạng hỗn loạn phức tạp.

Bọn họ yêu nhau? Nhưng cả hai đều là đàn ông mà…

Lăng Thần cảm giác Lăng Tiêu vỗ về an ủi thì tâm xoắn lại, nâng mặt anh lên hôn quấn quýt, cạy môi anh ra cuồng nhiệt xâm nhập trong ánh mắt ngạc nhiên của Lăng Tiêu, cướp đoạt tất cả hắn muốn, trong lòng bất an cực kỳ.

Lăng Tiêu theo bản năng giãy giụa, “Á… Buông ra…”

Nụ hôn đồng tính cuồng nhiệt làm tâm lý anh kháng cự, mà mức độ cuồng nhiệt của người này làm anh nghẹt thở, anh dấy lên tâm tình lo sợ, anh muốn chạy trốn!

Lăng Thần ôm Lăng Tiêu thật chặt, lát sau rốt cuộc buông môi anh ra cúi người ghé vào tai anh thầm thì trong khi anh ho khan: “Em yêu anh, Tiêu, em yêu anh, đừng bỏ em, em yêu anh…”

Lăng Tiêu ho đến nỗi nhức đầu, vốn dĩ đang tức giận lẫn hoảng sợ nhưng lời nói mang theo sự bất lực và khẩn cầu bên tai làm tim anh đau nhói.

Người này… sợ hãi vì chuyện anh bị tai nạn giao thông?

Lời người này nói có đúng là sự thật không?

Người này thật sự yêu anh?

Nhưng anh biết rõ cảm xúc của bản thân, anh không yêu đàn ông…

Đến cùng hắn là ai? Có nên tin hắn không?

Lăng Tiêu mờ mịt nhìn Lăng Thần, hai người cứ bất lực đứng đó, mãi đến khi có người gõ cửa.

Hết 06.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi