GIAM CẦM NHÂN TÍNH

Editor: Di

Gần đây Thẩm Lê lại tiếp tục trốn tránh cậu.

Không, chính xác hơn là lạnh nhạt, hoặc là….chiến tranh lạnh? Thẩm Lê đang chiến tranh lạnh với cậu.

Lúc đầu, vì tâm trạng giảm sút nên Bạch Thiệu Lan không dám bắt chuyện với Thẩm Lê, sau một khoảng thời gian dài, cậu cảm thấy như đang bị giày vò, không thể chịu đựng được. Xung quanh vắng vẻ yên tĩnh, không phân biệt được ngày hay đêm, chỉ có duy nhất cậu là sinh vật sống, không thể nói chuyện với bất cứ ai. Cậu nói xin lỗi Thẩm Lê, ăn năn, cầu xin anh ta tha thứ, nhưng tất cả đều vô dụng. Biểu hiện của Thẩm Lê luôn lạnh nhạt, giống như một người không có linh hồn.

Bồn rửa được nối với vòi nước, lực nước chảy mạnh, bắn tung tóe, bên trên là gương treo tường hình vuông, phản chiếu khuôn mặt một người đàn ông tái nhợt, xanh xao.

Trong phạm vi mà Bạch Thiệu Lan có thể di chuyển, các nhu yếu phẩm cơ bản hàng ngày đều có sẵn, ngoại trừ việc thiếu những thứ sắc bén như dao cạo râu. Cậu đã không cạo râu trong nhiều ngày, mặc dù bộ râu của cậu mọc rất chậm, nhưng cũng đã dài ra được một đoạn. Cậu ngây người nhìn chằm chằm vào người lạ trong gương, đáy lòng bị đè nén khó thở.

Mấy ngày rồi, không biết. Cậu không biết mình đã biến mất và bị cầm tù bao lâu. Ánh sáng sợi đốt luôn luôn là mặt trời và mặt trăng của cậu. Cậu như thể đã trải qua một thế kỷ dài ở dưới tầng hầm này.

Dường như có tiếng bước chân, rất nhẹ, nhưng cậu nghe được, cậu càng ngày càng nhạy cảm với tiếng bước chân của Thẩm Lê. Lúc mới bắt đầu bị cầm tù, cậu chỉ mong khi Thẩm Lê đến cậu có thể trốn được vào một chỗ nào đó. Nhưng bây giờ, mọi chuyện hình như đã thay đổi, cậu chỉ ước gì nghe được tiếng bước chân của Thẩm Lê, thỉnh thoảng khi không chịu nổi sự vắng lặng, cô đơn, cậu sẽ hét to, đập vào tường, hy vọng Thẩm Lê có thể bước xuống tầng hầm. Chỉ cần đừng để cho cậu một mình ở đây, anh ta muốn làm gì cậu cũng được.

Con người thật sự rất yếu đuối, yếu đuối đến mức chỉ cần cô đơn là đủ để đánh đổ tâm lý của một người.

Cửa mở ra, cậu quay đầu lại, nhìn chăm chú vào Thẩm Lê, chính cậu cũng không biết ánh mắt hiện tại của mình rất nóng bỏng.

Trên tay Thẩm Lê cầm một con dao cạo cùng bọt cạo râu, sắc mặt vẫn thẫn thờ nhìn cậu, bước tới.

“Anh….Anh đến….” Giọng Bạch Thiệu Lan hơi khàn, âm thanh có chút sợ hãi.

“Ừ.” Thẩm Lê nói, “Cậu nên cạo râu.”

“Tôi…”

“Rửa mặt sạch sẽ trước đi.”

Bạch Thiệu Lan thu ánh mắt lại, nhanh chóng rửa mặt, tựa như sợ Thẩm Lê đột nhiên biến mất, chưa kịp lau khô mặt đã ngẩng đầu lên, tiếp tục nhìn chằm chằm Thẩm Lê.

Bàn tay ấm áp của Thẩm Lê chạm vào cằm cậu, Bạch Thiệu Lan chợt ngẩn ra.

Kể từ lần nói đến chuyện Tần Tư Nhiên đã chết, Thẩm Lê chưa bao giờ chạm vào cậu. Đột nhiên hôm nay tiếp xúc với anh ta khiến cho đáy lòng cậu dâng lên một loại cảm giác an tâm, giống như lục bình trôi dạt tìm được một chỗ để ở.

“Không nên cử động.” Giọng nói của Thẩm Lê trầm mạnh, rất dễ nhận ra. Một tay Thẩm Lê cầm cái cằm trắng nhọn của cậu, tay kia dùng dao cạo sắc bén, cẩn thận cào dọc theo đường viền mỏng manh.

Mùi hương, trên người Thẩm Lê vẫn là mùi hương mà cậu quen thuộc trong mấy ngày qua. Bạch Thiệu Lan nhắm mắt lại, yên lặng, có chút bối rối, cố gắng hít sâu, cảm nhận mùi hương này. Cậu nhớ đến những lúc mình chống cự, sợ hãi, những lúc mắng nhiếc, suy nghĩ xem nên thỏa hiệp hay giữ vững quan điểm đối với Thẩm Lê, đột nhiên, cảm giác râu đã được cạo sạch, nhiệt độ ấm áp khiến cậu an tâm từ bàn tay Thẩm Lê sắp rời khỏi, ném đi những suy nghĩ hồi nãy, cố gắng nắm chặt lấy cổ tay của Thẩm Lê.

“Anh….”

Thẩm Lê chưa kịp nói, môi anh đã bị chặn lại, anh có chút kinh ngạc, Bạch Thiệu Lan hôn kịch liệt, cơ thể gầy gò trần trụi treo lên người anh, hai tay ôm cổ theo đường viền cổ áo.

“Cho tôi…..” Lúc trước cậu la hét, kêu trời trách đất, đau buồn tuyệt vọng vì sự cương trực nam tính của mình đã bị chà đạp, nhưng ngày qua ngày, bị xâm phạm hết lần này đến lần khác, đột nhiên lòng cậu bỗng nhẹ bẫng. Cậu biết, cậu đã buông xuống, có lẽ là tôn nghiêm, có lẽ là một số quan niệm cố chấp. Cậu bị ép buộc phải bước ra khỏi những đạo lý, bỏ đi sự trung thành với giới tính trước kia của mình, không cách nào phản kháng.

Thẩm Lê kéo cậu ra, biểu tình không có hứng thú. Nhưng, cậu cần, cơ thể cậu bị trói buộc bởi xiềng xích, phía sau trống trải, cậu cần bộ phận sinh dục to lớn và nóng bỏng của anh ta lấp đầy sự trống rỗng đó. Cậu muốn anh ta làm cậu, mạnh mẽ ôm hôn cậu, hạ thân không ngừng ra vào bên trong cậu, dằn vặt cậu đến khi mắt cậu ửng đỏ.

Cậu sắp điên rồi, sắp điên thật rồi.

Tay Thẩm Lê vừa nãy còn cố gắng kéo cậu ra, bây giờ lại đặt trên vòng eo tái nhợt của cậu, hùa theo.

Được đáp lại, trong lòng Bạch Thiệu Lan có chút thích thú mừng rỡ, trực tiếp dùng tay cởi thắt lưng của Thẩm Lê, đem vật to lớn sắp thức tỉnh ẩn núp bên trong lôi ra ngoài. Bạch Thiệu Lan trần truồng, lòng bàn tay Thẩm Lê trượt xuống, nhanh chóng di chuyển đến mông nhỏ, chặt chẽ. Hơi vuốt ve một lúc, anh đâm vào phía sau một đốt ngón tay.

Cậu khẽ hừ một tiếng, yếu đuối thuận theo. Thẩm Lê tựa hồ cũng không muốn nói chuyện với cậu, ngón tay nhanh chóng đưa sâu vào trong huyệt mở rộng, có chút thô lỗ làm qua loa. Bạch Thiệu Lan cố gắng kìm nén sự khó chịu, đợi đến khi đã được mở rộng hoàn toàn, dương v*t to lớn để ngay miệng huyệt, cậu đột nhiên hốt hoảng cứng người lại.

Quả nhiên, cho dù đã chuẩn bị tâm lý, nhưng khi Thẩm Lê sắp vào, cậu vẫn có chút bài xích.

Không sao, chắc là có thể khắc phục được, cậu nghĩ.

dương v*t bất chợt đẩy sâu vào hậu huyệt, Bạch Thiệu Lan không kiềm chế được, hét lên, cắn môi dưới, cố gắng thả lỏng bắp đùi căng chặt, nhưng huyệt phía sau vẫn không thể thả lỏng, cắn chặt lấy dương v*t, khiến cho Thẩm Lê có chút không di chuyển được.

Thẩm Lê thở hổn hển một lúc, hơi nóng phả ra bên tai Bạch Thiệu Lan.

Bên tai chợt nóng lên, khiến cậu tê dại, có lẽ lúc làm tình cơ thể rất nhạy cảm và hưng phấn. Tiếng thở dốc của Thẩm Lê bên tai khiến trái tim cậu mẫn cảm đập mạnh.

“Bốp!” Âm thanh tát vang lên rất rõ ràng, mông truyền tới cảm giác đau đớn, Bạch Thiệu Lan nghẹn ngào ủy khuất, oan ức nhìn Thẩm Lê.

“Muốn làm thì thả lỏng, nếu không muốn làm thì để tôi ra ngoài.” Rõ ràng là hai cơ thể đang dây dưa thân mật, nhưng âm thanh lạnh lẽo, hờ hững của Thẩm Lê thật tương phản với dương v*t to lớn nóng bỏng như lửa của anh. Sự tương phản này khiến cho nhịp tim đập mạnh mẽ mất kiểm soát dần bình tĩnh lại, cảm giác đau đớn, lạnh lẽo lại tràn ngập.

Chuyện gì đang xảy ra với cậu? Bạch Thiệu Lan trợn tròn mắt, mờ mịt suy nghĩ.

Hạ thân còn đang ngậm dương v*t to lớn cứng rắn của anh ta, sự sợ hãi vừa rồi cũng là thật, thậm chí bây giờ, ngoại trừ áy náy, còn có chút mong đợi, mong đợi cái gì, lúc trước cậu không dám nghĩ nhiều, nhưng bây giờ lại đột nhiên rõ ràng.

Cậu cảm nhận được sự tuyệt vọng tràn trề, số phận đang trêu đùa cậu sao…

Cậu, dường như đã thích Thẩm Lê.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi